Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chương 7: Cái gọi là bùng nổ




Từ sau khi chia tay với Tử Hân, đối với Tô Phong Nghi mà nói, Tử Hân như đã biến mất khỏi thế giới này.

Ngẫm nghĩ kỹ ra, thời gian nàng ở cùng với người ấy quả thật rất hữu hạn, cho dù có cộng thêm bốn ngày của sáu năm trước thì vẫn chưa tới hai chục ngày. Nàng và Tử Hân, không thể coi là “Bạch đầu như tân[1]”, mà cũng chẳng thể xem như “Khuynh cái như cố[2]”. Nàng chẳng biết tuổi tác quê quán chàng, thậm chí tới cả cái tên “Diêu Nhân” kia là thật hay giả, nàng cũng không biết. Giữa hai người họ có lẽ cũng có được một đôi lần mặn mà ấm áp nhưng đều là từ những trận cãi vã mà ra.

[1] Quen lâu rồi mà vẫn như mới quen.

[2] Mới gặp mà như đã quen lâu.

Nàng biết Tử Hân trước giờ không hay hoài niệm, cũng không định ghi nhớ những người mình từng gặp mặt. Chuyện xảy ra trong hai mươi mấy ngày đó, đối với cuộc đời lang bạt giang hồ của chàng, cũng chẳng thể kể là phong ba bão táp gì cho cam.

Còn nàng, nàng chọn chia tay, chọn quên đi chàng. Và rồi, những ngày tháng sau đó nàng một mình mưu sinh, cuộc sống trở nên rất bận rộn, những chuyện mệt óc nhiều không kể xiết, cho nên khi lên giường đặt người xuống liền ngủ, nhớ lại chuyện cũ chỉ sau bữa cơm trà, và dần dần còn thành một thứ xa xỉ.

Nàng ở lại Gia Khánh, làm giám sư cho tiệm đồ cổ trong thành ba năm, tích lũy vốn liếng rồi mở một tiệm đồ cổ nho nhỏ.

Trước nay nàng luôn cho rằng bản thân không thể làm kinh doanh, chẳng ngờ chỉ mới làm có một năm, danh tiếng trong giới đã nổi như cồn. Mọi người lúc giới thiệu nàng đều nói: “Tô cô nương là thiên kim tiểu thư của Tô Khánh Phong lão gia”.

Thật ra người quen biết nàng đều rõ, nàng với lão gia trước giờ không hề qua lại, chỉ có cái ngày lão lâm chung thì nàng có tới gặp một lần.

Lão tiên sinh cực kỳ bất mãn với đứa con gái này, nhưng lại biết trong cái nhà của lão chỉ có mình nàng là chân chính có thể kế thừa nghiệp học gia truyền của mình. Chỉ mình Tô Phong Nghi có thể tiếp tục kinh doanh số đồ cổ khổng lồ của Tô Gia, kiếm cho bọn họ thật nhiều ngân lượng.

Tuy rằng nàng đã học “trộm” nghiệp học gia truyền của lão, nhưng nói cho cùng nàng vẫn là con gái lão.

“Phương Gia Hoa, con trai của Phương tổng quản rất tốt, con người thật thà, rất có triển vọng, nếu con nghe lời ta, vậy thì gả cho hắn đi”, lúc lâm chung, lão nắm lấy tay con gái, phều phào nói: “Con đã lớn tuổi rồi, nếu không ta đã có thể tìm cho con đối tượng tốt hơn”.

“Gả cho hắn con sẽ vĩnh viễn lưu lại Tô gia, ý của người là thế phải không?”, nàng ngồi bên giường, giọng nói bình đạm.

“Đúng thế. Có con lo liệu Tàng Chân các, ta có thể hoàn toàn an tâm rồi. Mấy ca ca của con, khụ khụ, chẳng đứa nào có khả năng ấy”, lão không ngừng ho hen, sau cùng, đưa bàn tay khô héo, vỗ vỗ tay nàng.

Không biết bao nhiêu lần, nàng đã hy vọng bàn tay ấy lúc nào cũng vỗ về an ủi nàng như vậy. Trong ký ức của nàng, hai mươi mấy năm nay đây vẫn là lần đầu tiên phụ thân ôn hòa, nhã nhặn với nàng đến thế.

Quá muộn rồi.

Mỗi lần định thử thuyết phục bản thân yêu thương người nhà, nàng lại cảm thấy bị tổn thương bởi giọng nói hà khắc lạnh lẽo của lão cứ vang lên từ sau lưng. Khi muốn lợi dụng nàng thì trần trụi đến thế, chẳng mảy may sợ nàng nhận ra, cứ như đang nói, việc mày vì cái nhà này, vì mấy vị ca ca mày mà hy sinh là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nàng với phụ thân như đang bàn bạc giá bán nàng.

“Nhận lời ta, gả cho hắn, nếu không… ta không sao yên tâm nhắm mắt được”, sự đau đớn trước lúc chết cuối cùng cũng không bỏ qua cho lão, khuôn mặt lão co rúm đáng sợ, lão cố gượng nở nụ cười đáng thương.

Tô Phong Nghi có chút đau lòng vì bản thân lại nhìn thấy thời khắc ấy. Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình, phụ thân vẫn chẳng hề nghĩ tới việc buông tha cho con gái mình.

Nàng rụt tay lại, lạnh lùng nói: “Không, con không chấp nhận”.

Đêm hôm đó, phụ thân nàng qua đời. Mấy vị ca ca vì tranh giành sản nghiệp mà quăng hết nho nhã, đánh nhau loạn cả. Đằng sau vẻ bề ngoài lịch lãm thanh cao, linh hồn dã man một lần nữa hung hãn lộ diện. Nàng thu dọn quần áo của mình, lẳng lặng rời đi trong tiếng cãi và tranh cướp sau lưng.

