Xuyên Không: Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc

Chương 20




Editor: Wave Literature

Đáy mắt của Mục Diệc Thần xoẹt qua một chút lạnh lẽo.

Hắn đã sớm nhìn Thịnh Dục không hợp mắt.

Giải thi đấu Hoa Phong có nhiều người dự thi như vậy, mà hắn ta một mực nhìn bà xã của hắn đặc biệt hơn những người hắn.

Nói không có ý đồ, kiểu gì thì hắn cũng không tin.

Đúng rồi, ngày đó Đường Đường còn gọi điện thoại cáo trạng mà, nói có ông chú nào xinh đẹp đưa chị về nhà, sẽ không phải chính là Thịnh Dục đấy chứ?

Nghĩ tới đây, nét mặt của hắn càng lạnh hơn mấy phần.

Chuông điện thoại reo một trận, lại ngừng.

Nhưng không qua vài giây, trên màn ảnh hiện ra một tin nhắn Weixin.

Thịnh tổng: Cô bé dễ thương, cô đã đã ngủ chưa hả? Ngày hôm nay quá bận, người lại nhiều, nên hiện tại mới có thời gian nói một tiếng chúc mừng với cô. Ngày hôm nay không thể tự mình đến lĩnh giải thưởng, đúng là quá đáng tiếc. Đúng rồi, tiền thưởng của cô còn ở tập đoàn SL đấy, rảnh rỗi thì đến lấy đi.

Mục Diệc Thần vừa nhìn thấy cái Weixin này, thì lý trí trong đầu cuối cùng cũng đứt đoạn trong nháy mắt.

Thịnh Dục vậy mà dám gọi bà xã của hắn là cô gái dễ thương sao?!

Cách xưng hô thân mật như vậy, ngay cả hắn còn chưa kêu bao giờ đấy

Hắn quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi bị ánh mắt âm trầm của hắn đảo qua, vài giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, đồng thời lại có chút mờ mịt.

Cái trạng thái vừa nãy củaMục Diệc Thần, cô còn tưởng, hôm nay nhất định có thể hạ gục được… không đúng, là bị hạ gục.

Kết quả, Mục Diệc Thần giành lấy điện thoại di động của cô, đột nhiên trở nên kỳ quái đến như vậy là sao?

Cô ngồi dậy từ trên giường, một tay kéo chăn che ở ngực, còn một tay kia giành lại điện thoại di động của chính mình.

"Anh đang đang nhìn cái gì vậy? Nhanh trả điện thoại di động lại cho tôi đi!"

Mục Diệc Thần thuận thế nắm lấy tay của cô, ép ngón trỏ của cô chạm vào khóa vân tay trên màn hình điện thoại.

"Tách" một tiếng, điện thoại mở ra.

Mục Diệc Thần thả ra cô, mở Weixin, thật nhanh chóng đi vào xem bên trong.

Lạc Thần Hi lúc đầu còn chưa hề biết hắn muốn làm gì, nhưng chờ cô kịp phản ứng lại, thì Mục Diệc Thần đã gửi tin nhắn rồi.

—— cô ấy đã ngủ rồi, ý của anh, tôi sẽ nói lại cho cô ấy.

"Anh nhìn điện thoại di động của tôi làm cái gì? Nhanh chóng trả lại cho tôi! Anh rốt cuộc nhắn tin cho ai hả?"

Mục Diệc Thần không để ý đến cô, xoay người để lưng mình đối diện với cô, tiếp tục nhắn tin.

Lạc Thần Hi nhất thời có một loại dự cảm không ổn, nhào đến trên lưng hắn, muốn cướp lại điện thoại di động của chính mình.

Nhưng mà, tay của Mục đại thiếu so với cô còn dài hơn, cố ý cầm điện thoại di động đưa ra rất xa, cả người cô đều kề sát trên lưng của hắn, nhưng vẫn không đụng được đến điện thoại.

Chẳng qua, cô ngược lại có thể nhìn thấy rõ ròng đoạn đối thoại ở trên Weixin.

Nhất thời trợn to hai mắt, "Anh anh anh… ở trên Weixin của tôi làm loạn cái gì vậy hả! Còn gì mà "cô ấy đã ngủ" chứ! Nói mờ ám như thế, người khác còn tưởng tôi và anh có quan hệ không thể cho ai biết được đấy!"

Nghe nói như thế, thì sắc mặt của Mục đại thiếu càng lạnh lùng hơn.

Đúng vào lúc này, tin nhắn của Thịnh Dục lại được gửi đến.

—— anh là cái gì của Thần Tinh? Tại sao điện thoại di động của cô ấy lại nằm trong tay của anh hả?

"Được rồi mà, anh nhanh chóng đưa điện thoại di động cho tôi đi!"

Lạc Thần Hi nhanh trí, bỗng nhiên véo eo của Mục Diệc Thần một cái.

Mục Diệc Thần bị đau, nhẹ buông tay, buông lỏng tay tạo ra cơ hội.

Nhưng, hắn đã thành công gửi tin nhắn cuối cùng: "Tôi là người đàn ông của cô ấy đấy!"

Lạc Thần Hi đoạt lại điện thoại di động vừa nhìn thấy, thì đã tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy lên.

"Mục Diệc Thần, anh có ý gì hả! Còn nói như vậy cùng Thịnh Dục nữa chứ!"

Sắc mặt của Mục Diệc Thần trở nên khó coi, "Tôi có ý gì sao? Tôi ngược lại muốn hỏi cô, có ý gì đấy?

Tại sao Thịnh Dục lại gọi điện thoại cho cô muộn đến như vậy hả?"

Lạc Thần Hi ngẩn người, "Vậy... Nhưng làm sao mà tôi biết được chứ? Chuyện mà tập đoàn SL làm ngày hôm nay làm nhất định rất nhiều, hắn bận quá mới nghĩ ra cần chúc mừng tôi, gọi điện thoại đến, cũng không có gì kỳ lạ mà không phải sao?"

Mục Diệc Thần híp mắt, "Cô không biết sao? Vậy tôi hỏi cô, ba ngày trước buổi tối trời mưa đó, có phải Thịnh Dục đưa cô về nhà hay không hả?"

..

Bốn giờ hoàn thành, cầu mong bỏ phiếu ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.