Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 22




Mèo Con Bị Lạc ;

20/10 và Tình Bạn Đáng Quý.

Đi được tầm 4, 5 bước, bỗng nghe tiếng xe của cô từ xa kêu “KÍTTTT” một tiếng to tướng như là đang gặp sự cố gì đó phải phanh gấp lại trong vội vã. Tiếp ngay sau đó là xe đổ một tiếp “Uỳnhhhhh” . Anh giật mình quay lại, tiếng tim dần nhẹ nhàng bỗng đập nhanh đến nỗi như muốn vỡ khỏi lồng ngực, vừa thở mạnh, anh vừa nhanh chóng lia đôi chân chạy như bay đến bên cô.

Tới chỗ cô, anh thấy cô và cả xe của cô đều đang trong trạng thái ngã sấp xuống chưa thể đứng dậy. Anh thở ra một tiếng, như trấn tĩnh lại bản thân. Hóa ra cô chỉ bị ngã xe mà thôi. Không có chuyện gì tệ hại hơn nữa xảy ra. Anh mỉm cười đi đến đỡ cô dậy.

- Em đi kiểu gì để bị ngã? “Anh đỡ cô lên thấy đầu gối của cô bị loét , anh ngồi xuống, đối diện với vết thương, lắc đầu nói thêm”: - Anh nhớ là vết thương trước của em còn chưa chưa lành.

- Anh Leo, … “Cô cong môi, đôi mắt liếc nhìn trăm hướng xung quanh khu phố nhỏ” : - Em không để ý, suýt nữa đâm vào một chú mèo nhỏ, em không biết chú mèo đó chạy đâu rồi, anh giúp em tìm nó với. “Cô vừa nói vừa quay người lại, để nhấc chân chống của chiếc xe”

Đang định vội vã lia đôi chân đi tìm con mèo nhỏ thì bị đôi bàn tay của anh níu đôi vai bé nhỏ, anh chặn cô lại, liền bế bổng cô ngồi lên yên xe :

- Em không biết bản thân đang bị thương à? “Đặt hai tay lên hai vai cô, như giữ chặt lấy thân hình bé nhỏ của cô, anh áp sát gương mặt cô, lên tiếng”

- Em biết, nhưng chú mèo nhỏ đó rất đáng thương, em sợ nhỡ em đâm vào nó. “Cô nhìn anh cong môi”

- Thôi , được rồi. em ngồi yên ở đây. Anh sẽ tìm nó giúp em “Anh mỉm cười xoa đầu cô” – Nhớ phải ngồi yên đấy!

Cô nghe lời anh, chăm chú ngồi trên yên xe nhìn anh bước ra chỗ bãi rác của khu phố, có tiếng loạt soạt nhẹ phát ra. Anh bước vào chỗ đó chừng hai bước , cúi người nhấc nhẹ lên một chú mèo con. Đôi mắt cô thấy vậy chợt lóe sáng như một ngôi sao chiếu rọi cả đêm tối. Đôi môi cô in hằn sâu một hình trái tim xinh đẹp của nụ cười tươi sáng nhất. Trông chú mèo rất xinh đẹp, nhỏ nhắn nhưng lại trắng muốt và mũm mĩm khiến ai nhìn cũng yêu thích. Cô thấy anh bước ra, định nhấc chiếc mông nhỏ khỏi yên xe , thì anh trợn mắt. Biết anh có ý không cho cô rời khỏi đó, cô lại lặng lẽ ngồi im chỉ nhẹ gượng cười chờ đợi anh bước đến gần.

Anh đặt chú mèo nhỏ xinh vào tay cô. Cô vội quan sát nó một hồi, thấy nó không sao , cô thở phào một cái rồi mỉm cười. :

- May quá! Nó không làm sao.

- Nếu nó làm sao liệu có chạy được để trốn em không?

Thấy anh vừa nói vừa lắc đầu, ví như cô rất là ngây thơ ngu ngốc. Công nhận là anh nói đúng nha. Nhưng cứ có cái gì đó khó chịu khi nhìn vào trạng thái bỡn cợt của anh , cô khẽ cong môi nói.

- Anh có thể về nghỉ ngơi được rồi đấy!.

- Bông Hoa nhỏ, em xong việc rồi , đang đuổi khéo anh đi hả?

Anh vừa nói , vừa bước ra chiếc giỏ xe , lấy từ trong cặp cô , chai nước cô mang theo hồi sáng và lọ thuốc bôi vừa nãy. Cô mở to mắt nhìn anh, thập phần hồn bay vài phía không biết đâu vào đâu. Từ bao giờ anh đặt cho cô cái tên như vậy. Ai là bông hoa nhỏ, lớn đùng như này rồi. mà gọi người ta là Bông Hoa Nhỏ.