Cái nhà lớn là thế, chẳng ai chú ý tới chuyện nàng về rồi đi.

Cứ cách mấy tháng, nàng sẽ lại tới thăm hỏi phụ mẫu Vương Lộc Xuyên, an ủi hai lão nhân đau lòng muốn chết. Lần đầu tiên tới gặp họ, hai chân nàng mềm đi. Nếu không phải vì nàng tùy tiện đào hôn, hẳn là bây giờ Lộc Xuyên vẫn đang sống tốt. Nhưng, tâm tình của hai lão nhân hóa ra vẫn bình tĩnh, lúc cáo từ, bọn họ còn đưa cho nàng một phong thư, bên trong có khế ước một căn nhà.

“Lộc Xuyên từng nhờ người chuyển lời về, nói là muốn hai ta tìm khế ước nhà đất căn nhà cổ ở huyện Di Xuân. Nó muốn coi đó là lễ vật tân hôn tặng cho con”, lão nhân cười thê lương: “Nó nói trong ngôi nhà ấy có đồ con thích”.

Nàng lại đau lòng.

Ta có thể yêu muội.

Đúng thế, hắn không có được tình yêu của nàng nhưng chí ít hắn có thể yêu, hắn đã yêu hết mình.

Nàng không nhận khế ước nhà đó, nhưng giúp phụ mẫu Vương Lộc Xuyên khai quật bảo tàng bên dưới.

“Những món đồ cổ quý giá này đều có thể làm của báu gia truyền”, nàng mang từng món đồ đào được ra trước mặt họ, nào là đồ đồng, châu ngọc, hộp gấm, vàng ròng…

Vì không muốn để nàng buồn, hai lão nhân chỉ không ngừng cười, nhưng nụ cười lại rất gượng gạo.

Nàng quên mất Vương Lộc Xuyên là đứa con duy nhất của gia đình bốn đời đơn truyền này. Ừ thì có của báu gia truyền, nhưng chẳng thể truyền cho ai.

Mỗi năm, đầu hè, vào ngày giỗ của Vương Lộc Xuyên, nàng đều tới Thanh Lĩnh Sơn một lần.

Sáng sớm lên đường, quá trưa thì tới. Từ chân núi đi bộ lên đỉnh, dọc đường hái theo một đóa xuân cúc lớn. Lúc tới trước mộ, nàng bỗng phát hiện trên ngôi mộ đã đặt một đóa xuân cúc vàng tươi. Cỏ hoang trước mộ cũng đã được nhổ hết, gạch lát bị nước mưa xối đi được xếp lại ngay ngắn. Mộ đã được quét dọn cẩn thận rồi.

Dưới đất hãy còn tro tiền tan tác.

Nàng biết sáng hôm đó, Tử Hân đã tới đây.

Nàng cảm thấy có chút an ủi.

Nàng biết Tử Hân sẽ nhanh chóng quên nàng, giống như lần thứ hai nàng gặp chàng, chàng đã hoàn toàn quên đi cô bé sáu năm trước gặp ở Đông Đường trấn. Giữa hai người không hề phát sinh những chuyện khắc cốt ghi tâm, cho dù từng hôn nhau nhưng cũng là nụ hôn sau trận cãi vã. Nàng biết bản thân không phải là một nữ chân lý tưởng, với lại đối với nàng mà nói, nữ nhân lý tưởng và lý tưởng của nữ nhân vĩnh viễn không phải là một chuyện.

Nhưng dù sao chàng vẫn nhớ tới Lộc Xuyên.

Nàng thắp hương, ngồi bên mộ, buồn bã nhớ lại chuyện một năm trước.

Ngày ấy năm sau, nàng lại tới trước mộ. Trên mộ đã có một đóa xuân cúc. Hai người bọn họ vẫn lỡ dịp gặp nhau.

Tới năm thứ ba, nàng cố ý dậy thật sớm, lúc vội vàng chạy tới Thanh Lĩnh sơn mặt trời chỉ vừa mới lên. Nàng bỏ ngựa lên núi, cảm thấy bước chân của mình không ngờ lại mau như thế. Thật ra tối ngày hôm trước, nàng đã bắt đầu cảm thấy rất phấn khởi, gần như thức trắng đêm. Liệu nàng có thể nhìn thấy Tử Hân không? Mấy năm qua rồi, chàng sẽ thay đổi thế nào? Chàng còn nhận ra nàng chăng?

Khi lên đến trước mộ trên đỉnh núi, nàng thất vọng. Nàng lại nhìn thấy một đóa xuân cúc, thấy mộ phần được quét dọn tinh tươm như trước. Chàng vừa mới đi khỏi, trên đóa xuân cúc còn lưu lại mấy giọt sương sớm.

Lúc bấy giờ nàng mới ý thức được, Tử Hân không hề biết nàng cũng tới tảo mộ. Hoa và tiền giấy chẳng được mấy ngày sẽ bị mưa mùa hè dữ dội gột đi sạch sẽ. Gạch lát trên mộ sẽ bị nước mưa lật tung, cỏ dại trên mộ sẽ lại mọc đầy. Lần thứ hai Tử Hân tới, nơi đây lại đã thành một nơi hoang sơ lạnh lẽo.

Tô Phong Nghi chẳng rõ mình đang trông đợi điều gì. Nếu nàng mong đợi Tử Hân, sao năm xưa lại phải cự tuyệt chàng? Nếu không mong đợi Tử Hân, sao bản thân lại vui đến vậy, thất vọng nhường này?

Nàng không hề biết lúc này Tử Hân đang theo quân doanh của Đinh tướng quân làm một chức quân y ở miền tây bắc xa xôi. Nơi đó chiến sự liên miên, chàng chữa trị cho thương binh trên chiến trường, được tiếp xúc với các kiểu các dạng thương tật.

