Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 26




Món quà Noel.

Bữa tiệc kết thúc cuối cùng chỉ còn lại tàn dư, Gia Đình anh ra tiễn gia đình cậu mợ trở về mấy chị giúp việc kháo nhau với cô rằng năm nay không những cô chủ mà kể cả kẻ khó ưa như cậu chủ cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Vẫn chưa hết nhộn nhịp , Cô đang hân hoan dọn dẹp thì mẹ anh gọi cô vào phòng. Bà đưa vào tay cô một số tiền và bảo đây là tiền lương mấy tháng cô giúp việc cho gia đình. Lana từ chối vì ngoài đồ ăn các bữa của gia đình cô , bà cũng đã cho cô rất nhiều thứ.

Bà mỉm cười nói cô đã giúp bà nhiều thứ hơn và hãy xem chúng như món quà giáng sinh bà tặng cô. Bà cũng xem cô như con gái vậy. Nên cô đừng từ chối thành ý của bà. Thấy bà vui vẻ và kiên định , cô nhận lấy và nói bản thân sẽ cố gắng nhiều hơn.

Nói chuyện với bà một hồi, cô đi ra thấy các chị giúp việc dọn dẹp xong mọi thứ. Và cũng đã đến hơn 10h, cô xin phép mọi người và trở về nhà.

Trời mùa đông, cô gái nhỏ đeo cái cặp sách , mặc một bộ quần áo dài và cái áo khoác cũ. Tâm trạng vui vẻ bước ra khỏi ngôi nhà Lavender xinh đẹp. Cô thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay quả thật Ý Nghĩa.

Tính bước về nhà nhưng suy nghĩ gì đó lại quay đầu đi về phía các cửa hàng trong thành phố.

Chàng thanh niên đang uống nước trên lan can tầng 2 thấy vậy chợt vội lia đôi chân chạy xuống bước theo cô. Đi được một lúc, cô nghe thấy một giọng quen thuộc ở đằng sau:

- Muộn rồi sao còn không về?

- Anh Leo….! “Cô dừng bước quay lại, ngạc nhiên”

- Sao còn không về nghỉ đi?... “Anh lại gần”

- Em vừa được mẹ anh cho lĩnh lương. “Cô giờ phong bì tiền lên như đang muốn khoe anh” - Muốn mua gì đó cho mẹ và Chadie. “Cô mỉm cười”

- Còn em ? “Anh liếc nhìn cô”

- Dạ? “Cô mở to mắt ”

- Em không tính mua gì cho bản thân sao? “Anh nhắm mắt hỏi rõ hơn”

- Em có đủ mọi thứ rồi!... “Cô hất nhẹ chiếc hàm của mình”

- À anh quên, Bông Hoa Nhỏ này, đâu có biết mệt mỏi hay than phiền điều gì. “Anh lắc đầu , tỏ vẻ giễu cợt cô”

- Sao anh không về nghỉ đi ! “Cô có chút bực , lườm nhẹ anh”

- Anh cũng muốn mua gì đó. “Đặt tay lên cằm, anh trong bộ đang suy nghĩ”

- Vậy hả? Anh muốn mua đồ tặng Bác gái và Rose đúng không? “Nghe vậy, đôi mắt cô chợt lóe sáng” - Vậy anh đi theo đúng người rồi đó!

Vừa nói, cô vừa vui vẻ kéo nhẹ tay anh bước nhanh vào một cửa hàng siêu thị thời trang lớn gần đó , Lấy một chiếc giỏ xe để mua sắm, Cô quay ra bảo với anh:

- Em để ý thấy Rose rất thích đồ làm đẹp “Tỏ vẻ suy nghĩ “ – Mua cho cô ấy cái cặp tóc này “Sau đó lia rỏ xe đến đến ngay quầy kẹp tóc, giơ lên một chiếc kẹp tóc hình hoa hồng lấp lánh ” - Và bộ váy kia nhé! “Chưa nói hết, đã hớn hở chỉ ra một bộ váy màu cam nhẹ với họa tiết hoa hồng ở đằng xa”

