Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 67




Nói đến Mai Anh, Hoắc Long Tĩnh là một bụng nước đắng, đều phải cùng Cố Khinh Chu nói hết.

Nàng thực chán ghét Mai Anh!

Hoắc Long Tĩnh cùng Mai Anh đều không phải là chị dâu em chồng, nhưng lại có vấn đề nan giải thiên cổ chị dâu em chồng, hai người thực không hòa thuận.

Hoắc Việt tất nhiên là thiên vị Hoắc Long Tĩnh, cũng răn dạy qua Mai Anh.

Bất quá, hắn mấu chốt là răn dạy, chứ chưa bao giờ nghĩ tới đuổi Mai Anh đi, hoặc là đem Mai Anh chuyển đến ở nơi khác.

Hắn lý do là: "A Tĩnh, nhà chúng ta quá quạnh quẽ, liền có huynh cùng muội. Thêm một người, nhiều chút cũng có phần náo nhiệt. Mai Anh không phải người tốt, huynh cũng không phải......"

Muội cũng không phải.

Những lời này, Hoắc Việt chưa nói ra, Hoắc Long Tĩnh cũng hiểu được.

Sinh sống ở cô nhi viện, khiến Hoắc Long Tĩnh ít bất động thanh sắc am hiểu một trò nhỏ.

Trò nhỏ đó, Hoắc Việt không ngại, hắn biết được đó là thủ đoạn cầu sinh của Hoắc Long Tĩnh, càng là bản lĩnh phòng thân về sau.

Thế đạo loạn như vậy, Thanh bang càng là ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai, ai biết được ngày mai hắn sẽ chết ở nơi nào?

Bởi vì Hoắc Long Tĩnh đều không phải là tiểu nha đầu mềm yếu, Mai Anh đối với nàng chưa bao giờ dám thiếu cảnh giác, đồng thời sẽ hoài nghi Hoắc Long Tĩnh trăm phương nghìn kế muốn đuổi nàng ta đi.

Hoắc Long Tĩnh thật là rất muốn đuổi nàng ta đi, thậm chí thử qua vài lần.

Kết quả, đều thất bại.

Bởi vì Hoắc Việt không chịu.

"Thời điểm a thúc chết, bắt lấy tay của huynh, kêu huynh cho Mai Anh miếng cơm ăn. A Tĩnh, đây là phó thác lúc lâm chung, không thể đổi ý lúc đó, bởi vì a thúc đã chết, huynh không có biện pháp đi cự tuyệt ông ấy." Hoắc Việt nói.

Chuyện đó, Hoắc Long Tĩnh không nói cho Cố Khinh Chu, nàng không muốn cho Cố Khinh Chu biết nàng là loại người không từ thủ đoạn.

Nàng chỉ là nói đến một chuyện xảy ra một năm trước.

Cọc sự* kia, từng làm Hoắc Long Tĩnh thương tâm thật lâu.

(* Ý là chuyện đâm rễ sâu trong lòng, ghi hận trong lòng, nhớ mãi không quên)

"...... Năm trước ở nhà ta có một người làm công, là a tẩu, khoảng 30 tuổi, đảo cũng không xinh đẹp, không thon thả, nhưng là một người đôn hậu rắn chắc, giống như một người mẫu thân.

Mai Anh nguyên bản không lưu tâm đến bà ấy. Sau, a tẩu thấy ta luôn là rầu rĩ không vui, liền nói nhà bà ấy có nuôi chó con, muốn đưa ta một con. Ta nghĩ thế đạo này người còn nuôi không nổi, lại còn nuôi chó, thật sự lao lực kì quái, liền không nói chuyện.

A tẩu tự động, bắt một con tặng cho ta chơi. Là một con chó màu nâu nhạt, đôi mắt đẹp giống lưu li, biết vẫy đuôi, lại biết liếm tay của ta, ta thích đến không chịu được, đối với vị a tẩu kia cũng thực cảm kích.

A tẩu cũng là người Tô Bắc, bà ấy am hiểu làm chút đồ ăn vặt quê nhà, lại cùng a ca ta nói tiếng quê hương tương tự nhau, a ca kêu bà ấy phụ trách làm đồ ăn khuya cho hắn, thậm chí còn cho biết thư phòng bí mật của a ca ta.

