Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 36




Tuyết Hương không có tiền mặt, lại không thể cùng Cố Khuê Chương mở miệng, mặc kệ là cùng người hầu chuẩn bị chơi mạt chược, thì đều yêu cầu đến tiền, Tuyết Hương thực quẫn bách.

Trong thời điểm nàng vạn phần quẫn bách, Tam di thái cùng Khinh Chu tiểu thư kêu nàng đi ra ngoài, khi ba người ra hậu hoa viên tản bộ, Tam di thái cùng Khinh Chu tiểu thư mỗi người lấy ra 10 ngàn tiền cho nàng.

Cố Khinh Chu còn nói: "Ta là từ nông thôn đến, Tam di thái cũng không ra cửa nhiều, chúng ta không biết trong thành có thứ gì tốt.

Muốn đi đặt mua cho người một phần lễ gọi là gặp mặt, lại sợ không vừa lòng khiến người chê cười, nên đơn giản biếu tiền, Tứ di thái đừng ghét bỏ chúng ta thô tục."

Tuyết Hương cơ hồ muốn cảm kích rơi lệ.

Trời cũng biết nàng không cần lễ vật gì, nàng chỉ cần một ít tiền mặt a!

Lão gia tối hôm qua còn hỏi nàng, có muốn đi ra ngoài đi dạo hay không, xem phim, uống cà phê, nàng chỉ phải viện một cái cớ, vẫn là không dám đề cập đến chuyện tiền bạc.

Nam nhân sơ ý, lão gia cũng là không tinh ý nhớ tới.

"Đa tạ Khinh Chu tiểu thư, đa tạ Tam di thái." Tuyết Hương thiệt tình thực lòng nói.

20 ngàn tiền!

Tuyết Hương cầm, tay có phần run rẩy: Nàng từ lúc sinh ra tới giờ chưa bao giờ cầm lấy nhiều tiền như vậy.

Lúc Tuyết Hương ở nhà mẹ đẻ, gạo 5 tiền một cân, xưa nay nấu cơm đều pha với lương thực phụ, 20 ngàn khối có thể mua 4000 cân gạo, người một nhà có thể ăn hơn cả năm.

Ở nông thôn sinh hoạt chính là gian khổ như vậy.

"Không cần khách khí." Cố Khinh Chu nói.

Nhận được tiền, khốn cảnh lớn nhất trước mắt của Tuyết Hương đã được giải quyết. Vào trước là chủ, nàng đối Cố Khinh Chu cùng Tam di thái ấn tượng đặc biệt tốt.

Diệu Nhi cũng lén lút hỏi Tam di thái: "Khinh Chu tiểu thư vì sao phải cho Tứ di thái nhiều tiền như vậy, là nghĩ muốn mượn sức nàng ta sao?"

"Mượn sức nàng ta?" Tam di thái mỉm cười, "Nàng ta nhìn qua thực tham lam, chúng ta mượn sức nàng ta, đơn giản giống như nuôi trùng hút máu."

"Vậy vì sao phải cho nàng ta tiền?"

"Đây là ý của Khinh Chu tiểu thư, chỉ là vì muốn châm ngòi quan hệ giữa nàng ta cùng thái thái, làm cho nàng ta đối với thái thái càng thêm bất mãn." Tam di thái thấp giọng, "Thái thái mang Tứ di thái trở về, nghĩ sẽ đối phó Nhị di thái, thậm chí tỷ cùng Khinh Chu tiểu thư, chúng ta khiến cho bà ta tự chuốc lấy hậu quả xấu."

Này đều là lời Cố Khinh Chu nói.

Cố Khinh Chu định liệu trước, Tứ di thái là con người tàn nhẫn lại tham lam, 20 ngàn tiền của các nàng, căn bản không có cách nào mua chuộc được nàng ta, nhưng lại có thể khiến mâu thuẫn của nàng ta cùng Tần Tranh Tranh tăng lên.

Thử nghĩ, về sau Tần Tranh Tranh lại cho nàng ta ba năm ngàn tiền, nàng ta sẽ để vào mắt sao?

"Đây là đào khai dục hác. Chúng ta 20 ngàn tiền, có thể đem lòng tham lam nhục dục của nàng ta đào rất sâu. Tới lúc Thái thái nghĩ có thể lấp đầy thỏa mãn của Tứ di thái, thì sẽ không dễ dàng tống cổ được nữa rồi." Tam di thái nói.

Mang qua vàng trên người, sẽ không đem bạc để vào trong mắt.

20 ngàn tiền, làm Tuyết Hương thấy được việc đời, đặt cao giá trị bản thân của nàng ta.

