Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử

Chương 15: Dây Dưa




Editor: Hạ Y Lan

“Nhân chứng, trời lạnh như thế, anh chạy đến tầng thượng làm gì?” Anh hỏi.

“Bởi vì thời tiết quá lạnh, ống nước bị đóng băng, tôi lên đó lấy một chút tuyết về nấu nước, tuyết trên đó rất sạch sẽ.”

“Lúc anh ở trên tầng thượng, nhìn thấy người bị hại đi lên sao?”

“Phải”

“Người bị hại đi cùng mấy người?”

“Hai.”

“Hai người đó ra sao?”

“Mặc đồ đen, mang mũ đen, mang kính mát lớn.”

“Sau khi bọn họ lên, nói cái gì? Làm cái gì?”

“Không hề nói gì, đi tới bên cạnh lan can.”

“Đi qua như thế nào?”

Nhân chứng sững sờ, không biết vấn đề này trả lời thế nào.

“Hai người áo đen ở mỗi bên đỡ người bị hại qua sao?”

“...... Hình như vậy......”

“Hình như? Hay là chắc chắn?”

“Chắc chắn......”

“Mùa đông trời lạnh như vậy người bị hại bị hai người kẹp hai bên, vừa lên lầu liền đến lan can tầng thượng, lúc anh nhìn thấy không thấy kỳ quái sao?”

“Cái này...... Tôi chưa từng nghĩ đến.”

“Anh lên tầng thượng chủ yếu là lấy tuyết đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao chỗ gần không đi? Nhất định phải đi xa như vậy?”

Đặng Tử sửng sốt một chút, nói, “Tôi...... Đi đại thôi, thấy chỗ nào thì đi chỗ đó.”

Trong mắt Tiêu Y Đình là nụ cười thản nhiên.

Sắc mặt Đặng Tử hơi đổi.

“Anh đứng ở đâu trên tầng thượng, máy giám sát quay cho đến khi người bị hại rơi xuống, cũng không thấy anh.”

“Tôi...... Đứng sau đống vật liệu bị bỏ......”

“Ở phía sau làm gì?”

“...... Lấy tuyết......”

“Tầng thượng rộng như vậy, tạ sao lại ở sau đó lấy tuyết?”

“Bởi vì...... Sạch sẽ......”

Tiêu Y Đình dừng lại một chút, đột nhiên hỏi, “Anh biết chơi ná không?”

Nhất thời sắc mặt Đặng Tử trắng bệch, “Không...... Không biết......”

“Con trai không chơi ná?”

“Không có...... Không có chơi.....”

Sắc mặt Tiêu Y Đình không đổi, “Theo như ảnh chụp tôi thấy được ở sở cảnh sát, cũng có thể thấy đống vật liệu như lời nhân chứng nói, lúc ấy nhân chứng ở phía sau, thật sao?”

“Phải.....” Vẻ mặt Đặng Tử có chút thấp thỏm.

Anh nhìn chằm chằm Đặng Tử, “Theo hình ảnh quay được, ngày xảy ra vụ án, anh lên tầng thượng lấy tuyết có đeo một bộ bao tay màu đen đúng không?”

“Phải.....”

Tiêu Y Đình trấn định tự nhiên, “Vấn đề của tôi đã hỏi xong.”

Nhân chứng bị dẫn xuống, rồi sau đó dẫn tới một nhân chứng khác là Cương Tử, anh ta là người đã thấy Khương Tông Văn rơi xuống. Sau khi chánh án xác minh thân phận, anh ta nói những gì mình chứng kiến một lần nữa.

Vẫn là công tố viên hỏi trước, chủ yếu là xác nhận Cương Tử có tận mắt nhìn thấy Khương Tông Văn rơi từ tầng thượng xuống không.

