Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 4: Anh Tử không phải là “quân tử”




CHƯƠNG 71.

Có lẽ Ngô Minh thật sự không tính là con người nữa, võ công của lão, chỉ có thể dùng một chữ “Thần” để hình dung ! nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên…… Đạo lý này ai ai cũng biết, nhưng khi phàm nhân sa vào trong đó, lại thường hay lãng quên, coi nhẹ.

Diệp Cô Thành chung quy cũng chỉ là người, mà không phải thần, cho nên tâm y đã trầm xuống, cả lòng bàn tay cầm kiếm của y cũng thấm đẫm mồ hôi lạnh — vì sao lại thế? Chỉ vì…… đối thủ lúc này của y là sư phụ của Cung Cửu, Ngô Minh.

Nơi đây nằm lưng chừng núi, rừng cây xanh thẫm, suối chảy róc rách, có một căn nhà trúc đơn sơ, Ngô Minh tạm cư nơi này. Nếu là ngày thường, có người ngẫu nhiên ngang qua, nói không chừng sẽ nghĩ Ngô Minh là ẩn sĩ cao nhân tiêu dao thiên ngoại, nhàn vân dã hạc.

Thế nhưng Ngô Minh quả thật là một cao nhân, cao nhân trong các cao nhân, nhưng “Ẩn sĩ” nói ra lại chỉ là trò cười.

Ngô Minh vì sao lại ở chỗ này, chỉ vì ngọn núi này vừa đúng nằm ngay phía nam con đò dẫn đến kinh thành, Ngô Minh tọa trấn nơi đây, chỉ chờ hảo đồ đệ Cung Cửu của lão vừa đăng cơ, Ngô Minh sẽ bảo người đi mang muội muội Cung Cửu khỏi đảo, lên kinh ngay lập tức.

Mà ngày nay, vừa lúc chính là ngày hoàng đạo tân hoàng đăng cơ.

Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục đợi đến ngày này…… Rốt cục! Cung Cửu luôn đợi ngày này, Ngô Minh chẳng lẽ không đợi à?

Đang cảm khái, Ngô Minh bỗng quay mạnh đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa sườn núi xuất hiện hai vị khách không mời mà đến: Một người tuyết y đàn quan, một người đạo bào đấu lạp[1], cạnh thân đều đeo lợi kiếm, sát khí bốn phương — chính là Diệp Cô Thành và Mộc đạo nhân cùng nhau đi đến.

[1] Một loại mũ tre có dán giấy dầu để đi mưa

Ngô Minh thấy hai người lấy tốc độ cực nhanh lên núi, không khỏi hơi giật mình, lập tức tự nhủ cười:“Không hổ là tiểu hồ ly ta dạy dỗ, đúng là so với ta trước một bước động thủ, đây là tính trừ bỏ ta sao? Còn có thể thỉnh Bạch Vân thành chủ và Lão Đao Bả Tử dắt tay nhau đến, bản lĩnh quả thật không nhỏ.”

So với Diệp Cô Thành bình tĩnh không gợn sóng, Mộc đạo nhân lại hơi nhăn mày– nguyên lai lão gia hỏa này là sư phụ Cung Cửu, trước đó Mộc đạo nhân thật sự không biết Cửu công tử quỷ thần khó lường còn có sư phụ, xem ra Cung Cửu muốn giết sư phụ của hắn, chứ không phải Lục Tiểu Phụng a……

Lóe lên dừng lại, Diệp Cô Thành chấp kiếm trong tay, kiếm ý quanh thân đã hừng hực tăng lên, tay áo bay bay, chỉ nghe y thản nhiên nói:“Ngày hoàng đạo, đưa ngươi ra đi.”

Mộc đạo nhân nghe tiếng liền xông ra – Người thật nhanh, kiếm thật nhanh! không hổ là Lão Đao Bả Tử U Linh sơn trang!

Đối với Mộc đạo nhân mà nói, lão vốn là đáp ứng lời “Thỉnh cầu” của Cung Cửu đến hỗ trợ giết người, giết ai đã không trọng yếu, quan trọng là lão biết: Cung Cửu đã âm thầm phái người bao vây U Linh sơn trang, nếu Mộc đạo nhân dám “Xuất công không xuất lực”…… Hậu quả có thể nghĩ mà.