Còn chai nước và lọ thuốc bôi trong cặp cô, cái gì anh cũng rõ hết , như anh nắm mọi thứ trong lòng bàn tay của anh vậy. Cô vừa nghĩ vừa nhớ đến lời của Joshep “như mọi thứ đều nằm trong cái đầu nó” con mắt cô thập phần lộ rõ vẻ nghi ngờ, rốt cuộc anh là quỷ , thần hay đơn giản là quá thông minh mà chỉ toàn trong trạng thái trầm cảm , không chút biểu đạt.

Anh cầm đồ ra gần chỗ cô, cô có phần suy nghĩ quái dị mà gượng gạo tránh né.

Anh thấy vậy, đoán biết được hết ý đồ trong đôi mắt cô. Lộ quá mà. Ngồi sụp xuống bên vết thương của cô , mỉm cười.

- Em không cần phải quá sợ hãi. Ai cũng biết, em hay mang chai nước theo . Còn lọ thuốc bôi này, lúc nãy, em có sử dụng. anh tiện nhìn thấy.

Vừa nói, anh vừa lấy khăn tay trong túi quần thể thao mình đang mặc, đổ nước rửa, sau đó lau nhẹ đi những vết bẩn bám trên vết thương nhẹ của cô.

Tiện nhìn thấy, là tiện nhìn thấy gì, lời nói quả thâm hiểm nha. Khiến Cô chỉ sững sờ, trạng thái cứ đóng ngoặc , mở ngoặc liên tục trong cái đầu bé nhỏ. Mà không thể thốt được thêm lời nào, chỉ biết nhẹ nhàng xoa xoa chú mèo nhỏ trên tay. Mỗi lần anh lau mà cô thấy đau, đôi môi cô lại khẽ cắn vội vào nhau.

- Anh sẽ đưa em về!! “Anh làm xong mọi thứ, cũng đã thoa thuốc xong cho cô . định ngồi lên xe trở cô về ”

- Em có thể về được , anh trở về nghỉ ngơi đi. Em phiền anh quá rồi!. “Cô nghĩ đến vết thương của anh, vội cười cười nói. sau đó, định bước xuống yên xe ”

- Ngồi yên! “Anh nhíu đôi lông mày ! “

Vừa dứt lời, anh nhấc chân chống xe xuống một cách nhẹ nhàng không để cô bị sóc quá mạnh.

Cô thấy anh cương quyết , chỉ biết cúi đầu gượng cười để anh đưa về nhà.

Trên đường về , một khoảng không tĩnh mịch bao trùm lấy hai người. Lana khẽ lên tiếng:

- Hôm qua, anh bị đánh?

- …….

- Là vì hôm nọ giúp em?

- …….

- Sao anh lại tốt với em đến vậy?

- …..

3 câu, anh đều không trả lời cô khẽ cúi xuống , lặng thở dài.

- Em…….. “anh chợt lên tiếng “ …. Không nhớ gì sao?

- ………..

Cô chỉ mở to đôi mắt nhìn tấm lưng to tướng phải bằng gấp ba người cô của anh, khó hiểu . Không có lời gì có thể nói ra vào lúc này. Là anh nói nhớ, nhưng là nhớ về điều gì?. Đầu óc cô trống rỗng.

Thấy cô không nói gì, anh bỗng lên tiếng:

- Em định đưa con mèo nhỏ này về nhà nuôi hả?

- Không … “Câu hỏi này của anh, kéo cô trở về với thực tại, cô cúi đầu thở dài nhìn chú mèo trả lời”

- Vậy em định đưa nó đi đâu? “Anh hỏi”

- Bên cạnh nhà em, có một chị, trong hội hỗ trợ những động vật đi lạc hoặc bị bỏ rơi. Tý nữa trở về em sẽ đưa nó cho chị ấy. Chắc chắn chị ấy sẽ giúp đỡ được nó. “Cô vẫn cúi đầu trả lời anh, tâm trạng thập phần buồn chán “

- Anh thấy …. Em có vẻ rất thích nó … Tại sao em không nhận nuôi nó?

- Em không thể nuôi nó… “không có điều kiện “ … Em sợ nó bị chết. “Vì không có thời gian để chăm lo” . Ngày nhỏ, khi cha mất . em đã tử bỏ cái thú vui được nuôi thú cưng từ lâu…..

