Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 28




Anh Niệm...thực ra...chưa từng giận khi cô trèo vào lòng anh Bách nghe giảng, anh chỉ đơn giản ghen vì chị Hoài thân thiết với người khác. Mỗi lần đi chơi xa anh đều bảo cô sang anh cõng, không phải vì anh quan tâm cô, mà là vì anh sợ chị mỏi. Cherry anh cho cô ăn thoả thích nhưng với chị lại tính toán từng quả, không phải anh ghét chị, mà là kiếm cớ để được gần chị nhiều hơn. Mới ban sáng cô còn nghe ba bé Bông kêu dạo này Niệm bận ghê lắm, cứ tầm bốn giờ chiều là rời văn phòng rồi, cô còn tưởng anh chuẩn bị đầu tư sang lĩnh vực mới nên phải đi gặp đối tác, ai ngờ lại gặp anh ở nơi đây. Nhưng mà công nhận anh bận thật, bận ngây ngốc ngắm chị Hoài, bận nghe chị ấy càu nhàu, bận chọc chị cười. Anh của bây giờ vẫn thích ghẹo chị như anh của ngày xưa ấy, cái ngày đó đầu óc cô để trên mây hay sao mà chẳng nhận ra? Cô từng khinh con Hằng vì nó bị ảo tưởng, giờ ngẫm thấy mình còn ảo hơn cả nó, nhục không có lỗ nào chui xuống luôn ý. Cô Bích oà khóc rưng rức, anh Bách thấy cô tâm trạng liền lôi ra chỗ khác khuyên bảo.

- Thôi anh xin. Khóc chút thôi nhé, làm mẹ rồi mà trẻ con vậy Bông nó cười cho đấy.

- Ba Bông...ba Bông không tưởng tượng được đâu, kinh khủng khiếp lắm. Mẹ Bông...mẹ Bông phát hiện ra...người anh Niệm thương...là...

Cô còn chưa nói hết câu anh Bách đã gật đầu, cô choáng, cô hỏi anh Bách biết rồi á? Anh ừ, cô càng khóc tợn, anh ép hai tay lên má cô, vừa lau nước mắt vừa hỏi thế mẹ Bông có phát hiện ra người ba Bông thương là ai không? Mẹ Bông thản nhiên đáp là mẹ Bông chứ ai? Ba Bông cũng choáng luôn, mẹ Bông gãi đầu gãi tai giải thích.

- Thì tại ba Bông lo cho mẹ Bông quá chừng, lo từ shop quần áo tới lo mẹ Bông ôn thi vất vả, xong tối ngày rủ đi ăn nữa nè, xong còn suốt ngày khen Bông xinh giống mẹ, xong còn...còn...còn nhiều lắm ý...cơ mà...đừng bảo là mẹ Bông lại ăn dưa bở nữa nhé!

Thêm một rổ dưa nữa chắc cô quê chết luôn, cũng may anh Bách không phủ nhận, chỉ hiền hiền gật đầu. Bích khóc chán chê mê mỏi mới thèm vào thăm anh trai, nom ông Hoàng tội quá, nằm một xó ngắm ảnh vợ, mặt buồn thiu à. Anh cô tuy gia trưởng nhưng tình cảm anh dành cho chị dâu là thật, trong suốt những năm chung sống cứ hễ cãi nhau với vợ tinh thần ông ý lại tuột dốc không phanh, anh từng tuyên bố vợ chửi cũng được, đánh cũng được, miễn vợ không bỏ là được.

- Chuyện của Thư là trót rồi nên anh muốn bù đắp cho cô ấy thôi chứ lúc nào anh chả coi Hoài là số một. Vợ chả chịu hiểu cho anh gì sất, đến chán.

- Bà ấy sẽ không bao giờ chấp nhận việc anh qua lại cả hai nơi đâu, anh khôn hồn thì chọn ngay đi.

