Editor: Nguyetmai
Có thể là do đêm qua quá kích động, tâm trí quá mệt mỏi nên ban đêm Cố Niệm Chi ngủ rất ngon, không mơ mộng gì cả.
Đúng sáu giờ sáng Hoắc Thiệu Hằng tỉnh dậy, rửa mặt xong rồi đến phòng gym của mình tập một tiếng rưỡi. Anh chạy tốc độ cao trên máy chạy nửa tiếng, sau đó tập những bài tập thể hình khác như nâng tạ, đu xà và đấm bốc...
Với thể lực của anh, cường độ tập luyện như thế này chỉ mới là làm nóng người mà thôi.
Nhưng vì đang ở nhà nên anh cũng không cần thiết phải tập cường độ cao giống như trong quân đội, ví dụ như mỗi ngày chạy việt dã mười cây số gì đó, Cố Niệm Chi thường nói anh không phải là con người...
Nghĩ đến bộ dạng không cam chịu, giận mà không dám nói gì của Cố Niệm Chi, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng không kìm được hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy thấu hiểu.
Trên cổ anh vắt một chiếc khăn mặt trắng như tuyết, đi từ trong phòng thể hình ra, lại chạm mặt Hoắc Gia Lan. Cô ta mặc bộ váy Chanel họa tiết răng sói ôm sát người, chiếc váy bó sát càng phô bày rõ ràng dáng người đồng hồ cát của cô ta.
"Anh họ cả, anh đã tập xong rồi sao?" Hoắc Gia Lan rất ngạc nhiên, "Không phải hôm qua anh uống say à? Không bị đau đầu sao?"
Hoắc Thiệu Hằng mặc áo lính ba lỗ màu đen, để lộ ra bả vai và cánh tay rắn chắc, chiếc quần thể thao rằn di rộng rãi treo trên hông, trán đầy mồ hôi, trên cổ treo một cái khăn mặt để tiện cho anh lau mồ hôi bất cứ lúc nào.
Gặp Hoắc Gia Lan, anh dừng lại, cầm khăn mặt lau mồ hôi trên trán, "Không sao, hôm qua vừa gặp mấy người bạn."
"Anh họ cả này, chú Hai và ông nội nói năm nay nhà chúng ta phải tổ chức party đón năm mới, anh có bạn nào muốn mời không? Đưa danh sách cho em để em đi gửi thiệp mời." Nói xong, Hoắc Gia Lan tiến lên một bước, giơ tay lên định phủi vai của Hoắc Thiệu Hằng, "Ơ? Cái gì đây?"
Hoắc Thiệu Hằng lùi lại một bước theo bản năng, tránh né bàn tay của Hoắc Gia Lan, "Ừ, tôi về sẽ bảo Niệm Chi đưa danh sách cho cô."
Anh gật đầu với Hoắc Gia Lan rồi đi về phòng của mình.
Hoắc Gia Lan nhìn bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng, mỉm cười khẽ lắc đầu. Anh họ cả vẫn như vậy, đề phòng phụ nữ quá mức, phải làm thế nào mới được đây? Chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn độc thân cả đời ư?
Người giúp việc đi theo bên cạnh cô ta nhỏ giọng nói: "Cô cả, cậu cả sao vậy nhỉ? Rõ ràng cô đang thật lòng muốn giúp cậu ấy mà..."
"Không sao, kiểu của anh ấy là như vậy đấy, thái độ đối với người nhà vậy đã là tốt nhất rồi."
Hoắc Gia Lan mỉm cười rời đi.
***
Hoắc Thiệu Hằng quay lại phòng của mình, vào phòng tắm trong phòng ngủ phụ tắm nhanh.
Sau khi anh đi ra, cửa phòng ngủ của Cố Niệm Chi vẫn đang đóng chặt. Anh nhìn đồng hồ, đã là tám giờ sáng rồi.
"Niệm Chi, đến giờ dậy rồi đấy!"
Anh khẽ gõ cửa mấy cái.
Mãi một lúc lâu mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì. Anh cho rằng Cố Niệm Chi còn muốn ngủ nướng, nhớ lại hôm qua... có lẽ cô bé cũng nên nghỉ ngơi thêm một chút.
