Xuyên Không AV, Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chủ

Chương 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh




Editor: May

Súng trong tay Phương Nhu, gần ngay trước mắt cô, cô rõ ràng nhìn thấy, ngón tay chị ta, gia tăng sức lực từng chút một, ép lên cò súng.

Vào thời khắc nguy hiểm như vậy, Tống Thanh Xuân yên tĩnh nhìn Phương Nhu, lông mi đều không chớp động một cái.

Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút kỳ lạ, khiến cho động tác bóp cò của Phương Nhu cũng dừng lại một chút theo, chị ta ngừng hai giây, cắn chặt khớp hàm lần nữa, lực đạo ngón tay đột nhiên gia tăng.

“Phương Nhu.”

Tống Thanh Xuân đứng ở trước mặt chị ta, bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp không có chút sóng lớn.

Cô giết Tống Thanh Xuân nhiều lần như vậy, đều không thành công, nhưng lần này, cô ta đã ở trước mắt cô, cô ta tuyệt đối khó tránh tai kiếp! Cho cô ta chết muộn một chút, cô vẫn cho được!

Phương Nhu không có bất kỳ chần chờ gì, trực tiếp buông ngón tay đè trên cò súng ra, trong lòng đã có dự tính buông súng xuống bên cạnh, khuôn mặt hào phóng kéo nhẹ khóe môi một chút: “Thế nào? Muốn cầu xin tôi tha thứ sao?”

“Không, không phải...” Ngữ khí của Tống Thanh Xuân, giống như vẻ mặt lúc này của cô, bình tĩnh trấn định, “... Trước khi chị nổ súng, tôi nghĩ tôi có chuyện cần nói với chị.”

Đã chết đến nơi, còn có sức lực như vậy?

Đáy mắt Phương Nhu chợt lóe lên một chút kinh ngạc, sẽ không phải là có âm mưu gì chứ?

Ý nghĩ này chỉ lưu lại ở trong đầu Phương Nhu vài giây, liền bị chị ta lắc đầu cười khẽ bác bỏ.

Dù là có âm mưu, vậy thì như thế nào? Lần này Phương Nhu cô vốn không muốn thoát thân, đây là một đòn cuối cùng của cô, cũng là một kích trí mệnh của cô, dù Tống Thanh Xuân dẫn cứu binh đến, tốc độ cứu binh cũng không nhanh bằng súng của cô! Càng huống chi, lúc này người luôn là cứu binh của cô ta đang ở Hồng Kông, không phải sao?

Nghĩ tới đây, Phương Nhu cười nhẹ khinh thường một tiếng, nhíu mày với Tống Thanh Xuân, không lên tiếng.

Sau đó cô liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân tháo một cái lắc tay xinh đẹp từ trên cổ tay xuống, cũng không biết Tống Thanh Xuân ấn xuống chỗ nào, trong phòng an tĩnh, vang lên đối thoại vừa rồi của cô và Tống Thanh Xuân.

“Tất cả chứng cứ phạm tội của chị, đều là chính miệng chị thừa nhận, tôi sẽ giao ghi âm này cho cục cảnh sát, dù chị tìm luật sư tới biện hộ, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.” Vào một giây khi ghi âm kết thúc, Tống Thanh Xuân không nóng không lạnh giải thích với Phương Nhu.

Lúc cô nghe được những lời kia của Phương Nhu, sao cô có thể không bực tức? Nhưng mà, sở dĩ cô biểu hiện kịch liệt như vậy, chẳng qua chính là vì như chị ta mong muốn, chỉ có như thế, chị ta mới sẽ cho rằng, lời nói của chị ta kích thích cô, sau đó đều thú nhận hết tất cả tội mà chị ta đã phạm phải ra.

Cũng giống như là, bởi vì Phương Nhu tính toán mọi cách muốn giết cô, cô mới muốn nghĩ đến dùng chính mình làm mồi, dẫn dụ chị ta.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước, sau khi Tô Chi Niệm biết kế hoạch của cô, đã phản đối mãnh liệt.

Phương Nhu không đần, có thể tính toán mọi cách, mưu kế tỉ mỉ giết người qua nhiều năm như vậy, sao có thể đần?

Tuy rằng Tống Thanh Xuân chỉ nói một câu đơn giản, nhưng Phương Nhu sững sờ chỉ ngắn ngủn vài giây, liền hiểu được.

“Cô đã sớm biết, người tài xế kia rắp tâm bất lương, nhưng vì dẫn dụ tôi, vẫn lên chiếc xe kia?” Phương Nhu vừa hỏi xong, không đợi Tống Thanh Xuân có đáp lại, liền lắc đầu, phủ quyết hết ý nghĩ vừa rồi của mình, lại mở miệng nói: “Không đúng, nói chính xác, thật ra, cô đã sớm bắt đầu lập kế, muốn dùng chính mình, tới dẫn dụ tôi? Cũng chính là nói, hôm nay cái mà cô gọi là dạo phố, chẳng phải là thật sự dạo phố, mà là lưu cho tôi cơ hội ra tay...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.