Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 51




“Grumble? Cậu có ở đấy không?” Cầm trong tay một cái xô, Sunday thận trọng nhón chân bước qua những mảnh vụn đổ nát của chiếc giếng. Dưới sức nóng ban ngày, những viên đá đổ mồ hôi còn nhiều hơn cả chính bản thân cô, và cô bị trượt chân. Cô dang cánh tay ra vói nỗ lực tự kéo lấy chính mình - cô không muốn vô tình đè bẹp người bạn tốt nhất của mình! Sau khi chấp chới, chênh vênh mất một lúc, cô đã lấy lại được thăng bằng.

Một tràng cười dài những tiếng ộp oạp vang lên phía bên trái cô.

“Cậu đã thấy rồi hả?”

“Ừ,” cậu ta trả lời. “Mặc dầu tôi e rằng cô sẽ không thăng bằng nổi.”

Sunday tìm thấy một khu đất bằng phẳng hơn và ngồi thụp xuống chỗ đó. Chú ta nhảy những bước ngắn tới gần. “Cô tới sớm. Hôm nay không phải làm việc vặt trong nhà sao?”

“Tôi ước vậy! Đáng lẽ tôi đang đưa Trix tới chợ để bán bò; và vô vàn công việc chưa làm xong trong sáng nay sẽ được tiếp tục khi trở về nhà. Ngày mai tôi sẽ nghỉ, không tới nhà thờ để giúp Friday, điều đó nghĩa là sau này sẽ càng có nhiều việc nữa. Những việc vặt trong nhà, những việc vặt trong nhà. Thỉnh thoảng tôi nghĩ tất cả những gì tôi làm đều là những việc vặt.”

“Anh trai cô sẽ ổn nếu tự làm mọi thứ một mình chứ?”

“Anh ấy biết chính xác phải đi tới đâu, anh ấy đáng lẽ phải bán con bò cho những ai, và anh ấy bán được giá cả bao nhiêu. Anh ấy sẽ ổn.” Phần cuối cùng giống như là một lời cầu nguyện hơn là một câu trần thuật. Sunday đã trình bày từng chi tiết cho Trix, hơn ba lần, nhưng Trix là một người dị thường. Cô không muốn nghĩ về việc mọi thứ có thể có vấn đề, bởi vậy cô đổi chủ đề. “Tôi đã mang cho cậu một món quà.” Cô chìa cái xô nhỏ ra.

“Tôi...”

Grumble rõ ràng không thể nghĩ ra cái gì để cảm ơn cô, và cô bật cười. “Chúng ta đã trò chuyện quá lâu đến nỗi cậu bị mất nước rồi. Như này này.” Cô tựa người vào thành giếng và thả chiếc xô xuống, múc nước đầy ắp tới miệng xô. “Cậu không phải xin thứ lỗi hay bào chữa cho việc bơi lội đâu.” Cô ghì chặt cái xô kê giữa những hòn đá đồ sộ. “Thấy không? Cậu không cần phải tới tận chỗ cái giếng, bởi vì tôi đã đưa cái giếng đến cho cậu rồi.”

“Tôi chưa bao giờ biết tới lòng tốt và sự tử tế như vậy,” cậu nói.

“Đương nhiên là cậu đã từng biềt rồi!” cô khẳng định với cậu. “Chỉ là cậu không nhớ thôi.”

Chú ta không phủ nhận điều cô nói.

Việc cho và nhận những món quà luôn luôn là điều rất quan trọng trong gia đình Sunday. Những món quà, như là thứ ngôn ngữ, mang một quyền năng phi thường. Chúng có thể đem đến vận may một cách hiệu lực cũng như chúng có thể nguyền rủa; chúng có thể kéo con người xích lại gần nhau hơn hoặc tách lìa họ ra, khiến họ chia li. Chiếc xô đơn thuần là một vật chứng cho thấy Sunday coi trọng tình bạn với Grumble sâu sắc, quan trọng đến nhường nào, nhưng cô rất vui lòng khi thấy rằng nó cũng có ý nghĩa với Grumble nhiều như với cô vậy. Nếu cô không thể cầu chúc cho cậu ấy được trở lại thành người, thì ít nhất cô có thể cầu chúc cho cậu ấy vui vẻ, hạnh phúc.

