Xuy Sầu

Chương 8: Lăng phủ




Biệt ly

Qua hai ngày, liền đến lúc người của Tư Đồ gia ly khai kinh thành, đầu tiên bọn họ cùng nhau rời khỏi kinh thành quay về Giang Châu, sau khi nghỉ ngơi thu xếp công việc, Tư Đồ Nhữ liền xuất phát đến Lận Châu. Lận châu ở nơi sơn cùng thủy tận, đường xá xa xôi, vì vậy cần phải hoạch định kế hoạch rõ ràng mới có thể khởi hành. Trước khi Tư Đồ Nhữ rời đi, người một nhà còn hòa hòa khí khí ngồi ăn một bữa cơm.

Tư Đồ Bích lần đầu tiên nghe được phụ thân gọi tên mẫu thân, A y nỗ xích, theo tiếng Đột quyết có nghĩa là “Ánh trăng trong sáng”, lúc giải thích cái tên này trên mặt phụ thân mang theo nụ cười thản nhiên, ánh mắt cũng sâu sa sơn hẳn, thật giống như đã quay về cái năm gặp người thiếu nữ ấy. Nàng rời xa gia hương phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng lựa chọn ở lại với ông, suốt nửa cuộc đời không rời khỏi Giang Châu một bước, đừng nói chi quay về đại mặc Tây Bắc. Việc này đối với những người Đột Quyết có tập quán du mục mà nối, đơn giản chính là một việc không thể tưởng tượng, hiện tại, y đã có thể mang nàng quay về. Năm đó, trên lung mang theo gánh nặng gia tộc, ông phải theo ý phụ mẫu vâng lời mai mối cưới vài thê thiếp, không phải chỉ để Tư Đồ gia có thể khai chi tán diệp, mà còn là qua liên hôn cũng cố thế lực gia tộc, đối với những nữ nhân đó ông nào có cảm tình gì? Chỉ có nữ nhân này mới là tình yêu của ông. Nguyên bản là tình yêu với nàng, sau đó kéo dài đến trên người nhi tử của cả hai, muốn rèn đúc đứa trẻ đó thành một người còn siêu việt hơn chính mình, thế nhưng bất tri bất giác lại khiến hài tử chịu nhiều đau khổ như vậy. Là một người phụ thân, trong lòng ông làm sao chưa từng thương tiếc, đau khổ.

“A Bích, vi phụ… có lỗi với mẫu tử hai người…” Tư Đồ Nhữ nương cơn say mà nói ra những lời này, đây là những lời mà ông đã giấu kín trong lòng nhiều năm, rốt cuộc hôm nay cũng đã có thể nói ra khỏi miệng. Bởi vì khi còn là gia chủ của Tư Đồ gia, ông nào dám có một điểm yếu đuối, líc nào cũng phải là người hoàn mỹ không chút tỳ vết, kiên nghị tựa như sắt thép, chẳng những phải gánh vác gia tộc mà còn phải làm lãnh tụ tinh thần của sỹ tộc khắp cả vương triều Đại Thích. Mà bây giờ, sau khi bỏ xuống xứ mệnh này, ông rốt cuộc có thể làm những việc mình muốn.

Tư Đồ Bích không biết nên nói gì cho đúng, chỉ là khẽ gật đầu một cái khẽ liếc nhìn vạt áo minh hoàng bên kia bờ hồ. Quân Thụy biết hôm nay gia đình y tổ chức tiệc đoàn viên, vì vậy không có quấy rầy, chỉ là lẳng lặng chờ ở nơi đó mang đến cho y cảm giác yên tâm.

“A Bích, bệ hạ là một minh quân, con nên phò trợ người cho tốt. Thế nhưng, không nên ủy khuất chính mình.” Tư Đồ Nhữ lướt nhìn theo ánh mắt của Tư Đồ Bích, bình tĩnh nói, “Không nên bước trên còn đường ngày xưa của phụ thân, không chỉ khiến mình khổ sở hơn nửa đời, còn khiến ái nhân bên cạnh mình bị khổ theo. Thật sự là vô cùng sai lầm.”