Vừa nói , cô vừa đăm chiêu suy nghĩ . Bộ dạng thực thất thần. Đúng vậy, ngày xưa khi còn bé cô được cha mua cho rất nhiều thú nhỏ để chơi. Nhưng từ ngày cha mất , cô phải để chúng vào một cái thùng và rao bán. Cố gắng gượng trong sự thích thú để lại một chú mèo nhỏ. Nhưng chỉ vài tháng sau chú mèo nhỏ đó chạy ra đường rồi bị xe cán, cuối cùng không còn nữa . Ừ, là vì cô không còn có thể chăm sóc cho chú mèo đó được chu đáo như trước nữa.

Ngày trước.. Khi những ngày mà cuộc sống tươi đẹp vẫn còn tồn tại, nhiệm vụ của cô mỗi ngày chỉ là ăn , ngủ , học bài , vui chơi và chăm sóc chúng. Nhưng giờ thì không còn được như vậy nữa. Cô đã có quá nhiều thứ cần phải làm cho tương lai của chính bản thân mình và những người thân yêu của mình. Có lẽ vì vậy nên chú mèo buồn, không có ai chơi. Chạy đi chơi với một chú mèo hàng xóm thì lại bị như vậy. Cô thở dài với gương mặt nặng trĩu suy tư. Thực là một cô gái mới 14 tuổi mà già dặn quá.

- Vả lại….. “Một hồi , cô khẽ nói thêm” – em coi bộ chú mèo này rất xinh đẹp. Có lẽ nó đang lạc chủ của mình. Em có thể hiểu được chủ của chú mèo này khi mất đi nó. Và ngược lại , em cũng hiểu được cảm giác đi lạc đáng sợ ra sao. “Cô nhìn chú mèo rồi thở dài”

- Em… từng đi lạc….??.... “Anh liếc nhìn , có ý gặm hỏi”

- Vâng, nhưng may mắn là em … đã gặp được anh… b….

Nói chưa hết một từ, Đôi mắt cô đang vui vẻ trả lời, đột nhiên dừng lại. Mở to một cách vô thức. Như ngỡ ra điều gì đó . Cô cố gắng nhớ lại điều đó thật quen thuộc , nhưng cuối cùng vẫn là không thể nào nhớ ra.

Thấy cô ngập ngừng đang nói lại tách nhịp. Anh phanh xe lại. Và nói, :

- Đến nhà em rồi.

Câu nói của anh khiến cô nhẹ bừng tỉnh trong sâu xa. Anh xuống xe , một tay vừa cầm đầu xe, một tay vừa đỡ cô xuống. Coi bộ người khác làm rất khó khăn nhưng anh làm rất nhẹ nhàng và gọn gàng, thậm chí anh còn đang bị thương. Cô bé nhỏ quá mà.

Cô mở cổng nhà. Có ý muốn anh đi xe về nhà , nhưng anh dắt xe vào trong sân rồi nhẹ nhàng đi khuất bóng. Cũng phải, dù có hay không chiếc xe bé nhỏ của cô. Cũng đâu có gì có thể giúp đỡ được anh, nếu như anh thật sự gặp nguy hiểm chứ. Xe cô cũng thực bé nhỏ giống như cô vậy.

Cô đóng cổng, bế chú mèo vào nhà. Lấy hộp sữa nhỏ trong ngăn tủ ra cho vào cái bát con để cho chú mèo nhăm nhi đỡ đói, sau đó, cô đi vào phòng, thấy mẹ và em đã say giấc nồng. cô khẽ mỉm cười. Đi sâu vào tủ , cô lấy một chiếc khăn mỏng mang ra, cho chú mèo đắp đi ngủ để qua một đêm nay. Ngày mai cô sẽ nhờ chị hàng xóm giúp đỡ . Hôm nay đã muộn quá rồi. Chỉ mong là sẽ sớm giúp được chú mèo.

Nhìn chú mèo vừa uống sữa , cô nhẹ xoa đầu nó, cô nhớ về ngày xưa, đúng vậy, ngày xưa cô đã từng đi lạc , may mắn gặp được người tốt, nên cô mới trở về được với cha. Người đó, bây giờ gặp có lẽ cô sẽ chẳng thể nhận ra nữa. Cô khẽ mỉm cười, dòng thời gian cứ thế cứ trôi đi thật nhẹ nhàng.

Sáng hôm sau , cô sang nhà chị hàng xóm từ sớm, và giao chú mèo nhỏ cho chị hàng xóm. Chị hàng xóm rất niềm nở và nói rằng sẽ cố gắng giúp đỡ chú mèo thật nhanh. Cô cũng thấy an tâm được phần nào.