Mọi người đều nói tay giang hồ lang trung này không chỉ y thuật cao minh mà còn có tính ham mê trời sinh, khi trị thương hoặc làm phẫu thuật thì tập trung tinh thần đến mức bao nhiêu lần bị quân địch bắt được, rồi lại được Đinh tướng quân lúc thì lấy tù binh ra trao đổi, lúc thì tự mình đem quân tới cứu về.

Chẳng ai hiểu sao Đinh tướng quân trời sinh tính tàn bạo lại thích cái tay quân y này đến thế, lại còn cho phép hắn mỗi năm cứ tới tiết đầu hè một mình quay về phương nam tảo mộ bằng hữu.

Vị quân y này cực kỳ coi trọng chữ tín. Một mình hắn xuyên qua sa mạc mã tặc ẩn hiện, vượt suối sâu sông lớn, lặn lội ngàn dặm tới trước mộ bằng hữu, chỉ lưu lại đó chưa tới nửa canh giờ rồi lại quay ngựa lên đường trở về. Thời gian đi về đã mất đứt hơn năm tháng trời.

Chàng vẫn không ngừng viết sách, không ngừng tranh luận với phụ thân. Người trong giới Hạnh Lâm đều công nhận, muốn hoàn toàn hiểu được sách của Mộ Dung Vô Phong thì ắt phải nhờ tới sách chú của Mộ Dung Tử Hân. Còn Mộ Dung Tử Hân thì có thói quen khiêu chiến với quan điểm của Mộ Dung Vô Phong trong chú thích của mình. Bởi thế, xem xong chú thích của Mộ Dung Tử Hân, người ta đâm ra lại nảy sinh hoài nghi với sách của Mộ Dung Vô Phong, chẳng rõ đôi phụ tử này rốt cuộc ai có đạo lý hơn.

“Quan điểm của phụ thân tôi và tôi đều không sai, chỉ có điều của tôi thì rõ ràng hơn thôi”, đây là lời giải thích của Tử Hân.

Nghe nói câu này truyền tới tai Mộ Dung Vô Phong đã khiến người bừng bừng nổi giận. Tử Hân hiếm khi về thăm phụ thân được một lần, mà phụ tử hai người cứ gặp mặt là phải tranh cãi to một trận. Chỉ vì một chú thích nho nhỏ trong sách mà hai người cãi vã tới đỏ mặt tía tai, cả đêm không ngủ.

Cứ như thế mà hết hai năm, Tô Phong Nghi quyết tâm không cố đi gặp Tử Hân nữa.

Nàng vẫn tới tảo mộ nhưng vẫn sáng sớm đi, quá trưa tới nơi. Lúc tới nơi tất sẽ thấy một đóa xuân cúc vàng tươi.

Nàng vẫn không hề gặp qua Tử Hân.

Trong khoảng thời gian này, nàng lại đào hôn hai lần. Lần sau cùng nàng định gả cho một thương nhân đồ cổ tính ôn hòa, là đồng nghiệp với nàng, có học vấn, nhân phẩm tốt, có tiếng nói trong giới, nhưng vào trước ngày thành thân, nàng lại bỏ trốn.

Cứ nghĩ tới đêm tân hôn sẽ phải đối diện với nam nhân đó, nỗi sợ hãi xâm chiếm nàng. Nàng cho rằng bản thân có thể khắc phục nỗi sợ hãi đó, nhưng theo thời gian ngày càng tới gần, nàng vẫn cứ đứng ngồi không yên như cũ. Dần dần, tình hình còn càng lúc càng nghiêm trọng, tâm tình nàng hỗn loạn, trong người nôn nao khó chịu, cả đêm không ngủ được, tim đập như điên, cuối cùng nàng chỉ đành đào hôn bỏ trốn.

Đường Hành oán trách rằng, hắn đúng là đã uổng công may cho nàng hai bộ áo cưới tuyệt mỹ.

“Làm áo cưới phải hao tốn tâm huyết đấy, xin muội chân thành một chút có được không?”

Lúc ấy, Đường Hành đã quay về Đường môn. Đường môn tuy cách Gia Khánh không xa nhưng với tính tình lười biếng của hắn, mấy năm rồi cũng chẳng buồn gặp Tô Phong Nghi lấy một lần. Chỉ mỗi khi nghe tin nàng kết hôn mới sai người đưa tặng một bộ áo cưới tự tay mình làm.

Lần đào hôn cuối cùng, Tô Phong Nghi chẳng biết tránh đi đâu liền trốn đến Đường môn. Lúc tìm được Đường Hành, nàng mới kinh ngạc phát hiện, Đường Hành không chỉ đã thành thân mà còn trở thành một ông bố trẻ!

“Muội nhất định không ngờ đúng không?”, Đường Hành đích thân xuống bếp nấu cho nàng cả một bàn tiệc.

“Bao giờ thì được gặp phu nhân của huynh?”, nàng đưa mắt nhìn tới nhìn lui nhưng chẳng thu được đầu mối gì.

“Nàng đưa con tới bờ sông tản bộ rồi, chắc sắp về.”

Nàng “A” một tiếng, có chút phấn khích. Đường Hành có thể thay đổi, vậy thì chuyện gì không thể thay đổi được đây?

Nàng luôn không chịu thừa nhận bản thân nhung nhớ chàng, nhưng nỗi nhớ không mời mà đến, càng ngày lại càng nồng, càng ngày càng da diết, đến mức ngày giỗ của Lộc Xuyên trở thành ngày nàng mong đợi nhất trong năm.

Nhất định phải nhìn thấy đóa xuân cúc đó, thì năm ấy nàng mới có thể sống yên ổn.