Diệp Cô Thành chưa động thủ, tạm thời gác kiếm bàng quan: kiếm pháp của Mộc đạo nhân đã là đỉnh đỉnh cao tuyệt, nhất chiêu nhất thức kia, mau mà độc, giản dị lại lộ sát khí, trên đời này kẻ có thể sống dưới kiếm của lão quả không có mấy ai.

Diệp Cô Thành vốn là ôm thái độ quan sát lĩnh ngộ đến xem trận đấu này, bởi vì y căn bản không thừa nhận Ngô Minh có thể thắng được y và Mộc đạo nhân khi liên thủ. Lúc này Diệp Cô Thành đứng trang nghiêm ngay con đường duy nhất dẫn xuống núi, chỉ là vì phòng ngừa Ngô Minh bỏ chiến mà chạy thôi.

Nhưng không qua bao lâu, tâm Diệp Cô Thành cũng dần dần trầm xuống.

Bởi vì Diệp Cô Thành đã nhìn ra, Mộc đạo nhân không phải đối thủ của Ngô Minh – điều này còn chưa tính, Diệp Cô Thành lại phát hiện, y căn bản không nhìn thấu thực lực của Ngô Minh!

Trong thiên hạ còn có người như vậy? Ngay cả Diệp Cô Thành cũng nhìn không thấu…… Đó là thực lực thế nào?

Chỉ thấy mỗi một kiếm Mộc đạo nhân xuất phảng phất đều bị Ngô Minh biết trước, kiếm Ngô Minh càng nhanh, càng gấp, càng xảo diệu phong trụ tất cả kiếm thế của Mộc đạo nhân…… Diệp Cô Thành thậm chí cảm thấy, kỳ thật Ngô Minh sớm đã có thể ra sát chiêu, trực tiếp lấy mạng Mộc đạo nhân.

Nhưng Ngô Minh…… lại không lập tức hạ sát chiêu: đến tột cùng là vì cái gì? Ngô Minh chẳng lẽ còn có tính toán khác sao?

Mặc kệ Ngô Minh có tính toán gì, Diệp Cô Thành cũng không tính đợi nữa, y đã xuất kiếm — vừa ra tay, chính là chiêu số tối cường, đem hết toàn lực! kiếm kêu inh ỏi, miểu như phi tiên…… Trên núi cát bay đá chạy, phong vân biến sắc, những kiếm khách tối cường trong thiên hạ, hôm nay đều tề tụ nơi này!

Bất quá, sau khi y ra tay, Diệp Cô Thành lập tức hiểu được, kỳ thật sở dĩ Ngô Minh không giết Mộc đạo nhân, chính là đang đợi y ra tay……

Chẳng lẽ Ngô Minh lại tự đại đến mức này? Muốn lấy một địch hai, lấy Mộc đạo nhân và Diệp Cô Thành, hai cao thủ tuyệt đỉnh số một trên đời này để thí chiêu sao? !

Không ai có thể đoán được, sự thật chính là như thế: có lẽ Ngô Minh vẫn là một người có huyết nhục chi khu, nhưng về đạo võ học, lão đã có thể được xưng là “Thần” !

Chênh lệch giữa thần và người, đến tột cùng xa đến bao nhiêu?

Đương Diệp Cô Thành nhập chiến, Ngô Minh rốt cục “nghiêm túc” Lên – lão lúc nãy đơn đấu với mình Mộc đạo nhân, còn chưa xuất hết toàn lực, nhưng kiếm của lão đã là nhanh như thế, nhanh đến bất khả tư nghị; Cho đến lúc này, lão lấy một địch hai, Ngô Minh rốt cục xuất hết toàn lực…… Nhưng xuất hồ ý liêu là, kiếm của lão lại chậm lại, càng ngày càng chậm, chậm…… đến không thể tin nổi !

Chỉ cần nhìn bên ngoài, kiếm chiêu của Ngô Minh cứ như rất chậm, mỗi chiêu mỗi thức đều có thể khiến người ta thấy rõ, nhưng Diệp Cô Thành và Mộc đạo nhân đang bị bao phủ trong kiếm quang, đều cảm thấy, kiếm của họ phảng phất như rơi vào một đống bông sợi, thậm chí là một thùng hồ, đờ đẫn, nặng nề, không còn linh động hoặc nhanh như ngày xưa.

“Trên đời này lại có kiếm pháp như vậy!”– đây là Mộc đạo nhân không thể tin nổi đang hò hét dưới đáy lòng.

