Xuyên Đến Hiện Đại Thành Bại Gia Tử

Chương 39




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Ngày mùa thu nắng ấm, thư sinh anh tuấn lười nhác dựa nghiêng trên ghế đá, thanh âm giàu có từ tính quanh quẩn trong sân nhỏ, một cố sự có tên "Xạ Điêu Anh Hùng Truyện" được thay hình đổi dạng và thiết lập lại bối cảnh, lần thứ nhất xuất hiện trên thế giới này.

- Ngũ Tuyệt... Hoa Sơn Luận Kiếm... Cửu Âm Chân Kinh...

Theo lời hắn êm tai kể ra, trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ tuyệt mỹ đối diện mới đầu vẫn không chút biểu lộ, sau một lát, biểu lộ dần dần phát sinh một ít biến hóa, không tự chủ được chuyên tâm vào những chuyện xưa đặc sắc tuyệt luân.

Nàng tập võ từ nhỏ, từ trước đến nay đều cảm thấy hứng thú đối với chuyện tình trong chốn võ lâm, nhưng từ nhỏ lớn lên trong trại cũng không có cơ hội đi tiếp xúc những này, chỉ ngẫu nhiên nghe được đôi câu vài lời từ trong miệng người khác, trong lòng cảm thấy cái gọi là giang hồ thực cũng không gì hơn cái này...

Nhưng giờ phút này, một Giang Hồ giống như nàng hi vọng chính thức trên ý nghĩa đang dần dần thành hình trong đầu.

Một thời khắc nào đó, một vị thiếu nữ có nét mặt như em bé từ trong phòng đi ra, đứng xa xa nhìn qua về bên một chút, thấp giọng thì thào một câu "Cô gia và nhị tiểu thư... Đang nói gì đấy...", trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ nghi hoặc, hiếu kỳ đi qua.

Qua thời gian dài ma luyện, công phu kể chuyện xưa của Lý Dịch đã lô hỏa thuần thanh, về sau không sống được, trừ đặt một cái bàn lớn bán tranh ở đầu đường ra, cũng có thể suy nghĩ một chút việc vào rạp hát kể chuyện, bất tri bất giác lại thêm một thủ đoạn mưu sinh rồi.

Hành tẩu giang hồ, thân bất do kỹ, ngay cả nữ tử không dính khói lửa trần gian hiếm thấy như Liễu Như Ý đều bị cố sự của Kim Lão Gia Tử hấp dẫn, để lòng tự tin của hắn bành trướng.

Tuy Lý Dịch cũng không tạo ra cố sự, hắn chỉ là một người đọc cố sự, nhưng... Ai biết được cơ chứ?

Những võ học tinh diệu tuyệt luân, võ lâm bang phái chưa từng nghe qua, thậm chí danh hào của những tuyệt đỉnh cao thủ bên trong cố sự, mỗi một cái Liễu Như Ý cũng chưa từng nghe qua.

Tuy tiền triều cách nay đã vài chục năm, nhưng Liễu Như Ý cũng không phải không hiểu, khi đó thế cục thiên hạ không giống với điều Lý Dịch kể, chẳng lẽ tất cả đều do hắn bỗng dưng bịa đặt?

Bất quá, hắn rõ ràng dốt đặc cán mai đối với võ học, nhưng một vài phán đoán bên trong suy luận lại rõ ràng đạt đến cảnh giới vô cùng cao thâm, thậm chí để nội tâm nàng có chút cảm ngộ, chợt có dẫn dắt, tu vi võ học thậm chí có xu thế tiến thêm một tầng.

- Hôm nay nói đến đây thôi, cô khi nào thì dạy cho ta võ công đây?

Không phải một sớm một chiều thì có thể kể xong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện, cho dù trong đầu hắn đã có nguyên bản, không cần suy nghĩ, đọc thời gian dài cũng có chút phiền chán.

- Chuyện này, mấy ngày nữa rồi nói sau.

Tuy Liễu Như Ý còn rất hiếu kỳ đối với tiến triển tiếp theo của cố sự, nhưng giờ phút này trọng yếu nhất là tiêu hóa một chút cảm ngộ vừa rồi, không kiên nhẫn khoát khoát tay với Lý Dịch, vội vàng trở về phòng.

- Cô...

Lý Dịch có chút sững sờ nhìn bóng lưng nàng, nghe cố sự xong liền đi, có chơi có chịu thế à?

Qua sông đoạn cầu thế mà người luyện võ cái vẹo gì!

Liễu Như Ý cuối cùng vẫn không bỏ mặc Lý Dịch, tiện tay ném cho hắn một bản thư tịch có quan hệ đến trụ cột võ học, để hắn trước tự luyện tập.

Cô em vợ không chịu trách nhiệm, Lý Dịch cũng không có biện pháp, cũng may hắn đã trong hấp thu thư tịch vào trong đầu, sau khi hấp thu bản võ học trụ cột này, rất nhanh đã có thể thông hiểu đạo lí đối với các chiêu thức trong đó, bất quá cũng chỉ có hình vẽ mà thôi.

