Xuyên Không Ký Sự

Chương 17




Hôm nay lại là một ngày rất đẹp trời. Bầu trời trong xanh không khí trong lành. Những tầng mây trắng bồng bềnh y như bông gòn trôi nổi giữa khung trời bao la ấy làm cho quang cảnh càng thêm êm đềm, vô thanh vô thức đem đến cho người nhìn một cảm giác yên bình hơn bao giờ hết.

Bạch lão lúc này đang ngồi thảnh thơi câu cá ven bờ hồ, mà Hỏa Nhi cũng đang nằm lim dim phơi nắng bên cạnh lão. Tiếng chim hót líu lo trên những tán cây quanh đó, thác nước chảy vẫn chảy ào ào xuống mặt hồ trong vắt. Tất cả đều chìm trong một bầu không khí yên ả.

Bùm!

Đột nhiên từ bên trong sơn động bên cạnh cái thác truyền ra một tiếng phát nổ đinh tai, liền sau đó có một bóng người đang chật vật chạy ra phía bên ngoài. Toàn thân người này bị nhiễm bụi tro từ đầu tới chân đen thui, thậm chí hắn còn ho ra cả một làn khói đen sì trông cực kỳ thê thảm.

Kim Hậu vẫn như thường lệ, nương theo thời gian biểu của khóa huấn luyện của Bạch lão để luyện tập. Hiện tại hắn đang phải học tập luyện dược thuật. Lúc trước luyện chế nước thuốc hắn còn có thể nhanh chóng nắm bắt, học được dễ dàng, thế nhưng mà bây giờ bắt tay vào việc luyện đan mới làm cho Kim Hậu thật sự thấu hiểu để trở thành luyện dược sư thật không dễ.

Không ai trên đời này có thể làm được mọi thứ được hoàn mỹ ngay lập tức, cho dù có là bộ óc thiên tài Einstein hay là Ngọa Long tái thế Gia Cát Lượng đi chăng nữa. Tất cả họ đều phải trải qua một quá trình học hỏi, mài dũa không ngừng nghỉ mới có thể có được những thành công để đời cho bao thế hệ.

Và kể cả luyện dược thuật cũng vậy. Không chỉ có thiên phú, nó còn đòi hỏi sự kiên trì, cẩn thận và nhẫn nại từ phía người học nó.

Trở lại về việc chính, từ sau hôm chứng kiến Bạch lão biểu diễn ra chiêu Viêm Long Giáng Thiên, Kim Hậu đột nhiên trở nên siêng năng chăm chỉ hơn lúc trước rất nhiều. Mặc dù bình thường Kim Hậu bề ngoài tỏ ra cũng rất cố gắng, thế nhưng thực sự hắn vẫn không có hoàn toàn dốc hết ra toàn bộ vốn liếng của mình. Điều này cũng rất dễ hiểu thôi, bởi vì dù sao hắn cũng không có mục tiêu gì phải hướng tới, cho nên cũng có đôi khi hắn rất lơ là mải chơi.

Mọi việc bắt đầu thay đổi khi Bạch lão mở ra một khái niệm mới mà cũ cho hắn rõ: Thế nào mới là cường giả.

Kim Hậu tới bây giờ mới hiểu ra hắn quá thiển cận như thế nào. Tất cả những gì hắn trải qua hay nhìn thấy đều chưa đáng để so sánh với một hạt cát trên biển sa mạc. Sự hiếu kỳ, và lòng khao khát của hắn cũng được thúc lên tới đỉnh điểm từ hôm đó. Thế là ngày qua ngày hắn lao vào tập luyện như một con thiêu thân, lúc trước hắn còn bỏ ra một ít thời gian để ăn, ngủ, nghỉ thì giờ đây hắn tận dụng mọi giây mọi phút để vục đầu luyên tập. Tuy điều này cũng làm Bạch lão phải rất bất đắc dĩ, thế nhưng thấy tinh thần hiếu học và bản thân Kim Hậu trở nên chăm chỉ hơn lúc trước thì cũng làm lão phải âm thầm gật đầu.