“Dạ.” Tư Đồ Bích nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn Tư Đồ Uyển Tranh đang cười rực rỡ ở bên cạnh, Uyển Tranh rất đẹp, đẹp đến vô pháp vô thiên không kiên nể ai cả. Vậy mà, một nữ tử không sợ trời không sợ đất như thế, khi nghe tin Quân Thái sẽ hồi kinh vẫn là không khỏi tự mình rối loạn, ngay cả việc có nên lưu lại kinh thành hay không cũng là trái lo phải nghĩ, đứng ngồi không yên, nàng hiện giờ làm càn như vậy bất quá chỉ để che giấu sợ hãi trong lòng. Mà Tư Đồ Cẩn ngồi ở bên cạnh nàng vẫn như trước mang theo muộn phiền trong mắt, cậu cũng sẽ phải theo phụ thân rời đi, lần này từ biệt không biết khi nào gặp lại. Khi đối mặt với ái tình, con người ai cũng là nô lệ ti tiện, phủ phục dưới chân ái nhân, cam nguyện dâng hiến tất cả của mình, Tư Đồ Cẩn không sai, chỉ bất quá người cậu yêu trong lòng đã sớm bị người mặc sắc áo minh hoàng kia lấp đầy, thật nhiều, thật nhiều năm về trước.

“Được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi.” Tư Đồ Nhữ cất cao giọng nói, tuy rằng ông đã rời khỏi vị trí gia chủ thế nhưng uy nghiêm đã tích lũy bao nhiêu năm nay vẫn còn đó. Vì vậy toàn bộ những người ở trên bàn đều yên tĩnh lại, nhìn về phía Tư Đồ Nhữ.

“Ngày mai sẽ khởi hành, hôm nay cũng không nên thức quá khuya, sau khi quay về Phù Sơ Viên thì tự mình nghỉ ngơi, sang sớm mai xuất phát.” Tư Đồ Nhữ nói xong xoay người nhìn Tư Đồ Bích, trong ánh mắt đong đầy mong đợi, khẽ vỗ vỗ vai y, ý vị thâm trường nói: “A Bích, sau này Tư Đồ gia phải giao cho con.”

“Dạ! Phụ thân.” Tư Đồ Bích cúi đầu khiêm cung nói. Y hiểu ý tứ của câu “giao cho con” kia chính là y có thể tự dọ phát triển, tự do giương cánh, mặc tình thi triển quyền cước. Từ nay, toàn bộ sỹ tộc của vương triều Đại Thích sẽ giống như thiên lôi sai đâu đánh đó trong tay y, gia chủ Tư Đồ gia chính là người đứng đầu sỹ tộc thiên hạ.

Y khả dĩ, cùng với người kia, chinh phục thiên hạ.

Bởi vì y đã phú khả địch quốc. Bởi vì, ngươi đã leo lên được vị trí có thể cùng hắn sánh vai.

Yến tiệc tan đi, sự náo nhiệt vừa rồi khiến hiện tại càng thêm trống rỗng vắng vẻ, Tư Đồ Bích lười biếng dựa vào ghế ngồi, ngẩn người ở đó thật lâu. Hạ nhân tiến đến hỏi có cần thu dọn bàn tiệc hay không, y chỉ lắc đầu, phảng phất chỉ cần không thu dọn liền có thể bảo trì tình cảnh náo nhiệt lúc nãy. Chỉ mới vừa đây mà lại giống như giấc mộng xa xôi. Đương sơ khi cung biến vừa xảy ra, y bị Quân Thụy triệu nhập cung, trong lòng chỉ có tuyệt vọng và sợ hãi, phảng phất giống như đã bước vào tử lộ, khắp nơi đều không tìm ra lối thoát, bây giờ cư nhiên mọi việc đã ổn định trong sang, trong lòng y cũng là một mảnh an nhiên, tình tự nhảy nhót trong lòng khiến y luyến tiếc một bàn canh thừa thịt nguội này, cứ muốn ở đây trông chừng nó, giống như trông chừ giấc mộng đẹp của mình.