Hoắc Thiệu Hằng đang định quay người đi thì bỗng nghe thấy cánh cửa phía sau mở ra xoạch một tiếng.
Anh quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Cố Niệm Chi đang mặc chiếc áo thun rộng dài của anh đứng ở bên cạnh cửa kéo cửa ra. Đôi chân trần thon dài, trắng như tuyết của cô được chiếc áo thun màu đen làm nổi bật lên, trắng nõn đến mức rung động lòng người.
Hoắc Thiệu Hằng dời ánh mắt ra chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Tỉnh chưa? Nên dậy rồi đấy!"
Cố Niệm Chi che miệng ngáp một cái, mở mắt ra trông thấy Hoắc Thiệu Hằng đã chuẩn bị rời đi, liền vô thức tóm lấy cổ tay anh, "Hoắc thiếu, anh đã dậy rồi à?"
"Ừ, em có muốn tập luyện buổi sáng không?" Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Ở đây cũng có phòng tập gym, máy chạy bộ, em có muốn đi tập không?"
Cố Niệm Chi căm thù nhất là máy chạy bộ, nghe thấy vậy lập tức buông cổ tay anh ra, con ngươi đảo một vòng, giọng mềm nhũn nói: "Em muốn đi tắm. Hoắc thiếu, em không biết quần áo của mình để ở đâu, anh tìm đồ để thay giúp em với nhé?" Nói xong, cô xoay người đi luôn.
Hoắc Thiệu Hằng quay đầu lại, nhìn thấy cửa phòng khép hờ và đôi chân dài xinh đẹp của Cố Niệm Chi đang đi về phía phòng tắm.
Yết hầu của anh lại chuyển động lên xuống, nuốt nước bọt một cái, bỗng nhiên thay đổi ý định, đẩy cửa đi vào theo.
Hoắc Thiệu Hằng đóng cửa phòng ngủ của Cố Niệm Chi lại, đi đến trước tủ quần áo nhìn một chút. Anh chọn một chiếc áo len cổ lọ rộng màu vàng nhạt bằng lông cừu của Alice and Olivia và một chiếc quần dài ống đứng lông cừu màu trắng đặt may, lấy thêm một đôi bốt cổ ngắn màu be để phối cùng, đặt lên trên ghế xô-pha.
Lúc Cố Niệm Chi quây khăn tắm đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đứng một mình trước cửa sổ kính sát đất, quay lưng lại về phía cô, hai tay đút trong túi quần đang ngắm nhìn cảnh sắc mai đỏ tuyết trắng vô cùng đẹp ở bên ngoài cửa sổ.
"Quần áo ở trên ghế xô-pha ấy."
Nghe thấy tiếng động ở cửa phòng tắm, Hoắc Thiệu Hằng biết là Cố Niệm Chi đã tắm xong đi ra nên anh cũng không quay đầu lại mà nói luôn.
Cố Niệm Chi nhìn chiếc áo len cổ lọ rộng màu vàng nhạt bằng lông cừu, chiếc quần dài ống đứng lông cừu màu trắng và cả đôi bốt cổ ngắn màu be trên ghế xô-pha kia, mí mắt cô bất giác giật lên một cái. Cô thầm nghĩ mấy năm nay Hoắc thiếu đã không còn chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của cô nữa, nhưng trình độ vẫn không hề giảm sút chút nào...
Thời gian đầu khi cô mới đi theo anh, quần áo của cô từ trong ra ngoài đều là do một tay anh chuẩn bị.
Thời gian đó, một thanh niên mới hai mươi hai tuổi mà lại có thể chăm sóc một cô bé như vậy, đúng là làm khó anh rồi...
Trong lòng Cố Niệm Chi vừa cảm động, vừa vui mừng, nhưng nghĩ đến những lời nói nghe mà tức của Hoắc Thiệu Hằng đêm qua, cô lại không cam lòng, không phải anh muốn cô thả thính anh sao? Vậy thì thử một chút xem sao... Cô khẽ đằng hắng một tiếng, nói: "Hoắc thiếu à, đồ bên ngoài thì có rồi, còn đồ lót đâu? Làm sao em có thể chỉ mặc áo ngoài mà không mặc áo lót được, đúng không?"