Sunday lướt ngón tay trỏ qua những trang sách của mình. “Tôi qua tôi không có nhiều thời gian để viết, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ thích thú với nguyên do của nó.” Grumble nhảy tới một hòn đá lớn cạnh hổ bơi bằng gỗ cúa chú ta và trâm mình vào đây trong khi Sunday kể về chiếc hòm gô đáng kinh ngạc của Thursday, người chổng cướp biển của chị ấy, và chiếc kính thiên văn nhỏ màu nhiệm có thể nhìn thấy quá khứ, hiện tại và tương lai từ hàng dặm xa xôi - món quà nhân ngày bà tiên đỡ đầu đặt tên cho cô.

Sunday không bỏ sót bất kì chi tiết nào. Grumble bật cười vì cách cô diễn lại lời tuyên bố của Trix về ý định cướp nhà giàu, phân phát cho người nghèo, và cậu lo lắng về sự khó xử của món quà Thursday dành cho Monday. Nghe xong, cậu giục cô kể tiếp; bởi vậy cô mở cuốn sách của mình ra và đọc cho cậu nghe những điều ít ỏi cô đã viết về những người anh chị em ruột của mình cùng những món quà vào ngày bà tiên đỡ đầu Joy đặt tên cho từng người họ.

Với mỗi lời nói ra, Sunday lại cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn. Cứ như thể cô đã biết Grumble suốt cuộc đời mình vậy; chỉ với cậu ấy, tất cả những câu chuyện của cô trở nên mới mẻ. Cô ước rằng họ có thể là bạn mãi mãi và tiếc rằng họ không thể hơn thế.

Nhưng cô biết rằng sẽ không thể như thế mãi được; tình bạn của họ sẽ chỉ kéo dài cho đến khi Grumble duy trì được trí nhớ của mình. Cậu ta đã từng là một con người. Cậu sẽ không thể nghe những câu chuyện của cô nữa. Cậu sẽ mất đi năng lực ngôn ngữ của mình. Cuối cùng, cậu ấy sẽ không còn biết Sunday nữa. Cũng là một điều không thể tránh khỏi, bây giờ cô có tình bạn quý gịá này, cô càng sợ mất nó.

Grumble chắc đã luôn suy nghĩ về một điều gì đó tương tự. “Tôi đang quên dần việc cảm giác là một con người là như thế nào,” chú ta thú nhận. “Tôi không thể nhớ nổi những gương mặt hay những cái tên, ngay cả chính tôi. Tôi đã quên đi việc thức dậy và ra khỏi giường vào buổi sáng là như thế nào. Cảm giác của quần áo vải vóc trên da thịt mình. Mùi vị của bữa sáng trên đầu lưỡi. Thức ăn. Tôi nghĩ tôi đã yêu thức ăn, đã từng vậy.”

Trái tim Sunday thương cảm và lấy làm tiếc cho cậu ấy.

“Nhưng khi tôi lạc trong ngôn từ của cô, tôi thấy những căn phòng, mọi người và những màu sắc, tôi cảm nhận được tiếng cười, nỗi buồn khổ và sự tò mò. Tôi quên rằng tôi là một con ếch. Thay vào đó tôi là một người đàn ông, đang ngổi đây trong khu Wood, bên cạnh người bạn xinh đẹp của tôi, lắng nghe những câu chuyện về cuộc sống thú vị của cô. Cô là một phép màu với tôi, Sunday ạ.”

Cô cắn môi. Những cảm xúc kì lạ lại trào dâng trong cô. Đấy là điều dễ thương nhất mà chưa ai từng nói với cô.

“Cô đã làm hư tôi. Tôi đã trông ngóng sự bầu bạn với mọi người đến nhường nào cho đến khi tôi lắng nghe cô. Khi họ đi khỏi, đêm trở nên tăm tối hơn. Sự yên lặng, tĩnh mịch thét gào và trong sâu thẳm, và tôi thấy lòng rỗng toác, trống trải. Tôi nhớ họ, Sunday yêu quý của tôi ạ, và tôi nhớ cô.”