- Anh chọn vợ anh mà. Nhưng anh chưa có dũng khí đối diện với Thư, cô giúp anh nói chuyện với mẹ Hạt Đậu nhé, giúp anh tìm cách dỗ Hoài nữa.

- Anh dưỡng bệnh đi, để em tính.

Cô Bích được cái nói là làm, ngày đầu tiên anh được xuất viện về nhà, cô cầm máy anh soạn tin.

"Thư à, chuyện chúng mình kết thúc được không em? Sau này khi con ra đời anh sẽ đón bé về nuôi. Mong em sớm tìm được nơi nương tựa. Anh không xứng đáng với em, xin lỗi em nhiều. Chúc em hạnh phúc!"

Gửi tin cho chị Thư xong cô Bích lại tiếp tục soạn tin, nhưng lần này là nhắn từ máy cô cho chị dâu.

"Chị Hoài ơi Bông bị ho mấy ngày hôm nay, đêm con sốt cao cứ khóc đòi mẹ Hoài mãi. Chị ghé về thăm con một xíu được không? Coi như em xin chị đấy!"

Đúng như cô dự đoán, chị xót Bông nên đã chịu về nhà, cô tính lừa chị vào phòng bé rồi khoá ngoài cho anh trai có cơ hội gần vợ. Tiếc rằng chị còn chưa lên gác, chị Thư đã ghé qua thưa chuyện có bầu với mẹ Hoà. Mẹ sướng như vớ được vàng, anh Hoàng khóc không ra nước mắt. Ông ấy điên lắm, cơ mà bà Thư cũng cao tay, cứ đủng đỉnh tỉ tê.

- Anh bình tĩnh đã, dù anh đánh em thì Hoài cũng không quay lại với anh đâu. Hoài đẹp như vậy, thiếu gì trai theo. Chắc anh không biết chứ trước khi lấy anh Hoài cũng chơi bời ghê lắm đấy ạ. Không khéo sau khi về làm vợ anh Hoài vẫn giữ thói hư cũ, thế nên mới khó đẻ.

Chị Thư thực tình không muốn bêu xấu em gái, nhưng chị chịu hết nổi rồi. Tin nhắn anh Hoàng gửi cho chị chắc chắn không phải chủ ý của anh, chị đoán là Hoài dụ anh đó, dụ anh bỏ chị, dụ anh chia rẽ mẹ con chị. Hoài sống ích kỷ như vậy thì chị tử tế với Hoài làm gì đâu?

- Chị nói như chị chui trong gầm giường nhà em ý!

Chị Hoài mỉa mai, chị Thư cưởi khẩy.

- Thôi em đừng làm bộ làm tịch. Chuyện sau khi cưới chị không chắc chứ trước khi cưới thì không chối được đâu em ạ, chị nghe anh Hoàng kể hết rồi. Chỉ có anh khờ mới tin cái lý do em bịa ra thôi. Tai nạn á? Tai nạn trên giường hả? Dám làm mà không dám nhận sao em?

- Em chẳng có gì mà không dám nhận cả. Em nói thật các người không tin thì thôi, thích nghĩ sao thì tuỳ.

- Em đừng có giở cái thói bất cần đó nghe Hoài. Em ngốn hết cả núi tiền của anh để đi thụ tinh nhân tạo mà em lại nói năng vô trách nhiệm như vậy hả? Em nói rõ anh coi!

Anh Hoàng nổi cáu, chị Hoài nom điệu bộ trịch thượng của anh ngứa mắt quá quát luôn.

- Rõ cái gì mà rõ? Em thích chơi bời với thằng nào là quyền của em, loại khốn nạn như anh lấy tư cách gì để chất vấn?

