Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 44




- Bảo Nhi, lên giải bài toán này cho cô!

- Ơ! Dạ! Em ấy ạ?

- Chả em thì ai! Lớp này có mấy Bảo Nhi!

Cô giáo quát lên làm Bảo Nhi giật mình, con bé xụ mặt xuống lê từng bước chân lên bảng. Từ trước đến giờ, môn nó sợ nhất là môn Toán, có lẽ nó không dốt nhưng do nó ngại học nên thành ra học kém nhất môn này không. Nhìn con người đang lúng túng không biết làm gì trên bục giảng, Lâm bỗng thấy lo lắng. Còn Bảo Nhi, con bé nhìn cái đề bài mà không hiểu chút nào. Trán nó lấm tấm mồ hôi, bây giờ, nó đang sợ lắm. Nó sợ cô giáo sẽ mắng nó không học, nói với ba mẹ nó thì nó biết làm sao. Chợt,ở dưới lớp có tiếng xì xầm:

- Cậu ta làm sao thế, bài dễ vậy mà không làm được.

- Khéo cậu ta ngồi nhầm lớp rồi đó

-…..…..

- Thưa cô, em sẽ lên làm bài này giúp bạn Nhi ạ!

Cả lớp ngỡ ngàng, không ai bảo ai tất cả cùng đáp ánh mắt lên Nhật Lâm. Cậu cũng không hiểu vì sao lại thốt ra câu này nữa. Đang định rút lại lời nói thì cô giáo đồng ý cho Bảo Nhi về chỗ. Khi đi qua con bé, Nhật Lâm thấy mặt nó đỏ bừng, đôi mắt long lanh chứa đầy nước, chỉ cần một cái chớp mi cũng đủ làm cho chúng trào ra ngoài. Bỗng nhiên cậu lại thấy lòng mình trùng xuống…

*hết tiết học*

- Bạn Bảo Nhi cần xem xét lại kiến thức môn Toán, những bài kiểm tra toán của em từ đầu năm rất kém đến bài cơ bản như vậy em không làm được là sao! Lớp mình có ai nhận kèm thêm bạn không?

Không có tiếng ai trả lời, chỉ có những tiếng nguýt dài và những câu nói châm chọc con bé.

- Ai mà thèm giúp con nhỏ đó!

- Nhìn xinh vậy mà bị thiểu năng! Haha!

-….

-….

Tách…tách…tách

Bảo Nhi không chịu được nữa,con bé khóc thật rồi. Nó cúi gằm mặt xuống bàn, mi mắt cụp xuống từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh rơi xuống mặt bàn vỡ òa… Nhật Lâm quay qua nhìn con bé, lúc này,cậu chỉ muốn ôm trọn nó vào lòng vỗ về, an ủi.

- Em sẽ giúp bạn Nhi học toán, xin cô hãy tin tưởng ở em!

Một lần nữa, Lâm lại trở thành anh hùng trong mắt con bé rồi! Và thế là từ ngày hôm đó, khoảng cách giữa Lâm và Nhi được rút ngắn lại tuy không nhiều nhưng có thể thấy là con bé rất vui,điều đó đồng nghĩa với việc lực học môn toán của nó tiến bộ trông thấy. Qua sự cố gắng và tiến bộ của nó, Lâm nhận thấy con bé rất có tố chất chỉ là nó sợ Toán và tự ti quá nên không học được. Về phía Bảo Như, hôm đó nhỏ cũng tức lắm nhưng khổ nỗi, sức học của nhỏ cũng không hơn nó là bao, chỉ gọi là hơn nó chút xíu nên không giúp được gì. Sau thấy Nhật Lâm đồng ý nhỏ đoán chắc Nhật Lâm đã có chút gọi là rung động đối với con bạn của nhỏ rồi. Thấy môn toán của Bảo Nhi khá hơn, nhỏ cũng mừng lắm chứ!

Để kỉ niệm cho điểm 9 môn Toán lần thứ hai của Bảo Nhi, Bảo Như quyết định mở hầu bao mời cả lũ đi ăn. Đến quán, Bảo Như rất “shock” thì phải. Bảo Nhi bình thường ăn vặt thì khỏi nói vậy mà hôm nay bày đặt hình tượng thục nữ cơ đấy. Ngồi ăn từ tốn và nhỏ nhẹ nha! Mắt Bảo Như liếc một vòng rồi đáp xuống ở một kẻ lạ mặt – đó chính là Anh Tuấn. Chưa kịp hỏi, Anh Tuấn đã giới thiệu rằng mình được Nhật Lâm “mời” đến cho vui. Bảo Như lườm Lâm một cái sắc bén khiến cậu dở khóc dở cười. Có ai mời đi đâu chứ. Tuấn gọi điện rủ Lâm đi chơi, Lâm đã từ chối khéo rồi mà vừa ra khỏi cổng đã thấy Tuấn. Tuấn lằng nhằng mãi rồi mặt dày đòi đi theo, bây giờ lại đổ lỗi lên đầu cậu là sao!?

- Thôi thôi, càng đông càng vui mà!!! – Bảo Nhi lên tiếng giải hòa khi thấy bầu không khí căng thẳng. Chỉ chờ có vậy, Tuấn cười toe nhập bàn còn Lâm thì cảm thấy xấu hổ thay cho thằng bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.