Đến phiên luật sư bào chữa đặt câu hỏi, Tiêu Y Đình nhìn anh ta từ xa, con mắt sắc bình tĩnh, trần thuật rõ ràng, “Theo máy giám sát, thời gian người bị hại rơi lầu là 5 giờ 21 phút chiều ngày hai mươi bốn tháng mười hai, mà anh điện thoại báo cảnh sát lúc 5 giờ 27 phút, anh nói anh tận mắt nhìn thấy người bị hại rơi lầu, như vậy xin hỏi, từ 5 giờ 21 phút, đến 5 giờ 27 phút, trong 6 phút này, anh đang ở đâu?”

“Tôi...... Chạy về chỗ ở......”

Tiêu Y Đình khẽ mỉm cười, “Nói cách khác, phản ứng đầu tiên khi anh thấy có người rơi xuống lầu không phải báo cảnh sát, mà là chạy về chỗ ở?”

“......” Nhân chứng ngẩn ngơ, “Tôi...... Sợ, cho nên đi tìm người trước......”

“Từ hiện trường phát hiện vụ án đến nơi anh ở theo như anh nói chạy về chỉ khoảng chừng nửa phút.”

“Tôi đi trở về......”

“Anh mới vừa nói chạy?”

“Tôi khẩn trương, nói sai......”

“Đi mau nhiều nhất chỉ cần hai ba phút.”

“Tôi đi từ từ.....”

“Nói cách khác, anh thấy có người rơi lầu, trong lòng sợ, đi tìm người đến, cho nên chậm rãi đi trở về tìm người?”

Những người dự thính truyền đến tiếng cười khẽ, bị tòa án yêu cầu giữ trật tự.

Nhân chứng có chút luống cuống, “Không phải, anh đừng hỏi như thế, anh hỏi làm tôi khẩn trương......”

“Tại sao khẩn trương?”

“Xưa nay tôi có bao giờ lên tòa, nhìn thấy các người liền khẩn trương......”

“Tốt.” Trong ánh mắt của anh tràn đầy tự tin, “Vậy tôi không còn vấn đề để hỏi.”

Truyền nhân chứng thêm lần nữa, là tài xế lái Q5 và người áo đen bắt cóc Diệp Thanh Hòa.

Công tố viên hỏi trước, “Các người và người bị hại có quan hệ thế nào?”

“Là thủ hạ của ông ấy.”

“Ngày xảy ra vụ án, là ai muốn các người bắt cóc bị cáo?”

“Là..... Người bị hại......”

“Tại sao làm như vậy?”

“Không biết, chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc.”

“Sau khi đưa bị cáo đến tầng thượng các người liền rời đi?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao?”

“Ông cụ muốn chúng tôi đi, tình huống như thế rất bình thường, chúng tôi không thể nghe cuộc nói chuyện nên cần phải tránh”

“Vậy tại sao các người phải lái xe rời đi?”

“Cũng là ông cụ nói, nói chúng tôi không còn chuyện gì nữa, lập tức rời đi.”

“Vậy tại sao ở trên đường cao tốc lại bỏ xe chạy trốn?”

“Bởi vì chúng tôi phát hiện có cảnh sát giao thông đuổi theo chúng tôi, chúng tôi là lính đánh thuê, hơn nữa bình thường làm việc cũng không phải là chuyện đứng đắn gì, cảnh sát đuổi theo, chúng tôi còn không chạy sao......”

“Các người quen biết bị cáo không?”

“Không quen biết.”

“Biết, hay không biết?”

“...... Đã gặp qua, biết cô ấy là người nhà của con rễ ông cụ, chưa từng lui tới, cụ thể thân phận gì cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là nuôi từ nhỏ.”

Mấu chốt Tiêu Y Đình hỏi thăm, trọng điểm vấn đề là: Tại sao người bị hại lại đến lan can?

Nhân chứng trả lời, ông cụ nói dìu ống ấy qua đó.

Tiêu Y Đình không hỏi thêm nữa.

Đến đây, bên công tố đưa nhân chứng xong, đến phiên Tiêu Y Đình làm luật sư bào chữa đưa chứng cứ.