Ông Thuận nghe Hoài trả treo chồng thất vọng lắm luôn, bà Hoà lửa giận ngùn ngụt đuổi con dâu cút xéo ra khỏi nhà bà. Chị cũng định đi luôn cho khuất mắt mẹ cơ, ngặt nỗi thằng cha Hoàng như bị lên cơn động kinh ấy, lão đạp liên tục vào người chị, thoá mạ chị là loại hư hỏng không biết đẻ. Chị tất nhiên không để yên rồi, chị cũng phải xông lên túm tóc đập cho lão một trận chứ. Chị Thư chứng kiến vụ ẩu đả kinh hoàng mặt mày tái mét, sụt sịt can ngăn.

- Hoài! Xin lỗi anh đi Hoài! Xin anh tha cho em đi!

- Tôi có cái lỗi chó gì mà tôi phải xin? Tôi chẳng phải xin bố con thằng nào hết! Chị, mẹ Hoà, ba Thuận, và cả con Bích nữa, thích thì lao hết vào đây. Mình con Hoài này cân tất!

Lời thách thức của chị như chảo dầu đổ vào biển lửa đang cháy rừng rực trong anh. Ba Thuận mẹ Hoà dẫu sao cũng là ba mẹ, là bề trên, phận làm con dâu chẳng đẻ được cho ba mẹ thằng cháu thì thôi lại dám nói chuyện kiểu cá mè một lứa như thế hả? Lỗi cũng tại anh chiều vợ quá, để vợ được đằng chân lân đằng đầu. Thói đành hanh anh có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, hỗn láo anh có thể từ từ khuyên bảo, cơ mà cái tính lăng loàn thì hết thuốc chữa rồi. Thư suy đoán rất chuẩn, người đầu tiên của vợ chắc chắn không phải anh. Thứ đàn bà đánh chồng như vũ bão, khoẻ như trâu thế kia mà không mang bầu được nhất định là do ăn chơi đổ đốn. Cơn ghen nhấn chìm lý trí, anh ra đòn quyết liệt hơn. Tất nhiên anh không đánh vào mặt rồi, dại gì? Cứ nhằm bụng với lưng mà đập, đỡ mang tiếng vũ phu. Vợ anh chỉ to mồm thôi chứ làm gì có đầu óc, bị anh đánh cũng ngu xuẩn chạy theo đánh trả anh, dần dà bị anh dụ lên phòng chứa đồ trên tầng ba. Nhân lúc vợ còn mải chửi, anh nhanh tay đẩy vợ ngã dúi dụi rồi tận dụng cơ hội chạy ra ngoài khoá cửa.

- Thằng hèn! Có giỏi thì thả bà mày ra!

Vợ quát, anh cười khẩy.

- Thả ra để mày đi lang chạ với thằng nào? Hả? Khôn hồn thì ngậm mồm lại rồi sống tử tế cho tao. Biết hối lỗi thì tao sẽ xem xét tha thứ cho, còn không thì mất hết, nhé!

- Bà đây đếch cần!

Anh đã xuống nước vậy mà vợ vẫn ngang bướng khiến anh buồn quá. Mẹ anh bên dưới ức chế nói vọng lên.

- Anh thả nó ra ngay cho mẹ. Chứa chấp cái loại đấy làm gì cho bẩn nhà? Nom cái mặt phát tởm. May mà ngày xưa mẹ chưa cho anh đăng ký kết hôn với nó nhé, chứ cho rồi không khéo giờ nó ngồi lên đầu anh mất.

Con trai mẹ Hoà chán chường bỏ đi nhậu, mẹ cũng chán, mẹ ôm nàng dâu mới, nẫu nề kể khổ.

- Đấy, con xem, cái thứ xuất thân thấp hèn lấy được con trai mẹ phong độ ngời ngời mà không biết điều. Ngày xưa tổ chức đám cưới xong mẹ còn treo thưởng khi nào đẻ được thằng cu thì mẹ cho phép được làm vợ hợp pháp của thằng Hoàng mà nó cũng có đẻ được đâu. Giờ thì nghỉ, nhà mẹ không cần loại con dâu mất nết như thế! Con cứ an tâm dưỡng thai, muốn gì mẹ cũng chiều.

