Xuyên Không Gặp Chuyện Tu Tiên

Chương 45: Vô hình liêu nhân sung phải điều kiện




Hoa khai lạc không, phong vũ khuynh thành, liễu như tẫn, tiêu tường vãn, dạ bán tam canh vị ương thiên…..

(hoa bay giữa trời, mưa gió nghiêng thành, liễu như tàn, tường vi tiêu điều, nửa đêm canh ba)

Nhẹ bước lên thềm đá, sương tẩm ướt váy dài, lạnh thấu hài kim lũ. Tay ngọc nắm chặt khăn lụa, yếu ớt, mâu quang hơi khép.

Minh Nguyệt bước từng bước về phía đại điện, xuyên qua dãy hành lang dài, trong lòng hoảng hốt. Tường phù điêu, hoa văn khắc rồng, nến đỏ lập lòe, bóng người trải dài, ánh lửa lay động. Nàng dừng lại, hơi ngẩng đầu nhìn phía trước sâu thẳm như không có điểm dừng, trong lòng sợ hãi dâng lên. Nàng đi về phía trường từng bước như đang dấn thân vào vực sâu không đáy, tùng bước kinh sợ.

- Tiểu thư?

Tiêu đồng đứng trước điện lo lắng đi qua đi lại, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy thân ảnh tố khiết quen thuộc kia, trong lòng vui vẻ, vội kéo váy chạy tới. Cả người xanh biếc, kiều diễm mềm nhẹ, chốc lát đã đến trước mặt Minh Nguyệt, bàn tay trắng nõn đỡ lấy người Minh Nguyệt đã quá mỏi mệt.

Minh Nguyệt nhìn tiêu đồng, mâu quang lại mờ mịt vô lực. Nàng nhẹ nắm tay Tiêu Đồng. Một lúc, đi vào Dưỡng sinh điện, ngồi lên giường rồi cố sức nằm xuống, hai mắt khép hờ, nghỉ ngơi chốc lát.

Tiêu đồng lo lắng nhìn thần sắc Minh Nguyệt mỏi mệt vạn phần. Nàng ngồi trước giường, nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư, Hoàng Thượng đã trở về tẩm điện, vẫn đang tìm ngài, ta cho thị nữ báo lại rằng người đi Ngự hoa viên tản bộ, tầm một nén nhang nữa sẽ về.

Minh Nguyệt không hề phản ứng, chỉ chậm rãi mở mắt, cả người như vô lực. Lúc sau nàng mới khàn khàn hỏi:

- Hôm nay ta thấy rất nhiều Ngự lâm quân lục soát hậu cung, có phải là Thái Hậu hạ lệnh tìm kiếm Triệu Truyền?”

Tiêu đồng vội vàng gật đầu, có chút đắc ý cười nói:

- Lúc Thái hậu hạ lệnh điều tra trong hoàng cung, nô tì đã đến Quỳnh Hoa cung an ủi Hoa mỹ nhân, hơn nữa nói cho nàng biết chuyện nàng bị Hiền phi tát tiểu thư đã biết. Hơn nữa sẽ làm chủ cho nàng. Vì thế nàng mới có lá gan đến Khôn Trữ cung mà làm cáo trạng với Thái hậu. Nhưng nô tỳ không nghĩ Âu Dương Hồng Ngọc lại mượn cơ hội mà đánh Hiền phi một kích.

Minh Nguyệt cười khẽ, tay nhu nhu cái trán, cười nói:

- Âu Dương Hồng Ngọc đã ẩn nhẫn lâu rồi. Nếu hôm nay nàng không nhân cơ hội chèn ép Hiền phi thì chỉ e sau này sẽ đêm dài lắm mộng, sự lâu sinh biến. Trí tuệ như nàng đương nhiên hiểu thế nào là rèn sắt khi nóng, bỏ đá xuống giếng để đạt được hậu quả tốt nhát.