Thực sự trên đời, vẫn còn có rất nhiều người tốt để không những con người mà động vật cũng có thể cảm nhận được sự nương nhờ và chở che.

Vài ngày lặng lẽ trôi qua nhanh chóng, Lana phải chuẩn bị cho dịp 20-10 của lớp. Không những làm một đống bánh cupcake còn chuẩn bị thêm quà bất ngờ cho cô giáo và các bạn gái trong lớp. Cả việc tổ chức ca nhạc văn nghệ liên hoan để khích lệ việc học tập của mọi người nên cô nhỏ khá bận rộn.

Cố gắng bận rộn cho cuộc sống xung quanh, còn hơn là ngồi ngốc nghếch suy nghĩ những chuyện vẩn vơ.

Nói về Leo thì chàng trai “Fall Prince” này đã nổi đình đám tại trường đại học. Ngoại trừ việc cái gì cũng thua mỗi “thái tử gia” Joshep thì anh giỏi mọi thứ. Thậm chí anh còn hơn “thái tử gia” một chút ngoại hình. Khiến các cô nàng phải trầm trồ, ngất lên xuống mỗi khi anh xuất hiện trong các hoạt động của trường.

20-10 cũng đến….

Cô gái bé nhỏ này không những chuẩn bị một đống bánh cupcake cho lớp còn mang vài cái bánh kem đi tặng mọi người ở trong xóm. Những người cô quen biết. Năm nào cũng vậy mà, Mẹ Joshep, Mẹ Stephan …. giờ thêm mẹ Leo và các cô giúp việc bên đó. Vừa đi giao báo vừa đem bánh đi đặt trước cửa của mọi người.

Cô đi về nhà, đến cổng nhà thì vẫn như mọi năm, có 2 thùng sữa đặt trước cổng do hai anh Joshep và Stephan gửi tặng. Cô mang vào nhà và làm đồ ăn sáng đặc biệt cho mẹ. Sau đó, nhờ mẹ đưa em đi học. Vì mình phải chở nhiều đồ cho lớp quá!.

Đến lớp , các bạn giúp cô mang đồ lên. Gặp Rose, thấy Rose cầm rất nhiều quà tặng. Biết là của các Fan hâm mộ cuồng nhiệt nên Lana chỉ mỉm cười hỏi cô bạn đã nhận được quà của cô chưa. Cô bạn vui vẻ cảm ơn Lana và nói mọi người trong gia đình Rose đều thích và rất vui vẻ. Còn nói chủ nhật muốn Lana vào nhà chơi. Vì thực ra cô bạn cũng có chuyện muốn tâm sự. Thấy bộ dạng tâm trạng của Rose, cô không thể từ chối hơn được. Dù sao cô bạn giờ cũng đã là bạn thân. Cô cũng luôn muốn cô bạn thực sự thoải mái khi ở bên cô. Để có thể luôn chia sẻ cho nhau mọi thứ, điều mà tất cả những đôi bạn thân khác đều làm cho nhau.

Buổi học kết thúc vui vẻ, Cindy đứng lên nói:

- Năm nào cũng nhận được 2 món quà. 1 là của lớp, 2 là của lớp trưởng. Năm nay cả lớp đã làm cái này tặng lớp trưởng, mong lớp trưởng của iem đừng từ chối!. “Cô bạn nhấn mạnh chữ IEM thật là đáng yêu hết sức”

Cindy lấy một túi đầy kẹo socola mang lên đưa cho Lana, Lana khóe mắt cay cay cười lớn nói:

- Trời ơi!! Mọi người cố tình làm tớ khóc đó ư?.

Mọi người cùng chan tiếng cười với nhau, những lúc như này luôn là một hồi ký đáng trân trọng. Để tô điểm cho cuộc sống thêm màu sắc diệu kỳ. Thứ màu cốt lõi trong đó thực không thể thiếu , đó chính là màu của tình bạn.

Một hồi. Lana đi chia kẹo trong túi cho mọi người. Còn dành một ít, cô để phần đem về cho mẹ và em trai.

Tan học, cô đi ra lấy xe thì thấy một túi quà nhỏ ở giỏ xe. Cô ra hỏi chú bảo vệ ai đã đưa vào cho mình. chú bảo vệ cười nói :

- Có một cậu thanh niên cao to nhờ chú mang vào giỏ xe cho cháu.

Cô ngạc nhiên mang về mở ra thì thấy một cái váy xòe màu tím nhạt. Với họa tiết hoa Lavender nhỏ.