Đầu tiên là vật chứng, “Ở trên tầng thượng tôi đã phát hiện một viên bi, cách nơi người bị hại rơi xuống là 0,85 m. Viên bi này rất nhỏ, trong máy giám sát cơ hồ là không thấy được, nhưng theo giám định tử thi ghi chép lại, ở đầu gối bên phải của người bị hại có một vết đọng hình tròn 1,5cm.”

“Vật chứng hai, trong hình ảnh tôi thấy ở sở cảnh sát có thấy một đống vật liệu bị bỏ, nhân chứng nói, trước khi người bị hại rơi lầu anh ta ở phía sau đó lấy tuyết, bị đống vật liệu này chặn lại nên máy giám sát không quay đến chỗ anh ta, mà trên mặt đất sau đống vật liệu đó, tìm được một chiếc cung ná, hai đầu cung được quấn sợi màu đen, qua kiểm nghiệm, là sợi tơ tổng hợp.”

“Vật chứng ba, đây là tiệc đầy tháng ngày đó, người bị hại chụp ảnh cả gia đình, trong tấm hình, nơi người bị hại ngồi, trên chân lộ ra dây buộc giày màu đen, mà trong hình cảnh sát chụp được khi người bị hại rơi xuống, người bị hại không mang đôi giày đen này, nói cách khác, người bị hại đổi giầy, người nào đổi? Đổi lúc nào? Tại sao phải đổi? Đôi giày trước lại đi nơi nào? Nơi này rất nhiều nghi vấn.”

“Theo băng ghi hình, lúc người bị hại đứng ở lan can, bởi vì ống quần rủ xuống, không thấy rõ kiểu dáng đôi giày ông cụ đi, nhưng tôi đã tìm được một đôi, cùng với đôi giày trong tấm hình này rất giống nhau, mặc dù đôi giày này đã biến dạng, vẫn có thể thấy được đáy giày từng bôi một lớp sáp, mặc dù đại bộ phận sáp đã nạo sạch, nhưng trong khe vẫn còn, không có cạo đi, còn nữa, đáy giày có dấu vết rọc qua.”

“Thông qua hai máy giám sát, có thể phát hiện, trong mấy góc độ theo dõi, cũng không quay được hình ảnh sau khi người bị hại rơi xuống, độ cao thấp nhất, chỉ có thể cách mặt đất một mét. Nơi này cũng là một nghi điểm. Vật chứng đã đưa xong.” Tốc độ nói của Tiêu Y Đình chậm rãi, thu lại.

Thật ra thì, ở trong đầu anh, đã buộc một vòng câu cấu cơ bản, nhưng anh không nói gì, chỉ là trần thuật sự thật một cách khách quan, nói lên nghi điểm.

Sau, liền truyền nhân chứng ra toà.

Người này là người mà Tiêu Y Đình tìm được sau khi nhìn thấy tấm hình.

Trước sau tiệc đầy tháng, giày của Khương Tông Văn không đồng nhất, làm anh có một ý nghĩ. Ông ngoại đổi giày? Tại sao? Đôi giày với việc rơi xuống có liên quan sao? Giày trước khi ông đổi đã đi nơi nào? Ít nhất, có thể khẳng định, bà ngoại không có mang về nhà......

Anh tìm kiếm từng ngóc ngách trong công trường, thậm chí lật cả đống đồ bỏ, cũng không tìm được giày......

Anh chợt nhớ tới, mấy ngày nay quan sát hoàn cảnh công trường thì có một căn nhà trệt của một bà lão thu gom phế liệu cách đó không xa.

Nghĩ như thế, anh liền đến đó, buổi tối khuya gõ cửa nhà người ta, cả bà và cháu đều đã ngủ rồi, phải đứng lên mở đèn mửa cửa cho anh.

Anh liền hỏi bà lão, hai ngày nay có đến công trường nhặt phế phẩm không, có nhặt được một đôi giày da không.

Bào lão vốn nói không có, nhưng trên cửa sổ, lại thấy đôi giày kia.....

Bà lão chột dạ, cùng anh tranh, đôi giày này là bà nhặt được, không có quan hệ gì với bà.