“Nguyên lai trên đời này thật sự có kiếm pháp như vậy……” Diệp Cô Thành sợ hãi: Đây không phải luận đạo và suy đoán trước kia của y và Cung Cửu sao? Khi nhanh đạt tới cực hạn, có phải lại biến thành chậm hay không……

Võ công Thiên hạ, duy mau không phá — đây chỉ là một cảnh giới trong đó mà thôi, trên cảnh giới này, nguyên lai quả nhiên là từ nhanh chuyển chậm, lấy tĩnh chế động …… Hơn nữa, kiếm chiêu của Ngô Minh, kỳ thật cũng không phải chậm thật, chậm chỉ là một biểu tượng thôi.

Ngô Minh tựa hồ ngưng kiếm ý của y lại quanh thân, phảng phất kết thành một loại “Kiếm chi kết giới”, đến nỗi khi khoái kiếm của Diệp Cô Thành và Mộc đạo nhân rơi vào, uy lực kiếm chiêu chợt giảm.

Trên trán Mộc đạo nhân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh: Lão thật sự vạn vạn không ngờ, trên đời này cư nhiên còn kẻ đáng sợ như Ngô Minh! Lão đường đường là Lão Đao Bả Tử, từ trước đến nay chỉ làm người khác sợ hãi, không nghĩ đến vẫn không người có thể khiến lão tâm sinh hãi hùng…… Hơn nữa hãi hùng này càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm, khiến Mộc đạo nhân cảm thấy, tựa hồ lão rất nhanh sẽ chết dưới kiếm của Ngô Minh!

Cho dù lấy Diệp Cô Thành bình tĩnh, cũng tránh không được hoảng hốt trong chớp mắt, nhưng y rất nhanh liền bình tĩnh lại: Thời điểm đối địch, vô luận là sợ hãi hay bối rối đều là trăm hại mà vô ích. Vì thế Diệp Cô Thành ngưng thần tĩnh khí, cẩn thận cảm thụ kiếm đạo của Ngô Minh.

Một khi tâm hồ bình tĩnh lại, cảm giác áp bách khổng lồ như núi đè lên người cũng nhẹ đi nhiều, Diệp Cô Thành rất nhanh liền phát hiện: Ngô Minh hẳn chỉ vừa đột phá không lâu, lấy thực lực hiện nay của lão, đại khái cũng chỉ có thể đồng thời đối phó hai cao thủ tuyệt đỉnh…… Hơn nữa, Ngô Minh chưa chắc có thể còn thắng Diệp Cô Thành và Mộc đạo nhân khi liên thủ, nay họ lâm vào giằng co, liền không thể biết trước tương lai.

Xem ra, e là Ngô Minh và Cung Cửu đều có một tật xấu giống nhau: Đó là tự phụ ! nếu lãosớm liền giết chết Mộc đạo nhân, vậy Diệp Cô Thành tuyệt không phải đối thủ của lão, hôm nay y chết không thể nghi ngờ; Nhưng Ngô Minh lại vui vẻ muốn thử, muốn thí nghiệm thực lực sau khi đột phá của lão một phen, lúc này mới sử chiến thục thắng thục phụ…… Lại thành không đoán trước được.

Diệp Cô Thành hiểu ra điều đó, trong lòng nắm chắc, lại thêm y vốn ngộ tính cực cao, sớm biết hạn chế tốc độ, đạo lý Thái Cực Lưỡng Nghi, ngắm nhìn cảm nhận kiếm đạo của Ngô Minh, kiếm ý càng lưu chuyển, linh cảm đột sinh, cánh cửa vẫn ngăn trước con đường kiếm đạo của Diệp Cô Thành, tựa hồ đã khẽ mở trong kịch chiến này.

Lâm chiến mà phá, chỉ có người tâm trí kiên cường mới có cơ duyên này — Diệp Cô Thành có thể cảm ngộ tại thời điểm nguy cơ như thế, nhưng không có nghĩ Mộc đạo nhân cũng được…… Mộc đạo nhân, đã khiếp chiến rồi!

Chỉ vì tuổi tác của Mộc đạo nhân đã cao, thế lực càng mạnh, lại càng tích mệnh, lão đã mất đi bốc đồng giao tranh của người trẻ, liếc thấy Ngô Minh lại là địch nhân mạnh mẽ ngoài dự đoán đến thế, Mộc đạo nhân đã bắt đầu sinh ý muốn lui.