Không thể cưỡng lại, những giọt nước mắt tuôn rơi. Cô bất lực, không có quyền năng phá vỡ lời nguyền của cậu ấy, nhưng cô có thể cho cậu những gì cô có. Cô mở cuốn nhật kí của mình tới một trang còn trống và bắt đầu viết. Viết xong, cô tựa người ra sau và mỉm cười với người bạn của mình. “Sunday chẳng là gì cả,” cô đọc to, “cho đến lúc cô gặp Grumble - một người đàn ông tốt đẹp, với tâm hồn của một thi sĩ. Cậu ấy là người bạn tốt nhất của cô trên thế giới rộng lớn này, và cô yêu cậu ấy với tất cả trái tim mình.” Cô nhẹ nhàng gấp cuốn sách lại trong lòng mình. Ngực cô nhói đau. Đôi tay cô run rẩy. “Ồ, tôi đã ước làm thế nào...”

“Sunday!” Tên cô bị hét toáng lên từ xa. “Sunday!”

Trix? Anh ấy đang làm cái gì mà quay trở về sớm vậy chứ? Cô nheo mắt nhìn mặt trời trên cao. Lẽ ra anh ấy phải đi thêm một tiếng nửa hoặc ít nhất là hai tiếng nữa...

“Suuuuuuuuuun-daaaaaaaaaaaaaay,” Trix kêu gào, qua những tán cây.

“Ở đây!” Cô đáp. “Em ở đây.” Và rồi nói với Grumble: “À, dù thích hay không, cậu sẽ chuẩn bị gặp một số người trong gia đình tôi.”

“Đấy là một vinh dự,” chú ếch nói.

Trix lao qua những bụi cây và sẩy chân vấp ngã vào một khoảng đất trông, trên lưng là bao đựng tên và cung tên giương lên với cánh tay không vững. Thật ngọt ngào khi anh ấy nghĩ rằng cô cần được cứu nguy... và cũng hơi hơi đáng sợ khi anh ấy trang bị vũ khí và trông dữ dằn.

Sunday giơ tay lên để ngăn anh ấy lại; ý nghĩ kì quặc của việc giải cứu chớp nhoáng vụt mất trong đôi mắt anh, và anh hạ cung tên xuống. “Ôooooooooo.” Anh thở hổn hển nói. “Một cái Giếng tiên.” Sunday chộp lấy cổ tay áo khẳng khiu gầy gò của anh trước khi anh ấy có thể chạy vụt qua những hòn đá trơn và ngã gãy cổ. Đấy là tất cả những điều cô cần.

“Quá đúng, quý ông trẻ tuổi ạ.” Grumble nói. “Quả thật đây là một cái Giếng tiên. Tôi hầu như suýt quên mất.” Trix đông cứng, sững sờ và nhìn chằm chằm vào chú ếch.

“Trix, hãy gặp người bạn của em, Grumble. Grumble, đây là anh trai tôi, Trix.”

“Wow.” Trix nói.

“Bị bỏ bùa đây,” Grumble nói.

“Cậu có gặp những bà tiên ở đây không?” Trix hỏi chú ta.

“Có chứ,” chú ếch nói. “Họ rất thích thú khi lừa gạt những người qua lại nơi đây.”

Câu trả lời của chú ếch khiến Sunday bối rối. Theo tình trạng chung, thì cái giếng này đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi. Grumble không thể là một chú ếch trong khoảng thời gian lâu đến thế được, hoặc là cậu đã phải hoàn toàn quên đi nhân tính của mình rồi. Có thể cậu ấy đang nhớ vài chuyện khác chăng?

“Thế bà ấy có lừa gạt cậu không?” Trix hỏi. “Có phải đây là lí do tại sao cậu lại là một chú ếch?”

“Không,” Grumble nói. “Nhưng tôi đã hỏi rằng liệu bà ấy có thể phá hủy lời nguyền giúp tôi không.”

“Và bà ấy đã nói gì?”

“Dường như, chỉ có bà tiên nào đã ám lời nguyền đó mới có thể xóa bỏ nó được. Tất cả những gì mà các bà tiên khác có thể làm là... bẻ cong, nới lỏng nó một chút. Làm cho thời gian chịu lời nguyền ngắn đi. Bà ấy cho tôi thêm một năm làm người trước khi lời nguyền hết tác dụng, và bà ấy cũng giúp hóa giải.”

“Nụ hôn của tình yêu đích thực?” Trix mở mắt tròn xoe, hỏi.

