Xuyên Không: Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc

Chương 40




Editor: Nguyetmai

Trên mạng, mọi người đều đang xem video đó.

Trong video, hình ảnh xinh đẹp, nhân vật rõ ràng,

Tiếng động và giọng nói đều vô cùng hoàn mỹ, một người tu luyện có hơi thở của sáu sao đang chuẩn bị ra tay, cánh tay đột nhiên bị chặt đứt bằng một kiếm...

Một vệt ánh sáng xanh lam, vô cùng rõ ràng.

Rất nhanh, hai người đã nói chuyện với nhau.

Mỗi một câu nói, thậm chí là giọng điệu đều được thu lại kĩ càng...

Lúc này mọi người mới biết được, thì ra kiếm tu thần bí Chớp đang ở trong thành phố Thanh Minh! Mà có thể dùng một kiếm giết chết trong nháy mắt sáu sao, vậy bản thân người đó mạnh đến cỡ nào?!

Lẽ nào... là bảy sao trong truyền thuyết?

Chỉ nghĩ đến đây thôi là đã khiến lòng người kích động.

Vì vậy độ hot tăng cao.

Tin tức về chuyện kiếm tu thần bí Chớp có phải là người tu luyện bảy sao không xuất hiện ồ ạt, thậm chí còn có người nghi ngờ, kiếm tu thần bí Chớp chính là hóa thân của một vị bảy sao nào đó!

Bảy sao... đủ để gây ra chấn động lớn!

Có điều bản thân thành phố Thanh Minh lại ngơ ngác.

Bởi vì bọn họ biết rõ, kiếm tu thần bí gì đó là gì...

Đó không phải chỉ là một con cờ thí thôi sao?

Có thật?!

Bọn họ rất nghi ngờ.

Nhưng video lại nói cho họ biết một cách chân thật, là thật sự!

Vì vậy, thậm chí còn có một đội ngũ chuyên nghiệp bắt đầu kiểm tra phân tích video này, cuối cùng xác định, là sự thật không hề sai! Đoạn video này lại là thật!

Kiếm tu thần bí là ai?

Vì sao hắn bỗng nhiên xuất hiện?

Thực lực thật sự của hắn như thế nào?

...

Một loạt câu hỏi liên tục được đặt ra.

Mọi người đều hiểu rất rõ, một khi kiếm tu thần bí này không phải là những kẻ mạnh đã được mọi người biết đến, nhưng lại đạt được thực lực bảy sao thì đây rất có thể là một người tu luyện vừa mới thăng cấp.

Ý nghĩa rất lớn!

Vì vậy, kiếm tu thần bí mới có thể đột nhiên được đẩy lên bảng hot search như vậy.

Đương nhiên, cho dù đây là vấn đề rất quan trọng thì từ khóa kiếm tu thần bí cũng không thể chiếm được vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng hot search được.

Xếp đầu tiên là tin tức vào đêm qua một người tu luyện ngôi sao bị thương ngón tay trong lúc tu luyện, được đưa vào bệnh viện chữa trị kịp thời... Người hâm mộ an ủi các kiểu.

"A, Khôn Khôn nhà tui bị thương tay rồi, đau lòng quá."

"Hôm qua khóc cả đêm đây hu hu hu hu."

"Hy vọng Khôn Khôn sẽ sớm khỏi bệnh."

...

Ở một nơi nào đó.

Gã đeo kính ngạc nhiên nhìn bảng số liệu thống kê bên dưới.

Việc này...

Nhiều người xem video tới vậy sao?

Gã thiết lập quyền hạn chỉ cần tốn một đồng là có thể xem được, vốn chỉ muốn kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.

Vậy mà số lượng quần chúng đổ vào xem quá nhiều, làm cho gã có thể thực hiện được ước mơ làm giàu vĩ đại "Nếu mỗi người cho ta một đồng tiền, ta có thể kiếm thật nhiều tiền" hồi còn bé...

Video này cũng có người bỏ tiền mua?

Không khoa học nha!

Đây là lần đầu tiên gã dùng bản quay chân thật nhất của mình...

Không cắt nối biên tập.

Không sửa chữa.

Cũng không thêm thắt hiệu ứng đặc biệt vào.

Kết quả...

Hot!

Còn kiếm nhiều tiền hơn mấy phim điện ảnh nhỏ của gã nữa!