Học tập luyện dược thuật rất khó, hắn đã phải tiêu tốn rất nhiều tài liệu linh dược quý chỉ để phục vụ cho việc luyện tập mấy ngày qua. Nếu không phải là ngay bên trong cái sơn cốc này có một chỗ có thể thoải mái đổi linh dược thì Kim Hậu thật sự cũng không biết phải làm thế nào mới có thể học luyện dược được bởi vì ngoài những lý do cơ bản đã nêu ở trên thì đây là một môn học còn đòi hỏi cả… kinh tế của người học nó nữa!

Nhìn trên tay mấy đống miễn cưỡng gọi là “đan dược” bán thành phẩm có đủ các hình thù quái dị, trên gương mặt đen thui như cái đít nồi của Kim Hậu chợt nở ra một nụ cười khổ, hắn than thở bâng quơ nói:

“Khục! Khục!... Híc, mới chỉ bước đầu luyện mấy viên đan nhất phẩm đã hao tốn thế này rồi, để mà sau này mình muốn tấn cấp phẩm giai luyện dược sư thì sẽ phải hao tốn tiền của như thế nào đây?”

“Ẳng! Ẳng!”

Trong lúc Kim Hậu còn chưa có kịp thở ra hơi thì Hỏa Nhi đã chạy tới bên hắn sủa hân hoan, sau đó ánh mắt thèm khát nhìn vào đống bán thành phẩm trên tay của hắn.

“Tao thật sự không hiểu thứ này ngon tới cỡ nào mà mày ngày nào cũng đòi tao vậy?” Kim Hậu xoa đầu Hỏa Nhi cười nói.

“Ngao! Ẳng!” Hỏa Nhi vừa sủa, vừa liên tục vẫy vẫy cái đuôi mềm mại của mình, biểu hiện rất không kiên nhẫn được nữa.

“Được rồi, thế thì… Bắt lấy này!” Vừa nói, Kim Hậu vừa tung đống đan dược bán thành phẩm lên trên trời để cho Hỏa Nhi chạy đi khợp.

“Ngươi đấy, ngay cả loại đan cơ bản như Đấu khí đan mà mấy ngày nay luyện mãi còn không xong. Ta có lẽ đã đánh giá ngươi hơi quá cao rồi thì phải.” Bạch lão lúc này cũng đã phiêu phù bay tới bên cạnh Kim Hậu, liền lập tức phàn nàn trách móc hắn như thường lệ.

“Sư phụ, người có thật là có đưa đúng cho con đan phương không vậy? Suốt một tuần trời rồi mà con mới chỉ luyện thành vẻn vẹn có bốn viên…” Kim Hậu bĩu môi tỏ ra ủy khuất đáp.

Cốp!

Bạch lão lại gõ vào đầu Kim Hậu một cái rồi mắng:

“Ơ cái tên nhóc này? Ngươi lâu ngày chưa được đánh lại gợi đòn à? Tất cả không phải là do đan phương mà là ngươi đã tính toán sai trong quá trình luyện dược. Mấy viên đan kém chất lượng kia toàn là ngươi may mắn mới luyện ra được. Nói chung nếu như ngươi có thể tự tìm ra sai lầm của mình thì lúc đấy mới coi như thành công. Ta ngày xưa theo sư tổ của ngươi luyện dược…”

Kim Hậu lúc này thật sự hối hận những gì hắn vừa nói ra miệng, để rồi bây giờ Bạch lão lại bật lên cuộn băng ngày xưa nọ, hồi ấy kia để thuyết giáo hắn.

“Híc, tại sao người lớn ở thế giới nào đi nữa cũng toàn thích kể lại chuyện xưa không vậy?”Hắn bất đắc dĩ lắc đầu thầm nghĩ.

Ngay tại thời điểm Kim Hậu đang bị Bạch lão tra tấn lỗ tai thì đột nhiên từ phía sau họ truyền tới một cỗ sóng năng lượng dao động cực kỳ kịch liệt, Kim Hậu bấy giờ mới ngỡ ngàng quay ra thì đã thấy cả người Hỏa Nhi đang phát sáng hơn cả nắng ban ngày, cả người nó đang bao phủ cả một đoàn hỏa diễm đỏ lừ.