- Vậy còn mẹ anh, em biết gì về bà? “Anh nhìn cô loay hoay lia xe như bay, chỉ kịp gật gù mỉm cười để cô cho mọi thứ vào rỏ, rồi lên tiếng hỏi”

- Em nghĩ bà thích màu tím “Cô nâng ngón tay xoa xoa nhẹ chiếc cằm , tỏ vẻ suy nghĩ” - Trước vào phòng bà em thấy chủ đạo và quần áo đa phần đều màu tím. “ Vừa suy nghĩ cô cũng vừa đưa mắt nhìn xung quanh , một lượt, cô chợt chỉ tay vào một cái khăn quàng màu tím sẫm” – Kìa rồi! “Cô nhìn anh với nụ cười sáng rồi gật gật, ra vẻ rất am hiểu và muốn anh mua ngay lập tức vậy”

- Em cái gì cũng biết nhỉ? “Thấy vậy, anh lấy ngón trỏ của mình ấn nhẹ vào chán cô. Vừa mỉm cười, anh vừa nói”

- Of couse ! I’m a smart girl ! (Đương nhiên, em thông mình mà!) “Vừa nói cô vừa cười lớn. Trong bộ dạng hất hàm tự sướng của cô thật đáng yêu nha.”

Sau khi cùng cô ra quầy khăn choàng để lấy chiếc khăn cho vào rỏ, Anh gõ nhẹ vào đầu cô và nói:

- Thôi được rồi! mua đồ cho mẹ và em trai em thôi!.

- Nhà anh vẫn còn nhiều người mà. “Cô nhìn lên trởi, ra vẻ suy nghĩ”

- Vậy anh còn cần gì nữa, thưa tiểu thư thông minh?. “Anh cúi sát gương mặt đáng yêu của cô , mỉm cưởi thâm dị nói”

- Gia đình cậu mợ và các cô giúp việc . “Cô mỉm cười với đôi mắt sáng như đã nhớ ra hết. Diễn hay thật nha”

- Thôi được rồi , anh giao cho em chọn.... nhanh lên! “vừa nói anh vừa xoa mấy ngón tay vào trán, tỏ vẻ rất mệt mỏi à nha”

Cô mỉm cười. Lia đôi chân bé con chọn một loạt đồ rồi để mọi thứ vào cái giỏ lớn.

Sau đó, cô vui vẻ đi ra chỗ quần áo. Nhìn ngắm một hồi rồi chọn lấy một cái áo khoác lớn màu nâu nhạt và một cái áo khoác nhỏ cỡ to màu xanh da trời. Vội vàng để chúng vào rỏ rồi lại đẩy chúng ra vài quầy để chọn mua quà cho gia đình chú thím và một số người thân quen. Vài nhịp nhanh nhẹn khó tả khiến anh chăm chăm nhìn cô. Cô có thể đi thi ôlimpic cho vụ chạy bộ này nha.

Trong lúc đi ra cô nhìn thấy một cái áo khoác váy màu hồng nhạt rất xinh đẹp. Vội lia đôi chân đi ra ngó nhìn giá, sau đó mở to mắt, cô vứt xuống…. đi tiếp… anh thấy vậy chợt mỉm cười và nói :

- Sao em không mua nó, tiền lương mẹ anh đưa không đủ hả?

- Không phải!!!. Nhà em còn nhiều thứ phải chi trả. Lần sau em sẽ mua nó. “Vừa nói, cô vừa nở nụ cười cương quyết với anh”

Đi đến quầy thanh toán, Cô chia ra đồ của anh và của cô để tiện trả tiền. Anh thì trả luôn nhưng biết là cô rất bướng và rạch ròi nên thôi.