“Đại nhân… đêm khuya sương nặng, nên sớm trở về phòng.” Cam Đường ở một bên nhẹ giọng nhắc nhở Tư Đồ Bích. Hiện tại gã đã không thể gọi y là “công tử” nữa, thế nhưng đổi giọng gọi “lão gia” lại cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy liền thẳng thắn gọi “đại nhân”. Công tử của gã hiện giờ là gia chủ, địa vị của Cam Đường cũng theo đó tang lên, thuộc hạ dưới tay cũng có cả một đoàn người, chỉ là ở trước mặt Tư Đồ Bích, gã mãi mãi vẫn là tên thư đồng ngốc nghếch lơ đãng năm nào.

“Ừ.” Tư Đồ Bích híp mắt suy nghĩ, lại muốn đứng lên nhàn nhã đi dạo bên bờ hồ, không gian tĩnh mịch, tiến côn trùng kêu vang khiến người ta không khỏi cô đơn, bỗng nhiên y hỏi, “Bệ hạ đâu?”

“Bệ hạ nguyên bản ở bên kia hồ chờ người tới, nhưng là buổi tối nhiều muỗi, bệ hạ bị quấy rầy đến chịu không được, đã về phòng trước rồi.” Cam Đường cười nói. Nam nhân trên ngôi cửu ngũ kia lại bị vắng vẻ ngồi riêng với muỗi, mà người nào đó lại thích ý uống rượu trò chuyện, thật sự là quá buồn cười.

Tư Đồ Bích cũng cười cười, đánh một cái ngáp mông lung nói: “Ngươi đi xuống trước đi. Ta ở chỗ này ngây ngô thêm lát nữa.”

“Người cũng đã buồn ngủ rồi! Đừng để nhiễm lạnh.” Cam Đường kêu, thế nhưng Tư Đồ Bích đâu thèm để ý nhiều như vậy, chỉ nhắm mắt lại lim dim ngủ. Cam Đường lay không được, gọi cũng không xong vẫn còn đang phát sầu, lại nhìn thấy một thân ảnh cường tráng đi về bên này, vừa nhìn, còn không phải là bệ hạ sau? Cam Đường cũng là người hiểu chuyện, chỉ cúi đầu hành lễ với Quân Thụy một cái liền nhẹ giọng bảo hạ nhân bên cạnh lui xuống, chỉ trong thoáng chốc, đình hóng gió bên hồ liền lặng yên không tiếng động.

Trên người của Tư Đồ Bích được đắp lên một tấm thảm, y thỏa mãn lầm bầm: “Đa tạ Cam Đường, ngươi đi xuống đi.” Thế nhưng người bên cạnh lại như đầu gỗ không hề di động, thậm chỉ còn lấn y ngồi chung vào ghế. Tư Đồ Bích cười rộ lên, không cần mở mắt cũng biết người nào sẽ làm càn như vậy.

“Làm cái gì đó? Không sợ làm mồi cho muỗi sao?” Tư Đồ Bích giận trách.

“Không sợ, không mồi cho muỗi, làm mồi cho ngươi là được.” Quân Thụy ôn nhu nói, không kịp chờ Tư Đồ Bích xoay người đã đặt y ở dưới thân, cúi đầu hôn môi, tay cũng không an phận mà vuốt ve khắp nơi.

“Còn đang ở bên ngoài mà.” Tư Đồ Bích cười cười né tránh, mắt hơi mở ra, ánh trăng trên đỉnh đầu tựa hồ rơi vào trong mắt y, đẹp như cả mặt hồ nơi này đang cùng sóng mắt y nhộn nhạo.

“Đến đây.” Quân Thụy không nói thêm gì, chỉ kéo y rời khỏi đình nghỉ mát. Tư Đồ Bích đã hơi say, bước đi cũng trở nên loạng choạng, Quân Thụy luồn tay qua hông y, nửa dìu nửa ôm kéo người về phía trước. Rời khỏi đình nghỉ mát đi một lúc, Tư Đồ Bích nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đậu ở một góc hẻo lánh trên mặt hồ.

