Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 38




Cửa trường học Maria, ngừng một chiếc ô tô Bàng Khắc IV xa hoa.

Hoắc Việt xuống xe, hắn một bộ áo dài giày vải, phong thái thật sự văn nhã, giống tiên sinh dạy học.

Người đứng đầu Thanh bang chính là Hoắc Việt, người trẻ tuổi này quản lý, là một nam nhân cao lớn tuấn lãng.

Hắn 29 tuổi, trời sinh trầm ổn, nhìn qua càng thành thục một ít.

Hắn thích áo dài giày vải, có đôi khi còn mang một cặp kính màu vàng, một bộ học cứu, lúc hắn giết người không nháy mắt, thâu tóm địa bàn hung ác tàn nhẫn, cùng so với hắn nho sam như lúc này là không hợp nhau.

Hoắc Việt không có người nhà, năm kia mới tìm được muội muội lưu lạc của hắn - Hoắc Long Tĩnh, ở cô nhi viện.

Người muội muội này là phụ thân của Hoắc Việt cùng một người vũ nữ tư thông mà sinh ra, cùng với Hoắc Việt chỉ có một nửa huyết thống, nhưng Hoắc Việt lại đối xử với nàng ấy không tồi.

Hoắc Long Tĩnh không thích nói chuyện, đưa nàng đi niệm thư, nàng vừa không đồng ý, nhưng cũng không phản đối, ở trong trường học cũng là theo quy cũ, chỉ là nàng chưa bao giờ dụng tâm, học công khóa đều rối tinh rối mù.

Hôm nay trường học gọi điện thoại tới, là giáo đổng tự mình gọi, nói Hoắc Long Tĩnh đâm bị thương bạn học, Hoắc Việt bên trong trăm điều vội vàng, bớt chút thời giờ tới đón nàng.

Ở cửa trường học, Hoắc Việt mới vừa xuống xe, liền nhìn thấy một bóng dáng, mảnh khảnh yểu điệu, tóc đen nồng đậm dài đến eo, có phần màu đen ảm đạm sáng loáng.

Hắn hơi hơi sửng sốt, nhớ tới tháng giêng ở trường đua ngựa gặp được một vị thiếu nữ.

Chờ khi hắn lại nhìn lên, xe đối phương đã rời cửa trường học đi rồi.

"A Tĩnh?" Hoắc Việt thấy muội muội Hoắc Long Tĩnh đứng ở cửa trường học, vẻ mặt dại ra, bộ dạng mờ mịt, mới đi tới trước mặt nàng.

"Muội về nhà trước, chuyện của trường học để huynh xử lý." Hoắc Việt nói, "Phiền toái lớn như trời cũng không cần sợ."

Dứt lời, hắn đã kêu thủ hạ đưa Hoắc Long Tĩnh lên xe.

Hoắc Long Tĩnh kéo tay áo hắn lại: "A ca......."

Nàng khó khi gọi tiếng ca ca.

Bước chân Hoắc Việt dừng lại, kiên nhẫn nghe nàng nói chuyện.

"A ca, ta không muốn niệm thư, rất mệt." Khuôn mặt Hoắc Long Tĩnh non nớt, mày trung, lại mang theo vẻ tang thương.

Trong lòng Hoắc Việt cũng không đành lòng.

Hắn sờ đầu muội muội: "Được, tạm thời về nghỉ ngơi mấy tháng trước đã, chờ muội muốn học lại thì đến xếp lớp, không có gì không ổn."

Dứt lời, hai anh em liền lên ô tô.

Hoắc Việt sai thủ hạ đi tìm hiểu tình huống.

Tốc độ ô tô rất chậm, trước - sau cùng bên trái đều có ô tô bảo vệ đi theo, Hoắc Việt nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, mờ mịt suy nghĩ tâm sự.

Hắn vẫn nhớ rõ thiếu nữ kia, con ngươi sáng lấp lánh, thời điểm nhìn hắn cũng không có tham niệm, cũng không có sợ hãi, càng không có khinh thường.

Hai tròng mắt nàng bình tĩnh tựa như mặt nước trong suốt.

Chẳng lẽ, nàng cũng là nữ sinh trường học Maria hay sao?

Hiện tại nạp nữ học sinh làm di thái thái, đã trở thành một loại thời thượng mới mẻ, thắng được vũ nữ cùng ca nữ, nhân phẩm nữ học sinh không có vẻ tự phụ như bọn họ, cho nên nữ học sinh càng được ưu ái.

Bất quá có rất ít người có thể đưa tay động đến nữ học sinh trường học Maria, bởi vì nữ học sinh trường học này, hơn phân nửa là có bối cảnh.