Tiêu Y Đình liền đoán được, bà lão đã thấy cái gì......

Vì vậy mất rất nhiều công sức, nói rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, bà lão bị sợ đến run run rẩy rẩy, cuối cùng nói hết những gì bà biết, cũng đồng ý ra tòa làm chứng.

Bà lão được đưa đến, một mực run, hiển nhiên đối với trận thế như vậy rất sợ.

Cũng giống như những nhân chứng khác, chánh án hỏi họ tên, nơi ở và làm việc gì.

Bà lão run trả lời, “Tôi tên là Chu Xảo Nguyệt, ở căn nhà trệt không xa chung cư Đông Lâm, bình thường đi thu nhặt phế liệu.”

Rồi sau đó Chánh án theo trình tự nói cho bà biết, nhân chứng phải cung cấp sự thật, cố ý làm giả chúng cứ hoặc che dấu chứng cứ phạm tội phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nghe rõ ràng không?

Bà lão gọi là Chu Xảo Nguyệt “ A…A…” gật đầu.

Sau đó cho bà ký tên, mới đầu ba ta không muốn ký, nói không biết, nhưng do dự một lát, vẫn ký, lúc ký tên, tay cũng một mực run, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Rồi sau đó Chánh án để cho bà trần thuật sự thật.

“Tôi là người thu thập phế liệu, thời gian trước có tuyết rơi, nên không có đi ra ngoài, hai ngày nay tuyết ngừng, tôi chỉ muốn ra công trường xem có đồ gì nhặt được không, trong đống rác tôi lượm được một đống nhỏ, chất chồng ở đó, nghĩ là đi xa một chút, có thể nhặt được chút sắt thép gì đó không, kết quả thấy một chuyện đáng sợ, một ông lão rơi từ tầng thượng xuống, sau đó, một người tuổi còn trẻ chạy đến đổi giày cho ông ta, tên đó đổi giày xong, vội vàng bỏ chạy, làm tôi rất sợ hãi, trốn cũng không dám thở gấp, sau đó, tên nhóc đó chạy trở lại, rồi cảnh sát tới, người đến xem cũng hơn nhiều, tôi thừa dịp nhiều người, liền dọc theo chỗ đổ rác bên này lặng lẽ đi, tôi nghĩ, đồ của tôi còn đặt ở nơi nào đâu rồi, liền chuyển đi đến chỗ đổ rác, kết quả ở đó tôi thấy đôi giày kia, giày rất tốt, bên trong có một lớp lông dầy, cũng thoải mái, da cũng tốt, trời lạnh này tôi cũng thường đi loanh quanh, có đôi giày này, chân tôi sẽ không lạnh nữa, trong lòng nổi lên suy nghĩ này, cũng không quản nhiều như vậy, liền mang về. Nhưng trở về mới phát hiện, giày này không thể mang, nó là giày nam, tôi mang rất rộng, cái này cũng chưa tính, đáy giày còn dính một tầng sáp dầy, chà thế nào cũng không sạch, mang đi ra ngoài tuyết không phải sẽ làm mình té sao? Tôi liền dùng cán dao cạo lớp sáp đi, nhưng cũng không thể cạo sạch toàn bộ, một đôi giày tốt như vậy, rất đáng tiếc, nhét bên trong một chút vải, miễn cưỡng cũng có thể mang, nhưng còn chưa kịp mang, vị kia tìm tới, nói là vật chứng.”

Chu Xảo Nguyệt nói xong, Tiêu Thành Hưng ngồi ở chỗ dự thính cũng buông lỏng, nhìn về phía vợ, lại phát hiện sắc mặt vợ xanh mét, trong lòng ông thở dài, nhìn lại con trai, chỉ thấy anh khí định thần nhàn ngồi ở chỗ luật sư bào chữa, tư thế ngay ngắn từ đầu đến cuối, bình tĩnh lạnh nhạt, lại có hơi thở thong dong tính trước kỹ càng, đứa nhỏ này, càng ngày càng xuất sắc, khí chất này rất quen thuộc, giống ai?