Cách nghĩ này chẳng có lý do, rất hoang đường nhưng nó đã bắt đầu ngày đêm giày vò nàng.

Ngày giỗ năm thứ sáu, nàng tới Thanh Lĩnh Sơn trước một ngày.

Một phần đã bị cỏ hoang che lấp, dấu sỏi ngang dọc, hang cáo lỗ chỗ. Nàng cầm một cái cuốc nhỏ, quỳ xuống đất, chăm chỉ thu dọn: phạt cỏ, cọ rửa bia mộ, lát lại gạch mộ, đắp lại chỗ đầu mộ bị sụt lún. Sau đó, nàng thắp hương, cắm đóa xuân cúc tươi mới bắt mắt vào lọ hoa.

Nàng hoài niệm sâu sắc một người, đồng thời đang chờ đợi một người khác. Cả tới sau khi chết, Lộc Xuyên vẫn còn giúp nàng, một phần của hắn trở thành nơi duy nhất nàng có thể gặp được Tử Hân.

Đêm hè chốn sơn cốc cực kì yên ắng. Nàng màn trời chiếu đất, nằm bên cạnh mộ. Trên trời muôn vì sao lạnh lẽo, lấp lánh ánh sáng cô độc. Đến nửa đêm có thể nghe thấy tiếng dơi bay vụt qua đầu, rồi lại chuyển hướng giữa trời, bay xuống vách núi.

Nàng chăm chăm nhìn ba chấm đỏ đầu nén hương, lặng lẽ cầu khấn.

Từ nửa đêm cho tới sáng sớm, rồi lại từ sáng sớm tới hoàng hôn, mỗi một âm thanh phát ra trong rừng đều khiến nàng kích động.

Cho đến khi nàng nhận ra, đó chẳng qua chỉ là tiếng gió thổi qua kẽ lá mà thôi.

Không có xuân cúc, cũng chẳng thấy Tử Hân.

Nàng cho rằng ngựa xe không tiện nên chàng tới muộn, bèn đến Sơ An trấn tìm một khách điếm ở một mạch mười ngày.

Mỗi sáng sớm nàng lại tới đợi bên mộ.

Tử Hân vẫn không hề xuất hiện.

Nàng lưu lại đầu mộ một túi da trâu nhỏ, bên trong có ghi địa chỉ của nàng, bảo Tử Hân đọc được thư thì nhất định phải tới tìm nàng. Sau đó, nàng như kẻ mất hồn mà trở về Gia Khánh.

Những ngày tiếp theo, nàng ảo tưởng nửa đêm chợt có tiếng gõ cửa.

Nhưng tiếng gõ cửa không hề vang lên.

Đã qua ba tháng, chẳng thấy tin tức gì của Tử Hân.

Có lẽ Tử Hân đã nhận được phong thư đó nhưng vốn không muốn gặp nàng. Có lẽ chàng đã an cư yên ổn ở nơi nào đó, không còn lãng du. Có lẽ chàng đã tìm thấy tình yêu của mình, cưới vợ sinh con…

Có lẽ, vô số có lẽ.

…Có lẽ chàng đã gặp chuyện chẳng lành, không còn trên đời này nữa.

Nàng bắt sống trong những ngày với vô số có lẽ, bị muôn vàn có lẽ ấy đày đọa.

Năm ấy trôi qua thật chậm chạp.

Nàng bắt đầu liều mạng cắm đầu ăn uống, càng ngày càng béo. Tới cuối năm, y phục đều không mặc nổi nữa.

Nàng vùi đầu làm ăn, khiến bản thân bận rộn bù đầu. Nàng kiếm được rất nhiều tiền mà vung tiền cũng thật bừa bãi.

Lúc sắp sang năm mới, nàng quyết định không nghĩ tới Tử Hân nữa, dự định vĩnh viễn quên chàng đi. Nàng không thể để cái người căn bản chẳng thể tìm thấy ấy làm lỡ dở chính mình, càng không thể để những suy nghĩ vô căn cứ kia cuốn lấy mình.

Nàng vẫn phải sống, ngày tháng vẫn cứ trôi, đầu óc nàng không thể lúc nào cũng lơ đãng, đêm đêm thao thức.

Quên chàng đi! Nếu Lộc Xuyên có thể yêu, nàng cũng có thể quên!

Không phải sao? Nàng là một nữ nhân dũng cảm, tuyệt đối sẽ không vì tình cảm, không có nơi gửi gắm mà phí phạm cuộc đời này.

Sau khi hạ quyết tâm, nàng cảm thấy nhẹ nhàng. Đây là tác phong nhất quán của nàng, chuyện không thể tháo gỡ, nàng liền tháo gỡ đầu óc mình. Suy nghĩ càng dễ biến chuyển hơn so với cuộc sống. Vì sao nhất định cứ phải là Tử Hân? Chàng tính tình cô độc, tính khí cổ quái, thân thể yếu ớt, nghèo kiết xác. Tô gia nếu mà biết nàng gả cho một nam nhân như thế không cười chết nàng mới lạ! Dù sao thì nàng cũng là thiên kim tiểu thư nhà danh giá. Nàng quyết định sau khi qua năm mới sẽ đi liên lạc với vị đồng nghiệp trong giới đồ cổ nọ. Sau khi nàng đào hôn, người đó vẫn độ lượng giữa mối quân tử chi giao với nàng, vẫn hay tới thăm nàng, mỗi dịp năm mới đều tặng lễ vật. Hai người vẫn là bằng hữu, trên phương diện làm ăn vẫn hỗ trợ lẫn nhau. Còn nhớ có lần, vì một vụ làm ăn liên quan tới sinh tồn của cái tiệm đồ cổ nhỏ của nàng, nàng đã mặt dày mày dạn tìm tới người ta, muốn hắn giúp đỡ: “Nhân nghĩa không thành, việc làm ăn còn đó mà!”.

