Xuyên Không Gặp Nữ Phẫn Nam Trang

Chương 12: Cuca




Dịch giả: Gin

Có vài người đánh giá người khác chỉ qua đôi mắt, nhưng cũng có vài người đánh giá con người bằng tấm lòng.

Đôi mắt có thể lừa gạt người, còn tấm lòng thì không có cách nào lừa gạt nổi.

So với nhiều người, Mai Ngũ có thể không thông minh bằng, nhưng Ninh Thư lại bị Mai Ngũ nhìn thấu.

“Nói, ngươi rốt cuộc là ai, tiểu thư nhà ta đã đi chỗ nào.” Mai Ngũ âm ngoan hỏi Ninh Thư.

“Thân thể này là của tiểu thư nhà ngươi, sau khi ta rời đi, tiểu thư nhà ngươi tự nhiên sẽ quay trở về.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.

“Vậy sao bây giờ ngươi chưa rời đi.”

“Ta có việc.”

“Việc gì?”

“Thay tiểu thư nhà ngươi làm việc phải làm?”

“Tiểu thư muốn giết Tề Nghị sao?”

“Đúng vậy.”

“Nói hươu nói vượn.”

Ninh Thư có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi tin hay không tùy ngươi, những việc ta làm đều là việc tiểu thư nhà ngươi muốn ta làm, ngươi phải bảo vệ thật tốt thân thể này, ta mà chết, tiểu thư nhà ngươi cũng không quay về được.”

“Ta không tin, ta phải nói cho giáo chủ biết, giáo chủ sẽ có cách cứu tiểu thư.” Mai Ngũ buông tay bóp cổ Ninh Thư xuống, xoay người rời đi.

“Ngươi có bản lĩnh thì đi một bước nữa cho ta?” Ninh Thư mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Mai Ngũ, gặp phải loại người này thật sự rất phiền phức.

“Các ngươi không cứu được Hồng Diệp đâu, chờ tới khi ta đi rồi, Hồng Diệp tự nhiên sẽ quay trở lại.” Ninh Thư ném kiếm trong tay xuống, xoay người rời đi, “Ngươi mà nói, ta sẽ lập tức tự sát, tiểu thư nhà ngươi sẽ không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.”

Mai Ngũ:… Σ(゜゜)

“Quả nhiên ngươi không phải tiểu thư, tiểu thư sẽ không vô sỉ giống như ngươi.” Mai Ngũ nói, “Ta có thể không nói cho giáo chủ, nhưng nếu tiểu thư không trở lại được, ta sẽ giết ngươi.”

“Khi nào tiểu thư mới có thể trở về được?” Mai Ngũ có chút nhận mệnh hỏi.

“Khoảng ba bốn năm.”

“Lâu vậy, ta vẫn nên giết ngươi luôn cho rồi.”

“Làm càn, ta là tiểu thư của ngươi. ’

Ninh Thư chỉ vào thi thể trên mặt đất, nhìn Mai Ngũ nói: “Thiêu xác kẻ này đi, còn tro cốt thì cho vào trong bình.” Đốt thành tro, sẽ không còn phải sợ tình huống xác chết vùng dậy.

Mai Ngũ đứng im không nhúc nhích, Ninh Thư nói: “Ta là tiểu thư của ngươi, ngươi phải nghe lời ta, giống như trước đây, miễn để người khác nhìn ra được sơ hở gì. ‘

Mai Ngũ nhấc thi thể trên mặt đất lên, Ninh Thư dặn dò lại lần nữa, “Phải thiêu trụi đấy.”

“Thật sự phải làm vậy sao, khi tiểu thư trở về nhất định sẽ thương tâm.” Mai Ngũ chần chờ nói.

“Thương tâm cũng không còn cách nào khác, giờ hắn cũng đã chết rồi, thiêu trụi để giữ lại tro cốt, cũng để cho tiểu thư nhà ngươi có thứ để tưởng niệm.” Ninh Thư không để ý nói.

“Đúng rồi, tiện thể lột da mặt Tề Nghị xuống cho ta.” Ninh Thư phân phó nói.

Mai Ngũ: “Thế mới nói, sao ngươi lại giết người tiểu thư nhà ta thích?”

“Về sau ngươi sẽ biết.”

Mai Ngũ khiêng thi thể đi, Ninh Thư quanh co lòng vòng về phòng, sau đó ngồi xếp bằng trên giường đá bắt đầu tu luyện.

Mẹ nó, lại để Mai Ngũ bóp cổ, lần sau cô nhất định túm được tay Mai Ngũ, xoay hắn mấy vòng cho đã rồi trực tiếp ném hắn xuống đất.

Ninh Thư bóp pháp quyết, bố trí một Tụ Linh Trận, sau đó bắt đầu tu luyện.

Thế giới này linh khí cũng được coi là đầy đủ, Ninh Thư tu luyện nửa ngày, đan điền Ninh Thư xuất hiện khí kình.

Cảm giác thân thể tràn ngập sức mạnh.

Ninh Thư thu thế, cảm thấy vô cùng đói bụng, mở cửa đi ra, nhìn tới Mai Ngũ đang ôm một cái bình, đưa cho Ninh Thư, “Tro cốt Tề Nghị.”

Ninh Thư một chút cũng không nghĩ, tùy ý nói: “Tùy tiện tìm chỗ chôn xuống, chờ tiểu thư nhà ngươi trở về rồi đào lên sau.”

Ninh Thư gọi một thị nữ lại gần, nói: “Báo phòng ăn chuẩn bị cho ta một chút thức ăn.”

“Vâng.”