Ông chợt nhớ tới Diệp Thanh Hòa......

Nhớ lại hồi lớp mười một con bé bị người ta oan uổng, nhưng vẫn đứng ở phòng làm việc không hốt hoảng;

Nhớ lại khi con bé cầm bút lông viết chữ, ánh mắt rất trầm tĩnh, cổ tay vững vàng, giống như một bậc thầy.

Nhớ lại con bé chịu uất ức chỗ Vãn Ngư, nhưng cũng không kể khổ, ông chủ động tìm con bé trấn an, con bé lại nở nụ cười đơn thuần, cuối cùng người được trấn an lại là ông......

Thì ra người mà con trai ngày càng giống, lại là con bé.....

Trong lòng ông rất an ủi, từ sớm ông đã nói, con trai gặp được con bé, là phúc khí của nó, xem ra chính mình rất có tính dự báo......

Trên tòa, Tiêu Y Đình làm luật sư bào chữa, bắt đầu hỏi Chu Xảo Nguyệt.

“5 giờ 21 phút chiều ngày 24 tháng 12, bà tận mắt nhìn thấy có người rơi xuống từ tầng thượng của chung cư Đông Lâm đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Bà tận mắt nhìn thấy có một người trẻ tuổi đổi giày của người bị hại?”

“Đúng vậy.”

“Là người trẻ tuổi này sao?” Anh lấy ra vài tấm hình.

Cảnh sát toà án đưa hình cho Chu Xảo Nguyệt nhìn, sau khi xem bà ta gật đầu, rút ra, “Đúng, chính là hắn.”

Hình rút ra, chính là Cương Tử, chính xác không có lầm.

Cảnh sát toà án đưa hình cho Chánh án.

Tiêu Y Đình híp mắt, lại hỏi, “Từ hiện trường vụ án đến chỗ nhặt được giày đi mất bao lâu?”

“Không biết, đi nhanh, đại khái 2-3 phút thôi.”

“Từ hiện trường đến chỗ đổ rác, ở giữa có phải là nơi ở của công nhân?”

“Đúng, nhóm dân công ở đó.”

“Tôi đã kiểm tra qua, từ nơi xảy ra vụ án đến chỗ đổ rác, sau đó đến nơi ở của công nhân, không sai biệt lắm hơn ba phút, mặt khác, từ hiện trường vụ án xảy ra đến chỗ đổ rác, đoạn đường này, là góc khuất của công trường. Tôi không còn vấn đề để hỏi.”

“Đến công tố viên đặt câu hỏi.” Chánh án nói.

Công tố viên hỏi, “Bà thường ở công trường này nhặt đồ bỏ sao?”

“Cũng không phải là thường, cách một đoạn thời gian tới một lần.”

“Bà biết hết công nhân ở công trường?”

“Không biết......”

“Lúc vụ án xảy ra, chỗ bà ẩn nấp, cùng nơi người bị hại rơi xuống có xa lắm không?”

“Đại khái...... Chừng hai mươi mét thôi......”

“Chừng hai mươi mét? Lúc vụ án xảy ra đã hơn năm giờ chiều, mùa đông trời tối khá sớm, hơn năm giờ đã bắt đầu tối, bà lớn tuổi như vậy, xác định mình không có nhìn lầm?”

“Không có...... Hẳn là không......”

“Được, vậy bà nhìn lại một chút, trong mấy tấm hình này, ai là người đổi giày của người bị hại.” Công tố viên lấy ra vài tấm hình, tất cả đều là mặc quần áo công nhân.

Cảnh sát toà án đưa hình cho Chu Xảo Nguyệt phân biệt, Chu Xảo Nguyệt nhìn hồi lâu, chợt chần chờ, “Thế này......” Sau đó, cũng rút ra một tấm này, là hình một công nhân khác.....

Công tố viên nói: “ Tấm này và tấm trước không cùng một người bà có biết không?”

