Xuyên Không Chi Cổ Đại Mạt Thế

Chương 4




Thượng Quan phủ

"Trưởng nữ của Thượng Quan Tể tướng, Thượng Quan Diễm Nhi, tính tình nhu hòa, huệ chất lan tâm, hiền thục đoan trang, đức hạnh thiện lương, dáng vẻ xinh đẹp, thấu hiểu lễ nghi, tướng mạo nghi đức rất được lòng vua, vào ngày 15 tháng này, phong làm Đức Quý phi."

"Tạ hoàng thượng ân điển." Thượng Quan Kiệt Hùng dẫn một đám người khấu đầu tạ ơn.

Sau khi thái giám tuyên chỉ rời đi, không ai có thể vui hơn Thượng Quan Diễm Nhi, rốt cuộc nàng đã được lên làm Quý Phi như mong muốn, đương nhiên cũng cách vị trí Hoàng hậu không xa nữa.

"Chúc mừng tỷ tỷ." Thượng Quan Mạn Nhi và Thượng Quan Tiệp Nhi cũng vui mừng nói.

Chỉ có Thượng Quan Kiệt Hùng nghiêm mặt, không có bất kỳ vui mừng nào.

"Lão gia, hôm nay Diễm Nhi được phong phi tiến cung, không chừng vài ngày giờ nữa có thể đoạt được vị trí Hoàng hậu, chẳng lẽ lão gia không vui mừng sao?"

Lý Thục Mẫn là phu nhân chính thức của Thượng Quan Kiệt Hùng, mẫu thân ruột thịt của Thượng Quan Diễm Nhi.

"Diễm Nhi, Mạn Nhi, Tiệp Nhi, ba người các ngươi đi nói lời xin lỗi với Thiên Thiên, cũng đón nàng trở về phủ." Thượng Quan Kiệt Hùng vẫn trầm mặc bỗng mở miệng làm mọi người sững sờ, nụ cười trên mặt cứng lại.

"Cái gì, lão gia, người để ba người Diễm Nhi đi xin lỗi tiểu tiện nhân đó sao!" Lý Thục Mẫn không thể tưởng tượng nổi, âm thanh vang vọng khắp phủ.

"Đúng vậy! Lão gia, đại tỷ nói rất đúng, tiểu tiện nhân đó có tài đức gì mà Tiệp Nhi của chúng ta phải đi xin lỗi nàng chứ, hơn nữa nàng bị Kỳ Vương gia hưu ngay trước mặt mọi người làm mặt mũi Thượng Quan phủ chúng ta mất hết, sao còn để cho người như vậy trở về phủ?"

Người này là nhị phu nhân, mẫu thân Hà Viện Viện của Thượng Quan Mạn Nhi và Thượng Quan Tiệp Nhi.

"Phụ thân, vì sao chúng ta phải đi xin lỗi tiện nhân kia, là nàng thả chó cắn chúng ta trước, lại nói, mấy ngày nữa, ta chính là phi tử của Hoàng thượng, sao phải xin lỗi một tiện nhân có thân phận hèn mọn, đây chẳng phải là làm mất thân phận của ta sao?" Thượng Quan Diễm Nhi la lên.

Một Quý phi cao quý như nàng mà phải tạ lỗi với tiện nhân thấp kém, truyền đi, nàng còn thể diện sao? Nhất định mọi người sẽ cười nhạo.

"Các ngươi không nên nói nữa, ta chỉ muốn các ngươi lập tức đi nói xin lỗi là được, còn nữa, tối nay ta muốn thấy nàng đã trở lại phủ, nếu không. . . . . . ." Thượng Quan Kiệt Hùng lạnh lùng liếc mắt nhìn mỗi người trong phòng khách, sau đó vung tay, rời đi, hắn muốn bắt đầu bố trí, xem ra kế hoạch của hắn đã bị phát hiện.

Để đạt được mục đích, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

Thượng Quan Diễm Nhi tức giận nhìn bóng lưng rời đi, nàng không hiểu vì sao phụ thân phải làm như vậy?

"Mẫu thân, chẳng lẽ muốn Quý phi tương lai như ta cúi người nói xin lỗi với tiện nhân kia sao?"

"Đúng nha! Đại tỷ, mấy người các nàng cần phải đi sao? Diễm Nhi sắp sắc phong làm Quý phi, nếu tiểu tiện nhân đó cố ý làm khó, chúng ta nên làm cái gì?" Hà Viện Viện hỏi.

"Các ngươi cũng nên biết, làm trái với lời nói của lão gia, kết quả sẽ vô cùng thảm, chỉ là. . . . . ." Lý Thục Mẫn cố ý dừng lại không nói, khẽ cười nói, "Chỉ là lão gia lại không nói, không cho phép hai chúng ta cùng nhau đi, ta rất muốn xem tiểu tiện nhân này định giở trò gì." Cặp mắt Lý Thục Mẫn híp thành một đường ngang, đáy mắt toàn là ý lạnh.

