Xuyên Không Công Lược Nam Chính Là Cảnh Sát

Chương 43: 43: Tiệc Sinh Nhật Diệp Lão Gia 2




Editor: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ liếc sang Cố Hạo Đình thì hắn đã cúp máy.

Không thể phủ nhận rằng câu trả lời của hắn là phương án tốt nhất.

Thái Nhã cho rằng cô nói lung tung, đổi trắng thay đen. Nhưng câu trả lời của Cố Hạo Đình lại nói rõ cho bà ta biết cô không nói gì cả, còn giao quyền định đoạt với bà ta cho cô.

Câu trả lời của cô vào ba ngày sau vô cùng quan trọng với Thái Nhã. Nếu bà ta khôn thì sẽ đến xin lỗi cô.

Cố Hạo Đình còn cho bà ta biết một sự thật, đấy là cô có thể tác động đến quyết định của hắn. Chỉ khi Cố Hạo Đình đứng về phía cô thì Thái Nhã mới không dám ức hiếp cô nữa.

Tối hôm đó, Hoắc Vi Vũ nằm mơ. Cô mơ thấy mình đang ngồi máy bay đến Mỹ. Cô còn mơ thấy con nuôi của cậu, dù rằng hình bóng người đó trong trí nhớ của cô đã nhạt nhòa. Rồi cô mơ thấy Cố Hạo Đình cưới Mai Lâm - con gái Tướng quân Mai, còn anh Cả cô thì chết trong tay quân đội. Cô vừa bay từ Mỹ về thì nhận được tin anh Hai cũng qua đời.

Cô đau lòng đến không thở nổi, nỗi áy náy cùng tự trách như một cơn lũ nhấn chìm tâm trí cô.

Hoắc Vi Vũ bừng tỉnh, mở trừng mắt ra, nhìn vào trần nhà trắng toát.

Chút ánh sáng le lói từ ngoài cửa sổ hắt vào phòng, ngoài hành lang chỉ có tiếng bước chân của y tá, bác sĩ thỉnh thoảng lại vang lên.

Cô vẫn đang ở bệnh viện.

Chỉ là mơ thôi.

May quá, chỉ là mơ thôi.

Hoắc Vi Vũ ngồi dậy, thấy trong phòng bệnh chỉ còn mình cô.

Cô vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt rồi nhìn mình trong gương.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, đầu óc cô đã tỉnh táo trở lại, lý trí cũng quay về.

Hôm qua cô đồng ý với Lâm Thừa Ân sẽ ra đi vì khi ấy cô quá đau lòng, đầu óc hỗn loạn không nghĩ được gì. Giờ ngẫm kĩ lại, thời khắc đau thương nhất đã qua rồi.

Chẳng có gì là không kiên trì được cả. Nếu đã không thể trở thành người có thể giúp đỡ anh Cả, anh Hai thì cô cũng không thể trở thành người liên lụy đến họ được.

Hoắc Vi Vũ rũ mắt suy nghĩ một hồi thì thấy Cố Hạo Đình đối xử với mình không tệ như trong tưởng tượng, biết đâu…

Nghĩ đến đây, không hiểu sao tim Hoắc Vi Vũ đập nhanh đến lạ.

Chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

Cô ngừng những suy nghĩ lung tung lại, hoàn hồn ra khỏi phòng vệ sinh.

Một nhóm bác sĩ y tá ùa vào phòng kiểm tra, trông rất hoành tráng.

Bác sĩ dẫn đầu cúi người, cười hỏi: "Sáng nay tỉnh dậy cô có thấy khó chịu ở đâu không? Còn thấy hoa mắt chóng mặt không? Có buồn nôn không?"

Hoắc Vi Vũ lắc đầu.

"Phiền cô nằm xuống để tôi kiểm tra lại." Bác sĩ nọ nói mà hơi run rẩy.

Cô nằm xuống giường. Bác sĩ tiến lên khám cho cô, y tá thì bưng trà rót nước, còn khuyến mại cả dịch vụ mát xa.

Thái độ của mấy người này khiến Hoắc Vi Vũ thấy hơi khó chấp nhận.

"Thưa cô Cố, cơ thể cô không còn gì đáng ngại, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi cho tốt là được. Nếu thấy có gì khó chịu thì có thể gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi sẽ sắp xếp phòng bệnh VIP cho cô ngay." Bác sĩ cung kính nói rồi đưa danh thiếp của mình ra.

Hoắc Vi Vũ nhận lấy, tiện tay ném lên tủ đầu giường. "Thế tôi có thể xuất viện chưa?"

"Chúng tôi sẽ giúp cô làm thủ tục xuất viện, cô cứ ở trong phòng chờ khoảng nửa tiếng là được." Bác sĩ cười nói.

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh." Hoắc Vi Vũ đáp lại.

Đoàn y tá bác sĩ lại nối đuôi nhau ra khỏi phòng, trông thật buồn cười.

Hoắc Vi Vũ ngồi dậy. Đúng lúc đó, Trung tá Thượng mở cửa, đẩy một xe đồ ăn sáng thịnh soạn tiến vào.

"Thưa phu nhân, Tư lệnh có dặn cô nên ăn sáng trước rồi hẵng xuất viện, để bụng đói sẽ không tốt." Trung tá Thượng cung kính nói, đẩy xe đồ ăn đến đầu giường.

Hoắc Vi Vũ liếc qua bữa sáng, cầm thìa lên rồi hỏi: "Cố Hạo Đình thì sao?"

"Nửa đêm hôm qua có việc gấp nên Tư lệnh đi xử lý rồi ạ." Trung tá Thượng báo cáo với vẻ rất thản nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.