Xuyên Không Công Lược Nam Chính Là Cảnh Sát

Chương 47: 47: Mèo Lười




Editor: Nguyetmai

Tại nhà ăn…

"Này, sao cậu bảo về lấy điện thoại mà? Điện thoại đâu" Kỷ Dạ Bạch cau mày nhìn Ninh Hề Nhi, đôi chân hắn ngồi bắt chéo, trông như một quý ông kênh kiệu.

Ninh Hề Nhi cười gượng trả lời, "Quên mất rồi…"

"Quên rồi á? Sao cậu không quên chính cậu luôn đi!"

"Cái cậu này, làm gì mà ăn hiếp Hề Nhi dữ vậy! Cho dù là thanh mai trúc mã thì thái độ của cậu cũng hơi quá đáng rồi đó!"

Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, ánh mắt lúc này mới nhìn về phía Thành Du Nhiên.

Người khác mà dám nói với hắn như thế, e là đến chết cũng không biết tại sao mình chết, nhưng nữ sinh này thì khác, cô ấy là bạn thân của Ninh Hề Nhi, vì thế Kỷ Dạ Bạch chỉ liếc cô ấy một cái, sau đó không nói thêm gì nữa.

"Đúng rồi, Du Nhiên, nãy cậu nói phải tính sổ gì với Kỷ Dạ Bạch đấy?" Ninh Hề Nhi nghiêng đầu thắc mắc.

Ninh Hề Nhi loáng thoáng cảm thấy chuyện này có liên quan đến nguyên nhân vì sao mấy ngày nay Thành Du Nhiên lại kỳ lạ như vậy.

Thành Du Nhiên hít sâu một hơi rồi nói, "Kỷ Dạ Bạch, tôi hỏi cậu một câu, tôi có thể chuyển đến lớp S trường cấp III Mộc Anh với tư cách học sinh trao đổi là do lệnh của cậu phải không?"

Lời còn chưa dứt, Ninh Hề Nhi đã ngây ngốc tại chỗ.

Tại sao?

Chuyện này chẳng lẽ có liên quan đến Kỷ Dạ Bạch?

Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, "Nếu phải thì sao?"

"Cậu…" Thành Du Nhiên không ngờ Kỷ Dạ Bạch lại thừa nhận một cách thản nhiên như vậy, cô ấy sững người vài giây rồi mới nói tiếp, "Cậu có từng nghĩ đến việc khi tôi chuyển tới đây sẽ phải trải qua những chuyện thế nào không?"

"Đây là trường học tốt nhất với nguồn giáo viên ưu tú nhất và thiết bị dạy học hàng đầu của cả thành phố, tôi không hề nghĩ chuyển trường là một chuyện xấu với cậu." Kỷ Dạ Bạch lạnh nhạt đáp.

"Thế tại sao cậu không nói với tôi? Chẳng lẽ đến quyền được biết tôi cũng không có sao?"

"Chắc là đã có người nói gì đó với cậu, ví dụ như cậu có thể chuyển tới đây đều nhờ Ninh Hề Nhi? Ví dụ như là những ánh mắt khinh thường khi nhìn cậu cũng là do Ninh Hề Nhi mà ra? Không sai, tôi thừa nhận, tôi không hề nói cho cậu biết, nhưng nếu tôi nói thì liệu cậu có cảm thấy tôi đang ép cậu mang ơn Ninh Hề Nhi không? Liệu trong lòng cậu có thoải mái không?"

Thành Du Nhiên ngẩn người.

Đúng thế, rõ ràng cô đã có được nhiều thứ như thế.

Là do cô tự suy nghĩ vào đường cụt nên mới rầu rĩ nhiều ngày như thế.

Ngay sau đó…

"Hề Nhi, xin lỗi…" Thành Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn Ninh Hề Nhi với ánh mắt đầy áy náy.

Ninh Hề Nhi luống cuống nói, "Người xin lỗi phải là tớ mới đúng, tớ… tớ chẳng biết gì cả…"

"Không trách cậu đâu, là do tớ nghĩ nhiều thôi."

Hai người đều nói lời xin lỗi lẫn nhau.

"Làm gì mà vui vậy." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến Ninh Hề Nhi không khỏi rùng mình.

Vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy Ngôn Dịch Thâm đang bưng một đĩa cơm tới đây, khuôn mặt vẫn nở nụ cười thường trực. Gã chậm rãi ngồi xuống rồi u oán nhìn Ninh Hề Nhi, "Chẳng phải tôi nói sẽ dẫn em đi ăn cơm sao? Gần trường có quán ăn ngon lắm…"

"Ngôn Dịch Thâm, rốt cuộc anh muốn gì hả!" Ninh Hề Nhi chịu hết nổi quát lên.

"Tôi chỉ muốn làm chuyện tôi muốn làm, chăm sóc vị hôn thế chẳng phải là lẽ tất nhiên sao?" Ngôn Dịch Thâm mỉm cười, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch, "Cậu Kỷ à, chắc cậu còn chưa biết bố Ninh đã hủy hôn ước với nhà cậu rồi chứ, bác ấy sẽ gả Hề Nhi cho tôi đấy. Ôi, cậu nói xem, hai chúng tôi nên sinh một cậu bé đẹp trai hay là một bé gái dễ thương đây, hay là cứ sinh một đôi song sinh luôn đi nhỉ?"

Ánh mắt đen tuyền của Kỷ Dạ Bạch híp lại sặc mùi nguy hiểm, trong đôi mắt ấy như ánh lên ánh sáng u ám khiến người khác khó lòng đoán được suy nghĩ của hắn.

Ngôn Dịch Thâm giống như cố ý khoác tay lên cô Ninh Hề Nhi, "Vợ yêu, tan học chồng dẫn vợ đi mua quần áo đẹp nhé!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.