Thanh toán xong, đi ra cửa tiệm. Bác bảo vệ nhìn thấy hai người , chợt nói:

- Thanh niên bây giờ đẹp đôi ghê! “với nụ cười lớn”

Cô đỏ mặt nhẹ quay lại cười chào bác bảo vệ, rồi vội quay đi nhanh. Dù có giải thích thì cũng lâu la, nên cuối cùng là cứ chọn cách làm ngơ. Cô thì cứ luống cuống, còn ai đó vui vẻ ra mặt nha .

Về đến nhà anh, Thấy anh có ý muốn đưa cô về, Cô khẽ đẩy anh vào bảo anh mang đồ về tặng cho mẹ và Rose đi! Cô có thể tự trở về một mình được.

Anh nhìn chăm chăm vào cô nói:

- Bướng nữa , thì anh sẽ bế em lên đấy!

Màu cà chua lại ửng đỏ trên gương mặt cô. Cô nghĩ loăng quăng đến vụ tối hôm nay , khiến cô một phen cúi ngằm mặt xuống, không dám nói gì hơn chỉ dám bước theo anh.

Hai người nhẹ chầm chậm , bước cứ bước bên nhau, cô có nhiều điều muốn hỏi anh, muốn nói với anh. Nhưng lại cứ mặc kệ cất giấu chúng ở trong lòng, có lẽ vì cô sợ, khi nói chuyện với anh trái tim cô lại dậy lênnhững làn sóng sao?.

Còn anh, anh biết cô có ý muốn nói với anh điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn là lặng im không hỏi hay nói lên lời. Anh biết một cô gái hay nói như cô, bỗng dưng lặng im không dám hé răng thì là có những chuyện khó thể nói. Nên anh cứ để khoảng khắc bên nhau nhẹ nhẹ bước đi như vậy. Có lẽ tâm trạng cả hai sẽ cảm thấy bình yên hơn.

Một hồi nhịp bước cũng về đến ngôi nhà nhỏ bé của cô. Cô mỉm cười chúc anh một giáng sinh an lành rồi nhẹ nhàng chào anh. Sau đó đóng cổng bước vào nhà. Thấy mẹ và em trai đã ngủ, cô đặt nhẹ hai túi đồ vào chân cây thông.

Sau đó , ngồi suy nghĩ gì đó một lúc, cô vội lấy xe đạp ra cửa hàng vừa nãy. Đi ra chỗ quầy đồ của nam, cô lấy một đôi găng tay da màu nâu. Cô nghĩ: “Hồi nãy anh ấy mặc cái áo khoác màu này”

Lấy xong, cô ra quầy thanh toán thì nhìn thấy một thanh niên quen thuộc đang thanh toán gì đó trước mấy người, anh thanh toán xong, xách cái túi đồ mới mua, bước chân ra ngoài cửa hàng. Cô vội vàng thanh toán và chạy nhanh ra cửa và gọi to theo bóng anh:

- Anh Leo?!

Anh vội quay đầu lại, nhìn thấy cô, anh khẽ mỉm cười nhẹ :

- Em còn quên gì hả?

- Không!

Cô nhẹ giấu cái túi đằng sau lưng và nở một nụ cười hở mười cái răng trông rất vô tội. Anh thấy vậy, đoán biết được gì đó. Đi nhanh lại chỗ cô, nhanh chóng lấy cái túi trên tay cô. Mặc kệ cô đưa tay lên vừa với, anh nhìn vào chiếc túi, bật cười , anh nói:

- Em mua cho anh hả?

- Không, mua cho Chadie! “Vừa nói , cô vẫn đang loay hoay giật lại mà không được”

- Vậy bảo Chadie cho anh xin nhé! “Đôi mắt anh bỗng sáng như vầng trăng tuyệt đẹp đang ngự trị trên cao, đôi môi anh in hằn nụ hoa và cái má lúm đẹp đến mê mẩn. Anh vội để túi đồ lên cao, không cho cô giằng co nữa, vừa nói.”