Hiện giờ, kỳ thật Diệp Cô Thành đã mơ mơ hồ hồ nghĩ ra làm sao để phá giải kiếm chiêu của Ngô Minh rồi – Nhưng mà, tuy Diệp Cô Thành nghĩ ra, nhưng không có nghĩa là chỉ mình y liền có thể thành công giết chết Ngô Minh, tất phải có Mộc đạo nhân phối hợp, làm chút hy sinh bám trụ kiếm thế của Ngô Minh, Diệp Cô Thành mới có cơ hội bứt ra, lập tức xuất một kiếm tuyệt sát kia…… Nhưng mà, Mộc đạo nhân chịu phối hợp với Diệp Cô Thành sao?

Sẽ không, Diệp Cô Thành rất rõ, y và Mộc đạo nhân căn bản không có ăn ý như vậy, mà trong chiến cuộc lúc này, y cũng không có khả năng phân tâm đi nói chuyện hoặc truyền âm với Mộc đạo nhân…… Cho nên, dù Diệp Cô Thành nghĩ ra cách giết Ngô Minh thế nào, căn bản cũng không có cơ hội xuất kiếm.

Trong nháy mắt, Diệp Cô Thành do dự, y không phải không muốn lui, chỉ là sợ y vừa lui, Mộc đạo nhân căn bản ngăn không nổi một kiếm tất sát của Ngô Minh, trong chớp mắt Mộc đạo nhân sẽ biến thành tử đạo nhân — như vậy Diệp Cô Thành cũng không chạy thoát được, phương pháp tốt nhất bây giờ, vẫn là hai người liên thủ, tử chiến cuối cùng mới có sinh lộ.

Nhưng Diệp Cô Thành nghĩ như vậy, cũng không có nghĩ Mộc đạo nhân cũng nghĩ như vậy — lão lui !

Ngay trong nháy mắt, Hoàng đế cái gì, U Linh sơn trang cái gì, trong mắt Mộc đạo nhân bây giờ, đều không quan trọng bằng cái mạng của lão! vì thế liều mạng bị Ngô Minh đâm một kiếm, Mộc đạo nhân bứt ra vội vàng thối lui, lấy nổi lực cả đời lão, cứ như nổi điên nhào xuống núi, đào tẩu !

Diệp Cô Thành nháy mắt như tan nát, Ngô Minh đã chấp kiếm bay lên, mang theo tiếu ý tất thắng xuất kiếm với y…… Diệp Cô Thành không thể không ứng chiến, y chỉ có thể ra tay, dùng phương thức y vừa nghĩ ra, sử xuất Thiên Ngoại Phi Tiên cao hơn một bậc!

Giờ khắc này, cứ như thực ngắn, lại như thật dài, kiếm Diệp Cô Thành thoát tay vút ra, như tật quang bắn về phía Ngô Minh, y thấy Ngô Minh hơi trợn mắt, tựa hồ cả Ngô Minh cũng không thể tin nổi, Diệp Cô Thành có thể lâm trận đột phá, sử xuất kiếm chiêu khó lường như thế ra…… Nhưng mà…… Vẫn chưa đủ, Ngô Minh hơi cười, lấy tuổi của lão, nội lực và kiếm đạo đều hơn Diệp Cô Thành, cho nên lão hoàn toàn có thể giết Diệp Cô Thành rồi hồi kiếm ngăn cản: một kiếm này của Diệp Cô Thành, nhiều nhất chỉ có thể làm lão bị thương mà không thể giết lão, muốn đồng quy vu tận? Buồn cười !

Kiếm của Diệp Cô Thành đã bay ra khỏi tay, đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu lần đối địch trong đời, y để kiếm rời tay, nhưng có lẽ…… Cũng là lần cuối cùng đi? ! Trong khoảng khắc còn ngắn hơn cả chớp mắt, Diệp Cô Thành thậm chí còn nghĩ đến Cung Cửu: Ca cư nhiên chết như vậy, biến thái có cảm thấy lỗ nặng không? Mất cả chì lẫn chài đó a……

Kiếm phong nhập thể, huyết hoa chói mắt nở rộ trên cổ áo tuyết trắng, Diệp Cô Thành phảng phất như nghe thấy tiếng kêu tan nát cõi lòng…… Nhưng huyết hoa không phải nở trên người y, mà là Cung Cửu !