Đến bây giờ gã mới hiểu ra, hóa ra thị trường mạng khổng lồ đến mức đó, chút người hâm mộ mà gã tích góp được đúng là không đáng kể chút nào!

Vì vậy, gã tháo mắt kính xuống.

Vù...

Xuất hiện đằng sau kính mắt là một gương mặt khác.

"Từ hôm nay trở đi, đoàn đội của chúng ta chuyển loại hình!"

"Hả?"

Vẻ mặt của các thành viên trong đoàn đội ngơ ngác

"Chuyển, chuyển loại hình? Chúng ta là sát thủ mà..."

"Sát thủ thì sao hả? Mấy năm nay Internet phát triển nhanh chóng, các cô em lại vào nghề rồi, tại sao sát thủ chúng ta lại không được chứ?

"Được không?"

"Đương nhiên không thành vấn đề, trước đây là do ta không có cơ hội... Bây giờ, ta cũng muốn trở thành một người tốt..."

Nói xong.

Gã dừng lại một chút: "Một người tốt có tiền..."

...

Chỗ nào đó, đám người mặc đồ đen xem hot search đột nhiên xuất hiện kia xong cũng im lặng.

Bảy sao!

Kiếm tu thần bí Chớp!

Các từ khóa chọc đau mắt bọn họ.

Thì ra... thành phố Thanh Minh còn có người mạnh như vậy sao?!

"Kế hoạch của chúng ta phải làm sao đây?"

"Nếu không thì để cho vị kia ra tay..."

"Bỏ đi, đợi vài ngày đã."

"Hả?"

"Đồ ngu! Dù sao hắn cũng không phải người nơi này, chắc là sẽ sớm đi khỏi thôi... Chúng ta đã đợi lâu như vậy, cần gì phải gấp gáp trong vài ngày này chứ..."

"Vâng."

...

Mà lúc này.

Trong cửa hàng.

Lục Minh đang tu luyện.

Hôm nay báo chí lại bắt đầu đăng các tin tức.

"Tin tức thành phố Thanh Minh... Trên mặt đất của những thị trấn cổ xuất hiện rất nhiều khe nứt... Xin các du khách du lịch tự chú ý an toàn của bản thân..."

Hả?

Lục Minh chợt bừng tỉnh.

Thị trấn cổ?

Khe nứt?

Soạt!

Anh mở hình ảnh ra xem, lập tức chấn động, đường nứt của những khe nứt trong thị trấn cổ lại hao hao như đợt ở sân vận động của trường học, thậm chí còn nghiêm trọng hơn...

Đây là vì sao chứ?

Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm túc, mở các trang báo khác ra.

"Dựa theo chuyên gia phân tích..."

"Những nơi xuất hiện khe nứt chủ yếu thuộc về những thắng cảnh du lịch, đa phần là những nơi mà các cặp đôi thường đi nghỉ dưỡng vào cuối tuần, có thể do lâu năm rồi chưa được sửa chữa, chịu không nổi chấn động gây nên..."

"..."

Khuôn mặt của Lục Minh không hề thay đổi.

À.

Chịu không nổi chấn động...

Dùng từ thật là vi diệu.

Các cặp tình nhân nhỏ chọc gì tới mấy người?!

Có điều, Lục Minh cũng lười nhắc tới trình độ chuyên gia ở thành phố nhỏ như thành phố Thanh Minh, họ không lên mạng bán thuốc giả là đã không làm trái lương tâm rồi.

"Khe nứt..."

Lục Minh hơi trầm ngâm.

Thành phố Thanh Minh này đúng là càng lúc càng kỳ lạ.

Bỏ đi.

Không nghĩ nữa.

Tin tức có hạn, có nghĩ cũng nghĩ không ra.

Mặc kệ có chuyện gì hay không, chuyện quan trọng nhất bây giờ là - nhanh chóng tu luyện.

Thật sự.

Bạn lão Giang đã về rồi, tuy thiếu chút nữa bị giết chết... Ừm, nhưng mà nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chờ đến khi ông ta khôi phục, sẽ dẫn anh đi đột phá.

Có điều... Lục Minh dừng một chút.

"Hiệu trưởng, bây giờ thầy đừng ra ngoài tu luyện nữa, quá nguy hiểm."

Lục Minh dặn dò.

"Thầy biết."

Giang Phong cũng đồng ý.

Bây giờ ông ta bị thương quá nặng, ra ngoài lại thành gánh nặng nữa.

"Yên tâm đi."

"Thầy đã tìm được một chỗ an toàn rồi."