“Chính đây.” Grumble nói. Cậu ấy không ngẩng đầu lên nhìn Sunday, nhưng Trix lại rất tự tin vào trí thông minh của mình.

“Em đã...?” Trix bắt đầu hỏi.

Sunday không thể chịu được việc lại phải gọi nhắc lại thất bại của cô nữa. “Con bò cái. Anh bán nó nhanh quá vậy?” Lại một lần nữa, nó là một hi vọng hơn là câu hỏi.

Kiểu cười nhe răng của anh ấy thật đáng lo ngại. “Anh là một thương nhân khôn ngoan và may mắn! Anh tình cờ gặp một người đàn ông trong khu Wood đang trên đường tới chợ chỉ vì một con bò. Thật đáng tiếc là em đã không ở đấy, Sunday ạ, em lẽ ra có thể đã học được một vài thứ từ người anh trai của mình.”

Sự thích thú trào dâng trong cổ họng Sunday chỉ vài phút trưóc giờ đã lên men chua lét trong bụng cô. Không. Làm ơn, Chúa ơi, không.

“Anh đã bán nó cho anh ta và đổi lại được những thứ này.” Trix chầm chậm xòe lòng bàn tay ra, trêu tức Sunday khi cô thoáng liếc nhìn những thứ bên trong.

“Những hạt đậu.” Cô sắp sửa ném chúng đi.

“Những hạt đậu thần,” Trix hãnh diện nói. “Con cáo quỷ quyệt kia định đưa cho anh chỉ một hạt đậu vô giá thôi. Anh đã thật thông minh, lấy được tận năm hạt! Sau đây, sẽ thế nào nếu một hạt không nảy mầm? Một suy nghĩ thông minh đấy chứ?” Trix bọc kĩ những hạt đậu màu vàng cam, ẩm dính vào trong túi và vỗ vỗ chúng. “Anh sẽ trồng chúng dưới ngôi nhà cây của anh và rồi... Sunday? Em ổn đấy chứ?”

Sunday đã ngừng thở. Cô là một người con gái đã chết. Một người con gái đã chết ngu ngốc, rất ngu ngốc. Cô đã nghĩ gì vậy chứ? Cô chịu trách nhiệm về Trix, và cô đã để anh ấy đi một mình và trao đổi con bò cái tốt nhất của họ để đổi lấy... đổi lấy...

“Sunday?” Trix chợt lo lắng.

“Mẹ sẽ giết em.” Cô thì thầm. “Chúng ta cần số tiền đó, Trixie yêu quý ạ. Chúng ta sẽ ăn bằng gì?”

“Rồi em sẽ thấy.” Giọng anh ấy y như trẻ con với niềm hi vọng bất tận. “Những hạt đậu thần của anh sẽ lớn nhanh và to lớn chưa từng thấy, chúng sẽ đem lại thức ăn mãi mãi.”

Sự ngây thơ vô tội của anh vừa tốt đẹp lại vừa đáng thất vọng. “Phải mất một thời gian để những hạt đậu ấy đâm chổi nảy nở,” Sunday giải thích, “Chúng ta sẽ ăn gì vào ngày mai? Và ngày tiếp theo nữa?”

Sự gay go của hoàn cảnh này dường như chìm lắng xuống. “Anh xin lỗi, Sunday,” anh nhẹ nhàng nói. Anh quàng cánh tay khẳng khiu của mình lên đôi vai cô và siết chặt. “Anh không muốn em chết.”

“Nếu em có thể dũng cảm, liều lĩnh đến thế.”

Đau khổ, Sunday hoàn toàn quên hẳn Grumble. Chú ếch kiên nhẫn ngồi bên cạnh một hòn đá tròn dính đầy bùn nhớt. Trix để cô em gái mình ngồi bên cạnh Grumble. “Cậu có cái gì ở đấy?” Chú ta nhặt viên đá hình cầu lên.

“Một thứ để cứu mạng sống của em gái cậu.” Chú ta nói. “Những ngày gần đây nó trở nên cực kì đặc biệt đối với tôi.”

Sunday lắc đầu. Đây là một nghĩa cử ngọt ngào. Đối với Grumble, hình cầu ấy chắc là trông giống như một viên ngọc quý giá hay đồ nữ trang màu nhiệm hay...