“Nàng chịu gả cho ta chứ?”, người đó cũng không nản lòng hỏi nàng.

“Không”, nàng dứt khoát cự tuyệt.

“Được rồi”, người đó thở vắn than dài, nhưng vẫn dốc sức giúp nàng.

Nàng luôn cảm thấy người này không tệ, qua lần đó lại càng cảm kích hắn.

Bất kể có sợ hay không, nàng nhất định phải thử một lần nữa.

Sau đó, nàng hạ quyết tâm gửi cho Đường Hành một phong thư, sau khi hàn huyên thì nhờ hắn một lần nữa may cho nàng bộ áo cưới, vì năm nay nàng “nhất định sẽ đem bản thân gả đi”, lại còn đảm bảo với hắn đây là lần sau cùng hắn phải làm áo cưới cho nàng.

Nhận được thư, Đường Hành đột nhiên tới gặp nàng.

Hôm ấy là mùng Ba Tết. Đường Hành nói, hai người mấy năm không gặp, nên hắn phải đích thân đến đo đạc cỡ người nàng.

Trước giờ nàng chẳng giấu giếm gì với Đường Hành, bởi thế liền kể cho hắn nghe phiền não của bản thân.

Sau khi nghe xong, Đường Hành hỏi: “Sao muội không đi tìm huynh ấy?”.

“Muội làm sao biết được huynh ấy ở đâu?”

“Sao muội không hỏi ta?”

Tô Phong Nghi cứng lưỡi: “Huynh?... Huynh biết à?”.

“Ta không biết nhưng có một người chắc chắn biết.”

“Ai chắc chắn biết?”

“Phụ thân huynh ấy.”

Lúc bấy giờ nàng mới biết phụ thân của Tử Hân chính là Mộ Dung Vô Phong, vị thần y vang danh thiên hạ. Vân Mộng cốc rất giàu có, chàng không những là truyền nhân nhận y bát của thần y mà còn là người thừa kế duy nhất của gia tộc.

Nghe được tin này, tâm tình vui vẻ của nàng chuyển thành chán nản.

Nàng không muốn biết thân phận ấy của chàng, thà rằng cứ nghĩ người mình yêu là giang hồ lang trung xoàng xĩnh nay đây mai đó.

“Huynh ấy là một giang hồ lang trung lang bạt khắp nơi”, Đường Hành nói: “Theo ta biết, trừ cái nghề giang hồ lang trung ra, Tử Hân chưa từng làm gì khác”.

“Nhưng mà, muội gặp huynh ấy rồi, huynh ấy liệu còn nhận ra muội không?”, Tô Phong Nghi than thở: “Dù sao cũng đã sáu năm rồi”.

“Khó nói lắm”, Đường Hành lắc đầu: “Nếu năm ngoái muội đi gặp huynh ấy, có lẽ huynh ấy còn nhận ra. Bộ dạng muội bây giờ, ta cũng phải rất lâu mới nhận ra”.

Nàng cười gượng ngắm nghía bản thân.

Hình ảnh nàng trong gương béo tròn ba vòng, gương mặt vừa to vừa tròn trĩnh, mi mắt dày cộp, cằm hai ngấn, đi lại một lúc thì phở phì phò, đeo tạp dề lên lại giống hệt một đại tẩu lau dọn nhà bếp.

Nàng tới Thần Nông trấn giữa cơn gió tuyệt, nhưng thế nào cũng không gom đủ dũng khí tiến vào Vân Mộng cốc.

Sáu năm qua rồi, nàng chẳng có chút liên lạc với người ấy, cũng chẳng rõ chàng còn sống hay đã chết. Cho dù có gặp được chàng, nàng cũng chẳng tìm ra lý do hợp lý.

Huống chi, ừ thì tìm được Tử Hân rồi thì sẽ sao đây? Gả cho chàng ư? Sau khi trốn chạy bao nhiêu cuộc hôn nhân, nàng có thể đối mặt với Tử Hân không? Nàng có thể đảm bảo vào cái ngày gả cho chàng sẽ không bỏ trốn sao?

Vả lại, Tử Hân còn nhận ra nàng không? Còn thích nàng nữa không?

Rốt cuộc, Tử Hân trước giờ chưa từng nói thích nàng.

Được rồi, Tô Phong Nghi, mày lại tự đa tình rồi. Nàng cười nhạo bản thân.

Bởi thế, khó khăn lắm mới tới được cửa Vân Mộng cốc, nàng nghĩ đi nghĩ lại bèn đứng trước cửa thở dài rồi bảo phu xe quay đầu rời đi.

Nàng tùy tiện tìm một khách điếm trong Thần Nông trấn ở tạm. Lúc đang ăn trong tiệm cơm, nàng chợt nghĩ, thần y Mộ Dung Vô Phong đã nổi tiếng như thế, vậy thì hỏi thăm tung tích Tử Hân trong trấn này chắc hẳn không khó. Nàng bèn gọi tiểu nhị, hỏi thăm hắn.

“Cô nương hỏi về công tử của Mộ Dung tiên sinh à, biết, biết chứ. Trước công tử luôn lãng du bên ngoài, năm ngoái đột nhiên bị thương cho nên đã về cốc ở nửa năm rồi.”

Giờ nàng mới biết mấy năm nay Tử Hân luôn ở dưới trướng Đinh tướng quân làm quân y tận miền tây bắc xa xôi.