Ninh Thư thấy Mai Ngũ còn ôm bình, hỏi: “Sao vậy?”

Mai Ngũ nói: “Hay ngươi đặt bình vào trong phòng.”

Để tro cốt trong phòng?

Trong lòng Ninh Thư cự tuyệt, “Ngươi tìm một chỗ chôn xuống, đừng cho những người khác biết, có lẽ một lúc nào đó, khi ta nhớ tới hắn, sẽ đào lên để cùng hắn nói chuyện trên trời.”

Mai Ngũ lại lấy ra một tấm da mặt máu chảy đầm đìa, “Đây là da mặt của Tề Nghị.”

“Giao cho Thẩm trưởng lão xử lý, để Thẩm trưởng lão bảo dưỡng, ắt có lúc hữu dụng.” Ninh Thư nhìn Mai Ngũ nói.

Thẩm trưởng lão là độc y, tính tình quái dị, hơn nữa lại vô cùng tàn nhẫn, thích tạo ra dược nhân.

Người trong Giáo phái phạm tội, nếu quá nghiêm trọng, trực tiếp đưa tới chỗ của Thẩm trưởng lão làm dược nhân.

Có đôi khi có người của đám danh môn chính phái tới khiêu khích, tất nhiên sẽ được biến thành dược nhân.

Bị người giết cùng lắm là đầu rơi xuống đất, nhưng nếu bị bắt làm dược nhân thì phải chịu muôn vàn thống khổ, cho ngươi uống một tá dược không tên, may mắn thì chết ngay tức khắc, còn không thì lại vất vưởng sống qua ngày.

Sống sót rồi thì lại bắt đầu cuộc sống ngày qua ngày thử dược.

Khỏi phải bàn có bao nhiêu thống khổ.

Thạch thất chỗ Thẩm trưởng lão không có người nào nguyện ý tới gần.

“Tiểu thư, ta sẽ phải chôn tro cốt dưới gốc đào, còn tấm da thì đưa tới chỗ Thẩm trưởng lão.” Mai Ngũ lặp lại một lần.

Ninh Thư gật đầu, “Đúng vậy, đi đi.”

Thị nữ mang đồ ăn tới, Ninh Thư đang ngồi trên ghế đá trong đình ăn cơm, một lão già đi tới, trừng mắt dựng mắt với Ninh Thư, “Ngươi đã giết chết Tề Nghị.”

Lão già này gầy trơ cả xương, mặt không có nổi tới hai lượng thịt, ánh mắt nhìn Ninh Thư khã bất mãn, mơ hồ ẩn chứa sát khí bên trong.

Lão già này là sư phụ của Tề Nghị, lúc trước khi cha Hồng Diệp mang Tề Nghị về chỗ này, lão già nhìn đến căn cốt vô cùng tốt của Tề Nghị, nhanh chóng thu nhận hắn làm đồ đệ.

Đồ đệ đã chết, nếu Ninh Thư không phải con gái của lão giáo chủ tiền nhiệm, muội muội của giáo chủ hiện tại, thì lão già đó sẽ trực tiếp ra tay giết chết Ninh Thư.

Ninh Thư buông đũa xuống, “Lão Quỷ thúc, Tề Nghị này là người bên phía chính đạo sắp xếp vào trong thánh Ma giáo chúng ta làm gian tế, giết hắn là vì suy nghĩ cho toàn bộ môn phái.”

Lão Quỷ cũng không nghe Ninh Thư giải thích, “Tề Nghị có phải gian tế hay không còn không tới phiên ngươi nói, ngươi càng không có tư cách giết Tề Nghị, ngươi đây là không để Lão Quỷ ta vào mắt.”

Ninh Thư đứng lên, lục lạc bên hông phát ra âm thanh thanh thúy, “Lão Quỷ thúc, Tề Nghị này có phải gian tế hay không, cháu sẽ cho thúc chứng cứ.”

“Giờ ngươi phải đi gặp giáo chủ với ta, cho dù ngươi có là muội muội của giáo chủ, cũng không thể ngang nhiên giết đồ đệ ta vậy được.” Lão Quỷ vươn tay muốn xách cổ áo Ninh Thư, thân hình Ninh Thư chợt lóe tránh thoát tay của Lão Quỷ.

“Cháu sẽ đi theo thúc gặp ca ca.” Ninh Thư nói, “Hồng Diệp biết Lão Quỷ thúc vì thánh Ma giáo có công lao cùng nỗ lực vất vả vô cùng to lớn, nhưng cháu làm vậy cũng là vì Lão Quỷ thúc, nếu sự thật Tề Nghị là gian tế bị tuôn ra ngoài, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới địa vị của Lão Quỷ thúc ở thánh Ma giáo.”

Lão quỷ nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Tiểu nha đầu đừng ở đây chơi trò tâm nhãn với ta, cùng ta đi gặp giáo chủ.”

Ninh Thư cùng Lão Quỷ đi tới đại điện, lúc này Dạ Hoa đang dùng bữa, Dạ Hoa mặc một thân hắc y, có vẻ uy áp lại lãnh khốc.

Nhìn thấy Ninh Thư đi cùng Lão Quỷ, chỉ đạm mạc nhìn lướt qua hai người.

“Gặp qua giáo chủ.” Lão quỷ cùng Ninh Thư quỳ trên mặt đất.

Dạ Hoa đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Chuyện gì?”

“Hồng Diệp giết Tề Nghị.” Lão quỷ nói trắng ra, “Tề Nghị cũng coi như là một thành viên quan trọng của thánh Ma giáo, vậy mà Hồng Diệp nói giết liền giết, chuyện này có chỗ không thể nào nói nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.