“Tôi...... Nhưng......” Chu Xảo Nguyệt liền đưa ánh mắt nhìn Tiêu Y Đình, trong mắt toát ra sợ, “Sao...... Làm thế nào......”

Tiêu Y Đình nhíu nhíu mày, lúc này, anh không tiện chen vào.

Công tố viên lại hỏi một lần, “Bà xác định có thể nhận ra người đổi giày sao?”

“Tôi......” Chu Xảo Nguyệt nhìn gương mặt nghiêm túc của công tố viên, lại nhìn những người dự thính, cuối cùng ánh mắt chuyển về phía Tiêu Y Đình, thân thể lay động càng thêm lợi hại, “Tôi...... Không biết...... Tôi...... Người này......”

Chợt, Chu Xảo Nguyệt ngẩng đầu lên, mặt sợ hãi, “Chữ tôi mới ký, còn có thể xóa không?”

“......” Công tố viên bị bà làm giật mình, đây là chuyện chưa bao giờ gặp qua.....

Lúc này Chánh án trả lời bà, “Không thể, phải nói thật.”

“Vậy...... Vậy......” Chu Xảo Nguyệt đột nhiên khóc, “Vậy...... Nói dối có phải bị ngồi tù không?”

“......” Công tố viên nhìn Chánh án.

Chánh án không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa cường điệu, “Cố ý làm giả chứng hoặc che dấu chứng cứ phạm tội phải gánh vác trách nhiệm trước pháp luật.”

Chu Xảo Nguyệt gào khóc lên, “Vậy làm sao bây giờ...... Tôi không thể ngồi tù...... Tôi còn có đứa cháu...... Cháu của tôi phải làm thế nào......”

Những người dự thính liền lên tiếng nghị luận, Chánh án nhắc nhở, “Xin giữ yên lặng, nhân chứng, xin khống chế cảm xúc.”

Chu Xảo Nguyệt sao còn có thể khống chế được cảm xúc, vừa sợ vừa khóc khóc, ngôn ngữ cũng rối loạn “Chuyện này không liên quan đến tôi...... Không phải là tự tôi nói vậy...... Là cậu ta muốn tôi nói như vậy......”

Trong đầu Tiêu Y Đình liền ong lên, mí mắt khẽ run, ánh mắt lại càng thêm sa sầm, sắc mặt cũng trầm xuống.

“Người nào? Ai bảo bà nói?” Công tố viên hỏi.

“Cậu ta! Tôi không biết cậu ta!” Chu Xảo Nguyệt chỉ ngón tay về phía Tiêu Y Đình.

Công tố viên liếc mắt nhìn Tiêu Y Đình, nói với Chánh án: “ Thế này, chỉ mặt không rõ, vì để tính chỉ chứng của nhân chứng chuẩn xác, xin Chánh án phê chuẩn cho nhân chứng đến trước mặt chỉ rõ”

Chánh án phê chuẩn yêu cầu của công tố viên.

Rồi sau đó, Chu Xảo Nguyệt run rẩy đi ra, vừa lau lệ, vừa do dự, cuối cùng đứng trước mặt Tiêu Y Đình, chỉ vào anh, nói, “Chính là cậu ta! Tối khuya đến tìm tôi, bảo tôi dựa theo lời của cậu ta nói, đưa hình cho tôi xem, nói cho tôi biết là tờ nào, cậu ta nói, người giết người là vợ cậu ta, cậu ta muốn cứu vợ ra ngoài......”

Nháy mắt sắc mặt Tiêu Y Đình tái đi, mà Chu Xảo Nguyệt lại một phen khóc lóc, cùng nói xin lỗi anh, “Thật xin lỗi, tôi...... Không giúp được cậu...... Tôi trả tiền lại cho cậu...... Tôi không muốn tiền...... Tôi sợ ngồi tù...... Tôi ngồi tù, cháu của tôi sẽ không có người chăm sóc...... Thật xin lỗi......”

Tiêu Y Đình nhắm mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.