Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm không kịp nghĩ kỹ, tại sao rõ ràng cô đã trốn ở trong góc rồi mà hai người này vẫn có thể tìm được mình.
Hai thiếu niên đứng đối diện đều mang mặt nạ màu bạc che khuất đi nửa gương mặt.
Điềm Tâm không thấy được khuôn mặt của bọn họ, chỉ có thể dựa vào bản năng mà đưa ra một lựa chọn.
Âu phục đen, âu phục trắng.
Một trái, một phải.
Hai bàn tay đều thon dài trắng nõn, rốt cuộc cô nên lựa chọn người nào?
Âm nhạc vẫn chưa dừng lại, giai điệu lên xuống liên tục, làm nhiễu loạn dòng suy nghĩ của Điềm Tâm.
"Lựa chọn nhanh một chút đi, bản nhạc sắp kết thúc rồi."
Một giọng nói lành lạnh chậm rãi vang lên nhắc nhở Điềm Tâm, đã đến lúc đưa ra lựa chọn.
Nhưng mà… cô không biết ai với ai thì chọn kiểu gì đây?
Điềm Tâm cắn môi, khóc không ra nước mắt. Cô chợt đứng phắt dậy, nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác của mình mà chọn thiếu niên mặc âu phục đen.
Cô cẩn thận đặt tay mình vào lòng bàn tay của cậu, một giây tiếp theo, cậu nắm tay lại, bao trọn bàn tay nhỏ nhắn của cô, rồi kéo cô đi về phía sàn nhảy cách đó không xa…
Điềm Tâm bị động đi theo, thiếu niên dừng lại ngay chính giữa sàn nhảy, xoay người, đặt tay lên hông cô, rũ mắt nhìn.
Trong nháy mắt, dường như toàn bộ ánh đèn đều chiếu lên người thiếu niên và Điềm Tâm.
Điềm Tâm kinh ngạc ngước nhìn, ngay sau đó, liền sa vào đôi mắt đen nhánh, sâu không thấy đáy của thiếu niên.
Mắt cậu sâu thẳm, nhìn thế này thật giống như một lỗ đen mênh mông trong vũ trụ, vừa chớp mắt tựa như ngàn năm.
Thiếu niên chăm chú nhìn Điềm Tâm, dẫn dắt cô chậm rãi khiêu vũ theo nhạc...
Khoan đã, đôi mắt sâu thẳm thế này, tuy không nói một lời, nhưng cả người lại mang theo khí thế vương giả... Thiếu niên này là Trì Nguyên Dã!
"Trì Nguyên Dã, là cậu sao..." Điềm Tâm nhỏ giọng hỏi.
Khoé miệng thiếu niên hơi nhếch lên, nhưng không nói lời nào.
"Trì Nguyên Dã, nhất định là cậu, đúng không... cậu..." Điềm Tâm còn chưa nói hết câu, thiếu niên liền xoay cô một vòng.
Điềm Tâm ngẩn ra, đi giày cao gót vào, ngay cả đi bộ cũng kỳ lạ chứ đừng nói là xoay vòng.
Thế nên, sau một vòng, cả người Điềm Tâm đều ngơ ngác, quên cả khống chế cơ thể mình, rồi sau đó, Điềm Tâm ngã vào một lồng ngực rắn chắc...
Thiếu niên ôm chặt hông cô, giữ chặt cô trong ngực mình. Một cái ôm thật chặt.
Cậu thật là cao.
Dù Điềm Tâm đang mang giày cao gót, nhưng cũng chỉ cao đến ngực thiếu niên.
Cả người nằm trọn trong ngực cậu, mí mắt Điềm Tâm khẽ run.
Thật là kỳ lạ, tiếng nhạc xung quanh rất lớn, nhưng mình vẫn nghe rõ được tiếng tim đập của cậu.
Thình thịch, thình thịch, rất mạnh mẽ.
Trong thoáng chốc, âm nhạc ngừng lại, ngay sau đó, toàn bộ đèn phụt tắt.
Toàn trường lâm vào bóng tối, Điềm Tâm sợ hãi mở to mắt, lại phát hiện bốn phía yên lặng, mọi người đều vô cùng bình tĩnh.
Cách đó không xa, một chùm đèn pha chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt, một người đàn ông mặc âu phục kẻ sọc đứng đó, cất giọng phấn khích: "Các vị, tiếp theo chính là tiết mục mà mọi người mong đợi đã lâu, chính là thời gian kiss đêm Giáng Sinh! Người mà bạn yêu, hiện giờ có ở ngay bên cạnh bạn không? Nếu như có, thì xin mời bạn kéo tay cô ấy, vào lúc đồng hồ điểm chín giờ, hãy ôm cô ấy vào lòng, rồi trao cho cô ấy một nụ hôn!"