Âu Dương Hồng Ngọc cũng không làm chuyện gì mà không nắm chắc. Nếu không nhân lúc này mà chèn ép Hiền phi. Dựa vào Hiền phi bình thường vốn sâu sắc há có thể để một CHiêu nghi nhị phẩm đè đầu cưỡi cổ? Hai người đánh nhau ba năm cũng không làm tổn hại nhau được một sợi tóc, nay, nàng chỉ giúp vào một chút mà thắng bại cũng đã phân

Tiêu đồng mím môi, nhẹ cúi đầu, lo lắng nói:

- Tiểu thư, nhưng là nô tỳ nghe nói, lúc Lí Vinh điều tra bản Thánh tổ gia huấn giấu trong gối đầu con kinh ngạc hơn bất kì ai. Nàng như nổi điên mắng Âu Dương Hồng Ngọc, nói là Âu Dương Hồng Ngọc hãm hại nàng. Tiểu thư, lấy tâm tư sâu sắc của Âu Dương Hồng Ngọc chắc hẳn nàng ta sẽ phát hiện ẩn tình.

Đúng vậy. Minh Nguyệt hơi nhếch môi hồng rồi sau đó chậm rãi ngồi dậy dựa vào gối, bàn tay trắng nõn nhẹ vỗ về bụng, khẽ thở dài:

- Nàng tự nhiên sẽ hoài nghi chuyện này có trá hay không nhưng như thế thì có thế nào? Loại bỏ Thượng Quan Uyển Nhi là tâm nguyện cả đời nàng, cho dù đây là cái bẫy thì nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện nhảy xuống, dù sao cơ hội như vậy có lẽ cả đời chỉ có một lần, một khi bỏ qua, kết cục như hôm nay có lẽ sẽ là chính nàng.

Nói xong, Minh Nguyệt lại nhắm đôi mắt, vươn bàn tay trắng nõn nhu nhu trán, liếc nhìn trong điện u ám, cánh cửa sổ bị gió thổi tung. Ánh trăng sáng chiếu vào trong điện, gió nhẹ thổi mang theo chút mưa phùn ẩm ướt, tí tách tí tách rồi càng lúc càng lớn.

- Trời lại mưa

Tiêu Đồng hơi thất nhìn nhìn ra cửa sổ, mấy đêm nay hầu như đều thế khiến lòng nàng cảm thấy bất an, tựa như sắp có chuyện xảy ra. Sau đó, quay đầu nhìn đôi mắt Minh Nguyệt thâm u, nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư, Triệu Truyền đã được đưa ra hoàng cung, an bài ở một nơi hẻo lánh, trước mắt, có lẽ Thái hậu không nghĩ Triệu Truyền không ở trong hậu cung.

Minh Nguyệt chớp hạ mi, hơi suy nghĩ nhìn bàn tay đặt trên bụng, một lúc sau mới từ từ nói:

- Hậu cung nhiều ngày hỗn loạn, Thái hậu đương nhiên không thể quá bận tâm. Hơn nữa đại hôn của Tiểu quận chúa sắp tới, Thục phi và Âu Dương Hồng Ngọc sẽ càng thêm cẩn thận. Nếu hậu cung có gì nhiễu loạn thì đại hôn sẽ phải lùi lại, đến lúc đó chỉ sợ uy nghiêm của Thiên triều sẽ bị tổn hại.

- Vậy… ý tiểu thư là…

Tiêu Đồng run rẩy mi dài, hơi khẩn trương nói:

- Kế hoạch của chúng ta… có nên ngừng lại một chút?? Nếu thật sự Thái Hậu phát hiện thi thể của Thượng Quan Trung ở trong Phượng tê cung, thì đại hôn của Hoàng Thượng có thể thật sự sẽ bị lùi lại

Lãnh Tiêu quốc chủ bây giờ vẫn còn ở trong cung, tuy rằng mỗi ngày không hỏi thế sự chỉ lo lắng cho hôn lễ của muội muội nhưng Lãnh Tiêu quốc chủ đó vừa nhìn đã biết hắn không phải là người lương thiện, dễ dây.