Vài ngày sau, cũng đến chủ nhật, cô diện chiếc váy mới đi đưa báo. Trên đường về, Cô gặp Joshep đang đi tập thể thao trở về. Cô hỏi anh ấy rằng đã tặng sữa sao lại còn phải tặng váy. Joshep ngạc nhiên trả lời rằng anh ấy không có tặng váy cho cô.

Cả hai đang bỡ ngỡ thì Leo mở cửa đi chạy bộ. Thấy Lana, anh chợt nhìn xuống bộ váy, mỉm cười nhẹ rồi anh quay đi chạy tập thể dục .

Thấy vậy, Lana hiểu được điều gì đó , hai má cô đỏ giống như cốt lõi của trái dưa hấu . Vội vã cúi xuống , lặng lẽ đạp xe trở về.

Joshep cũng như đoán được điều gì đó, anh ấy chạy theo Leo. Hai anh chạy bộ mà như thi chạy. Như mọi ngày, Leo để thua anh. 2 anh đi bộ về đầu khu biệt thự, Joshep nói lớn:

- Sao cái gì mày cũng để thua tao vậy?. Mày đang muốn gì?

- Chả muốn gì. “Anh đáp”

- Mày làm vậy xong sẽ cướp đi thứ tao trân trọng nhất đúng không? “nhắm mắt”

- Vậy tranh đấu nhé? “liếc nhìn Joshep với con ngươi sâu xa”

- Được! Đấu! “Đôi mắt kiên định Joshep đưa tay ra”

- Sẽ công bằng?! “Anh bắt chặt lấy tay anh ấy”

- Mày yên tâm!

- Được! Tao tin mày!

Nói xong, hai anh giằng co tay đôi một hồi , ra là hai anh chỉ đấu tay đôi. Sau đó, bước hai hướng, hai anh trở về nhà.

Kể đến Lana, Cô gái nhỏ về làm mọi việc. Thay ra cái váy hồng mẹ mua cho. rồi lại đưa cậu em sang nhà Rose chơi. Mẹ Rose bảo muốn cô khi nào rảnh vào giúp việc cho mấy cô nấu ăn vì cô nấu ăn rất ngon. Cô gái nhỏ vui vẻ gật gật nhận lời đồng ý không thể để người trên thất vọng.

Hai chị em lên phòng Rose học rồi lại ra vườn chơi. vừa trông Chadie, hai cô vừa nói chuyện. Lana nhẹ hỏi:

- Rose! Hôm 20-10 anh Stephan có tặng gì cho cậu không?

- Có! Hôm đó, mình ra lấy báo thấy thùng quà của cậu và một bông hoa hồng.

- Bông hoa trong phòng cậu ư?

Rose không trả lời, khẽ gật đầu. Lana nhìn Rose rồi lại nhẹ nhàng nói:

- Anh Stephan thích cậu thật lòng! Chuyện chị Saly chỉ từ một phía của chị ấy thôi!

- Mình biết nhưng không phải lỗi do anh ấy. do mình!.

- Cậu thích người khác hả? “Chẳng lẽ là một trong các Fan hâm mộ ở trường, mở to mắt Lana vừa nghĩ vừa hỏi”

- Không. Mình biết mình là ai. Và anh ấy là ai. Mình sợ sẽ gây tổn thương cho cả hai!.

Lana đôi mắt đang mở to trở thành vô định. Không ngờ cô bạn thân này, suy nghĩ thật sâu xa. Cô nhắm nhẹ đôi mắt xuống. và nói với Rose:

- Rose ạ! cậu suy nghĩ xa xôi quá rồi!. Hãy cứ bình thường với anh ấy!. Chúng ta còn trẻ mà! Đúng không??!

Rose nhìn nụ cười của Lana, hình như đã hiểu ra gì đó. Cô bạn như trút được phần gánh nặng ở sâu trong tâm can. Nở một nụ cười thật vui vẻ và tươi sáng. Thấy cô bạn đã vui vẻ trở lại, Lana thở dài mỉm cười.

Anh chàng Stephan này là con trai độc của gia đình có truyền thống chính trị lớn. Chặng đường phía trước với cô bạn là không dễ dàng nhưng dù sao cũng đâu biết được chuyện gì sẽ xảy ra đúng không?? Mọi thứ cứ để hời gian quyết định!!! Vẫn còn trẻ tương lai vẫn còn dài ở phía trước, mọi thứ bây giờ vẫn gọi là quá vội vàng và bồng bột . Hình như cũng chính là lời bản thân cô đang tự khuyên chính mình chăng?!!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.