Ngón tay Hoắc Việt nhỏ dài đều đặn, chậm rãi vuốt ve chỗ ngồi bằng da thật trên ô tô, trong lòng có rất nhiều gợn sóng.

(p/s: Đồ!!! Hoắc lão đại. Chả lẽ anh muốn cướp chị nhà khỏi tay anh main về làm tiểu thiếp đó chứ hả?:3)

Cố Khinh Chu dìu Nhan Lạc Thủy, đi đến quân y viện.

Hồ viện trưởng tự mình ra nghênh đón, này không phải nể mặt Nhan Lạc Thủy, mà là nể mặt Cố Khinh Chu.

Ngoại thương dùng phương pháp trị liệu Tây y càng ổn thỏa.

Hồ quân y kiểm tra một lần rồi, nói cho Nhan Lạc Thủy: "Đã giảm đau, miệng vết thương không sâu, bị thương ngoài da, không cần khâu lại, đừng để dính nước là được."

"Giáo y cũng nói như vậy." Nhan Lạc Thủy cắn môi, sắc mặt có phần trắng bạch, nàng vẫn là cảm thấy rất đau, đau đớn thổi quét toàn bộ cánh tay nàng.

Hồ quân y đưa cho Nhan Lạc Thủy thuốc giảm đau, có thuốc uống, cũng có thuốc thoa ngoài da.

Thời điểm rời đi, Cố Khinh Chu còn gặp Tư Mộ.

Cố Khinh Chu ngay từ đầu không thấy hắn, cho đến khi đám quân y thẳng đến chỗ hắn chào hỏi, hô lên "Thiếu soái", Cố Khinh Chu mới quay mặt nhìn xem hắn.

Tư Mộ mấy ngày nay, mỗi ngày đều ở nơi đóng quân ngoài thành học tập huấn luyện. Hắn không phải tới chữa bệnh, mà là đến thăm một phó quan của hắn.

Phó quan của hắn trong lúc huấn luyện bị đạn lạc bắn trúng cẳng chân, nhập viện trị liệu.

Nhìn thấy Cố Khinh Chu, đôi mắt Tư Mộ nghiêm sương nhẹ phúc, khó nén sự lạnh nhạt chán ghét kia, cùng Cố Khinh Chu lướt qua mà đi.

Nhan Lạc Thủy lo lắng nhìn mắt Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu không sao cả.

Lúc sau lên xe, Nhan Lạc Thủy nói khẽ với Cố Khinh Chu: "Người của Tư gia, một đám đều là đôi mắt đặt ở trên đỉnh đầu,* muội đừng để trong lòng."

(* Ý là khinh người, đề cao bản thân coi thường người khác)

"Muội không để bụng, muội căn bản không nghĩ tới sẽ gả cho hắn." Cố Khinh Chu nói.

Đây là lần đầu tiên nàng cùng Nhan Lạc Thủy nói đến việc này.

Nhan Lạc Thủy hơi kinh ngạc: "Thật vậy chăng?"

Cố Khinh Chu gật gật đầu.

Sau đó, Cố Khinh Chu lại đem tình huống nhà mình, nói cho Nhan Lạc Thủy: "Tỷ cũng nhìn thấy, một đám người nhà của chúng muội kia, hận không thể ăn tươi nuốt sống muội. Nếu không có Quân Chính phủ làm chỗ dựa, muội chỉ sợ ra cửa cũng khó, càng đừng nói đến chuyện đi niệm thư. Cho nên, muội dùng đến tiểu kế sách, làm Tư gia thừa nhận muội, chứ không phải là muốn gả cho Tư Mộ."

"Thì ra là thế." Nhan Lạc Thủy bừng tỉnh.

Đồng thời, Nhan Lạc Thủy lại tò mò: "Tư phu nhân vì sao lại đồng ý với muội?"

Vấn đề này đề cập đến những bức thư đó.

Những bức thư đó là tuyệt mật, Cố Khinh Chu dùng để uy hiếp Tư phu nhân, rất có lực chấn động, nàng không có khả năng nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Nhan Lạc Thủy.

Bởi vì bí mật sẽ gây hoạ, nàng không muốn Nhan Lạc Thủy trêu chọc đến phiền toái.

"Cái này tỷ cũng đừng hỏi." Cố Khinh Chu nói.

Nhan Lạc Thủy là bằng hữu tri kỷ duy nhất, thấy Cố Khinh Chu có nỗi niềm khó nói, nàng quả nhiên không hỏi.