“Vàng!” Trix la toáng lên.

“Cái gì?” Sunday vồ lấy vật hình cầu ấy từ tay anh trai cô; cô không lường trước sức nặng của nó và suýt nữa đánh rơi. Cô bỏ phần nhơ nhám bên ngoài để khám phá bề mặt trơn láng và độ cứng phía dưới. “Đúng là nó!” Cô cười, nhảy cẫng lên, và ôm món đồ ấy vào lòng. Và rồi cô nhớ ra rằng cô không phải là một con ma tinh nghịch thích tích trữ đồ . Sunday chìa vật hình cầu ấy cho Grumble. “Chúng tôi không thể nhận cái này được.”

“Sunday, tôi là một chú ếch. Tôi biết sử dụng một món đồ đẹp đẽ nhường ấy vào việc gì cơ chứ?”

“Nhưng riêng mình nó cũng đã có giá trị rồi...”

“Nó và hàng trăm cái như vậy nữa cũng chẳng thể làm cho tôi đạt được thứ tôi ao ước nhất trên thế giới này,” chú ta nhắc cô. “Nhưng nếu nó mua được dù chỉ là một giây hạnh phúc, vui vẻ cho gia đình cô, thì nó có giá trị đối với tôi nhiều hơn bất cứ thứ gì những kẻ cho vay lãi có thể đổi chác.”

Lương tâm vẫn không để cô nhận món đồ đó. Sunday hết nhìn anh trai lại đến nhìn người bạn của mình, tâm trí cô đang cân nhắc nhu cầu và luân lý đạo đức của chính mình, đặt chúng lên bàn cân. Cả hai đều nặng khoảng hai pound vàng ròng .

“Làm ơn,” Grumble nói. “Hãy xem nó là một món quà.”

Một món quà. Cậu ấy đã không từ chối nhận món quà của cô, vậy cô cũng không nên từ chối món quà của cậu ấy... mặc dù là cô đã tặng cho cậu ấy một cái xô, và cậu ấy tặng cô niềm hạnh phúc, sự vui vẻ của gia đình mình. Sunday băn khoăn tự hỏi liệu Grumble có biết rằng cậu ấy đã định đoạt số phận của cô nhiều thế nào không. Cô nhắm mắt lại, gật đầu, và thả món đồ vào túi mình. Cô cần phải rời khỏi đây trước khi cô thay đổi ý định. Nhưng đầu tiên, cô cúi người, đặt Grumble vào tay mình, hôn cậu một cách hoàn toàn chân thành và thật tâm. “Cảm ơn, người bạn yêu quý của tôi, nhiều hơn những gì cậu từng biết.” Cậu lịch sự không nói gì trước tình cảm dạt dào của cô. “Trix và tôi phải đi bây giờ, nhưng mà dù là tới nhà thờ hay không, tôi vẫn sẽ tìm cách quay lại vào ngày mai để kể cho cậu mọi thứ! Tôi hứa đấy!”

Cô không nghe thấy cậu ấy nói lời chào tạm biệt. Thích thú, Sunday nhảy chân sáo cạnh Trix đi qua những bụi cây. Họ chạy đua với nhau tới rìa khu Wood cho tới khi họ thấy ngôi nhà thấp ở đường chân trời. Đã dùng hết sức, họ đi bộ chầm chậm. Sức nặng của vật hình cầu bằng vàng va chạm qua lại giữa quyển sách và đôi chân, nhắc nhở cô về cuộc sống có thể đau đớn, khó nhọc và đồng thời cũng cùng lúc vẻ vang, tuyệt vời thế nào.

“Cậu ta yêu em.”

Câu khẳng định ấy làm cô giật mình. Trix là như vậy. Đầu óc bã đậu thường ngày chợt thông minh bất thường, nhưng Grumble là một con ếch còn Sunday là một cô gái, và giữa họ là một lời nguyền, là cách trở biển khơi nghìn trùng. Có thể Grumble yêu cô, nhưng điều đó không thể thay đổi mọi sự khổ đau, khó nhọc và hạnh phúc tuyệt vời của thế gian.

“Và em yêu cậu ta.” Trix thêm vào.

Điều đó cũng không thể thay đổi gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.