Minh Nguyệt ngồi dậy, nhẹ phủi váy dài, bước xuống thảm, chân trần đi về phía cửa sổ. Nàng nhìn lên mây đen vần vũ trên bầu trời che lấp mặt trăng. Ngoài cửa sổ bóng đêm dầy đặc, tiếng mưa càng lúc càng lớn, trong hoa viên mông lung tiêu điều.

Nhắm mắt lại, hít sâu một ngụm khí lạnh ngoài cửa sổ, suy nghĩ cũng rõ ràng một chút, rồi sau đó chậm rãi mở hai mắt, đóng cửa sổ lại tựa như hạ quyết tâm nói:

- Tiêu Đồng, ngày mai ngươi mua chuộc cung nữ đưa cơm cho Thượng Quan Uyển Nhi, thông qua nàng nói cho Thượng Quan Uyển Nhi biết là phụ thân nàng đã chết, thi thể giấu trong Phượng Tê cung. Sau đó cho cung nữ đó một số bạc, đưa nàng rời khỏi hoàng cung, nếu nàng ta không đi…

Mâu quang Minh Nguyệt tối sầm lại, mím môi nói:

- Thì cứ giao cho Lí Vinh xử trí

Tiêu đồng đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó trợn to hai mắt, có chút ngạc nhiên nói:

- Ý tiểu thư là... giết?

Minh Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, xoay người nhìn Tiêu Đồng, đôi mắt trong suốt thoáng yên lặng rồi lạnh lùng nói:

- Hy sinh một mạng sống, nhất định phải để cho nàng chết có ý nghĩa. Phải cho mọi người biết, nàng do không cẩn thận mà đã biết được một số điều, bị giết người diệt khẩu. Mà kẻ giết nàng chính là Hoàng hậu và Âu Dương Hồng Ngọc.

Tiêu đồng cúi hạ mi dài, cắn cắn môi, không đành lòng nói:

- Tiểu thư, cung nữ này tuổi con nhỏ, không rõ ràng mà bị lún xuống một tầng âm mưu mà mất mạng, chẳng phải là…

- Vậy ngươi liền khuyên nàng rời khỏi hoàng cung, cầm số tiền lớn mà gả cho ngươi tốt. Hoặc trở về với gia đình phụng dưỡng cha mẹ

Minh Nguyệt cắt đứt lời Tiêu Đồng, lạnh lùng nói:

- Cung nữ đó sở dĩ vẫn ở trong hoàng cung không phải là muốn tìm một chủ tử mà là muốn một ngày nào đó được Hoàng thượng coi trọng. Nàng cuối cùng cũng sẽ chết trong hậu cung tranh đấu mà thôi.

Tiêu đồng giật mình, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh khi cung nữ này nhắc tới Hoàng Thượng. ánh mắt nàng chờ đợi, sáng bừng lên. Quả thật, tại hoàng cung này, hầu như chẳng có nữ nhân nào không hy vọng được Hoàng thượng nhìn đến, cũng không một nữ nhân nào không vì quyền lợi và sự ân sủng mà hãm thân trong hậu cung này. Giống như một lời nguyền, chỉ cần bước vào Huyền Vũ môn thì tất cả đã là nhất định.

Từ Thánh tổ khai quốc tới nay, cung nữ chết trong cung đình tranh đấu không biết bao nhiêu, mà phần lớn đều là những nữ tử có nhan sắc t, hi vọng được đế vương chiếu cố, sủng hạnh. Nhưng cũng chỉ là hoa dại không thể so với mẫu đơn, thược dược trong hoa viên của đế vương, tư sắc bị chìm khuất. Năm qua tháng lại, nhan sắc dần phai tàn, cuối cùng chỉ còn lại sự u hận.

- Nô tỳ hiểu

Suy nghĩ hồi lâu, Tiêu Đồng cuối cùng cũng hiểu ra điều này, sau đó cúi đầu, trong lòng vẫn rối rắm nhưng cũng cười, bước lên đỡ lấy Minh Nguyệt nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư, nô tỳ dìu người về Trường sinh điện đi, sợ là Hoàng thượng đã đợi lâu.