Uy lực những chiêu thức này cần phải phối hợp độc môn tâm pháp mới có thể hiển lộ ra, càng cần nội lực hùng hồn làm cơ sở, chỉ có chiêu thức, trong thân thể không có chân khí, chỉ có thể coi có tiếng mà không có miếng, gặp được người hơi lợi hại một chút, chút công phu mèo ba chân của hắn không đáng chú ý.

Đáng tiếc, tu luyện chân khí không phải một lần là xong, chỉ có thể thông qua thời gian dài tích lũy, chậm rãi gia tăng, khiến cho nguyện vọng trong thời gian ngắn trở thành tuyệt thế cao thủ của Lý Dịch biến thành bọt nước.

Bất quá mặc dù như thế, năng lực học tập của hắn vẫn để Liễu Như Ý khiếp sợ không thôi.

Nàng còn nhớ rõ lúc trước khi nàng hoàn toàn nắm giữ những chiêu thức cơ sở này đã dùng trọn vẹn một tháng thời gian, mà Lý Dịch trái lại, chỉ dùng chưa đến một ngày, đồng thời nếu bàn về trình độ chưởng khống, tựa hồ càng thêm thuần thục so với chính mình lúc trước...

Một ngày và một tháng, quả thật chênh lệch như trời cùng với đất.

Điều này để Liễu Như Ý chịu đả kích không nhỏ, trong nội tâm cũng không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ hắn thật sự là võ học kỳ tài trăm năm khó gặp?

Nếu bàn về ngâm thơ vẽ tranh, nàng đương nhiên so ra kém Lý Dịch, nhưng Lý Dịch không thông võ nghệ, đây là một trong các điểm không nhiều mà Liễu Như Ý có thể tự tin mình vượt qua hắn.

Mà bây giờ, chút tự tin này nàng cũng không còn nữa.

Nếu để cho Lý Dịch biết ý nghĩ trong lòng Liễu Như Ý, sợ rằng sẽ đắc ý cười to, nhưng lúc này hắn làm thế nào cũng không đắc ý nổi.

Bởi vì từ khi tiến vào thu, muỗi trong nhà cũng bắt đầu nhiều.

Trừ phi hắn vẫn luôn trốn trong màn lụa, không phải vậy thì không lâu lắm, da thịt để lộ bên ngoài sẽ sẽ bị cắn sưng to.

Lúc đầu bị muỗi cắn cũng không có gì, Lý Dịch trước đó cũng không phải không có bị muỗi cắn qua, nhưng cũng không biết xuyên qua cỗ thân thể có thể chất cùi bắp gì, người khác bị cắn, nhiều lắm chỉ xuất hiện một cái chấm đỏ hoặc sưng đỏ nhỏ, mà Lý Dịch bị cắn, vùng thịt xung quanh ngay lập tức sẽ xuất hiện một mảng đỏ lớn, vô cùng ngứa, rất khó chịu.

Lúc chạng vạng tối, hắn đã không còn dám tiến vào gian phòng.

Ngồi trên tảng đá ở trước cửa cách đó không xa, chắc bởi vì bên ngoài có gió, ngược lại không có muỗi nhiều.

Ở cái thời đại lạc hậu này, nhang muỗi còn chưa được phát minh ra, phương pháp thường dùng nhất để đuổi muỗi là phủ lên túi thơm trong phòng, bên trong chứa các dược tài đuổi muỗi như Hoắc Hương, Bạc Hà, Tía Tô, Xương Bồ, Sả.

Lý Dịch cũng thử qua phương pháp này, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, mà hắn lại chịu không nổi thứ mùi đó.

Sợ muỗi còn chưa có bị hun đi, Lý Dịch đã bị hun chết.

- Nếu là có một bình " Soffell " thì tốt rồi!

Giờ phút này, Lý Dịch vô cùng hoài niệm những chai thuốc bôi đuổi muỗi kiếp trước.

Con người luôn luôn thấy được cái gì đó trân quý sau khi mất nó đi, một hộp nhang muỗi, một chai thuốc bôi đã có thể giúp hắn thoát ly khổ hải, nhưng yêu cầu nhỏ nhoi này cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.

- Đúng rồi, không có từ ta có thể tự mình làm ra!

Sau một lát, Lý Dịch vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói.

Trong đầu hắn có cả một cái thư viện không gì không có mà còn sợ tìm không thấy cách điều chế nước khu muỗi à?

- Khu Hóa Học... Khu Sinh Hoạt...

Sau một khắc, ý thức Lý Dịch chìm vào thức hải, ánh mắt đảo qua từng dãy giá sách, từng đoạn tin tức hỗn loạn tràn vào trong đầu.

Không biết qua bao lâu, Lý Dịch bỗng nhiên vỗ đùi, kinh hô một tiếng:

- Tìm ra rồi!

Cũng chính vào lúc này, bên tai hắn truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Lúc ngẩng đầu lên, thấy được gương mặt quen thuộc của Lão Phương.

- Thế nào, lại bị sư tử ở nhà đánh?

Nhìn thấy trên mặt chữ điền của lão không che giấu được vẻ u sầu, Lý Dịch tạm thời quên sự tình khu muỗi, mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.