Có ngày a ca về trễ, tâm tình thực không tồi, liền cùng vị a tẩu kia hàn huyên vài câu, nói đến ít phong tục quê nhà. Nói đến cao hứng, a ca cười vui cởi mở, vừa vặn bị Mai Anh thấy được.

Mai Anh vừa vặn khoe mã, nấu cháo tổ yến cho a a ta ăn, a ca ta ghét nhất là tổ yến, lúc ấy sắc mặt không dễ coi, chỉ là kêu nàng ta mau trở về nghỉ ngơi.

Nàng ta từ đó liền ghi hận lên vị a tẩu kia, làm khó dễ các loại, còn kêu người hầu trong nhà đi đe dọa trượng phu a tẩu cùng hài tử bà ấy.

Người đe dọa không hiểu nặng nhẹ, đem trượng phu vị a tẩu kia đẩy ra đường, thiếu chút nữa bị xe đâm chết. A tẩu không dám nói cho a ca ta, chỉ nói cho ta, rằng bà sợ hãi.

Vị a tẩu kia sợ Mai Anh, chủ động nghỉ làm, hai vợ chồng mang theo bọn nhỏ trở về nông thôn ở. A tẩu vừa đi, bên cạnh ta cũng không có người hầu hầu hạ, con chó kia không ăn cơm, sau lại liền bệnh mà chết.

Ta biết được là Mai Anh giở trò quỷ, nói cho a ca, kêu a ca đuổi nàng ta đi. A ca trầm mặc thật lâu, nói về sau hãy nói, chuyện này hắn sẽ nhớ kỹ. Từ đây cũng không có nhắc đến, hắn khả năng đã quên, chỉ có ta vẫn luôn nhớ rõ."

Cố Khinh Chu nghe đến đó, cũng rất là nghẹn họng nhìn trân trối. Mai di thái thái này bệnh đa nghi nếu không phải nói là quá nặng.

Liền một a tẩu làm công, nàng ta đều cũng phải phòng bị, trách không được vì sao dùng loại ánh mắt khi nãy coi chừng Khinh Chu.

"Nàng ta thật sự rất không có cảm giác an toàn." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.

Mai Anh phỏng chừng vẫn luôn lo lắng đề phòng, khi nàng ta còn nhỏ đánh qua Hoắc Việt, hiện tại Hoắc Việt lại không chịu vào phòng nàng ta, nàng ta không có con nối dõi, cũng không có ân tình, liền dựa vào mấy cái bánh nướng của phụ thân đã qua đời kia của nàng ta, có thể duy trì thời gian cẩm y ngọc thực của nàng ta trong bao lâu?

Nàng ta không có tự tin, đồng thời lại phi thường không muốn mất đi phú quý hiện tại.

Thời điểm Mai Anh làm vũ nữ, xem quen rồi thói đời nóng lạnh, hơi chút có quyền thế, đều có thể khi dễ nàng ta.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Nàng ta là di thái thái Hoắc Việt, mặc kệ nàng ta đi đến nơi nào, Nhạc Thành trên dưới trong ngoài đều phải lộ ra vài phần cung kính.

Hoắc Long Tĩnh không có tâm tư học công khóa, liền cùng Cố Khinh Chu oán giận Mai di thái thái.

Cảm tình hai người, giống như càng ngày càng sâu.

Mau đến 5 giờ chiều, các nàng hai mặt giấy đều chưa có làm được, chỉ là ngồi nói chuyện.

Cố Khinh Chu về đến nhà, suốt đêm lấy bài học ra làm, tự tay chuẩn bị kim chỉ cùng vải dệt, cắt vá.

Khâu khâu vá vá, mãi luôn tới rạng sáng 2 giờ, Cố Khinh Chu mới hoàn toàn làm xong một thành phẩm thủ công.

Buổi sáng hôm sau, khi nàng đi học phụ đạo với Hoắc Long Tĩnh, đem đồ vật mang cho nàng ấy.

Là một con chó con màu nâu nhạt sinh động như thật.

"Ngươi xem, con chó con này, vĩnh viễn đều sẽ không sinh bệnh." Cố Khinh Chu nói.

Thủ công khóa Cố Khinh Chu làm thực tốt, thậm chí dùng hai viên đá quý màu đen điểm xuyết đôi mắt chó con.

Hoắc Long Tĩnh vừa cao hứng vừa cảm kích, đồng thời còn có phần thương cảm nhỏ.