Minh Nguyệt nhắm hai mắt, nghe đến hai chữ ‘Hoàng Thượng’ này, trong lòng thêm mấy phần lo lắng, nhưng càng thấy lạnh thấu xương, suy nghĩ rối rắm. bàn tay trắng nõn nắm vạt áo, nhẹ vỗ khối phượng bội giấu trong y phục, bên nặng bên nhẹ.

Thở dài một hơi, gật gật đầu, nhẹ nắm tay Tiêu Đồng, đi ra ngoài điện. Nàng hơi giật mình nhìn Trường sinh điện đèn nến sáng trưng, trong lòng như co rút lại. Rồi sau đó, đừng lại trước cửa điện, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt,

-tiểu thư…

Tiêu đồng nghi hoặc nhìn Minh Nguyệt, dung nhan thanh lệ mang theo một chút lo lắng, vừa định tiến lên đẩy cửa ra lại bị Minh Nguyệt ngăn lại. Mâu quang nàng trong suốt nhìn cánh cửa kia. Đột nhiên trong lòng xúc động muốn khóc, mắt dâng lên sương mù lại quật cường không muốn mình yếu đuối như thế. Nàng hơi lùi bước, cánh cửa tẩm điện lại bị đẩy ra “chi nha” một tiếng

Thân ảnh Ngự Hạo Hiên cao lớn xuất hiện trong mắt Minh Nguyệt, bóng dáng màu vàng như khiến nàng đau đớn, khiến nàng không tự giác mà lui về phía sau vài bước. Nhưng ngay sau đó, thân mình lại bị thân ảnh kia vây quanh, bên tai truyền đến giọng nói lo lắng, ôn nhu trầm thấp:

- Sao bây giờ mới trở về.

Minh Nguyệt thân mình cứng đờ, hơi muốn lùi bước, giãy dụa nhưng hình như Ngự Hạo Hiên lại cảm nhận được, nhanh chóng ôm chặt lưng nàng, kéo nàng vào nội điện, sai Tiêu Đồng bưng thuốc bổ.

Minh Nguyệt đi vào nội điện, có chút kháng cự muốn đẩy Ngự Hạo Hiên ra. Nhưng khi Tiêu Đồng vừa ra khỏi cửa, hai tay nàng bị bắt lấy, cả người tựa lên cột đá, trái tim hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm u màu lam. Mắt nàng vội nheo lại.

- Hoàng... Hoàng Thượng

Minh Nguyệt nhẹ nói, tựa như trốn tránh hơi lắc lắc đầu. Nhưng Ngự Hạo Hiên lại nắm lấy cằm nàng khiến nàng hơi đau đớn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Nhưng lúc này đây, trái tim lại càng hoảng loạn, Minh Nguyệt gỡ tay bị nắm bắt ra, đẩy Ngự Hạo Hiên, mâu quang trong suốt kinh nhạc nhìn hắn.

Có lẽ là vì không hề phòng bị, Ngự Hạo Hiên lảo đảo lui về phía sau vài bước. Lập tức, mày kiếm nhíu chặt, mâu quang vốn ôn nhu trở nên lạnh lùng mang theo tức giận, chật vật. Hắn nhìn thẳng Minh Nguyệt cũng đang kinh ngạc. Môi mỏng mím lại, ẩn nhẫn sự tức giận, lạnh băng nói:

- Ngươi.

Sau đó dừng lại, hai mắt phiếm lạnh, xoay người không nhìn nàng, tức giận nói:

- Ái phi làm sao vậy?

Trái tim Minh Nguyệt bị rút lại, đau đớn nhè nhẹ tràn lan, nàng rũ mắt hạ mi, muốn tìm cớ cho mình nhưng lại không biết nói gì. Môi hồng mấy máy muốn tìm một lí do không quá gượng ép, nhưng ngẩng đầu nhìn nửa khuôn mặt của hắn thì:

- Ta…

Minh Nguyệt lắp bắp, nàng không khỏi cắn môi dưới, nhắm mắt, rồi sau đó nhìn Ngự Hạo Hiên, xiết chặt khăn lụa, mở mắt, nhỏ giọng nói:

-

- Nô tì... Nô tì hôm nay thân thể không khoẻ, cho nên

Minh Nguyệt trong lòng bối rối, mất tự nhiên chớp hạ mi dài, nắm chặt khăn lụa.