Giang Phong nói.

"Hả?"

Lục Minh kinh ngạc.

Trong thành phố Thanh Minh có chỗ an toàn?

Ý của anh là muốn đề nghị Giang Phong đi mua một căn nhà ở cạnh đồn cảnh sát, để cho Tiểu Bạch đứng tên gì đó... lão Giang này đã làm xong rồi?

"Thầy ở trong đồn cảnh sát."

Giang Phong cảm thấy vô cùng hài lòng: "Thầy trực tiếp đi tìm bọn họ, để bọn họ tạm giam luôn..."

"Bọn họ có gan nhốt thầy?"

Lục Minh kinh ngạc.

Giang Phong vừa là hiệu trưởng, vừa là bốn sao đó!

"Bọn họ không dám."

Giang Phong bĩu môi: "Thế nên thầy đánh cảnh sát trưởng của bọn họ."

"..."

Lục Minh im lặng

Ghê thật!

Không hổ danh là lão già đời bị đuổi giết nhiều năm không chết còn có thể nhảy nhót lung tung...

Nếu đã như vậy thì không cần phải lo lắng cho sự an toàn của Giang Phong nữa rồi.

"Bình tĩnh tu luyện thôi!"

Lục Minh nghĩ vậy đó.

Anh kiểm tra năng lượng, sau một khoảng thời gian thẻ gốc nỗ lực, năng lượng của anh từ ba nghìn điểm, bây giờ đã tăng lên đến sáu nghìn!

Tốc độ nhanh như bay!

Dù sao...

Cũng là tu luyện tự động liên tục hai mươi tư trên hai mươi tư, khiến Lục Minh cũng cảm nhận được sự sảng khoái lâng lâng!

Ha ha.

Cuối cùng cũng không cần lo lắng bị Tiểu Bạch đuổi kịp rồi!

"Tiểu Bạch"

Lục Minh hài lòng hỏi: "Em có bao nhiêu năng lượng?"

"Không biết nữa."

Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi, đi lại góc phòng hỏi thẻ gốc đang phát sáng rồi mới trả lời: "Được năm nghìn ba trăm ạ."

Năm nghìn ba trăm?!

Vẻ mặt của Lục Minh nghệch ra.

Tại sao càng lúc càng nhanh vậy?!

Bây giờ, sắp sửa đuổi kịp mình rồi?

Nghĩ tới đây.

Anh đi tới góc phòng, kéo thẻ gốc ra tẩn cho một trận no đòn.

???

Vẻ mặt của thẻ gốc ngơ ngác

"Có phải mày lại lười biếng hay không?"

Lục Minh vô cùng nghi ngờ.

"..."

Thẻ gốc nhìn anh như nhìn một tên ngốc.

Năng lượng của cậu như thế nào mà trong lòng cậu không biết rõ sao? Năng lượng của người ta hấp thu bao nhiêu thì là bấy nhiêu, năng lượng của cậu còn phải ép buộc chuyển hóa...

Còn phải tôi luyện!

Nhanh được mới là lạ!

À.

Đúng rồi

Lục Minh hiểu ra.

Năng lượng của Tiểu Bạch không cần phải tôi luyện...

"Có điều mình nhớ trước kia nó cũng không theo kịp mình."

Lục Minh khó hiểu.

"..."

Thẻ gốc lại nhìn anh như nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.

Trách ai đây hả?

Là cậu kêu tôi đưa cho nó cách tu luyện... Đương nhiên thẻ gốc của Tiểu Bạch sẽ tu luyện nhanh hơn, cho dù vẫn chậm hơn rất nhiều so với nó...

Nhưng nó lại không cần phải tôi luyện, đương nhiên sẽ tu luyện rất nhanh.

Vì chuyện này, nó cũng bị thẻ gốc của Tiểu Bạch khinh bỉ rất nhiều lần!

Thật đó.

Nó thật sự rất muốn đánh một trận, sau đó lại nói cho tên kia biết, ông đây còn phải tôi luyện! Ông đây hấp thu năng lượng của ba sao đỉnh cao! Sao có thể so sánh với cái thẻ gốc bé xíu nhà ngươi!

Đáng tiếc.

Bạn Tiểu Tiểu Bạch hoàn toàn nghe không hiểu.

Nó chỉ đơn giản phát hiện, tốc độ tu luyện của mình nhanh hơn thẻ gốc của Lục Minh, trái tim nhỏ bé vô cùng kiêu ngạo.

