Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử

Chương 20: Chữa Trị




Editor: Puck

“Đình Ân! Đình Ân!” Sau khi Hạ Thiên hô to mấy tiếng thì tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi giống như vừa trải qua một điệu Valse không ngừng không nghỉ.

Cô thở hổn hển, lau mồ hôi không ngừng rơi dưới cằm, vẫn đắm chìm trong mộng mị quỷ dị lóa mắt này.

“Thiên Thiên, Đình Ân là ai? Sao Thư Sính trễ vậy còn chạy về?” Ba đôi mắt nhìn rõ mọi việc hình như muốn nhìn thông suốt cô.

Hạ Thiên cúi đầu, che giấu hốt hoảng nơi đáy mắt.

Cha là cục trưởng cảnh sát, một chút xíu dấu vết cũng không chạy thoát được ánh mắt của cha, nhưng cô không hiểu tại sao mình phải hốt hoảng, cô rõ ràng không làm gì sai, chỉ là nằm mơ, nằm mơ mà thôi! Trong mộng gặp người đàn ông tên Đình Ân vài lần.

“Thiên Thiên, con trưởng thành, bắt đầu có bí mật nhỏ của mình, có nhiều lời cũng không bằng lòng nói với cha rồi, thật sao?” Giọng của cha đột nhiên trở nên dịu dàng.

“Không có!” Hạ Thiên vội vàng giải thích, từ nhỏ cô không có mẹ, tình cảm với cha vẫn vô cùng tốt, là cha con, càng là bạn bè.

Cha Hạ hiền từ gật đầu, “Vậy thì tốt! Hy vọng con chính là Thiên Thiên bé nhỏ của cha! Tại sao bị thương? Thư Sính nói cho cha con bị ngã?”

“Vâng!” Hạ Thiên chột dạ đáp một tiếng.

Cha Hạ không hỏi tới nữa, chỉ sâu xa nhìn con gái, “Thiên Thiên, từ nhỏ con đã không có mẹ, cũng may bác sỹ Thư vẫn coi con là con gái, bây giờ con tốt nghiệp, đúng lúc gả cho Thư Sính rồi.”

Bác sỹ Thư là mẹ của Thư Sính, từ nhỏ yêu thương Hạ Thiên có thừa, đã cho rằng Hạ Thiên là con dâu nhà họ Thư.

Nhưng mà...

“Cha, con có thể không lấy chồng không?” Hạ Thiên cẩn thận từng ly từng tí nói ra.

“Thiên Thiên!” Ánh mắt nghiêm khắc của cha Hạ đã thông báo ông kiên quyết không đồng ý.

“Ít nhất tạm thời không lấy có được không?” Cô thức thời lui một bước.

“Tại sao?” Cha Hạ đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, tỏ ý hoài nghi.

Hạ Thiên không biết diễn tả như thế nào, lao thẳng vào trong ngực cha, giống như lúc nhỏ đeo lấy cổ ông, “Cha, con không muốn gả, con không nỡ xa cha, con gả đi, cha chỉ còn một mình!”

Cô có thể cảm thấy cha Hạ khẽ run, cánh tay cường tráng ôm lấy bả vai cô, “Đứa nhỏ ngốc, con gái luôn phải lấy chồng! Chẳng lẽ con định ở cùng cha cả đời?”

“Con bằng lòng! Con phải ở cùng cha cả đời!” Cô vùi đầu trong cổ cha, bắt đầu làm nũng.

“Được được được! Ở cùng cha cả đời! Ở cùng cha cả đời! Được chưa? Công chúa nhỏ của cha!” Cha Hạ cưng chiều vỗ vỗ cô.

Nhưng mà, Hạ Thiên biết, đây chỉ là kế hoãn binh thôi, gả cho Thư Sính, lúc này là sự thật không cách nào thay đổi được!

“Thiên Thiên, ngày mai dì Thư từ nước Mỹ về, muốn mang quà tặng cho con, hỏi con thích màu gì.” Cha đặt cô lại giường hỏi.

“Màu xanh lam đi!” Hạ Thiên vô ý thức đáp, trước mắt toàn là màu xanh lóa mắt, giống như hoa hồng xanh xinh đẹp nở rộ.

“Hả? Bảo bối của cha thay đổi sở thích từ khi nào? Không phải ngày trước thích màu xanh lá sao?” Cha Hạ nghi ngờ nhìn con gái.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại không muốn trả lời vấn đề này.

Cha Hạ khẽ mỉm cười, đắp chăn cho cô, ra khỏi phòng. Trên hành lang, lấy điện thoại di động ra, “Này, tôi là Hạ Nhược Hải, điều tra một người, Đình Ân, tên này nghe rất quen tai đấy!”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Ngón tay trắng mịn của Hạ Thiên trượt qua một hàng lễ phục đủ loại treo trong tủ quần áo, cuối cùng dừng lại trên bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, không biết vì sao, cô rất muốn mặc nó.