Từ nay về sau, Tần Tranh Tranh muốn lấy lòng Tuyết Hương, lấy ra cái giá thấp hơn 20 ngàn tiền, không chỉ không thể mua chuộc được Tuyết Hương, mà còn sẽ khiến cho Tuyết Hương bất mãn, cảm thấy Tần Tranh Tranh khinh thường nàng ta.

Mà 20 ngàn tiền, đừng nói là Tần Tranh Tranh, chính là đối với Cố Khuê Chương, cũng coi như là một số tiền lớn.

Tuyết Hương con rắn độc này, sẽ nhe ra răng nọc của nàng ta.

"Ta vừa thấy mắt nàng ta đầu tiên, liền biết nữ nhân này tương lai là nhân vật tàn nhẫn." Cố Khinh Chu nhìn Tam di thái nói.

Tam di thái gật gật đầu, thập phần tán đồng mắt nhìn người của Cố Khinh Chu.

"Nhưng thái thái lại cảm thấy nàng ta ngu xuẩn, dễ thao túng, nếu không thái thái cũng không dám dễ dàng đem nàng ta vào cửa. Mấy năm nay, lão gia ở bên ngoài không phải không có ai, mà chính là đều bị thái thái tìm mọi cách ngăn cản." Tam di thái lại nói.

Trong nhà tạm thời liền được chế hành, mồi lửa kích động cũng chôn xuống.

Nhị di thái nguyên bản là cô đơn nhất, nhưng là bà ta nhìn ra Tứ nữ của Tần Tranh Tranh - Cố Anh, cùng Tần Tranh Tranh bất đồng tâm, mơ hồ muốn đánh vào sự chú ý của Cố Anh.

Tần Tranh Tranh khôi phục tôn nghiêm thái thái, lại tự cho là có thể thao túng được Tuyết Hương, tâm tình cũng không tệ lắm. Tuyết Hương có được tôn quý, nhưng không có tiền, quẫn bách thành ra giảm bớt, hơn nữa Cố Khuê Chương hận không thể chết ở trên người nàng ta, nàng ta càng thêm quá dễ chịu.

Cố Khinh Chu cùng Tam di thái vẫn như cũ, án binh bất động, yên lặng làm chuyện của chính mình.

Chỉ là, Tam tiểu thư Cố Duy bị Nhan gia bày trò, nàng lại không có cách tìm Nhan gia tính sổ, đồng thời nàng còn hy vọng xa vời Nhan gia có thể ưu ái nàng, trở thành chỗ dựa của nàng.

Vì thế, nàng chỉ là đem mọi hận thù ghi tạc trên người Cố Khinh Chu.

"Ta nhất định phải làm Cố Khinh Chu bị khai trừ! Từ trước đến nay Nhan Lạc Thủy căn bản không có bằng hữu, chờ sau khi Cố Khinh Chu thôi học, ta có thể thay thế được nàng ta." Cố Duy nghĩ thầm.

Cố Duy vẫn là chưa từ bỏ ý định.

Nhan Lạc Thủy tính kế chuyện của nàng, nàng cũng chỉ nghĩ Nhan Lạc Thủy là bị Cố Khinh Chu châm ngòi.

Cố Khinh Chu sẽ không chủ động rời đi, nhóm Miss cũng biết Cố Khinh Chu là vị hôn thê thiếu soái của Quân Chính phủ, càng không dám dễ dàng khai trừ nàng ta.

Trừ phi nàng ta phạm vào sai phạm lớn.

"Trước đây đã vài lần đối phó với Cố Khinh Chu, đều xảy ra vấn đề, khẳng định là cùng mẫu thân, tỷ tỷ muội muội thương lượng, tiết lộ tiếng gió. Lần này, ta muốn tự mình ra tay." Cố Duy nghĩ thầm.

Nàng không có nói cho bất luận kẻ nào.

Sau vài ngày suy xét, Cố Duy thật đúng là nghĩ ra một phương pháp, làm Cố Khinh Chu bị khai trừ.

Nàng không có cùng người khác thương lượng, kế hoạch được thực hiện càng nghiêm mật càng tốt.

Tháng tư ở Nhạc Thành, phồn hoa tựa cẩm, ấm áp khắp nơi. Xuân se lạnh đã rút đi, chỉ còn lại ánh nắng gắt vàng óng rực rỡ, giống kiện áo gấm bao phủ cây bích thụ phồn hoa, toàn bộ Nhạc Thành đều thêm hoa lệ.

Sau hai tháng Cố Khinh Chu phân gửi điện báo đến nông thôn, hiện giờ rốt cuộc đã được hồi âm.

Sau khi nhận được điện báo, nàng đi đến hiệu thuốc Hà thị.

Trượng phu Mộ Tam Nương - Hà Mộng Đức đã từ tiệm thuốc An Quốc trở về.