Vẻ tức giận trên mặt Ngự Hạo Hiên đã bình ổn nhưng nghe đến lời Minh Nguyệt, tay lại nắm thành quyền, các đốt ngón tay “răng rắc” cực kì chói tai trong đêm yên tĩnh. Một tiếng như đập vào lòng Minh Nguyệt, tựa như rất căng thẳng. Minh Nguyệt kinh hãi nhìn Ngự Hạo Hiên, nàng không phải chưa gặp qua thần sắc tức giận của Ngự Hạo Hiên. Nhưng hôm nay hắn khiến nàng cực kì khiếp đảm, nàng nghĩ bước lên trấn an hắn nhưng lại thấy quanh người hắn tản ra hơi thở rất nguy hiểm.

Trong lòng rùng mình, có chút sợ lui về phía sau vài bước, theo bản năng nàng cảm giác có ánh mắt sắc bén bắn về phía mình. Vô thố ngẩng đầu, run rẩy nhìn đôi mắt chứa sự tức giận và cảm xúc khó nắm bắt của Ngự Hạo Hiên khiến nàng không chịu được mà lại lui về phía sau vài bước. Nhưng mỗi bước lùi lại, lại cảm giác ánh mắt hắn càng thêm lạnh lùng như có thể đâm thủng thân thể nàng.

Cúi đầu, không hề nhìn hắn, nhưng bộ dáng tức giận của hắn lại giống hệt như đêm hôm ấy. Nàng tựa như có thể tưởng tượng được nếu bây giờ hắn nổi điên sẽ giống như đêm đó, khiến nàng sợ hãi. Trong lòng dần lạnh, bàn tay trắng nõn nắm thành quyền. Nàng sợ hãi quay người chạy ra cửa điện nhưng eo nàng đột nhiên bị hắn ôm chặt, lưng dán vào lồng ngực đang phập phồng xúc động.

Thân mình cứng đờ, Minh Nguyệt sợ hãi nhắm mắt lại, muốn tránh thoát sự bất an đang trói buộng, nhưng lại nghe Ngự Hạo Hiên khàn khàn nói nhỏ:

- Trẫm sai rồi…. Minh Nguyệt, trẫm sai rồi

Rồi sau đó, cơ thể nàng bị hắn quay lại, gắt gao ôm vào lòng, cánh tay cứng rắn ôm chặt lấy thân thể nàng, hơi thở ấm áp phả lên mái tóc nàng.

Minh Nguyệt cứng đời người, trong mắt dâng lên sương mù, nàng nhắm mắt lại, mềm nhẹ nói:

- Nô tì không muốn chọc Hoàng Thượng tức giận, nhưng là

Nhưng là nàng sợ hắn, sợ nhìn thấy hắn tức giận, phẫn nộ.

- Là trẫm sai rồi...

Ngự Hạo Hiên cắt nang nàng, lại ôm chặt nàng hơi. Hắn nhắm lại đôi mắt phức tạp, khàn khàn nói:

- Là trẫm không biết nên như thế nào dỗ ngươi mới có thể cho ngươi ở lại bên cạnh trẫm mãi mãi. Trẫm tưởng rằng sẽ thấy ngươi đang đợi trẫm, nhưng ngươi lại làm trẫm chỉ hoảng hốt nhìn thấy gian tẩm điện trống không, thậm chí mùi hương của ngươi cũng phai nhạt. Minh Nguyệt, trẫm đau lòng, không muốn đối xử hung bao với ngươi nhưng là trái tim trẫm rất đau.