À.

Đúng rồi.

Lục Minh cũng nhớ tới chuyện này.

Hình như đều là trách nhiệm của mình, có điều nói đi cũng phải nói lại, thẻ gốc này còn dám nhìn mình với ánh mắt này?

Bốp!

Kéo tới góc phòng nện thêm một trận no đòn

Thoải mái.

"Tu luyện cho tốt, đừng có mà quậy phá."

Lục Minh dặn dò.

"..."

Thẻ gốc im lặng.

Sao nó cứ có cảm giác Lục Minh chỉ đang kiếm cớ để đánh nó một trận thôi vậy?

Quá đáng!

Đúng là Tiểu Bạch tốt nhất, chưa bao giờ đánh mình cả...

...

Dạy dỗ xong tấm thẻ gốc không biết nghe lời kia, tâm trạng của Lục Minh vô cùng vui vẻ, ý nghĩ thông suốt, anh tổng kết lại những kiến thức có được gần đây, đăng tải một bài viết mới.

"Chiến thuật giai đoạn thứ tư của chuyên gia thẻ kiếm - Giáo dục linh thẻ và tự thân tu hành!"

Có linh thẻ thì phải làm sao?

Dạy dỗ!

Tác dụng của linh thẻ là gì?

Tự tu hành!

Trong bài viết, Lục Minh trình bày cặn kẽ các cách để dạy dỗ linh thẻ...

Chủ yếu là cứ thường xuyên đánh... À không đúng, chủ yếu thường xuyên giúp đỡ linh thẻ tôi luyện tố chất tự tu luyện, có ích cho sự phát triển của linh thẻ, lợi ích rất lớn.

Tiếp theo là tự tu hành!

Phần này học tập từ Tiểu Bạch.

Tự rèn luyện đến tự tu hành, đây là một đoạn đường rất dài...

Tiểu Tiểu Bạch đã đi qua thành công, còn về cách tu hành thì Lục Minh không hề viết, anh cũng không viết vào cách tu luyện vừa hít thở vừa phát sáng.

Dù sao...

Bài viết này có khả năng là chả có ai đi xem!

Mặc dù có hai thiên tài Nghiêm Tô Kỳ và Lý Hạo Nhiên, nhưng một linh thẻ cũng đủ làm cho bọn họ dừng cuộc chơi...

....

Mà lúc này, học viện chiến đấu Tử Dương.

Ký túc xá.

Khuôn mặt nhỏ của Nghiêm Tô Kỳ vô cùng nghiêm túc, cứ lặp đi lặp lại một câu với thẻ gốc: "Thẻ gốc thẻ gốc, mày đã lớn rồi, phải học cách tự tu luyện đi thôi..."

Hết lần này đến lần khác.

"Tiểu Kỳ."

"Cậu đã nói vô số lần rồi đó..."

Trong lòng bạn cùng phòng cũng đã sụp đổ.

Ngu hả?

Ngu hả?

Sao thứ này có thể có ý thức được.

"Sẽ có."

Tiểu Nghiêm nói vô cùng chân thành: "Thẻ gốc của đại sư tỷ tớ nhờ vậy mới sinh ra linh thức đó, sư phụ từng nói, thành tâm thì mới đạt được, nhất định có thể!"

"Vậy nếu như thất bại thì sao?"

Bạn cùng phòng hiếu kỳ hỏi.

"Vậy thì là do thiên phú của tớ không được tốt."

Tiểu Nghiêm thở dài.

"Thiên phú của cậu không tốt."

Bạn cùng phòng kinh ngạc.

Mợ nó chứ!

Lần đầu tiên thấy có người nói thiên phú của Tiểu Nghiêm không được tốt!

"Thật đó."

Tiểu Nghiêm vô cùng kiêu ngạo: "Sư phụ của tớ siêu cấp lợi hại, đừng nói chứ, đại sư tỷ học gì cũng rất nhanh, thiên phú kinh người mới mười hai tuổi đã sắp đạt đến ba sao rồi."

"..."

Vẻ mặt của bạn cùng phòng in hai chữ trời ơi.

Quả nhiên, hai người bọn họ hoàn toàn không cùng một thế giới.

Ký túc xá trở về với sự im lặng.

Bạn nhỏ Tiểu Nghiêm lại vô cùng nghiêm túc nói mãi.