"Ừ, đúng, lão gia không có nói là không cho phép chúng ta đi theo, thấy tiểu tiện nhân đó là da lại ngứa ngáy. Đại tỷ, để muội muội đi chuẩn bị một chút, chắc chắn khi nó nhìn thấy chúng ta thì chân cũng mềm nhũn, làm sao còn dám muốn bọn Mạn Nhi nói xin lỗi."

Lông mày Hà Viện Viện nhướng cao, khóe miệng khẽ nâng lên, trong mắt là ý cười.

Mà ba tỷ muội Thượng Quan đang tức giận bất bình cũng nở nụ cười, lần này không biết là người nào phải xin lỗi người nào.

Một cuộc chiến của nữ nhân thật lớn sẽ bắt đầu, chỉ là ai thua còn chưa biết?

Kỳ vương phủ.

"Kỳ, không ngờ tốc độ của hắn vẫn rất nhanh, nhanh như vậy đã thu được tin tức." Hạo lười biếng tựa vào ghế và nói.

"Tốc độ của hắn rất nhanh, vừa phái người đi truyền chỉ, chắc chắn ý chỉ này đã tới được Thượng Quan phủ rồi." Mặt Long Khải Kỳ lạnh nhạt.

"Hắn lại rất thông minh, nhưng Thượng Quan Kiệt Hùng tuyệt đối không phải là người dễ bị khống chế."

"Chúng ta cũng không nên xem thường Hoàng thượng, ta và ngươi đều chưa từng thấy qua thực lực chân chính của hắn, sợ rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn." Long Khải Kỳ đột nhiên nói có ngụ ý.

Đối với vị hoàng huynh này, hắn chưa bao giờ thừa nhận, mà hắn ta cũng giống vậy, chưa từng thừa nhận quan hệ huynh đệ với hắn.

Hạo dĩ nhiên biết chuyện mà Long Khải Kỳ chỉ.

Âm thanh chạy thanh vội vàng truyền đến.

"Vương gia. . . . . . Xảo Nhi tham kiến Vương gia." Tiếng chạy bộ ở cửa thư phòng ngừng lại, một đạo âm thanh gấp gáp vang lên.

"Chuyện gì?" Âm thanh lạnh lùng từ bên trong truyền ra.

"Vương gia, Xảo Nhi vừa phát hiện Nghi tỷ tỷ mới trốn đi." Lăng Xảo Nhi gấp gáp nói.

"Không có việc gì thì cút xuống đi."

"Vương gia. . . . . ." Ban đầu, Lăng Xảo Nhi sững sờ, sau đó tiếp tục nói.

"Cút"

Lăng Xảo Nhi không nghĩ tới Vương gia lại bỏ qua cho Nghi Lan, nếu không giải quyết cái hậu hoạn này, tất cả bí mật của mình đều sẽ bị lộ ra ngoài, không được, nhất định nàng phải tự mình diệt Nghi Lan.

Trong mắt Lăng Xảo Nhi thoáng qua vẻ ác độc.

Hoàng cung.

"Ta không phải Tuyết Diên trước kia nữa, ngươi có thể đi về." Tuyết Diên nhàn nhạt nói.

"Ngươi đã từng yêu hắn như thế, bây giờ lại nói là không thương cũng không yêu? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi sao?" Nam tử cười lạnh một tiếng.

"Ha ha, không, ngươi là người vô tâm vô tình, dĩ nhiên sẽ không hiểu được tâm tư của ta lúc này." Trên mặt Tuyết Diên không còn vẻ yêu thầm trước kia nữa, chỉ có vẻ thản nhiên, ngay cả ánh mắt cũng lạnh nhạt.

"Không hiểu, ta cũng không muốn hiểu." Nam tử lạnh nhạt nói.

"Long Khải Diêm đã hạ chỉ sắc phong Thượng Quan Diễm Nhi làm phi, chắc hẳn hắn đã hiệp nghị với Thượng Quan Kiệt Hùng rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ thu thập nhiều tin tức hơn để cung cấp cho gia , nhất định có thể hoàn thành nghiệp lớn của gia." Vẻ mặt Tuyết Diên bình tĩnh và nói.

Muốn nhìn ra một chút xíu đầu mối từ vẻ mặt lạnh nhạt của Tuyết Diên, nhưng vô luận thế nào hắn cũng không nhìn ra một chút tâm tình nào khác.

"Tốt nhất lời ngươi nói đều là thật, nếu không. . . . . ."

Chỉ trong chớp mắt, nam tử đã biến mất không thấy bóng dáng, giống như chưa từng xuất hiện.

Khuôn mặt vốn đang lạnh nhạt, nhất thời nước mắt rơi xuống, nhưng trong mắt cũng không có đau lòng, chỉ có hận ý.



"Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư, đại phu nhân, nhị phu nhân và đại tiểu thư sắp tới." Tinh nhi từ bên ngoài chạy vào hô.

"Ha ha, rất tốt, đều tới, kịch hay sắp diễn rồi." Thiên Thiên hơi mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.