Chị Thư cùng quê với chị Hoài nên cụm từ "xuất thân thấp hèn" khiến chị hơi chạnh lòng, nhưng chị chỉ vâng dạ cho êm ấm. Chị Hoài nghe giọng mẹ oang oang bên dưới cay không sao tả xiết. Tám năm qua là con nào thay mẹ làm dâu trưởng, lo toan công to việc lớn trong nhà? Những lúc mẹ đau ốm ai là người bón cho mẹ từng thìa cháo, giúp mẹ đấm lưng bóp chân, tắm gội chải chuốt, đưa mẹ đi hóng gió chỗ này chỗ kia? Ai thay mẹ chăm cháu ngoại mới sinh? Là ai bỏ đi lòng tự trọng, tối ngày đôn đáo bên nhà dì Kỷ, nỉ non xin dì giúp con trai mẹ thăng tiến? Chắc mẹ chẳng nhớ là ai đâu, nếu nhớ có khi mẹ đã không phũ đến thế. Mẹ hất chị ra khỏi nhà như hất bát canh thừa, chị thì nhọc quá nên cũng chẳng còn sức mà đôi co với mẹ nữa. Chị nằm thoi thóp trên sàn nhà, mãi đến khi chị Thư mở khoá nhảy vào đút nước cam cho chị, chị mới tỉnh táo được đôi chút.

- Hoài...chị xin lỗi Hoài nhé! Hoài hiểu cho chị với, chị chỉ mong Hạt Đậu được nhận mặt nhà nội. Chị không nghĩ cơ sự lại đến nước này.

Chị Thư vừa khóc vừa xấp khăn ướt lau mồ hôi cho em gái, chị Hoài rớt nước mắt bảo.

- Tới giờ phút này, người khiến tôi đau lòng nhất là bà.

Mẹ chồng máu lạnh, thằng chồng đểu giả chị chả buồn đếm xỉa. Nhưng mà Thư, rõ ràng thân với chị nhất lại chẳng tin chị. Thư tin bọn đàn ông hơn, về quê chơi nghe anh Hiệp bốc phét tán được em Hoài, Thư tin liền. Đi họp lớp mấy ông uống say chém gió đêm qua vừa chơi hoa khôi, Thư cũng tin. Đến lượt ông Hoàng nói chị dụ ông ấy, Thư càng tin tợn. Thư nói nếu Hoài chịu cho anh Hoàng qua lại hai nơi, để Hạt Đậu ở với Thư và thỉnh thoảng về thăm nhà nội thì mọi chuyện sẽ như cũ, Hoài vẫn là vợ anh, còn Thư sẽ chấp nhận là người tình trong bóng tối. Thư kêu chỉ cần tình yêu nơi anh là đủ, Thư yêu quá hoá điên rồi, chị thì không điên như thế đâu, chị lồm cồm bò dậy gom hết giấy tờ tuỳ thân, thay bộ váy khác rồi rời khỏi cái nơi mà chị từng coi là nhà. Gần ra tới đầu ngõ thì chị nghe Bông bi bô gọi ba Bách ngọt xớt, chị nhớ nó phát điên, nhưng chị sợ con theo mình nên không dám gặp mặt mà phải trốn vội vào trong bụi hoa râm bụt.

- Ba Bách ơi chơi đu quay thích nhờ ba nhờ? Lần sau cho mẹ Hoài chơi với nha! Ơ...mẹ đi đâu mà lâu khủng khiếp, mãi chưa về ý. Mẹ quên Bông mất tiêu rồi á.