Minh Nguyệt giật mình, đáy lòng đóng băng như bị tan ra. Nàng trợn to hai mắt, nhưng vẫn không khống chế được nước mắt rơi xuống, nàng nhắm mắt lại, cũng không nghĩ lệ rơi xuống càng nhiều. Vì sao muốn nói những lời này với nàng? Vì sao khi nàng đã cùng đường thì lại nói như thế? Minh Nguyệt cảm giác trái tim mình như bị vạn tiễn xuyên tâm, máu chảy đầm đìa, đau đến không ngăn được nước mắt, nhưng là…. bọn họ nhất định chỉ có thể cách nhau ngàn năm thời không, bởi vì nàng không muốn chết, nàng không muốn chịu liệt hỏa thiêu thân.

Sự giam cầm bên hông dần dần lơi lỏng, thon dài bàn tay to xẹt qua mặt nàng, ngón trỏ lau đi nước mắt nàng. Đôi môi lạnh như băng hôn lên mặt nàng, nhẹ ngửi hương thơm lạnh lùng của nàng, giọng nói khàn khàn mang theo cảm xúc khó nói tràn ngập bên tai nàng:

- Minh Nguyệt, trẫm muốn ngươi... Trẫm... yêu ngươi!

Cái gì đó như núi băng bị sụp đổ. Nước mắt nàng càng không ngừng rơi, nàng nắm chặt trường bào của hắn, gắt gao ôm lấy thắt lưng tinh tráng. Khóc không thành tiếng, nước mắt thấm ướt cẩm bào hắn, cắn chặt môi dưới. Nàng không muốn hứa hẹn điều gì, để mặc cho sự đau đớn tàn sát đáy lòng nàng. Nàng tự nhủ với chính mình, đợi cho khối thân thể này chết đi, những đau đớn cũng sẽ biến mất.

Nhà lao lạnh như băng, ẩm thấp. Trong đêm khuya yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng mưa tí tách, âm u ở mỗi góc phòng. Hiền phi mặc váy màu tím cuộn mình trong chăn bông màu trắng, đôi mắt nhìn về phía trước, cửa sổ áp mái hiện ra ánh trăng….

Nhẹ nhàng vươn tay, lấy bàn tay chải lại mái tóc rối tung, trong đêm khuya nhẹ búi tóc đơn giản, rồi chậm rãi đứng dậy, chân trần bước lên nền đất lạnh băng, đi về phía ánh trăng u tĩnh. Nàng nhìn lên cửa sổ áp mái, trong đêm tối, mây đen dần che đi ánh trăng sáng.

Cho tới bây giờ cũng không từng nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay. Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên lạnh giọng cười ra tiếng, mâu quang đau thương nhỏ ra một giọt nước mắt. Âu Dương Hồng Ngọc tính cái gì vây? Nàng dựa vào cái gì có thể bất động thanh sắc đem tất cả giá họa lên mình, vì sao mình lại không hề phát hiện.

Hơi hơi cúi đầu, nhìn dưới chân ẩm ướt. Tiếng sấm nổ rền vang, lúc trước nàng như điện nhưng giờ như đã thanh tỉnh hơn nhiều. Nàng không nghĩ mình thân hãm nhà giam mà bóng dáng đế vương tuyệt không xuất hiện.

Khóe miệng chua sót, nhưng trấn tĩnh như một tiên nữ không nhiễm bụi. Dưới ánh trăng, nàng bước từng bước vào bóng tối rồi cuộn mình trong chăn, gắt gao ôm chặt chính mình. Nhưng nước mắt không thể khống chế ngừng rơi. Hoàng thương…. trong đầu nàng không ngừng nhớ lại khi hắn ôn nhu gọi nàng là “Thừa Ân”, ôn nhu đem dây đồng tâm kết đỏ tươi kia ban cho mình. Nhưng đến tột cùng là khi nào, hắn biết Âu Dương Hồng Ngọc là Tử Thần của hắn mà lại quên mất nàng là Thừa Ân của hắn….