Cô với với tay vài cái không được, cuối cùng vẫn là đỏ mặt quay đi vội đi ra lấy chiếc xe nhỏ của mình. Cô dắt xe bước cùng với anh. Đi cả buổi, trên môi anh vẫn là in hằn cái nụ cười tựa tranh vẽ đó. Thực là vừa khiến cô ngượng ngùng lại vừa có chút ngạc nhiên. Chưa bao giờ cô thấy anh lại vui vẻ đến vậy. Chẳng nhẽ chưa bao giờ nhận đồ của con gái. Coi bộ nhìn anh điều suy đoán này hơi sai lệch nha.

Đi một đoạn, anh vội cầm lấy tay cầm của xe cô. Để gọn hai túi đồ lên giỏ và lên xe chở cô về. Chiếc xe của cô nhỏ bé trông anh đi rất buồn cười. vậy mà anh chẳng có tý chút ngại ngần nào. Cứ lúc nào cũng muốn chở cô về nhà. Thực không hiểu nổi động lực gì khiến anh làm những trò điên dồ như vậy. Thật ra nếu cô biết được anh còn làm những trò điên dồ hơn thế này nhiều. không biết cô sẽ nghĩ sao nữa.

- Anh Leo “Cô khẽ lên tiếng” – …. Tại sao anh lại không tham gia vào những bữa tiệc của gia đình vậy “Cuối cùng cũng chịu hỏi cái câu hỏi đã suy nghĩ từ cả chiều”

- ……………. “Con ngươi anh vô định, nhưng không nói gì”

- Anh đừng tự cô lập bản thân như vậy. “Thấy anh không nói gì , cô lại nhẹ nói” - Không tốt cho anh và mọi người cũng sẽ không vui mà lo lắng cho anh.

- …………………………………. “một hồi lặng im “ - Vậy còn …………. Em? “Anh lên tiếng”

Đôi mắt cô chững lại mở to ra nhìn đằng sau lưng anh. Ý anh rốt cuộc muốn nói gì. Chẳng lẽ muốn cô lo lắng cho anh. Cô lại chỉ dám lặng suy nghĩ mà không dám nói thêm gì nữa.

Còn anh đã đạp xe được gần đến nhà cô, anh gọi tên cô thấy cô không nói gì. Anh vội phanh gấp chiếc xe lại. Và cứ thế , Cả người cô đập vào lưng anh. Theo phản xạ cô vội ôm chặt lấy người anh.

Được một lúc, thấy anh cười , cô mới định hình được trạng thái của bản thân, vội vã rụt nhanh tay lại và đứng dậy. Cô hất hàm cong môi, lấy tay đập nhẹ một cái vào vai anh. Anh thực nguy hiểm nha.

Anh xuống xe lấy cái túi cô tặng anh cầm nhẹ đi về. Cô thấy còn sót lại cái túi anh mới mua, vội nói:

- Anh Leo, anh để quên này….

- Cái đó, cho em!

Cô mở to đôi mắt nhìn anh đi dần khuất bóng, nhẹ nhàng dắt xe bước vào nhà. Cầm lấy cái túi, cô mở nhẹ ra. Thấy cái áo khoác lúc nãy cô vừa ngó nhìn. Cô chợt thở dài, sao lại luôn làm cô phải thở dài như vậy chứ. Nhìn lên đồng hồ đã hơn 12h đêm rồi, Cô không muốn suy nghĩ gì hơn nữa. Vội vàng vào phòng ôm mẹ và em ngủ để sáng mai còn phải làm rất nhiều việc.

Sáng hôm sau, mọi người trong nhà anh ngạc nhiên hết sức khi thấy một đống quà dưới chân cây thông trong nhà. Càng ngạc nhiên hơn khi biết đống đồ đó là của anh dành tặng mọi người.

Thậm chí mẹ anh và Rose còn chưa được anh tặng quà noel bao giờ. Không hiểu điều gì làm cái tên khó ưa nhà họ thay đổi như vậy.

