Xuyên Không: Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc

Chương 17




Editor: Waveliterature Vietnam

Một lúc lâu sau, Trịnh Thành Tử cũng cúi đầu xuống ghé sát tai Thỏ Trắng hỏi với giọng trêu đùa:

" Em muốn làm người lớn à, em có muốn ngày kỉ niệm em trở thành người lớn cũng là ngày kỉ niệm em thành bạn gái chính thức của anh không??"

" Hả..."

Thỏ Trắng ngẩn người ra, hai tay bưng mặt mình lắc đầu nói: " cái gì…cái gì cơ? Xem như là em chưa hỏi anh điều gì hết nhé."

"..."

Trình vừa nói dứt lời thì cười mỉm, ánh mắt tinh nghịch nhìn thỏ trắng.

Trịnh Thành Tử cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên gò má mềm mại của Thỏ Trắng, cười nói: "Mà cũng không việc gì phải vội vàng cả."

"Dạ..!"

" Vị trí bạn gái của anh vẫn luôn để dành cho em mà."

" Dạ..."

Thỏ Trắng nghe vậy trong lòng cảm thấy cảm động, vui sướng vô cùng.

Chắc bởi hôm nay là ngày đầu tiên Thỏ Trắng trở thành người lớn, mà cũng có thể là bởi vì đây là lần đầu tiên Trịnh Thành Tử nói chuyện nghiêm túc như vậy, Thỏ Trắng đã lớn, và vị trí bạn gái của Thành Tử luôn để dành cho cô ấy…Thỏ Trắng ngẩn người suy nghĩ, cảm xúc lúc này thật khó để diễn tả được.

Ngồi trong phòng một lúc lâu, ngẩn ngơ với một đống suy nghĩ, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng của Trịnh Thành Tử vang lên "Thỏ Trắng."

"Dạ?"

" Em biết là anh…sang năm sẽ thi tốt nghiệp trung học.."

"Dạ!" Thỏ Trắng ngẩng đầu lên, ngước nhìn Thành Tử với đôi mắt to tròn đen long lanh, gật đầu nói:

"Mẹ em nói rằng, với trình độ và khả năng của anh, thì bất kì trường đại học danh tiếng nào ở Bắc Kinh đều không thành vấn đề. À đúng rồi, Nước cam ca ca, anh đã chọn là sẽ học ở đâu chưa, Đại học Bắc Kinh hay Đại học Thanh Hoa?"

Nghe thỏ trắng nói vậy, Thành Tử chỉ im lặng, không nói gì.

Một hồi lâu suy nghĩ, Trịnh Thành Tử nghiêm túc nhìn thỏ trắng.

Thỏ trắng thật sự vẫn chỉ là một cô bé chưa lớn, cô ấy chưa biết suy nghĩ nhiều về chuyện của tương lai. Cô ấy chỉ nghĩ đơn giản rằng Nước cam ca ca của cô ấy là lợi hại nhất, Bắc Kinh hay Thanh Hoa đều là những trường danh tiếng, Trịnh Thành tử có thể tùy ý chọn bất kỳ một trường nào mà anh ấy thích. Thỏ trắng chẳng hề nghĩ tới việc hai người sẽ phải xa nhau một thời gian dài.

Thỏ trắng chưa từng nghĩ tới rằng sau khi Thành Tử lên đại học, hai người sẽ phải xa cách, không được gặp mặt nhau thường xuyên, cũng chẳng được ôm nhau mỗi ngày nữa.

Sau một hồi lâu suy nghĩ, Trịnh Thành Tử mỉm cười nhẹ nhàng nói với thỏ trắng: "Đại học Bắc Kinh hay Đại học Thanh Hoa thì đều ở Bắc Kinh. Và nó cách rất xa chỗ chúng ta đang sống. Em thật sự muốn tôi đi xa như vậy sao?"

"Nhưng Bắc Kinh là thủ đô của nước mình, là nơi mà ai cũng muốn đặt chân đến!" Đôi mắt long lanh của thỏ trắng sáng rực, toát ra được sự tôn thờ và khao khát của cô đối với thủ đô Bắc Kinh.

"Đúng, nhưng mà sau khi anh đến Bắc Kinh rồi, có lẽ chúng ta sẽ chỉ được gặp nhau nửa năm 1 lần.

Em sẽ nhớ tôi chứ?". Trịnh Thành Tử mỉm cười, đưa tay ra xoa đầu Thỏ Trắng.

"…"

Lần này đến lượt thỏ trắng im lặng.

"Làm thế nào bây giờ nhỉ, hãy nghĩ kĩ về điều anh nói, nếu không nỡ để anh đến Bắc Kinh thì anh sẽ xem xét việc đi học ở Nam Kinh". Trịnh Thành Tử nói với giọng điệu đùa giỡn rồi chống tay lên trán tỏ vẻ đang suy nghĩ.

"Nhưng mà ngay cả khi Nước cam ca ca đi Bắc Kinh, thì anh vẫn ở cùng một bầu trời với em" thỏ trắng cuối cùng cũng ngước lên, một đôi mắt đen láy và sáng lấp lánh nhìn thẳng về phía Trịnh Thành Tử và nói một cách nghiêm túc: "Em biết rằng Nước cam ca ca đang ở một nơi nào đó, có một cuộc sống rất tốt, sẽ luôn về gặp em mỗi kì nghỉ đông nghỉ hè, điều đó thực sự rất tuyệt vời…"

Thỏ trắng đột nhiên khựng lại, cúi mặt xuống và ngập ngừng nói: "ít nhất là em biết anh và em vẫn sống cùng một thế giới…vậy là được"

Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng, trong lòng có chút buồn, chưa bao giờ anh cảm thấy lòng mình nặng trĩu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.