“Làm gì đây?” Tư Đồ Bích cười hì hì vấn Quân Thụy, cảm giác say đã mắt đầu ngấm khiến y cảm thấy cả người nhũn ra, chỉ có thể ghé vào trong ngực Quân Thụy, lắng nghe nhịp tim của hắn.

“Mang ngươi đi xem đồ tốt.” Quân Thụy nói xong liền dìu Tư Đồ Bích lên thuyền nhỏ. Trên thuyền có một cái bàn đã bày sẵn rượu và thức ăn.

“Còn muốn uống rượu? Tốt, ta phụng bồi.” Tư Đồ Bích cười cười muốn lên thuyền, bộ dạng ngã trái ngã phải kia khiến Quân Thụy vô cùng lo lắng, đành phải nhẹ ôm đối phương cùng bước lên thuyền. Sau khi lên thuyền, Tư Đồ Bích liền nằm ở đầu thuyền không ngừng cười khúc khích nhìn Quân Thụy, Quân Thụy cũng cười cười cầm lấy mái chèo chậm rãi đưa thuyền ra giữa hồ.

“Đang làm gì vậy?” Tư Đồ Bích nhẹ giọng hỏi. Sau khi say rượu tư duy của y cũng ít vòng vo hơn nhiều, vì vậy nói chuyện cũng có chút ngây ngô.

“Đến giữa hồ sẽ không bị người làm phiền.” Quân Thụy ôn nhu nói, nhìn thuyền đã chậm rãi đến gần giữa hồ liền buông xuống mái chèo tùy ý để thuyền nhỏ tự do trôi đi. Mặt hồ thỉnh thoảng có gió thổi qua, thuyền nhỏ liền theo đó mà chậm rãi lắc lư, nơi này chỉ có tiếng nước chảy và côn trùng kêu vang, thi thoảng có vài tiếng chim ríu rít, quả thực yên tĩnh như tiên cảnh trong mơ.

“Róc rách “, Quân Thụy lấy từ phía đuôi thuyền ra một sợi dây, lại men theo đó mà kéo lên vật gì đó dưới hồ, Tư Đồ Bích nghiêng đầu nhìn một chút, đầu kia của sợi dây đang buộc một bình rượu con. Quân Thụy cười nói: “Đây là rượu bồ đào Đột Quyết tiến cống. Nghe nói là mỹ tửu được Đột Quyết vương yêu thíc nhất, được ủ ra từ những quả nho tươi ngon nhất vùng quan ngoại, thật sự rất khó tìm, nghe nói thứ này uống lạnh sẽ ngon hơn nên ta dìm vào hồ chờ ngươi cũng đã lâu.”

Tư Đồ Bích mỉm cười không nói, nhìn Quân Thụy giống như làm ảo thuật lấy ra hai chén rượu màu bích lục, chạm vào mát lạnh, đúng là cực phẩm chế tác tinh xảo.

“Đây chính là thứ được tiến cống theo cùng rượu bồ đào, dạ quang bôi. Có người nói chúng được tạc ra từ uyên ương ngọc trên Võ sơn.” Quân Thụy cười đến có chút thần bí, cẩn thận rót rượu vào ly. Trăng sáng treo giữa trời, nguyệt quang dìu dịu soi lên lý rượu bích lục trong suốt, khiến chất dịch màu tím đỏ kia sóng sánh chẳng khác gì phỉ thúy, thật sự đẹp không sao tả xiết.

“Uyên ương ngọc sao…” Tư Đồ Bích có chút chậm chạp lặp lại. Quân Thụy cười nâng ngọc bôi đưa cho y nếm thử một ngụm, vị rượu chua mang theo hơi ngọt nhàn nhạt thật sự thập phần kỳ diệu. Tư Đồ Bích híp mắt hưởng thụ một trận xong còn muốn đòi thêm, thế nhưng không ngờ Quân Thụy đã nhoái người qua đem y ôm vào trong lòng: “Uyên ương ngọc. Toàn bộ Đại Thích vương triều cũng chỉ một cặp này.”