Biết được tính toán của Cố Khinh Chu, Nhan Lạc Thủy nhẹ nhàng thở ra, nói: "Khinh Chu, mẫu thân tỷ thường nói, nữ nhân phải có mắt nhìn. Chọn trượng phu mặc kệ xuất thân như thế nào, nhất định là phải chọn người thương muội cực kỳ.

Tôn nghiêm nữ nhân là hoa lan, là tự phụ nhất, cần phải tỉ mỉ che chở, nhưng nếu không thắng nổi sự vắng vẻ, thì là xem thường."

Cố Khinh Chu cười.

Nhan thái thái thật là nói như vậy.

Cho nên, chuyện Nhan Lạc Thủy ái mộ Tạ tam thiếu nhưng hắn ta không thích Nhan Lạc Thủy, Nhan thái thái cùng Nhan Tân Nông liền không đồng ý chuyện hôn sự kia.

"...... Chẳng sợ muội không gả đến Quân Chính phủ, nhưng cũng đừng có ý với lão Ngũ nhà chúng ta, nó là đứa tâm địa gian giảo, không thích hợp." Nhan Lạc Thủy lại nói cho Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu lại cười: "Yên tâm, Ngũ ca không thích muội, muội cũng không thích huynh ấy. Tỷ thật là, thân là tỷ tỷ, sao nói Ngũ ca như vậy!"

Hai người cười rộ lên, vết thương trên cánh tay Nhan Lạc Thủy cũng liền không đau như trước nữa.

Về đến nhà, Nhan thái thái thấy được, cẩn thận dò hỏi một phen, chỉ là dặn dò nàng: "Nghỉ ngơi mấy ngày đi, đừng để dính nước."

Phu nhân tướng môn, chưa bao giờ khóc sướt mướt, Nhan thái thái cực kỳ đau lòng nữ nhi, nhưng vẫn là duy trì thái độ bình tĩnh, thực lý trí dặn dò công đạo, thuận tiện hỏi rõ ràng tình huống.

Cố Khinh Chu cùng ngày ở tại Nhan gia.

Nàng gọi điện thoại trở về, vừa vặn Cố Duy nghe được.

"Không trở về?" Cố Duy còn có rất nhiều lời muốn nói cho Cố Khinh Chu, nghe nói nàng ta không trở về, khó tránh khỏi thất vọng.

Nàng ta còn muốn cùng Cố Khinh Chu nói cái gì nữa, Cố Khinh Chu đã cúp điện thoại.

Hôm sau, Cố Duy đem cái chân bị phỏng của nàng ta đi học, Cố Khinh Chu cũng tới trường học rồi.

Nhan Lạc Thủy xin nghỉ ở nhà.

Bạn học trong lớp của Cố Khinh Chu, đều nghị luận về vụ huyết án ngày hôm qua.

"Đánh nhau chảy máu, khẳng định phải bị khai trừ." Nữ bạn học xếp sau nói nhỏ.

"Thái Ca Cao phải đi sao?" Có người mơ hồ thực hưng phấn.

Đang nói, Thái Ca Cao đẩy cửa mà vào.

Phần váy đồng phục của nàng ta là cải cách lại quá, lộ ra một đoạn chân dài mảnh khảnh trắng noãn, diễm lệ quyến rũ. Nàng lạnh lùng quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, trong phòng học tức khắc lặng ngắt như tờ.

Thái Ca Cao đặt cặp sách, đặt mông ngồi ở trên bàn sách của chính mình, nhìn chung quanh bốn phía, tựa như nữ hoàng cao cao tại thượng: "Đều ngóng trông ta bị thôi học? Nhưng ta nói cho các ngươi biết, Quân Chính phủ Nhạc Thành hiển hách, còn có chính phủ Nam Kinh đè nặng, bọn họ phải nể mặt người Mỹ, sợ phá hư mối quan hệ quốc tế.

Nhưng Hồng Môn chúng ta, mặt trên chỉ có tổ sư gia, tổ sư gia chúng ta tuyệt nhiên không sợ đám người nước Mỹ! Dám khai trừ ta, cũng chính là không biết tự lượng sức!

Ta khuyên các ngươi nên biết thức thời, để lão nương ngồi ổn, nếu là để ta biết được các ngươi đảo hướng về phía người khác, lại muốn đảo trở về thì có thể khó khăn."

Rất là kiêu ngạo.

Bọn nữ học sinh mỗi người thu thanh nín thở, không dám trêu chọc nàng ta.

Thái Ca Cao nói, chính là tình hình thực tế.

Quân Chính phủ hiển hách, rốt cuộc chỉ là một quốc gia chính quyền, nỗi băn khoăn quá nhiều, còn có hiệp ước hạn chế của quốc tế; mà Hồng Môn là bang hội, bang hội làm lớn như tình trạng của Hồng Môn này, mỗi người đều phải kính sợ.