Trong một lần chiến sự, vai trái bị trúng tên, bởi trong quân chỉ có mỗi một vị đại phu là chàng, y vụ quá bận bịu, không có thời gian xử lý, nên vết thương viêm sưng, lan ra toàn thân. Đinh tướng quân thấy chàng bệnh tình trầm trọng, không cơ khỏi bệnh, liền phái một đội nhân mã vượt ngàn dặm đưa chàng về Vân Mộng cốc. Tuy dưới sự chăm sóc kỹ lưỡng của phụ thân, chàng đã dần dần khôi phục nhưng do kinh mạch tổn thương, trị liệu lại chậm trễ nên tay trái của Tử Hân đã để lại di chứng, tới tận bây giờ cử động vẫn cứng nhắc, rất không thuận tiện. Nghe bảo, trước khi bệnh, Tử Hân luôn dùng tay này để thăm mạch, sau khi bị thương, chàng đã không có cách nào khám chữa cho người ta nữa.

“Vị công tử này tính tình cực kỳ cổ quái, sáu năm trước rời cốc hành nghề lang trung rồi thì từ đó không nhận một đồng nào của phụ thân, tới tận bây giờ vẫn thế”, tiểu nhỉ nói.

“Vậy chàng… còn ở trong cốc không?”

“Vừa khỏe lên đã chuyển ra ngoài rồi. Công tử ở một trấn khác. Cô nương bảo có lạ không, vị ấy đã không hành được nghề y, cũng không chịu mở lớp nhận học trò mà lại chạy lên chùa kiếm sống bằng cách chép kinh cho người ta. Một nghìn chữ mới kiếm được năm đồng, ấy thế mà vẫn vui vẻ không nản. Phương trượng chùa ấy nói, tiểu khải vị ấy viết ra thanh tú đẹp đẽ, bản thảo trả về trước giờ không sai lấy một chữ. Một bận, có người phát hiện công tử sao thiếu một chữ, liền bảo với công tử là không thành vấn đề, bổ sung chữ ấy vào bên cạnh là được rồi. Người lại không chịu, đem bản thảo ấy về cặm cụi chép lại một lượt. Ngay cả phương trượng cũng bảo, người như thế đốt đuốc ban ngày cũng khó tìm, trả cho ít tiền công như vậy, mà vẫn làm tỉ mỉ kỳ công đến lạ.”

“Nhưng mà, từng ấy tiền huynh ấy có đủ sống không?”, trong đầu hiện lên khuôn mặt trắng trẻo mà ngang ngạnh của Tử Hân, Tô Phong Nghi biết chàng là người như thế, thà chết đói cũng giữ vững nguyên tắc của mình tới cùng, nghĩ tới đây trước trán nàng không khỏi túa mồ hôi lạnh.

“Công tử ở trong một gian nhà nhỏ, chỉ có một giường, một bàn, một cái ghế băng, cả ngày ăn mì suông rẻ tiền. Tới phụ thân công tử nhìn thấy cũng buồn rầu. Ài, cũng chẳng biết trúng phải tà gì, nhà có tiền như thế…việc gì phải chịu khổ như vậy chứ?”

Tô Phong Nghi kinh nhạc.

Tử Hân vẫn là Tử Hân. Chàng chẳng hề thay đổi, vẫn khiến người ta khó hiểu như xưa.

“Huynh có biết huynh ấy ở trấn nào không?”, cuối cùng nàng hỏi.

“Không rõ”, tiểu nhị lắc đầu, thấy nàng thất vọng bèn nói: “Để tôi đi hỏi giùm cô nương”.

Hắn chạy ra sau nhà hỏi một vòng rồi quay lại bảo nàng: “Ở Đông Đường trấn”.

Trong lòng nàng chấn động, đặt phắt tách trà xuống, nhảy lên ngựa vội vã phi đi.

Khoảng trời đấy tuyết lớn rơi vô tận. Con đường nọ mười hai năm trước nàng từng đi qua, bây giờ trong trận tuyết lớn đã trở nên hoàn toàn lạ lẫm.

Có mấy lần nàng đã hoài nghi bản thân đi nhầm đường, đang đi vào một thôn làng xa lạ nào đó.

Người đi đường thưa thớt, vó ngựa phi trong tuyết cuộn lên từng đám hoa tuyết. Hoàng hôn xuống, tiểu trấn trong cơn gió tuyết yên bình nhường ấy. Ánh đèn vàng nhập nhoạng như trong mộng, khói bếp nghi ngút, thổi dạt tuyết bay đầy trời.

Gió bấc gào thét, khí lạnh buốt xương, con đường lát đá xanh đã bị tuyết phủ kín. Người bán rong vẫn cần mẫn đứng bên đường chào bán bó rau cải cuối cùng trong sọt, đấu gạo cuối cùng trong bao. Hắn rao gọi bằng giọng run run, thi thoảng lại đưa đôi tay lạnh sưng đỏ lên miệng, sưởi ấm bằng hơi thở của mình.

Tô Phong Nghi đi dọc theo dãy bảng hiệu ngắm nhìn, chúng to nhỏ khác nhau, chẳng có gì đặc biệt, nàng không sao nắm chắc nơi đâu là chốn hai người đã gặp gỡ mười hai năm trước.

Nàng đánh phải gõ bừa cửa của một tiệm, định hỏi thăm chủ nhân nơi Tử Hân ở.

Thời khắc cánh cửa mở ra, nàng chợt sững người!

Nàng đã gặp được Tử Hân!

Tử Hân cũng thoáng sững ra nhưng rồi khẽ mỉm cười với nàng.

Thoắt cái mặt Tô Phong Nghi đã đỏ bừng, bẽn lẽn nhìn chàng. Nàng biết bản thân thay đổi quá nhiều, có lẽ Tử Hân đã chẳng còn nhận ra nữ nhân to béo trước cửa nhà mình là ai. Đang định mở miệng, Tử Hân đã tranh chào trước:

“Phong Nghi, xin chào.”