Quân Thụy nói, cầm tay Tư Đồ Bích đem cái chén lật lại, phía dưới đáy ly còn có một chữ triện, Tư Đồ Bích tập trung nhìn rõ, hóa ra là một chữ “Thụy”.

“Chén của ngươi là chữ ‘Thụy’.” Quân Thụy cười nói, một bên nâng chén của mình uống vào, lại lật ngược chén lên nói với Tư Đồ Bích, , “Ta đây là một chữ ‘Bích’.”

“Bệ hạ của ta, người quả thật là nhàn hạ thoải mái…” Tư Đồ Bích đỏ mặt, bất quá cũng không quên quở trách một phen, “Có được thanh thản làm chuyện như vậy, còn không bằng giúp ta xử lý một chút sản nghiệp của Hoàng gia. Nhiều sổ sách như vậy, sản nghiệp lớn đến thế, ngươi cứ yên tâm giao cho ta?”

“Sao lại pahỉ lo lắng?” Quân Thụy lại rót một chén rượu từ từ uống, nhẹ giọng nói, “Cho dù đem cả giang sơn xã tắc này giao hết cho ngươi, trẫm cũng yên tâm.”

“Cẩn thận ta mang ra giao hết cho Thái ca, đến lúc đó ngươi gặp phiền toái rồi.” Tư Đồ Bích cười hì hì nói, đoạt lấy chén rượu trong tay Quân Thụy ra vẻ muốn uống, Quân Thụy vừa muốn giật lại Tư Đồ Bích đã vội vã ngửa đầu nâng cốc rót vào trong miệng, tửu dịch đỏ tía chảy xuống vùng cổ trắng nõn, dưới ánh trăng lại càng lung linh trong suốt. Hai người đột nhiên đều im lặng, trong ánh mắt chỉ còn có lẫn nhau.

“A Bích ta thật đã yêu ngươi đến không thể thoát ra rồi, nếu ngươi muốn đem giang sơn này giao cho Quân Thái, trẫm cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp thu hồi mà thôi..” Quân Thụy ôn nhu cười, ngón tay chậm rãi vuốt lên môi Tư Đồ Bích nhẹ nhàng mơn trớn.

“Thụy ca, bệ hạ của ta, người.. thế nào lại… trở nên… Ngô…” Tư Đồ Bích còn chưa kịp nói xong đã bị Quân Thụy cúi người ôm lấy, dùng nụ hôn sâu để ngăn cản những lời kế tiếp của y. Thanh âm cuối cùng thoát ra đột nhiên cao vút, tràn đầy khoái trá và chờ mong.

Mãn hồ xuân sắc.

(Mèo: Làm đến đoạn này ta hoàn toàn không thể hiểu được diễn biến tâm lý của thần nhân Tư Đồ Nhữ, yêu một người phụ nữ lại để người đó nhận lấy sự hiếp đáp của đám thê thiếp khác, coi như không thể cho người đó tự do cũng nên cho người đó bình yên. Còn việc Tư Đồ Bích bị trúng độc từ trong bào thai, sinh ra thể chất kém cỏi hơn người thì sao? Đoạn đầu tác giả từng đề cập đến Tư Đồ Nhữ biết rõ hết mọi việc, thế nhưng lại vì sự bình ổn của nội viện mà xem như không thấy. Ta phi, thằng đàn ông nào biết có người đang muốn hại người mình yêu và con của mình mà có thể bình chân như vại thế kia, nếu không thể thẳng thắn bảo hộ thì cứ âm thầm bảo hộ, làm quái gì lại để vợ con chịu nhục như vậy. Ta không hiểu tác giả là thần hay Tư Đồ Nhữ là thần nữa, ta chỉ biết ta đang bị thần nhân này làm cho lên máu đây. Làm cái đoạn ái tình sướt mướt của vị ấy mà chỉ muốn đập nát con chuột, đánh tan bàn phím, trợn mắt nhìn trời mà rống lên một câu CÁI MÉO GÌ ĐÂY)

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.