Có vài câu nhõng nhẹo đó thôi mà hại chị khóc thút thít, đợi cậu Bách đưa con vào nhà chị mới dám đi tiếp. Cô Bích thấy chị dâu lủi thủi một thân một mình tội tội nên không an tâm đi theo. Ban nãy ông anh cô còn dặn mọi người trong nhà giữ bí mật chuyện anh đánh vợ, sợ bị mang tiếng chứ. Đồ hâm, chị Hoài sĩ diện lắm, chị ấy không bao giờ nhắc lại chuyện đó với người khác đâu. Tính cách chị cao ngạo chẳng kém anh Niệm, choảng nhau ầm ầm thế mà ra khỏi nhà vẫn tươm tất như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chị cứ lang thang đi, đi mãi, tới tầm chiều muộn thì dừng lại ở giữa cầu. Bích đứng ở ngay đầu cầu, tay cầm chắc cái điện thoại, thầm tính nếu chị có nhảy sông thì còn kịp gọi cấp cứu.

Cô đợi mãi, đợi mòn mỏi mà không thấy chị Hoài nhảy, chỉ thấy chiếc xe mui trần quen quen tiến về phía này rồi rẽ vào đậu ngay cạnh bờ sông, phía dưới cây cầu. Là xe anh Niệm, sao anh biết chị ở đây nhỉ? Nãy giờ cô đâu có thấy chị dùng điện thoại gọi hay nhắn tin gì đâu? Anh đeo kính râm, ngồi trong xe đọc báo. Cũng chẳng biết anh có đọc không nữa, cô thấy có tờ báo kinh tế to đùng che trước mặt nhưng thi thoảng lại thấy anh lén hạ xuống để liếc lên chỗ chị Hoài, điệu bộ vụng trộm nom mắc cười ghê lắm. Cô còn thấy buồn nữa, người mình thích chẳng thích mình, ai mà chả buồn. Nhưng cô là con gái, cô có lòng tự trọng của cô, bởi thế nên cô không chạy xuống làm phiền anh mà chỉ lẳng lặng bỏ về.

Trước cổng ngõ nhà cô là hai chiếc thùng rác đầy ụ, hễ là thứ liên quan tới chị Hoài, đồ bán được thì mẹ bán gấp, đồ không bán được mẹ ném bằng sạch. Mẹ còn thuê xe con chở mẹ và chị Thư tới chỗ chị gom đồ, chị dọn về nhà cô ở ngay trong đêm. Mọi thứ xảy ra nhanh đến mức chính cô cũng thấy bàng hoàng. Mới hôm qua cô còn vắt óc nghĩ cách giúp anh trai và chị dâu làm lành, vậy mà sang ngày hôm nay, gia đình cô đã đón chị dâu mới.

Những ngày tiếp theo của tháng mười hai cuộc sống trong nhà cô tràn ngập tiếng cười. Mặt mẹ Hoà lúc nào cũng tươi hơn hớn, cháu còn chưa chào đời mà bà đã sắm đồ ngập nhà. Ba Thuận thấy mẹ vui cũng vui lây, đúng kiểu cháu nội mới là cháu thật, còn cháu ngoại chỉ là cháu hờ. Để hợp thức hoá việc rước chị Thư về, ba mẹ mang trầu cau về quê chị Thư nói chuyện với ba mẹ chị ý, hứa hẹn đợi sinh cháu ra thì tổ chức đám cưới sau. Chưa hết, mẹ còn đi bêu xấu chị Hoài khắp nơi rồi khen chị Thư hết lời. Người ghét chị Hoài được dịp hả hê, người quý chị chỉ chẹp miệng lắc đầu. Cô đoán có nói xấu thì người ta nói xấu sau lưng thôi, ai dại gì đàm tiếu trước mặt, mắc công chửi nhau với mẹ? Anh trai cô ban ngày cố gượng cười để êm cửa ấm nhà, nhưng đến nửa đêm lại chạy sang hỏi han em gái.

- Vợ anh nhắn tin xin lỗi anh chưa?

- Ơ hay vợ ông anh đang ngủ trong phòng còn gì?