“Hỏa Nhi! Mày làm sao vậy? Hỏa Nhi!” Sắc mặt của Kim Hậu lập tức trở nên kinh hãi, hắn nhanh chóng chạy tới bên con sói rối rít kêu gọi nó.

“Sư phụ, Hỏa Nhi bị làm sao vậy? Có phải do đống bán thành phẩm của con mà làm nó sắp bị bạo thể mà chết không?” Ối giời ơi! Tôi đã làm cái gì thế này? Hỏa Nhi ơi….Hức.. Hức…Tao làm sao có thể sống thiếu mày đây…” Bạch lão còn chưa kịp giải thích thì Kim Hậu đã lăn quay ra khóc sướt mướt, bộ giáng cực kỳ tang thương.

Bốp!

“Cái thằng nhóc lưỡn mưỡn này, mau nghiêm chỉnh lại đi nếu không thì đừng trách vi sư độc ác. Mà ngươi không cần phải nằm ăn vạ với ta, cho dù Hỏa Nhi có bị gì thật thì ta tất nhiên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Mau tập trung tinh thần lực dò xét xem rồi hãng kêu la.” Bạch lão không thể chịu được một màn tuồng này của Kim Hậu nữa, liền lập tức sút cho hắn một cái đau điếng vào mông.

“Ái, ôi… sư phụ người đừng đánh đập con tàn nhẫn như thế có được không ạ?” - Vừa nói hắn vừa ôm mông bị đá sưng tấy của mình – “ Để xem nào…”

Lúc này Kim Hậu mới nghiêm túc nhắm chặt đôi mắt rồi tập trung lại tinh thần lực dò xét toàn thân Hỏa Nhi một lượt như Bạch lão nói. Hắn chợt cảm nhận khí tức của nó càng ngày càng bạo tăng một cách nhanh chóng tới mức đáng sợ.

“Sư phụ, chẳng lẽ mớ bán thành phẩm kia của con có tác dụng cho Hỏa Nhi thăng cấp được sao?” Kim Hậu mở mắt ra quay sang hỏi Bạch lão.

“Tuy chỉ là bán thành phẩm nhưng dược lực từ nhiều loại linh dược chứa đựng trong chúng vẫn là thứ tốt cho ma thú. Mấy ngày qua tên nhóc ngươi cho nó ăn suốt thì sớm muộn gì thì chả phải tăng tiến sức mạnh.” Bạch lão vừa chăm chú nhìn Hỏa Nhi, một bên vừa giải đáp cho hắn nói.

“Ồ! Thì ra là vậy…” Kim Hậu lúc này mới ồ lên một tiếng đã hiểu.

Ầm!

Đột nhiên từ chỗ Hỏa Nhi phát ra một tiếng nổ trầm thấp, cuối cùng là ngọn lửa đỏ rực từ từ rút lui rồi tiêu tán đi vào trong cơ thể nó. Trước ánh mắt đầy tự hào của Kim Hậu, Hỏa Nhi xuất hiện với giáng vẻ hoàn toàn khác lúc vừa nãy. Trông nó cao ráo và uy mãnh hơn trước rất nhiều.

“Ẳng!” Kim Hậu còn chưa kịp nói gì thì Hỏa Nhi đã lập tức nhảy chồm lên người hắn, sau đó đè hắn xuống liếm láp liên tục vào mặt biểu thị sự vui mừng của nó.

“Ha ha ha, thôi nào Hỏa Nhi đừng có đè ngửa tao ra như vậy chứ… Cho mày ăn nhiều linh dược như vậy thật là không uổng phí, chưa gì đã tấn cấp lên tới ngũ tinh nhất giai rồi cơ đấy… Không hổ là đan dược do Kim Hậu này luyện ra mà!... Ấy đừng có liếm mũi tao nữa…Ha ha ha nhột quá.” Kim Hậu cũng rất phấn khởi thay cho Hỏa Nhi mà nô đùa ngược lại với nó.