Còn cô lại làm những công việc của mọi sáng. Trông hôm nay có vẻ rạng ngời nhiều hơn nha. Như mọi năm được 2 ông anh tặng hai thùng sữa to trước cổng nhà. Thực là giống bà tiên đỡ đầu hay giao sữa cho gia đình cô khỏi đói lạnh quá.

Cô mang sữa vào nhà thì thấy mẹ và em trai đã dậy, Chadie vui vẻ trong cái áo mới của chị tặng, Mẹ cô thì đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng. Trong lúc mọi người ngồi ăn bà lên tiếng hỏi Lana:

- Tiền đâu mà con mua chúng thế?

- Hôm qua mẹ Rose cho con tiền lương ạ. “Vừa Đáp lời mẹ , cô vừa lấy trong túi ra một phong bì tiền, đưa vào tay mẹ, cô khẽ nói ”: - Mẹ cầm lấy trả một số khoản trong gia đình đi ạ!

- Con đã mua áo rét chưa? “Mẹ cô hỏi”

- Dạ, hôm qua có người tặng con rồi ạ!! “Cô mỉm cười , trông bộ dạng vừa vui sướng lại có chút ngượng ngùng”

- Là anh của Rose hả? “Bà liếc cô hỏi”

- Dạ, sao mẹ biết ạ! “Cô ngạc nhiên”

- Đêm qua ,mẹ ở trong phòng đợi con về thì thấy con đi với cậu ấy…. “mẹ cô kể lại”

- Vâng! “Cô nhẹ gật đầu”

Hình như ngày nào bà cũng phải chờ cô về mới chịu nằm xuống ngủ yên giấc. Đúng là tấm lòng trời biển của cha mẹ. Vẫn là luôn luôn lo lắng cho con cái. Dù chỉ là đơn thuần lặng lẽ không để ai hay biết cũng có thể sánh được với thể hiện rõ ràng người người đều hay. Thế nào cũng là thứ tình cảm đáng quý và đáng trân trọng nhất cuộc đời.

Hôm nay Lana được nghỉ cô lấy chiếc áo khoác hôm qua anh tặng và dắt tay cậu em nhỏ đi qua nhà Rose , Trong nhà Rose mọi người đang vui vẻ vì sáng sớm được nhận quà của cậu chủ . Cô vui vẻ mang bánh vào cho mọi người. Mọi người niềm nở đón tiếp cô. Như mọi ngày nghỉ cô và Rose ra vườn chơi.

Cô tặng Rose một cái lược xinh chải tóc. Rose tặng cô một cái găng tay màu tím nhạt. Rose kể lại chuyện hôm nay dậy nhận được quà của anh trai nên mọi người rất vui. Cho cô nghe, khiến cô nhẹ mỉm cười.

Thấy vậy, Rose đoán được có chuyện gì đó nên liếc mắt và bắt Lana kể cho Rose nghe.

Cô không thể dấu được nụ cười bèn nhẹ kể lại mọi chuyện lúc tối qua cho Rose nghe,

Cô bạn nghe xong vội vã nở nụ cười sáng rực rỡ.:

- Tớ không ngờ cậu lại có thể làm được anh tớ ra nông nỗi như vậy nhưng mà tớ thích.

Trông bộ dạng cô bạn thực vui vẻ khiến Lana cũng có chút xuyến xao.

Một hồi cô hỏi cô bạn, chuyện của Stephan ? Rose chỉ vào chiếc váy màu hồng rực rỡ bản thân đang chưng diện và vui vẻ kể lại rằng là món quà Stephan đã tặng cô ấy. Trông cô ấy rạng rỡ hình như đã thoát khỏi tâm trạng nặng gánh lâu nay.

Một hồi, cô bạn nhìn thấy Lana mặc áo khoác mới , cô bạn khẽ gặm hỏi là Lana đã mua từ bao giờ. Lana không biết đáp làm sao, thì thôi lại thú thực là anh trai Rose tặng cho cô. Khiến cô bạn lại được phen cười thỏa thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.