“Muội… muội… xin chào.”

“Bên ngoài lạnh lắm, vào trong này ngồi”, chàng hé một góc cửa đợi nàng vào rồi đóng cửa lại.

Quả nhiên đó là căn phòng rất nhỏ, trừ mấy món đồ đạc đơn giản nhất ra thì chẳng còn gì nữa. Có điều căn phòng được thu dọn sạch sẽ, ở giữa có một chậu sưởi giữ ấm, than cháy leo lét, giấy dán cửa sổ mỏng dính chẳng ngăn nổi khí lạnh bên ngoài, chàng đang khoác chiếc áo da cũ mèm, ngón tay đã lạnh tới thâm đi.

Tử Hân pha cho nàng một tách trà nóng nhưng không làm sao bưng cho nàng được, bởi một tay chàng đã bị thương, tay kia còn phải chống trượng.

Nhận ra chàng đang rất lúng túng, nàng khẽ cười, nhấc tách trà trên bàn, nhấp nhẹ một ngụm.

“Muội đang lo huynh chẳng còn nhận ra muội nữa”, nàng ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt chàng.

Từng ấy năm đã qua, nàng vẫn dễ dàng rung động bởi khuôn mặt chàng, đôi mắt xa xôi mà tha thiết ấy của chàng.

“Sao thế được?”, chàng chăm chú nhìn nàng nói: “Ta vĩnh viễn nhận ra muội”.

Mặt tự dưng lại đỏ lên, nàng ôm tách trà, cúi đầu không nói.

Tử Hân cười, chợt nghĩ ra gì đó, liền nhấc sọt trúc dưới đất lên, nói: “Muội ngồi đây nhé, ta ra ngoài mua ít than rồi về… Trong phòng lạnh quá”.

Nàng vội vàng đứng dậy, giằng lấy sọt trúc, nói: “Muội đi với huynh”.

“Không cần đâu, bên ngoài đang có tuyết lớn…”

“Muội vừa mới từ ngoài vào mà.”

“Thôi được rồi.”

Chàng đi tới ngồi cạnh cửa, lấy ra một đôi giày định thay. Tay trái chàng không linh hoạt, loay hoay mãi mới đi xong một chiếc, Tô Phong Nghi bèn quỳ xuống, gạt tay chàng ra, nói: “Để đấy cho muội”.

Nói rồi, chẳng thèm tranh cãi, cứ thế giúp chàng đi nốt chiếc còn lại.

Chàng định nói “đa tạ” nhưng lại cảm thấy như thế xa lạ, nên lời đã tới môi nhưng không nói ra miệng.

Ra khỏi cửa, đi trên đường tuyết, chàng chợt nắm lấy tay nàng, hỏi: “Phong Nghi, mấy năm nay muội sống có tốt không?”.

“Rất tốt, huynh thì sao?”

“Cũng ổn.”

“Lên ngựa đi, dưới đất trơn quá”, nàng dắt ngựa, nói với chàng.

“Không, không, không”, chàng lập tức nhớ tới Tiểu Mi, đời này kiếp này, chàng tuyệt đối không thể để nữ nhân nào dắt ngựa cho mình nữa: “Chợ họp cách đây không xa, đi bộ một chút là đến mà”.

Tô Phong Nghi chỉ đành đi bộ cùng chàng tới chợ.

Dọc đường, chàng vẫn một mực lặng lẽ dắt tay nàng. Nàng cảm nhận được cánh tay trái bị thương của chàng không còn sức lực như trước, nhưng vẫn rất ấm áp, thậm chí nàng còn cảm thấy bộ dạng chàng dắt tay mình rất ngây thơ, rất ỷ lại, cứ như một đứa bé vậy. Tử Hân vẫn gầy guộc như xưa, nhưng lại cố chấp đi phía trước, chắn gió tuyết trước mặt đang ập tới nàng.

Tìm tới cửa tiệm bán than, chàng bỗng hỏi: “Muội định ở lại đây mấy ngày?”.

Nàng tức giận dừng bước, hung hăng trợn mắt nhìn Tử Hân.

“Không, không, ta không phải có ý đó”, chàng vội vàng giải thích: “Nếu muội ở lại ít ngày, ta sẽ mua ít than một chút, cho bớt khói. Nếu muội ở lâu, ta đành phải mua như thường vậy… Tiền của ta không nhiều”.

Chàng có chút lo lắng, có chút phiền não, sao mới mở miệng đã lại đắc tội với nàng rồi.

Tô Phong Nghi nói: “Muội ở lâu nhưng cũng không muốn có khói”.

Tử Hân nhìn nàng than thở: “Phong Nghi, bao nhiêu năm rồi, muội vẫn khó chiều như thế”.

Nàng lập tức nhảy dựng lên: “Muội chẳng khó chiều chút nào, có huynh mới khó chiều, huynh là khó chiều nhất! Mấy năm nay huynh đi đâu? Sao không cẩn thận lại bị trọng thương tới mức này? Hẵng may là còn giữ được cái mạng, nếu không… nếu không… chẳng phải muội phải xuống tận âm tào địa phủ mới tìm được huynh sao?”.

Tử Hân vội vàng ngậm miệng, đưa tiền trong tay ra mua loại than tốt nhất, rồi để cho Tô Phong Nghi ôm bịch than nặng nề theo chàng quay về.

Cho thêm than, lửa trong chậu sưởi đã cháy mạnh hơn, căn phòng cũng theo đó mà ấm dần lên.

Căn phòng nghèo nàn, nghĩ tới việc chàng phải sống đạm bạc nhường này, nàng không khỏi sinh lòng thương cảm.

Hai người trầm mặc không nói, nhìn nhau hồi lâu.

