Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 27




Người phản ứng nhanh nhất chính là Lục Hàn.Anh chạy nhanh tới đạp Kiều Ngân Anh ngã xuống.Tiêu Thành và Kỳ Nghiên sau đó cũng nhanh chóng người giữ chặt Kiều Ngân Anh, người gọi cấp cứu và cảnh sát.Đám cổ đông tái xanh mặt,họ không nghĩ Kiều Ngân Anh sẽ làm vậy.Tuy Kỳ Tuyết là người làm Kiều Ngân Anh hóa điên rồi làm bị thương cô ấy nhưng bọn họ là người muốn mở cuộc họp.Lần này, nếu viên ngọc quý trên tay Kỳ Gia bị thương họ cũng có phần.

Và thật sự người của Kỳ Gia nổi giận.Vũ An Nhược, người phụ nữ nổi tiếng nhã nhặn cũng tức giận run người mà đi tới vả vào mặt Kiều Ngân Anh một cái vang to cả căn phòng.Kiều Ngân Anh tuy bị Tiêu Thành giữ tay nhưng vẫn còn chân liền đá trả Vũ An Nhược một cái.Tuy bà né được nhưng mất thăng bằng xém ngã,cũng may Kỳ Dực đỡ bà.Gương mặt Kỳ Dực cũng chẳng khá hơn là bao.Đứa con hoang này của ông chính là cậy ông luôn cảm thấy có lỗi với nó mà dám làm những chuyện không coi ai ra gì.

Kỳ Nghiên vừa tắt điện thoại thấy cảnh mẹ mình tý nữa ngã vì Kiều Ngân Anh chậm rãi đi tới một cước đạp vào chân cô ta làm cô ta quỳ xuống.Môi bạc nhếch lên, anh nở một nụ cười lạnh tới thấu xương."Chỉ cần em gái tôi có chuyện thì cả mẹ và con gái cô đều phải đi theo nó.Dù Thiên Gia muốn bảo vệ con hay Vũ Gia thì cũng đừng hòng cứu được gia đình cô."

Lục Hàn nãy giờ chẳng chú ý gì nữa ngoài Kỳ Tuyết.Tay cô đang mất máu nhiều, với cú va chạm vừa nãy tuy không mạnh nhưng lại làm Kỳ Tuyết ngất đi nhanh vậy thật kỳ lạ.Lúc này từ chân của Kỳ Tuyết máu bất ngờ chảy ra, Lục Hàn liền nhớ ngay tới vụ gài bẫy lần nó của Tiểu Lãnh liền bế nhanh cô chạy ngay xuống.(A Diệp: Kỳ Tuyết có thai sao? Vụ xuân dược?).

Hành động ấy của Lục Hàn làm những người khác không ai kịp chú ý tới dòng máu chảy ra từ chân cô mà chỉ thấy vẻ hốt hoảng bế của Lục Hàn mau mải bế Kỳ Tuyết ra ngoài.

***

Hành lang phòng cấp cứu của bệnh viện Z, ba mẹ Kỳ Tuyết, Kỳ Nghiên và Lục Hàn ngồi ở hàng ghế chờ.Trước khi tới đây Tiêu Thành đã nhận trách nhiệm đi nói chuyện với cảnh sát về việc này nhất quyết không để Kiều Ngân Anh thoát tội còn Linda thì xử lý chuyện còn dang dở với các cổ đông nên ở đây không thấy bóng dáng họ.

Không khí căng thẳng, ảm đạm tới đáng sợ.Cả bệnh viện Z vì sự việc lần này mà náo loạn.Trên dưới ai cũng lo lắng người trong phòng cấp cứu. Nếu vị thiên kim Kỳ Gia này mà xảy ra chuyện thì chắc chắn Lục Gia và Kỳ Gia sẽ rút toàn bộ nguồn tài trợ cho bệnh viện.Vậy miếng ăn của họ sẽ mất.

Mọi người đều im lặng chờ đợi và cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.Người bước ra chính là vị trưởng khoa sản của bệnh viện.

Vừa thấy cửa mở cả Kỳ Nghiên và Lục Hàn đều bật dậy đi nhanh tới chỗ bác sĩ đó.Vũ An Nhược cũng được chống đỡ tới.

"Bác sĩ, em gái tôi sao rồi?"Người đầu tiên lên tiếng là Kỳ Nghiên.Người đàn ông làm mưa làm gió ở thị trường Châu Âu vậy mà hôm nay cũng mất bình tĩnh tới vậy.