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Một lúc lâu sau, bờ môi anh mới kéo giãn ra tạo thành đường cong của nụ cười mỉm rất nhẹ, nhưng đến khi anh quay người lại thì vẻ mặt đã trở lại bình thường.
"Cần đồ lót à? Được thôi."
Anh bình tĩnh nói rồi lại một lần nữa đi tới chỗ tủ quần áo, mở ngăn kéo phía dưới, tìm chỗ cất quần áo lót của Cố Niệm Chi.
Sắc mặt của Cố Niệm Chi lập tức đỏ lên như bị ứ máu, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại như bên cạnh không có người vậy, thản nhiên lật đống quần áo lót sặc sỡ, lòe loẹt của cô trong ngăn kéo một lúc, không thèm ngẩng đầu lên hỏi: "Bây giờ em mặc cup gì thế?"
Sắc mặt Cố Niệm Chi sầm xuống, xấu hổ và tức giận nắm chặt bàn tay lại, nghiến răng rít ra từng từ từng chữ: "Không cần nữa! Em tự tìm!"
"Ơ? Không phải em không biết để ở chỗ nào à?"
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới từ từ quay đầu lại, hàng mi dài chớp nhẹ, con ngươi giống như viên ngọc bích màu đen sâu thẳm không thấy đáy.
Cố Niệm Chi lao tới tủ quần áo, đẩy Hoắc Thiệu Hằng ra, khóe miệng nhếch lên mỉm cười nói: "Đó là do Hoắc thiếu tìm ra cho em rồi đấy chứ? Bây giờ tự em có thể tìm tiếp được." Cố Niệm Chi nghiêng đầu lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc áo ngực nửa quả màu xanh lam đậm viền ren và chiếc quần lót cùng bộ rồi đóng vội ngăn kéo lại.
"Vậy sao?"
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn cô, vừa mới tắm xong nên làn da trắng hồng đẹp hoàn hảo của cô vẫn còn vương mấy giọt nước trong suốt, một giọt nước chảy từ trên cổ xuống ngực cô, thấm vào chỗ khe ngực đang được khăn tắm quấn quanh.
Anh cười đầy ẩn ý sâu xa, "Thế à? Thì ra là thế, vậy tôi đi đây." Dáng vẻ của anh giống như không thèm ngó ngàng gì tới trò khiêu khích của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi bị nói trúng tim đen, xấu hổ và tức đến nổ phổi. Nhìn bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng chuẩn bị đi ra khỏi cửa phòng ngủ, cô bỗng nói: "Sao Hoắc thiếu đã đi rồi? Không chờ em thay bộ quần áo này vào xem có đẹp không à?"
Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, thở dài một hơi.
Anh yên lặng một lúc rồi xoay người quay lại ngồi lên ghế xô-pha, một tay khoác lên thành ghế, một tay đặt lên chân, bình thản nói: "Được rồi, em thay đi, tôi đang nhìn đây."
Cố Niệm Chi khẽ nghiến răng, mấy lần làm bộ định cởi khăn tắm xuống, thế nhưng ở trước ánh mắt sâu thẳm thâm thúy của Hoắc Thiệu Hằng, tay của cô run rẩy một lúc lâu cũng vẫn không cởi được khăn tắm trên người xuống.
Một lát sau, Cố Niệm Chi giậm chân, "Được rồi, được rồi, Hoắc thiếu siêu rồi! Em thua rồi đó!"
Cô xoay người cầm lấy quần áo trên ghế xô-pha của mình rồi ôm chúng đi vào phòng tắm.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không bỏ đi mà nhất định ở lại, chờ Cố Niệm Chi thay xong quần áo đi ra, anh mới quan sát từ trên xuống dưới, vô cùng hài lòng với con mắt tinh tế của mình, đứng dậy theo: "Đi ăn sáng thôi!"
Cố Niệm Chi đã hồi phục lại tinh thần, lấy hết dũng khí đi tới chủ động kéo tay Hoắc Thiệu Hằng, ngửa đầu lên nói: "Hoắc thiếu, hình như mắt em bị cát bay vào, Hoắc thiếu thổi cho em một chút được không?"
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô chằm chằm một lát, thản nhiên nói: "Muốn thổi cát trong mắt mà sao em lại nhắm mắt chu mỏ lên thế?"