Trong ánh nến đung đưa, Tô Phong Nghi đột nhiên hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi chàng: “Tử Hân, huynh còn gặp được Trúc Ân không?”.

Chàng lắc đầu: “Không”.

Đúng là không hề. Kể từ cái ngày chia tay với Tô Phong Nghi, Trúc Ân không còn xuất hiện nữa.

“Huynh không cần phải trừng phạt bản thân”, Tô Phong Nghi nắm lấy tay chàng, dịu dàng nói: “Đấy không phải lỗi của huynh”.

Tay của Tử Hân khẽ động: “Ta không biết muội ám chỉ điều gì”.

“Đường Hành đã kể cho muội nghe chuyện Tiểu Mi.”

Tử Hân bất an nhìn nàng, trong mắt chợt hiện vẻ thống khổ: “Không, là ta giết muội ấy!... Ta không nên hẹn muội ấy ra ngoài, không nên học cưỡi ngựa, ta không nên sơ ý đãng trí đánh rơi trượng… Là ta hại muội ấy, là ta giết muội ấy! Muội ấy còn nhỏ thế, mới mười một tuổi…”.

Nhắm mắt vào, chàng lại trông thấy Tiểu Mi, nghe thấy tiếng sấm hôm ấy. Cô bé ngã dưới đất, máu đen từ sau đầu tràn ra… Cô bé mở to mắt nhìn chàng, tựa như còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì. Đúng vậy, cho tới tận khi chết, cô bé vẫn không biết sinh mệnh hóa ra có thể dễ dàng biến mất như thế.

Muội buồn ngủ rồi, ngày mai lại dạy huynh.

Tô Phong Nghi dùng móng tay găm vào tay chàng, nhìn vào mắt chàng: “Cho nên huynh mới chọn cách bỏ chạy, chọn lang bạt, nghĩ rằng mình không xứng đáng được sống tốt đẹp, đúng không?”.

Đúng không?

Chàng tự hỏi, là thế sao?

Mỗi khi quyết ý đi gặp Tô Phong Nghi, tới thời khắc sau cùng chàng lại từ bỏ. Chàng biết vì sao mình lại lảng tránh nàng.

Giống như Vương Lộc Xuyên từng oán trách nàng, Tô Phong Nghi này quả thật khiến người ta lộn ruột, sắc bén tới mức khiến người khác khó chịu. Cái nhìn của nàng lại còn lấp loáng như điện, chẳng chịu bỏ qua cho người khác chút nào.

Chàng không chịu đối diện với nội tâm của bản thân, bởi thế cũng không dám đối diện với nàng.

“Đấy không phải là lỗi của huynh!”, nàng to tiếng nhắc lại: “Xin đừng khiến cho những người thương yêu huynh cũng phải chịu tội nữa!”.

Đúng thế, bao nhiêu năm rồi chàng không về thăm phụ thân? Nếu lúc Tử Duyệt xảy ra chuyện mà có chàng bên cạnh, có lẽ nàng đã không coi nhẹ mạng sống như thế chăng?

Khuôn mặt tái nhợt của chàng nở nụ cười: “Được rồi, đấy không phải là lỗi của ta”.

“Vậy thì huynh tha thứ cho bản thân đi”, nàng ngồi tới bên chàng, nghiêng đầu sang, ngọt ngào thủ thỉ: “Nhân tiện cũng tha thứ cho muội”.

Tử Hân có chút không hiểu: “Tha thứ cho muội cái gì?”.

“Phàm là chỗ nào ở muội huynh không thích thì đều phải tha thứ”.

“Chỉ cần muội là chính bản thân muội, ta đều thích hết.”

Chàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, sau đó cầm gậy trúc khều than trong chậu sưởi, nói: “Bữa tối muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho muội”.

“Phu thê phế phiến[1], thịt viên tứ hỷ, củ cải sào”, nàng không chút khách khí nêu thực đơn.

[1] Một món ăn nấu từ tim bò, lưỡi bò, dạ dày bò, thịt bò nhưng không hề dùng phổi bò.

Tử Hân đứng dậy, rầu rĩ đi vào bếp, đi được nửa chừng bỗng nhiên vòng lại, tới trước mặt nàng, hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt nàng, nói: “Phong Nghi, gả cho ta đi”.

Thoáng cái mặt Tô Phong Nghi đã đỏ rực: “Sao bây giờ huynh mới nói!”.

Chàng lập tức hồi hộp: “Giờ nói đã muộn mất rồi sao?”.

Nàng mở to mắt nhìn chàng hồi lâu rồi cười rạng rỡ: “Không muộn, không muộn chút nào”.

Đêm hôm đó, cuối cùng bọn họ cũng ở bên nhau.

Không có nến đỏ, không có áo cưới.

Nàng cho rằng bản thân sẽ sợ nhưng tất thảy đều diễn ra tự nhiên.

Bây giờ nàng mới hiểu, trước mặt Tử Hân, những nỗi sợ hãi chôn giấu bao nhiêu năm không hề tồn tại.

Nếu yêu một ai đó sâu sắc, nỗi sợ hãi nào cũng có thể khắc phục.

Ngày thứ ba, Tử Hân tới chùa khước từ việc sao kinh.

“A”, phương trượng có chút tiếc rẻ: “Quá mệt mỏi hả? Sao này cậu cứ lui tới sao chép, sao ít đi một chút cũng được… Tiền công không đổi”.

“Không, không, không”, chàng nói: “Phương trượng, con thành thân rồi”.

“Chúc mừng, chúc mừng!”, phương trượng vui thay cho chàng.

“Thê tử con kiếm được nhiều tiền hơn con nhiều”, Tử Hân cười nói: “Nàng bảo, con cứ ở nhà mà tĩnh tâm viết sách, không cần chép kinh nữa”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.