“Đừng có vội mừng, ngươi có biết mình đã đốt hết bao nhiêu linh dược trân quý rồi không? Nếu không mau sửa đổi lại thì đừng có mong làm luyện dược sư nữa.” Bạch lão cũng không có vì Hỏa Nhi đột phá mà nhân nhượng Kim Hậu một chút nào.

“Vâng con sẽ cố sửa…” Kim Hậu ngượng ngùng đứng dậy gãi đầu nói.

Nhìn Hỏa Nhi đột phá và nói chuyện với Bạch lão một lúc cũng đã vừa đủ thời gian để cho khói đen trong động tiêu tán, Kim Hậu bấy giờ mới quay trở vào bên trong bắt đầu tiếp tục chuẩn bị tập luyện.

Ngồi khoanh chân trước Tuyết Vân đỉnh, hắn lại nhanh chóng úp hai bàn tay của mình vào hai bên hỏa khẩu, sau đó thì truyền vào một lượng ma lực để kích hoạt ngọn lửa bên trong dược đỉnh.

Phừng!

Một ngọn lửa đỏ lừ bất chợt hiện lên ở bên trong Tuyết Vân Đỉnh. Thật không hổ là Xích Hỏa, mặc dù Tuyết Vân đỉnh có công dụng tản nhiệt thế nhưng cho dù là như vậy thì dược đỉnh vẫn bị nhiệt lượng của ngọn lửa này làm cho vỏ ngoài của nó hơi bị ấm lên một chút.

Kim Hậu nhắm mắt tập trung tinh thần lực bắt đầu điều khiển ngọn lửa, nương theo cách tạo hình mà trong bản ma kỹ đã ghi, hắn cố gắng ngưng hình ngọn lửa của mình thành một con rồng.

Phừng! Phừng! Phừng!

Thế nhưng mà cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi nữa, cái “thứ” dài lùng nhùng hắn tạo ra lúc này đây nhìn thế nào cũng không giống con rồng cả, thậm chí đến rắn còn chẳng ra hồn.

“Haìz, luyện mãi mà mình mới hóa ngọn lửa ra được hình …con giun, đúng là luyện tập thiên giai ma kỹ ở bước này cũng chẳng phải chuyện đơn giản.”

“Trong sách bản ma kỹ ghi là một chuyện, nhưng ngươi tưởng tượng ra thế nào mới là chuyện khác. Đừng có cố gắng phải dập khuôn như vậy, cứ thoải mái thả lỏng ra mà nén tạo ngọn lửa. Mấy ngày trước ta thật không hiểu ngươi tưởng tượng kiểu gì mà lại nén ngọn lửa thành một bãi bầy nhầy giống… Khục! “Thứ chất thải” của con người vậy?” Bạch lão lần này đứng theo dõi và chỉ điểm bên cạnh hắn.

“Người nói thì nghe có vẻ rất dễ, thế nhưng mà rốt cục người có bí quyết gì mà có thể dễ dàng hóa lửa thành rồng nhanh đến vậy? Con phải ngồi hóa mất vài giờ mới ra được con… giun này đây.” Kim Hậu khẽ thở dài nói.

“Bí quyết chính là kinh nghiệm của bản thân ngươi rút ra mà thôi, cho dù bây giờ ta có nói ra thì chả lẽ sau này có vấn đề gì thì ngươi cũng hỏi kinh nghiệm của ta sao? Lấy vợ cũng phải hỏi ta lấy như thế nào à?”

“Ặc… sư phụ, ý con không phải thế…” Kim Hậu tất nhiên nghe ra rất rõ đạo lý trong lời nói của lão. Phải liên tục kiên trì thì mới có kinh nghiệm, cho nên hắn bây giờ càng phải tập luyện thật nhiều hơn nữa thì mới có thể hái về cho mình một chút thành quả.

Không có nói thừa thêm gì nữa, Kim Hậu lấy hai tay vỗ vỗ vào hai má của mình để lấy tinh thần, sau đó hắn bắt đầu tiếp tục lao vào luyện tập trước ánh mắt hài lòng của Bạch lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.