Xuyên Không Công Lược Nam Chính Là Cảnh Sát

Chương 3: 3: Biến Cố 1




Dịch: Tiểu Tán Tu

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Trong phòng bếp, mẹ của Dương Húc Minh đang cầm bát vừa được rửa xong, liền nghe thấy tiếng con trai mình xông vào phòng bếp. Bà xoay người lại nhìn con trai mình nói, - “tiểu tử thúi, con bị gì à? Sao đầu ướt đẫm mồ hôi vậy?”

Dương Húc Minh đã gấp đến mức độ không kịp giải thích, hắn trực tiếp đi về phía trước, cấp tốc xòe bộ bài poker đang cầm trong tay, nói với mẹ mình.

- “Từ Át đến 6 là nhỏ, 7 đến K là lớn, mẹ hãy chơi cược lớn nhỏ với con!”

Đầu Dương Húc Minh đầy mồ hôi, vì hắn quá gấp gáp nên tùy tiện đặt ra một quy tắc cược, cũng chẳng tính toán xem có công bằng hay không. Dương mẫu có chút nghi ngờ nhìn hắn.

Dương Húc Minh lo lắng nói, - “Con không rảnh giải thích, mẹ hãy cùng còn đánh cược một lần. Nếu mẹ thắng, con sẽ nói cho mẹ quan hệ giữa con và Ứng Tư Tuyết là gì, còn thua mẹ cho con nửa tháng tiền tiêu vặt, nhanh rút bài nào!”

Dương Húc Minh cực kì khẩn trương, mà mẹ hắn thì đứng hình, tựa hồ chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhưng bà vẫn đưa tay ra, nói, - “Vậy được rồi, mẹ thử cược một chút.” Nói xong, tay của bà duỗi về phía bộ bài poker. Thời khắc này, hai mắt Dương Húc Minh nhìn chòng chọc vào nhất cử nhất động của mẹ mình, chờ năng lực của mẹ hắn xuất hiện. Chỉ cần cá cược bắt đầu, như vậy năng lực của mẹ hắn sẽ phát động, lúc đó Dương Húc Minh có thể xem thấu bản chất năng lực của mẹ mình, rồi đưa ra biện pháp giải quyết.

Tinh thần của hắn gần như đã tập trung tới cực hạn, hai mắt nhìn chằm chằm vào mẹ mình, ngay cả nháy mắt cũng không nháy. Tay Dương mẫu rút ra một lá bài poker, bà cúi đầu suy nghĩ, nói, - “Vậy cược lớn đi.”

Sau khi nói xong, mặt lá bài bị lật ra, là con ba cơ đỏ chót. Dương Húc Minh ngạc nhiên nhìn kết quả, hoàn toàn lặng im.

Năng lực của mẹ mình….Không phát động sao?

Hay là, năng lực của mẹ mình không phải mỗi lần cược đều sẽ phát động? Suy nghĩ kĩ một chút, mẹ hắn không phải lúc nào cũng thắng, mà là thắng nhiều thua ít, nhưng tổng thể tính ra thì vẫn là thắng.

Dương Húc Minh cắn răng nói, - “Lại lần nữa, mẹ rút lá bài khác đi, chúng ta lại cược tiếp.”

Dương mẫu có chút khó hiểu nhìn hắn, - “Chơi tiếp hả? Con muốn thắng hết sạch tiền của mẹ phải không?”

Nói xong, mẹ hắn đưa tay rút thêm một lá bài poker, - “Mẹ vẫn cược lớn.” Sau đó, bà lật mặt bài ra, là con K, lớn. Nhìn thấy lá bài này, Dương mẫu cười rất vui vẻ, - “OK, mẹ thắng rồi, tiểu tử thúi, con mau khai thật đi.”

Toàn thân Dương Húc Minh cứng đờ, nhìn mọi chuyện phát sinh, ý thức của hắn tựa như do quá sợ hãi mà đông cứng lại.

Cái này…Vẫn không nhìn thấy năng lực của mẹ xuất hiện?

Chẳng lẽ năng lực của mẹ có thể phát động một cách vô hình?

Hay là mẹ không phát động năng lực của mình? Nhưng Ứng Tư Tuyết và Lý Tử đang ở ngoài phòng sắp không chịu nổi nữa rồi. Dương Húc Minh cực kì khẩn trương, trực tiếp ngả bài với mẹ mình, - “Mẹ, mẹ nhanh đi theo con ra ngoài phòng khách, gặp Ứng Tư Tuyết nói chuyện!”

Dương Húc Minh tin rằng mẹ mình đối với Ứng Tư Tuyết và Lý Tử đều không có ác ý gì, nếu vật dẫn của năng lực kia là bà ấy, thì chắc chắn bà ấy có lẽ sẽ có biện pháp gì đó can thiệp đến năng lực kia.