"Con hai tháng trước liền phái người đi thăm vú nuôi con, gửi cho sư phụ bức điện báo, hỏi có muốn thăm dì dượng một chuyến không. Sư phụ gửi tin trở về, nói có thể." Cố Khinh Chu đem điện báo đưa cho Mộ Tam Nương.

Mộ Tam Nương kích động, đầu vai hơi hơi phát run, bà đã mười mấy năm không thấy qua huynh trưởng.

Hà Mộng Đức cũng liên tục gật đầu, gấp không chờ nổi nói: "Ta ngày mai liền lên đường!"

Cố Khinh Chu lấy ra 50 ngàn tiền, kêu ông mang cho vú nuôi nàng.

"Thay con nói cho Lý mẫu, con cái gì cũng tốt." Cố Khinh Chu đem tiền giao trong tay Hà Mộng Đức.

Lúc trước khi nàng rời khỏi thôn, Lý mẫu không muốn cùng nàng tới.

Lý mẫu nói, bà là sợ Cố Khinh Chu bị uy hiếp, có lẽ sẽ bị Tần Tranh Tranh cùng Cố Khuê Chương lợi dụng, đến lúc đó cản tay Cố Khinh Chu, một bước khó đi.

Lý mẫu vẫn là ở lại tại nông thôn, Mộ Tông Hà cùng Trương Sở Sở sẽ chiếu cố bà. Chẳng sợ Cố gia phái người đi tìm bà, cũng lại tìm không được tung tích, trừ phi là thông qua Mộ Tông Hà.

Cố Khinh Chu ở trong thành, liền có thể an tâm làm chuyện của chính, không có nỗi lo về sau.

Chờ nàng hoàn toàn thành công, đoạt lại thứ thuộc về nàng, sẽ lại đi đón Lý mẫu.

Nếu là nàng thật sự tưởng nhớ Lý mẫu, có thể thông qua Mộ Tông Hà. Mộ Tông Hà đồng ý, nàng lại phái người đáng tin cậy đi thăm.

"Khinh Chu yên tâm." Hà Mộng Đức thận trọng đem tiền của Cố Khinh Chu cất kĩ.

Cố Khinh Chu lại lấy tiền lộ phí đưa cho Hà Mộng Đức, Hà Mộng Đức chết cũng không chịu nhận.

Ngày hôm sau, Hà Mộng Đức liền xuất phát.

Trường học cùng Cố công quán tạm thời đều ở trong trạng thái bình tĩnh, đặc biệt là Cố công quán, có loại bão táp chỉ đến sau khi yên lặng xảy ra, không khí phá lệ áp lực, chỉ là Cố Khuê Chương không như vậy.

Cố Khinh Chu mỗi ngày đều đi học, tan học đúng giờ. Nàng đem mọi chuyện hết thảy đều an bài tốt, vỡ diễn kế tiếp, không cần nàng xướng.

Nàng ngẫu nhiên nhìn đến góc đường, phó quan không kịp tránh né, nàng biết được đó là người của Tư Hành Bái.

Tư Hành Bái giám sát hành tung của nàng, đồng thời cũng bảo vệ an toàn của nàng.

Cố Khinh Chu tâm tình bình thường, lại cũng không phản kháng gì.

Không thể một phát bức dây động rừng, phải làm ra vẻ vô lực không biết, Cố Khinh Chu đang chờ đợi thời cơ.

Cố Duy đối với Cố Khinh Chu càng thêm nhiệt tình.

Cố công quán có một cây dương cầm, là của tỷ muội Cố Tương, Cố Khinh Chu trước nay không chạm qua.

Cố Duy lại thường mời nàng đánh đàn.

Cố Tương thực tức giận.

"Ở trường học đã luyện tập qua, ta không muốn luyện nữa." Cố Khinh Chu luôn là thoái thác, không quá nghĩ sẽ cùng Cố Duy tập chung.

Cố Duy ăn no đòn như vậy, nàng ta khẳng định là muốn chờ cơ hội trả thù. Cố Khinh Chu cùng nàng ta làm bằng hữu, đơn giản là tự đem chính mình đưa đến bên miệng nàng ta, tùy ý để nàng ta gặm cắn.

Huống hồ, Cố Duy, Cố Anh hai đứa tiểu nhân vật này, không phải là con cá mà Cố Khinh Chu muốn giăng bắt, nàng cũng khinh thường vớt bọn họ lên.

Cố Duy lại mặt nóng dán mông lạnh,* tiếp tục kiên trì nịnh nọt Cố Khinh Chu.

(* Ý là da mặt rất dày bám lấy người khác không ngừng, đuổi đánh thế nào cũng không đi)

"Ngươi làm gì nịnh bợ nàng ta? Đồ đê tiện, ngươi giống con chó không biết xấu hổ đi theo nó." Cố Tương tức giận không nhẹ, khi chỉ có 2 người, ở nhà ăn mắng Cố Duy.