Cố Khinh Chu cũng không có lên tiếng, nghĩ đến cánh tay Nhan Lạc Thủy bị thương, lại nhìn Thái Ca Cao kiêu ngạo, trong lòng Cố Khinh Chu càng thêm giận dữ.

Nàng giận dữ cực nóng, nóng đến nổi muốn đem Thái Ca Cao hủy diệt đi.

Cố Khinh Chu cực lực nhịn xuống.

Nhan Lạc Thủy nghỉ học vì bệnh, Cố Khinh Chu một mình đi học.

Cố Khinh Chu biết được tính toán của Cố Duy, cho nên nàng phòng ngừa chu đáo.

Hôm nay Cố Khinh Chu tan học sớm, cố ý đi đến hải quan nha môn, tìm Cố Khuê Chương.

Thiếu nữ không xài son phấn, chưa nhiễm duyên hoa, thuần tịnh phấn nhuận, nhìn qua liền biết đặc biệt ngoan ngoãn dịu dàng.

Cố Khinh Chu ở trường học không thắt bím tóc, tóc dài thanh lụa xanh đen rối tung phía dưới, quanh quẩn trên đầu vai tiêm mỏng của nàng, càng là thuần lương ôn nhu.

Nàng đi hải quan nha môn, đồng nghiệp của Cố Khuê Chương nhìn thấy nàng, đều nói: "Cố tiểu thư trổ mã thật tốt, vừa nhìn đã thấy chính là niệm thư nghiêm túc lại là hảo hài tử hiếu thuận, thứ trưởng thật có phúc khí a!"

Cố Khuê Chương trên mặt có chút hào quang.

Cha con bọn họ ở tiệm cà phê gần đây ngồi xuống, kêu cà phê cùng sữa đặc bánh kem.

"Tìm phụ thân có việc gì?" Cố Khuê Chương hỏi.

Cố Khinh Chu liền đem trò khôi hài của bạn học lớp các nàng, một năm một mười nói cho Cố Khuê Chương.

"Con không có tham dự phải không?" Cố Khuê Chương khẩn trương hỏi.

Cố Khinh Chu lắc đầu: "Cũng là vừa khéo, ngày đó vừa lúc Tam muội muội xảy ra chuyện."

Nàng lại đem chuyện của Cố Duy, nói cho Cố Khuê Chương nghe.

Tâm tư gần đây của Cố Khuê Chương, đều là bỏ hết ở trên người tân di thái mới nạp, về nhà ăn cơm cũng thất thần, chỉ mong đến lúc thân mật.

Cố Duy bị thương, ông ta không có lưu tâm.

"Không có chuyện của con, vậy là tốt rồi." Cố Khuê Chương nhẹ nhàng thở ra.

Bạn học ở lớp Cố Khinh Chu, trong nhà đều là phi phú tức quý, Cố Khuê Chương sợ nàng đắc tội với người.

"Phụ thân, Lạc Thủy mấy ngày nay xin nghỉ, chúng con cuối tuần có bài kiểm tra nhỏ, con sợ tỷ ấy theo không kịp, tính toán mấy ngày nay học xong liền đi Nhan gia, đem nội dung bài học chỉ lại cho tỷ ấy." Cố Khinh Chu nói.

Cố Khuê Chương gật đầu: "Các ngươi là tỷ muội kim lan, về lý nên như thế!"

Lần trước Cố Duy mang đến xấu hổ cho Cố Khuê Chương, Cố Khuê Chương đến nay vẫn không có tiêu tan.

Nhưng ông ta thật ra không ghi hận Nhan gia, rốt cuộc ông ta còn muốn leo lên, tất cả oán khí, đều đem trút ở trên người Cố Duy.

Cố Duy bị thương, Cố Khuê Chương một chút cũng không để bụng.

Đem sự tình nói cho Cố Khuê Chương, khóe môi Cố Khinh Chu vi chọn, có độ cung nhàn nhạt hé ra, trong mắt chớp động một ít xảo trá.

Cố Khuê Chương tất nhiên không để ý.

Cố Khinh Chu trước nay không đi tìm ông ta, ông ta cũng chưa phát hiện Cố Khinh Chu hôm nay tới là có gì khác thường, chỉ cho rằng nữ nhi muốn cùng ông ta thân cận.

Cha con cùng uống cà phê, cũng là chuyện tân phái thời thượng, tâm tình Cố Khuê Chương cũng không tệ lắm, căn bản liền không nghĩ sâu.

Cố Khinh Chu buông rũ lông mi, ngoan ngoan ngoãn ngoãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.