Ngay khi kiếm Ngô Minh sắp đâm vào người Diệp Cô Thành, Cung Cửu lại từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chắn trước kiếm phong, sau đó hắn duỗi tay ra đẩy Diệp Cô Thành đi mấy bước, kiếm phong của Ngô Minh đâm vào lưng hắn, lại xuyên ra trước ngực…… Rõ ràng là thời khắc mạo hiểm như thế, khóe miệng Cung Cửu vẫn nâng cao một nụ cười, chỉ thấy hắn thu tay, nhẹ nhàng sờ, liền nắm kiếm của Ngô Minh: Thanh kiếm xuyên từ sau lưng đến trước ngực hắn.

Ngay thời điểm Ngô Minh hoàn toàn không kịp phản ứng, Cung Cửu đã nắm mũi kiếm, thế nhân đều biết ngón tay thần diệu giang hồ của Lục Tiểu Phụng, lại không biết cái sờ nhẹ nhàng này của Cung Cửu, kỳ thật cũng là tuyệt kỹ không sơ hở.

Nếu thanh kiếm này không cắm trên người Cung Cửu, chỉ bị Cung Cửu nắm, Ngô Minh có lẽ còn cơ hội thu kiếm lại — nhưng giờ khắc này, lão đã không còn khả năng rút kiếm nữa…… Bởi vì nháy mắt tiếp theo, kiếm của Diệp Cô Thành đã xuyên qua tim Ngô Minh, sức mạnh của lực đạo này, thậm chí đánh bay Ngô Minh về phía sau, đóng chặt lão trên vách núi nọ!

Ngô Minh không thể tin nhìn thanh kiếm cắm trên ngực lão……

Diệp Cô Thành đã lập tức đi lên vài bước, cực nhanh phong trụ mấy đại huyệt của Cung Cửu, máu chảy chậm lại, sau đó cẩn thận ôm lấy hắn, bật thốt:“Ngươi đến làm gì?”

Vấn đề này, kỳ thật Ngô Minh cũng muốn hỏi …… Cung Cửu sao lại đến? Sao lại xuất hiện ở nơi này? Rõ ràng hôm nay là đại điển tân hoàng đăng cơ! Hoàng đế cư nhiên không tế thiên tế tổ, mà chạy đến vùng hoang vu dã ngoại cách mấy trăm dặm này đỡ kiếm cho Bạch Vân thành chủ…… Sao loại có chuyện thế này !

Cung Cửu nhìn chăm chú vào đôi mắt Diệp Cô Thành, thản nhiên cười:“Bởi vì ta không yên lòng ngươi, hơn nữa……” Hắn nhìn nhìn Ngô Minh, nói:“Lão gia hỏa này tuyệt đối không thể nghĩ ta sẽ đến, nên ta tới.” Lập tức Cung Cửu nhẹ nhàng ôn nhu mà nói:“Sư phụ, ngươi tuyệt không thể ngờ, A Thành đối với ta còn quan trọng hơn ngôi vị hoàng đế, cho nên ngươi thua.”

“Ngươi…… ……” Ngô Minh tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Cô Thành lại rút kiếm. Lấy kiếm ra, thu vào vỏ, cũng chặn lời nói của Ngô Minh xuống đáy lòng, vĩnh viễn không nói ra được.

Không có chống đỡ, Ngô Minh liền từ vách đá bay xuống, trên vách núi lỏm chỏm ứa hiện vệt máu đỏ tươi, đôi mắt lợi hại kia của lão, cũng dần mất đi thần thái.

“Sao không để lão nói hết a?” Cung Cửu hơi tiếc nuối, hắn thật muốn nghe xem “Lâm chung di ngôn” Ngô Minh của mà.

Diệp Cô Thành vội ôm lấy Cung Cửu chạy gấp xuống núi, lạnh giọng nói:“Vô nghĩa nhiều làm gì, muốn chết hả?” biến thái còn khoe khoang, lên mặt nữa là không còn giọt máu nào đâu a!

Cung Cửu biết đây là Diệp Cô Thành quan tâm hắn, liền chôn đầu vào lòng ngực y, rầu rĩ nở nụ cười, nói:“A Thành yên tâm, công phu của ta là được lão gia hỏa kia bồi dưỡng…… Trừ phi một kiếm xuyên tim, nếu không không chết được ……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.