- Thừa Ân muỗn cái gì trẫm đều có thể cho ngươi

Tiếng ôn nhu thì thầm như mới chỉ hôm qua mà thôi. Nàng nhớ rõ khi ấy mình cúi đầu nói:

- Nô tì cái gì cũng không muốn, nô tì chỉ cần Hoàng Thượng, muốn Hoàng Thượng cùng nô tì

Hắn không có gật đầu, chỉ cười, ý nghĩa nụ cười đó nàng vĩnh viễn không hiểu. Khi đó, nàng nghĩ hắn cười là đại biểu cho đáp ứng. Trái tim thiếu nữa nhảy nhót khiến nàng quên mất đây chính là hậu cung tường đỏ bao vây, lạnh lẽo biết bao, đáng sợ biết bao. Nhưng sau này, nàng đã biết, mình đã bị hãm vào trong đôi mắt sâu thẳm kia.

Bàn tay trắng nõn gắt gao nắm chặt xiêm y của mình. Nàng lắc đầu không muốn nhớ lại nhưng những đoạn hồi ức khiến trái tim nàng rung động lại hiện lên rõ ràng trước mắt. Hoàng thượng….Hoàng thượng…

- Hoàng thượng…. Nô tỳ đem mấy khóm mẫu đơn trong hoa viên trồng ở Tư mộ cung, về sau đến mùa hoa sẽ cùng Hoàng thượng ngắm hoa nở

Giọng nói thiếu nữ mềm nhẹ như từ thời xa xưa truyền đến, trong suốt vô tà. Nàng hưng phấn kéo tay áo đế vương, rúc đầu vào lòng hắn.

Đế vương ngẩng đầu, đôi mắt thâm trầm đảo qua vườn hoa muôn hồng nghìn tía, thản nhiên nói:

- Trẫm rất thích hàn mai…và hải đường.

- Vì sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà nhìn đế vương, tươi cười tinh thuần, không hề lo lắng, cười nói:

- Hoa mai và hải đường rất giống nhau nha, vậy Hoàng thượng thích hoa mai hơn hay thích hải đường hơn?

Thần sắc đế vương đột nhiên tối sầm lại, mâu quang nháy mắt trở nên mất tự nhiên, sau đó, nàng chỉ nghe đến một câu như có như không:

- Lãnh hương.

Lãnh hương? Thần sắc Thượng Quan Uyển Nhi có chút hoảng hốt, lệ lại không ngừng rơi, vào cung bốn năm, chỉ có mấy tháng khoái hoạt vô lo, sau, đế vương lại bị kẻ đáng ghét kia, bị mùi thơm hoa nhài (Như Nguyệt) kia hấp dẫn. Khi đó, nàng thay đổi, nàng điên rồi, nàng bắt đầu ở hậu cung tranh đấu, bắt đầu cùng Âu Dương Hồng Ngọc giao thủ, thậm chí học hết mọi công vu tâm kế, vận dụng quyền lực thúc đẩy âm mưu, cuối cùng, khiến cho Mộc thị chu di tam tộc, tiện nhân Như Nguyệt kia bị biếm vào lãnh cung.

Nguyên bản, nàng nghĩ như vậy là có thể lấy lại sự ấm áp khi xưa. Nhưng lại không ngờ, Hoàng thượng dần quên Như Nguyệt nhưng lại càng quên đi nàng. Hắn thường đến Trùng Dương điện chơi cờ, ở lại qua đêm. Còn nàng lại vẫn chăn đơn gối chiếc lạnh băng.

Đến tột cung là vì sao? Nàng từng vô số lần hỏi chính mình, nhưng cũng không ai đáp lại. Sau đó, Mộ Tuyết gả vào hoàng cung, nghe đồn Thục phi yêu mị kia bất ngờ được một đêm ân sủng. Chỉ đáng tiếc, người khác nghĩ nàng ta thật sự được thừa ân mưa móc, nhưng ngày đó, chính mắt Triệu Truyền thấy canh ba hoàng đế trở về Tẩm Tâm cung.

Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười ở trong đêm đen trở nên cực âm trầm, nhưng nàng lại cầm chiếc trâm đặt lên cổ mình, vừa định đâm xuống, lại dừng lại. Đột nhiên, đứng lên ném cây trâm về bức tường kia, âm ngoan nói:

- Âu Dương Hồng Ngọc, có chết ta cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.