Nàng ôm chặt lấy con chó con búp bê vải, nhìn Cố Khinh Chu nói: "Khinh Chu, ta phi thường thích, là lễ vật tốt nhất ta nhận được gần đây."

Cố Khinh Chu liền cười cười.

Không sai biệt lắm tới giờ rồi, Cố Khinh Chu liền nói nên ôn tập công khóa, hôm nay là khóa tiếng Anh cùng tính toán, là khóa Hoắc Long Tĩnh yếu, Cố Khinh Chu cũng vậy.

Chính lúc định cố hết sức, di thái thái Mai Anh lại tới.

Di thái thái bưng hồng trà nấu tốt, làm tốt bánh kem pho mai, tươi cười điềm nhu tươi đẹp: "Sợ các ngươi niệm thư cố hết sức, làm cho các ngươi chút điểm tâm."

Hoắc Long Tĩnh không chút khách khí, nói: "Di thái thái, mong ngươi không nên quấy rầy, chúng ta muốn bắt đầu học tập."

"Ta không quấy rầy a, các ngươi mau học khóa của các ngươi đi." Di thái thái cười nói, "Nhớ rõ ăn một chút gì đó."

Cố Khinh Chu mỉm cười, nói câu: "Đa tạ di thái thái."

Mai Anh để đồ ăn xuống, xoay người liền đi ra ngoài.

Nhưng một buổi sáng, nàng ta ra ra vào vào, trong chốc lát thì đưa điểm ăn, trong chốc lát thì đưa bồn hoa cỏ, trong chốc lát lại đưa chút nước mát lạnh giải nhiệt, bận rộn đến không ngừng.

Hoắc Long Tĩnh là tức chết rồi, nói: "Người này quá phiền, không được để nàng ta lại đến!"

Lần sau khi Mai Anh lại đến, Hoắc Long Tĩnh kêu hầu gái đem nàng ta cự tuyệt ngoài cửa.

Đến chiều, Cố Khinh Chu về nhà, Mai Anh liền cùng Hoắc Việt cáo trạng, nói: "Đại tiểu thư đều không

cho ta đi vào phòng nàng ấy, ta cũng là lo lắng cho nàng ấy thôi nha."

Cảm xúc Hoắc Việt thâm liễm, đổ một chén nước, không nhanh không chậm uống, nói: "Bọn họ niệm thư, có cái gì phải lo lắng."

"Không biết, ta chính là không quá tín nhiệm Cố tiểu thư." Di thái thái ủy khuất nói, "Ta lần trước nghe đến nàng ta nói, mời A Tĩnh đi nhà nàng ta chơi."

Biểu cảm Hoắc Việt không thay đổi, nói: "A Tĩnh đi ra ngoài giao thiệp, không phải chuyện tốt sao?"

"Ta cũng không hiểu lắm." Mai Anh cười cười, "Lão gia, ngài biết được ta xưa nay cẩn thận, cũng là lo lắng quá cho A Tĩnh thôi."

Hoắc Việt vẫy vẫy tay, nói: "Đi ra ngoài đi!" Mai Anh nói vâng, lần này thực nghe lời xoay người đi ra ngoài.

Từ phòng Hoắc Việt ra tới, khóe môi Mai Anh có nụ cười nhàn nhạt.

Ngày thứ ba, Cố Khinh Chu lại lần nữa cùng Hoắc Long Tĩnh học phụ đạo, sắp đến thời điểm ăn cơm trưa, hầu gái tiến vào nhìn Cố Khinh Chu, nói: "Cố tiểu thư, ca ca ngươi tới, nói đón ngươi về nhà."

"Ca ca ta?" Cố Khinh Chu hỏi lại.

Hoắc Long Tĩnh hơi hơi nhíu mày, nàng không quá thích người khác phái. Lần trước đệ đệ Nhan Lạc Thủy thực nhiệt tình, làm cho Hoắc Long Tĩnh đến nay đều không vui.

Như thế nào mà ca ca Khinh Chu cũng tới?

"A Tĩnh, ta đi ra ngoài nhìn xem." Cố Khinh Chu nói.

Hoắc Long Tĩnh gật đầu.

Bên ngoài mặt trời chói chang chói lọi, chiếu thẳng vào đôi mắt đến đau, hầu gái Hoắc Long Tĩnh cầm cây dù cho Cố Khinh Chu che nắng.