Cố Khinh Chu nghe được.

Cố Duy vội vàng kêu Cố Tương câm miệng, đồng thời mừng thầm trong lòng: Nghiêm khắc bảo mật chính là thực tốt, đại tỷ liền cũng có thể vô tình phối hợp với ta, càng là thêm phần chân thật tin tưởng.

Đối mặt với sự nhục mạ của Cố Tương, trong lòng Cố Duy thực phẫn nộ, âm thầm thầm nghĩ: "Đại tỷ hiện tại thực sự mắng ta, chờ ta đem Cố Khinh Chu trừng trị, khiến tỷ ấy cùng mẫu thân phải nhìn xem năng lực của ta!"

Đôi mắt của Cố Khinh Chu bị che dưới phần tóc mái, đạm nhiên ôn hòa, không có bất luận ý công kích gì. Nghe được Cố Duy cùng Cố Tương cãi nhau, sóng mắt nàng bình tĩnh như lúc ban đầu.

Tuần thứ 3 của tháng tư, thứ ba là khóa thủ công ôn tồn cùng khóa nhạc.

Khóa thủ công của cao niên cấp là khâu vá con rối.

Cố Khinh Chu đang cùng Nhan Lạc Thủy khâu vá búp bê vải, trợ giáo La tiểu thư đột nhiên tiến vào, đối với chủ nhiệm khóa Miss nhỏ giọng nói nói mấy câu.

Miss gật gật đầu.

La tiểu thư liền đi đến bên cạnh Cố Khinh Chu, nói khẽ với Cố Khinh Chu: "Muội muội ngươi bị thương, ngươi đi xem một chút."

Mắt Cố Khinh Chu to như thủy linh mà trong suốt, lập tức bắt đầu khởi động sự quan tâm, hỏi La tiểu thư: "Muội ấy không có bị gì chứ?"

"Đã không còn lo ngại." La tiểu thư nói.

Cố Khinh Chu liền cùng chủ nhiệm khóa Miss xin nghỉ, đi cùng giáo y bên kia đi thăm Cố Duy.

Nhan Lạc Thủy không có đi theo.

Giáo y đều là nữ tu sĩ.

Cố Duy nằm ở trên giường bệnh trắng, cái trán mướt mồ hôi, hơi hơi nhấp môi, khóe mắt còn có nước mắt loãng, một khuôn mặt hồng hào giờ phút này lại trắng bệch.

"A tỷ!" Nhìn thấy Cố Khinh Chu, Cố Duy mềm mại gọi nàng một tiếng, nước mắt tràn mi mà ra, thập phần ủy khuất đáng thương.

Bên cạnh giường bệnh của Cố Duy, còn có một nữ nhân mảnh khảnh nhỏ xinh đứng.

Nữ nhân này, Cố Khinh Chu đoán là lão sư của khóa. Bà ta không phải Miss, mà là nữ tu sĩ.

Vị lão sư dự đoán này họ Hồ.

Hồ nữ tu sĩ bình thường thực hòa ái, người nho nhỏ gầy gầy, thân thể không phải thực hảo.

Cố Khinh Chu tính toán khóa thực không xong, cơ hồ đứng chót lớp, Hồ nữ tu sĩ còn tự cho nàng phụ đạo thêm hai lần khóa học.

Thí nghiệm tháng trước, thành tích của Cố Khinh Chu liền từ cuối lớp lên tới phân giữa, Hồ nữ tu sĩ rất có cảm giác thành tựu, giống như tự mình tạo hình phác ngọc ra thành dụng cụ, cho nên càng thích Cố Khinh Chu.

"Khinh Chu, đều là ta không tốt." Hồ nữ tu sĩ thở dài, "Muội muội ngươi có lòng tốt hỗ trợ, kết quả là ta châm trà cho con bé, bị trượt cái ly khỏi tay, làm phỏng chân nó."

Cố Duy ở trường học ăn mặc ống vớ rất dài, lúc sau rút ra, lộ đôi chân thon dài trắng noãn, cùng với chỗ chân sưng đỏ.

Hồ nữ tu sĩ châm trà cho Cố Duy, kết quả ly trà nóng kia không cẩn thận rớt, trực tiếp đổ ở trên chân Cố Duy, pha lê vỡ nát, có hai mảnh cắt qua mạch chân Cố Duy, chảy máu.

Nữ tu sĩ giáo y nói, cũng không vướng bận gì, không có bị phỏng, cũng chỉ là cắt qua da, sẽ không để lại sẹo, nhưng chính là Cố Duy sợ hãi, vẫn luôn khóc.

Nàng còn khóc nói muốn gặp Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu ngưng mắt trong một cái chớp mắt, mắt nhìn chân Cố Duy, trong lòng mơ hồ đã hiểu cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.