Trong lòng ngạc nhiên lại là nghi ngờ tối hôm qua của cha, không phải cô thích màu xanh lá cây nhất sao? Tại sao lại chung tình với màu xanh lam chứ?

Mặc bộ lễ phục, tỉ mỉ dùng dây cột tóc màu xanh lam cột chặt tóc thẳng đen nhánh đầy đầu, nhìn mình xanh nhạt trong gương, bản thân nghĩ tới nụ cười không hề kiềm chế trên mặt người đàn ông tên Đình Ân, trái tim, giống như đột nhiên bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, đau nhói khó nhịn, cô ôm ngực, trong chốc lát lại nhập thần...

“Thiên Thiên, xong chưa?” Thư Sính ở bên ngoài gõ cửa thúc giục.

“Đến rồi!” Cô vội vã chỉnh sửa lễ phục một chút, mở cửa, kéo cánh tay Thư Sính xuống lầu, nhưng vẫn cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Hôm nay là ngày mẹ Thư Sính từ Mỹ về, nhà họ Thư tiến hành một bữa tiệc nho nhỏ, Thư Sính đặc biệt tới đón cô.

Nhưng mà, nếu Hạ Thiên biết, hôm nay là bước ngoặt quan trọng sẽ thay đổi cả cuộc đời cô, không biết cô còn có thể đi tham gia bữa tiệc này hay không...

Buổi tiệc bắt đầu, bác sỹ Thư mặc một bộ đồ dạ hội, khoác tay cha Thư sính đi từ cầu thang xoắn ốc xuống, cha Thư Sính là nhân vật lớn trong giới buôn bán, mặc dù đã trung niên, nhưng vẫn phong cách phi phàm, hơn nữa một đôi mắt ưng bén nhạy, khiến cho người ta không rét mà run, nhưng ông đối với Hạ Thiên, lại hiền hòa khác thường.

Chỉ thấy bác sỹ Thư đứng trước micro, nghiễm nhiên là một quý phu nhân, hoàn toàn không có hơi thở của nghề nghiệp bác sỹ.

“Các phu nhân, các tiên sinh, tất cả các vị khách quý, chào buổi tối mọi người! Đầu tiên hoan nghênh các vị đến dự, tối nay, tổ chức party kia, chủ yếu có một việc quan trọng muốn tuyên bố, đó chính là, Thư Sính nhà tôi và Hạ Thiên sẽ tổ chức hôn lễ vào cuối tháng, chúng ta là bậc cha mẹ, là bạn bè, cùng chúc phúc cho hai đứa đi!” Giọng nói trầm bổng du dương của bác sỹ Thư vang lên trong sảnh chính rộng lớn, chấn động màng tai Hạ Thiên run lên.

Đột nhiên, nhạc điệu Valse vang lên, Thư Sính mặc một bộ tuxedo màu trắng, tao nhã khom mình trước mặt cô, mời cô nhảy điệu nhảy mở màn tối nay.

Hạ Thiên ngây người tại chỗ, thân thể khẽ run, trong đầu ngập tràn toàn là hoa hồng xanh lam bay múa đầy trời, cùng điệu Valse không bao giờ ngừng nghỉ...

Đám người dần xôn xao, Hạ Thiên nhìn theo ánh mắt mọi người, ngoài cửa nhà họ Thư xuất hiện một bóng dáng xán lạn, mang theo nét cười, bóng dáng dần đến gần, trước ngực cài một huy hiệu bạc, bên túi ngực trái cắm một đóa hồng xanh lam...

Hạ Thiên hoa mắt, cảm giác mình không thể khống chế lại đến.

Cô không đếm xỉa đến Thư Sính tha thiết khát vọng, lướt qua bả vai anh, đi về phía “Hoa hồng màu xanh lam”.

“Thiên Thiên!” Thư Sính ở sau lưng cô vội vàng kêu.

Nhưng cô không nghe thấy, trong lòng trong mắt chỉ có bóng dáng màu xanh lam đó, kéo lòng cô, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.

“Đình Ân!” Cuối cùng cô lại đứng trước mặt anh một lần nữa, sau lần mất mặt đến rối tinh rối mù đó.

Vẫn là nụ cười khinh thường đo, im lặng nhìn chăm chú vào cô, rồi sau đó, nụ cười trên môi tràn ra, “Không phải muốn nhảy điệu Valse mở màn với tôi đấy chứ?” Nói xong như vô tình hay cố ý nhìn ra phía sau cô, Thư Sính đang lửa giận ngập trời đứng sau lưng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.