Có điều cậu ta không chú ý tới, một chỗ nào đó bên ngoài cửa số, có một bóng người tuyệt đẹp đứng từ xa nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó của cậu ta, có chút không đành lòng, cũng có chút lo lắng.

"Đứa nhỏ ngốc..."

Bóng người kia thở dài.

Chuyên gia thẻ kiếm.

Con đường này sao mà lại dễ dàng như vậy chứ?!

Ở vị trí hiện tại của cô ta, đương nhiên có thể nhìn rõ ràng hơn, chuyên gia thẻ kiếm này vốn là do mấy người Lục Minh tự mình lập nên...

Không có truyền thừa!

Không có tương lai!

Nhưng lần đầu tiên cô ta nhìn thấy em trai nghiêm túc như vây...

"Cũng được."

Cô ta thở dài.

Để cho em trai tu luyện nghề nghiệp này cũng rất tốt, ít ra thì khá an toàn

Chuyên gia thẻ kiếm...

Ừm.

Không phải là một chuyên gia chế tạo thẻ bài khi chế tạo thẻ bài năng lực liên quan đến kiếm thì tốc độ cực nhanh thôi sao?!

Nói như vậy...

Cách chiến đấu của bọn họ sẽ đổi từ trực tiếp nhào vô đánh thành tích trữ thẻ rồi quăng ra, từ một phương diện nào đó mà nói thì đúng là an toàn hơn rất nhiều, cũng coi như là chuyện tốt.

Còn chuyện con đường này có thể đi được bao xa...

Kệ bọn họ đi thôi!

Vèo!

Bóng dáng của cô ta lập tức biến mất.

Trong mơ hồ, hình như nghe được cô đang nói chuyện với một người nào đó...

"Di tích đó có linh lôi..."

"Đi với tôi một chuyến."

...

Mà vào lúc này.

Thành phố Thanh Minh

Cuộc sống của Lục Minh cũng khôi phục lại bình thường.

Đọc sách, tu luyện, nghiên cứu thẻ bài.

Hiệu trưởng Giang Phong vẫn đáng tu luyện ở trong trại giam, anh và Tiểu Bạch thỉnh thoảng sẽ đi thăm tù, trừ chuyện này ra thì đều chuyên tâm tu luyện ở cửa hàng, tranh thủ nhanh chóng đột phá.

Ừm...

Bây giờ đã lên đến sáu nghìn năm trăm rồi!

Tăng trưởng rõ rệt!

Xem ra đánh thẻ gốc vẫn rất có tác dụng.

Lục Minh vô cùng hài lòng.

Dựa theo tốc độ này, không bao lâu nữa là có thể đột phá!

Có điều hôm nay, Lục Minh đang nghiên cứu kiến thức căn bản của thẻ bài bốn sao, bỗng nhiên, trong cửa hàng đột nhiên phát sáng long lanh, rồi một vệt sáng hiện lên trước mắt...

Vèo!

Gì?

Lục Minh ngẩng đầu nhìn xem, lập tức trừng to hai mắt.

Nơi đó, Tiểu Bạch đang giẫm lên thẻ gốc, xiên xiên vẹo vẹo bồng bềnh trên không trung, lắc lư dạo quanh bên ngoài cửa hàng một vòng, lại từ từ bay về...

Ngự kiếm phi hành??!

Nếu như anh nhìn không lầm thì đây chính là ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết đó?!

À.

Không đúng, là ngự thẻ phi hành?!

Lục Minh kinh ngạc!

Thì ra...

Thẻ gốc còn có thể làm chuyện này?!

Đúng rồi.

Lục Minh chợt khôi phục tinh thần lại.

Thẻ gốc của anh cũng ngang ngửa với kiếm thai, hoặc nên nói là, bản thân anh đã sử dụng nó như kiếm thai, nếu đã vậy, vì sao không thể dụng nó để ngự kiếm phi hành chứ?

Hoàn toàn có khả năng!

Ha ha, tại sao anh lại không nghĩ tới chuyện này chứ?

Ừm...

"Tới đây!"

"Chúng ta cũng thử xem."

Lục Minh kích động gọi thẻ gốc của mình tới.

Anh thử làm cho thẻ gốc trôi lơ lửng, dùng ý niệm mạnh mẽ khống chế thẻ gốc trôi lơ lửng, sau đó vui vẻ đạp lên.

Bịch!

Thẻ gốc bị đạp dính bẹp xuống đất.

Trên mặt thẻ còn in một dấu chân thật sâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.