"Bệnh nhân không có gì đáng ngại.Tay phải chỉ cần nghĩ dưỡng 3 tháng là hoạt động bình thường.Chấn thương va chạm cũng không ảnh hưởng não bộ bệnh nhân.Chỉ có điều đứa trẻ trong bụng không còn."Vị nữ bác sĩ trưởng khoa nói ra những điều vị bác sĩ vào phòng cấp cứu trước bà nói lại.Dù sao chuyên môn bà là sinh sản nên hai vấn đề bà nói đầu tiên đều là nghe nói lại.

Với việc nghe tin đứa trẻ không còn cả ba mẹ và anh trai Kỳ Tuyết đều ngỡ ngàng.Cô có thai khi nào, sao họ lại không biết gì.Chỉ có Lục Hàn vẫn bình tĩnh trao đổi với bác sĩ đôi câu rồi cùng ba người đang bàng hoàng kia đi tới phòng hồi sức.

***

"Lục Hàn, cháu biết đứa nhỏ này của ai đúng không?"Vũ An Nhược vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của con gái mình vừa ngẩng lên nhìn Lục Hàn đối diện.Lòng bà đau như cắt, đứa con gái bảo bối bà thương yêu mới hạnh phúc được mấy năm thì lại có tai họa ập tới với nó.

"Anh biết đúng không Lục Hàn?"Kỳ Nghiên chậm quay sang nhìn Lục Hàn.Người khi nãy bình tĩnh khi nghe tin Kỳ Tuyết bị xảy thai là Lục Hàn.Vậy chắc chắn anh đã biết trước.

Lục Hàn vẻ mặt trầm tĩnh."Là của cháu."

Người ngoài nghe qua tám chín phần tin lời Lục Hàn là thật.Nhưng Vũ An Nhược là ai, bà là người nhìn Lục Hàn trưởng thành,bà sao không hiểu nó.Nếu đứa con này là của nó thì nó còn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh như bây giờ không.Nếu đứa con này thật sự của nó, thì chắc chắn Lục Hàn đã đưa con gái ngốc này của bà tới cục dân chính đăng kí kết hôn ngày rồi.Hơn thế nữa, bao nhiêu năm ở Mỹ có bao nhiêu cơ hội mà bà cố ý sắp đặt, thằng nhóc này lại luôn muốn để Kỳ Tuyết tự nguyện chấp nhận nó.Thử hỏi có mấy tháng ở thành phố A này sao có thể xảy chuyện được.

"Lục Hàn, ta hiểu cháu muốn giữ danh tiếng cho A Tuyết nhưng bọn ta là gia đình nó.Cha của đứa bé là ai cháu cứ nói đi. Bọn ta không muốn gây khó dễ cho người đó nhưng ta muốn biết ai là cha đứa nhỏ." Vũ An Nhược mỉm cười.Sau khoảng thời gian lo sợ bà lại có lại vẻ điềm tĩnh của mình.

"Là của ba Thiên Vũ."Tiểu Lãnh từ ngoài cửa bước vào.Gương mặt thằng nhóc vẫn còn hiện rõ sự lo sợ.Ban nãy cậu định về với ba nhưng vì ở công ty có cuộc họp khẩn nên đi cùng Thiên Dực.Ai ngờ nghe tin mẹ cậu xảy ra chuyện nên liền cùng Thiên Dực tới đây.Vừa vặn nghe được đoạn mẹ cậu xảy thai và cậu đoán được ngay là của ba.

"Cháu nói gì? Là của Thiên Vũ?"Gương mặt Kỳ Nghiên đen lại.Anh nghĩ bao người nhưng không ngờ lại của tên nam nhân đó.

"Là của ba Thiên Vũ. Lần trước là con thông đồng với ba hạ dược mẹ."Tiểu Lãnh cúi đầu, hai mắt hơi ửng đỏ.Vẻ kiêu ngạo năm nào cũng chẳng còn.Không biết cậu nhóc này đã lấy can đảm ra sao để nói những lời này.

Cả phòng bệnh yên tĩnh lại.Kỳ Dực nhìn đứa con gái đang hôn mê của mình chỉ biết xót xa trong lòng.Cuối cùng vẫn là do ông năm đó quá nhân từ với mẹ con Kiều Ngân Ý.Khiến cho mẹ con họ ngày càng quá đáng.

_____Lời tác giả_____

Tiểu Lãnh nhíu mày: Diệp bà bà, đất diễn của con ít quá rồi.Người nên thêm vào đi.

A Diệp liếc cậu nhóc một cái, nhấp trà: Không! 

Tiểu Lãnh ánh mắt sâu lại nhìn A Diệp, mắt đáng yêu vô tận: Diệp tỷ tỷ! Tỷ tỷ xinh đẹp thêm đất diễn cho Tiểu Lãnh đi.

Ta rợn hết người nhìn y mỉm mỉm: Được rồi, yên tâm, yên tâm.

(Câu chuyện nhảm của tác giả và bạn hình tượng Tiểu Lãnh đó ^-^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.