Tới cửa rồi, nhìn thấy Cố Thiệu đầu đầy là mồ hôi, ăn mặc một bộ quần yếm làm việc nhà, phía sau áo sơ mi đều là mồ hôi.

"A ca, sao huynh lại tới đây?" Cố Khinh Chu thực ngoài ý muốn.

Khi Cố Thiệu nhìn thấy Cố Khinh Chu, nhẹ nhàng thở ra: "Mới vừa nãy có người gọi điện thoại về đến nhà, nói muội không quá thoải mái, kêu huynh tới đón muội về nhà. Muội hiện tại cảm thấy như thế nào?"

Cố Khinh Chu nhíu mày: "Muội không có không thoải mái a."

Cố Thiệu nghi hoặc.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô ngừng ở cửa Hoắc công quán.

Một đôi chân mảnh khảnh thon dài, từ trong xe vươn tới, di thái thái Mai Anh thướt tha xuống ô tô, sườn xám lụa mềm ở xung quanh thân nàng ta nhộn nhạo.

Người hầu cùng xe thay nàng ta bung dù, nàng ta thấy được Cố Khinh Chu cùng Cố Thiệu, rất là giật mình, nói: "Cố tiểu thư, vị này chính là ai a?"

"Là ca ca ta." Cố Khinh Chu nói.

Mai Anh nở nụ cười, tươi cười phá lệ chân thành: "Trời nóng dữ như vậy, cũng mau đến giờ ăn cơm trưa rồi, đứng ở cửa làm cái gì? Mau vào trong đi."

"Không được, a ca ta lập tức phải về." Cố Khinh Chu cười nói.

"Cố tiểu thư, ngươi đây không phải làm khó người sao? Nếu là lão gia hỏi tới, nói ca ca ngươi tới cửa Hoắc công quán, nói ta đuổi đi, chẳng phải là tất cả đều là ta sai?" Mai Anh nói.

Người hầu cũng nói: "Cố tiểu thư, mau vào đi, nắng gắt cả ngày, ngài phơi đến khó chịu, di thái thái cũng khó chịu."

Mai Anh nhìn người hầu, nói: "Mau mau, ngươi cũng kéo Cố thiếu gia, kêu ở lại ăn cơm trưa đi."

Cố Thiệu cảm giác rất kỳ quái, trong lòng có phần khúc mắc, theo bản năng lúc sau lui ra sau nửa bước.

Cố Khinh Chu lại đệ ánh mắt với hắn, nói: "A ca, nếu chủ nhân gia hiếu khách như thế, huynh liền ở lại ăn cơm trưa đi."

Thời tiết thực nóng, Cố Thiệu là đi xe kéo tới, trước cửa lại không có xe, hắn muốn về cũng đi không được.

Di thái thái Mai Anh lại luôn mãi giữ lại.

Vì thế, Cố Thiệu chỉ đành đi theo Cố Khinh Chu, vào Hoắc công quán.

Cố Thiệu tới nhà ăn chờ trước.

Cố Khinh Chu đi phòng Hoắc Long Tĩnh, đem việc này nói cho Hoắc Long Tĩnh.

"Ca ca ngươi?" Hoắc Long Tĩnh nghi hoặc, "Ngươi thật sự có ca ca sao?"

Cố Khinh Chu rất ít đề cập chuyện nhà của mình.

"Là ca ca cùng cha khác mẹ." Cố Khinh Chu nói, "Huynh ấy là nhi tử mẹ kế của ta."

"Nhi tử mẹ kế, không phải là đệ đệ sao?" Hoắc Long Tĩnh không hiểu lắm, "Nhi tử mẹ kế, như thế nào mà cùng cha?"

Cố Khinh Chu bật cười.

Nàng đơn giản cùng Hoắc Long Tĩnh giải thích chuyện xấu hổ nhà mình.

Sau đó, Cố Khinh Chu cúi người, ở bên tai Hoắc Long Tĩnh nói nói mấy câu.

Hoắc Long Tĩnh hơi kinh ngạc: "Vì sao phải như vậy?"

"Ngươi có thể làm được không?" Cố Khinh Chu hỏi.

"Đương nhiên có thể a." Hoắc Long Tĩnh nói, "Khinh Chu, ngươi chắc chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.