Cái con Bích hâm, biết thừa ý anh rồi còn xỉa xói. Hôm đó đi nhậu về anh nghe Thư kể vợ nhân lúc Thư vào đút nước cam liền trốn đi. Anh chạnh lòng lắm, lúc anh tức nhất anh chỉ nhốt vợ lại thôi chứ chưa bao giờ có ý định bỏ vợ, vậy mà vợ bỏ anh chẳng hề thương tiếc.

- Thích đi thì cho đi luôn, anh chả cần.

Anh Hoàng lủng bủng rồi bỏ về phòng. Cô Bích bĩu môi, bên ngoài ông anh cứng giọng thế nhưng trong lòng nhớ bà Hoài ghê lắm đấy. Những lúc chị Thư vắng nhà cô toàn thấy anh mở máy tính xem ảnh chị Hoài. Giá kể hai vợ chồng đăng ký kết hôn rồi thì còn được gặp nhau lúc làm thủ tục ly hôn, đằng này, bà Hoài dứt phát là dứt luôn, chẳng vương vấn. Tội nghiệp anh trai cô, tội cả cô nữa, hôm qua con Bông sốt nó quậy banh nhà, cô thèm có chị Hoài ở bên dã man. Cái con đanh đá này cứ nhọc là nó không chịu nằm im một chỗ đâu, phải bồng cơ. Cô mới thức nửa đêm đã mỏi nhừ rồi, phải gọi ngay thằng cha nó tới tiếp viện. Nhớ ngày xưa sữa cô chưa về kịp chị địu con lê la khắp xóm xin xỏ các mẹ. Hồi nhỏ xíu Bông còn ghê gớm hơn giờ nhiều, vậy mà chị vẫn xử lý được, chẳng bù cho cô và anh Bách, hai anh em đánh vật với Bông một đêm mà mắt thâm quầng, qua đêm thứ hai người hốc hác như hai cái xác vô hồn. Đến đêm thứ ba cô chịu hết nổi, đành nhắn tin nài nỉ chị Hoài. Cô cẩn thận quay thêm clip con Bông nhõng nhẹo làm bằng chứng, thật may chị vẫn còn thương tình, nhưng chị không về nhà mà hẹn gặp ở quán nước. Bông mới đầu gặp mẹ Hoài còn dỗi cơ, đến mệt với nó.

- Ứ ừ. Ứ thèm mẹ Hoài đâu, mẹ Hoài ghét Bông rồi, mẹ Hoài bỏ Bông đi lâu ơi là lâu á.

- Bông không cần mẹ nữa thì mẹ về nhé!

Chị doạ, con nhỏ sợ quá hết dỗi luôn, lao vào ôm mẹ khóc nức nở. Chị xoa lưng nịnh ngọt Bông rồi đưa con bé về chỗ mình. Cái nhà chị ở hiện tại không phải nhà của chị đâu, kể ra cũng may, hôm gây nhau với anh Hoàng xong chị cứ đứng trên cầu mãi tới rạng sáng, còn chưa biết nên về quê tiếp hay ở lại thì có mấy em sinh viên qua phát tờ rơi, trên đó có thông tin tìm người giúp việc. Nhà chung cư thiết kế rất hiện đại, có máy giặt, máy rửa bát, rô bốt hút bụi và nhiều vật dụng thông minh khác nên dọn dẹp nhàn tênh. Nếu chủ của chị báo ăn ở nhà thì chị sẽ phải nấu thêm bữa tối. Thực ra thì chị chưa gặp chủ lần nào đâu, lúc gọi điện cho số của bên môi giới in trên tờ rơi thấy họ bảo chủ là nam, độc thân và rất khó tính nên chị muốn tôn trọng quyền riêng tư của người ta, cứ tầm tám giờ tối xong phận sự của mình chị tự giác chui vào phòng, đợi đêm chủ đi ngủ rồi chị mới mò ra rửa bát. Phòng chị khá rộng, giá thuê một căn phòng có nhà vệ sinh riêng, ban công thoáng mát và nội thất sang chảnh như này ở ngoài chắc chát lắm, thế nên chị rất trân trọng công việc này. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.