Không cần phải dừng năng lực không biết tên kia của mẹ mình lại, chỉ cần quấy nhiễu nó, Ứng Tư Tuyết sẽ có thể dùng “hư giả thế giới” nhanh chóng kéo cô ấy và Lý Tử vào một trạng thái khác, không bị ngoại lực tác động.

Hắn cưỡng ép lôi kéo mẹ mình vào phòng khách, chỉ về phía Ứng Tư Tuyết đang nằm sấp thống khổ trên sàn nhà nói, - “Mẹ nhìn xem!”

Bên cạnh hắn, Dương mẫu biểu tình khó hiểu, - “Nhìn cái gì?” Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía mẹ của mình, sau đó lại nhìn Ứng Tư Tuyết đang nằm thống khổ trên sàn nhà, cảm thấy khó có thể tin.

- “Mẹ không nhìn thấy gì sao?”

Mẹ của Dương Húc Minh chần chờ một chút, - “không nhìn thấy cái gì? Không phải con bảo mẹ ra gặp con bé sao? Con bé đâu rồi?”

Mà lúc này Ứng Tư Tuyết, người bà ấy tìm kiếm đang thống khổ nằm trên sàn nhà, cả người chảy máu. Nhưng đối với tình trạng này, mẹ Dương Húc Minh không hay biết gì cả, chỉ đang cố gắng nhìn xung quanh, muốn xem Ứng Tư Tuyết ở đâu.

Bây giờ, Dương Húc Minh bỗng nhiên hiểu ra. Mẹ hắn…chẳng phải rất bài xích đối với những chuyện liên quan đến lệ quỷ sao?

Lúc trước hắn nói chuyện Lý Tử biến thành lệ quỷ đến đòi mạng, tìm mẹ kể khổ, muốn nhờ mẹ tư vấn. Nhưng mẹ hắn hoàn toàn không tin tưởng hắn. Bất luận hắn tỏ ra đáng thương thế nào, bà ấy cũng chỉ thờ ơ, hung hăng trách móc Dương Húc Minh tâm lý không ổn định. Lúc ấy Dương Húc Minh đã cảm thấy kì quái, bởi vì từ nhỏ đến lớn, mẹ hắn đều rất quan tâm đến hắn.

Mặc dù tuyệt đối sẽ không yêu chiều, nhưng cực kì có trách nhiệm. Kết quả là khi Dương Húc Minh vừa nhắc đến chuyện liên quan đến lệ quỷ, mẹ hắn lại tỏ vẻ xem thường, quả thực dường như hai người khác nhau vậy. Hiện tại nhìn thấy chuyện trước mắt, Dương Húc Minh đột nhiên có liên tưởng, chẳng lẽ lực lượng âm thầm bảo hộ mẹ hắn, mỗi giờ mỗi khắc cũng sẽ quấy nhiễu suy nghĩ của bà ấy, để bà ấy tránh xa tất cả lệ quỷ sao?

Dương Húc Minh chần chờ mấy giây, nhìn về phía Ứng Tư Tuyết trên sàn nhà. Lúc này làn da của Ứng Tư Tuyết toàn bộ đều là máu tươi, nhìn cả người cô biến thành màu đỏ kì quái. Cô thống khổ nằm rạp trên mặt đất, toàn thân cứng đờ, cố nén thống khổ nói, - “Đi ra ngoài…mau đi ra ngoài…”

Dương Húc Minh lập tức hiểu ý cô, năng lực của mẹ hắn nhất định có phạm vi khống chế nhất định, không có khả năng xa vô hạn. Chỉ cần mang mẹ hắn rời xa Ứng Tư Tuyết và Lý Tử một chút, hai người tự nhiên sẽ khôi phục bình thường.

Nghĩ đến đây, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, lập tức hùa theo câu nói của mẹ hắn, bịa chuyện.

- “Dạ, Ứng Tư Tuyết ra ngoài rồi mẹ.”

Dương Húc Minh nói, - “Vừa rồi người nhà của cô ấy gọi điện thoại tới, dường như rất tức giận, cũng không biết nói chuyện gì. Cô ấy nghe điện thoại xong liền khóc đi ra ngoài, con cũng không kịp cản.”

- “Mẹ ơi, bây giờ chúng ta mau đuổi theo còn kịp, nếu muộn chắc không tìm được cô ấy đâu.”

Dương Húc Minh nói xong, mẹ hắn hơi sửng sốt, sau đó có chút tức giận, - “Tiểu tử thúi, sao bây giờ con mới nói!”

Mẹ hắn thậm chí bỏ qua việc trách mắng Dương Húc Minh, lập tức vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài, ngay cả dép lê cũng không kịp thay.

- “Nhanh lên Tiểu Minh!” Mẹ Dương Húc Minh vừa chạy vừa thúc giục nói, - “Tiểu Tuyết đi được bao lâu rồi? Xe con bé ở đâu? Chúng ta mau đi tìm nó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.