Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 19




Giải Cứu ; Bị Thương

5h chiều , cô mở nhẹ đôi mắt . một hồi, trong mơ màng của chiếc trần màu hồng nhạt xinh đẹp, cô vội vã ngồi dậy. Loay hoay chiếc đầu nhỏ , để thực sự tỉnh táo trong trạng thái ngái ngủ của bản thân bây giờ.

Rose đang đọc sách ở bàn học , thấy cô đã tỉnh dậy, mỉm cười nói:

- Cậu giậy rồi à? Đây là phòng tớ!

- Hả? “Cô mở to đôi mắt . thấy Rose , khẽ mỉm cười như trút bỏ nỗi lo không biết bản thân đang ở đâu của mình. Rồi lại quay ngoắt 180 độ , loay hoay tìm kiếm chiếc điện thoại nhỏ để xem đồng hồ” - Mình, mình đã ngủ bao lâu rồi? Bây giờ mấy giờ rồi?? Mình còn nhiều việc phải làm quá!!. Chết mất thôi!!. “cô vừa lo lắng vừa vội vã bỏ chiếc chăn mỏng ra , đưa nhẹ đôi chân xuống giường. Trạng thái nôn nóng , khiến ai nhìn vào cũng phải xót xa mà thở dài.

- Cậu yên tâm , mình báo cho mẹ cậu rồi!! Mẹ cậu bảo cậu cứ nghỉ ngơi đi!. Mọi chuyện mẹ cậu sẽ sắp xếp “Rose thở dài, vỗ vai Lana như trấn tĩnh lại cô. Rồi đưa cho cô chiếc điện thoại di động trên bàn”

- Mình ngủ đủ rồi! Giờ mình phải đến nhà hàng để đỡ mẹ!!! Mai chủ nhật mình sẽ nghỉ ngơi sau! “Cô nhìn đồng hồ, thấy đã quá 5h , vội vã gật đầu với Rose , sau đó nhanh chóng bước ra hướng cửa phòng”.

- Lana ! Cậu bướng thật đấy!. “Rose lắc đầu, lại thở dài” - Thôi được rồi, Cậu cầm lấy! “Vừa nói, Rose vừa đưa cho Lana một hộp sữa to “ – Uống đi này!

- Thôi, mình ổn mà! Mình qua nhà hàng rồi ăn gì đó sau. “Lana cười cười từ chối, rồi quay bước tiếp”

- Cậu không cầm và uống thì mình không cho cậu đi đâu!. “Thấy cô bạn đã ra gần đến cửa phòng , Rose bước nhanh chân , chặt Lana ngay trước cửa. Đôi mắt như đang uy hiếp đùa cợt , bàn tay cầm hộp sữa dúi vào tay cô”

Nhìn Rose cương quyết đến đáng yêu, Cô mỉm cười nhẹ , cầm lên uống một nửa. Cô bảo không uống hết và muốn cầm về cho Chadie.

Cô hỏi mẹ và anh Rose đâu, Rose nhẹ trả lời là họ đã đi tập thể dục. Cô gửi lời cảm ơn đến họ với Rose. Sau đó, lấy cặp sách xuống nhà cảm ơn và chào hỏi các cô giúp việc rồi vội vã đạp xe ra nhà hàng.

Đến quán, chào mọi người, cô đi vào bếp. Mẹ cô lo lắng bảo cô sao không nghỉ ngơi thêm, Cô nhăn mặt , cong nhẹ đôi môi và nhẹ nhàng nói như nũng nịu với mẹ , bản thân đã ngủ đủ rồi. để bà không phải lo lắng cho cô. Mẹ cô thở dài bảo cô trở về đón Chadie ở bên nhà cô hàng xóm rồi chơi với cậu em trai luôn. Cô muốn mẹ trở về, nhưng thấy bộ dạng kiên quyết của bà, cô đành nhẹ nhàng cúi đầu chào mẹ . rồi trở về đón Chadie, cô cũng không quên cho cậu em trai uống sữa. Cậu bé chốc chốc lại xoa mặt cô ngơ ngác hỏi cô đã đỡ ốm chưa?. Những lúc như vậy , cô chỉ mỉm cười gật đầu với cậu em trai đáng yêu của mình. Cô luôn biết cậu nhỏ này rất thương yêu cô. Đó như một hơi ấm động lực xoa dịu vào trái tim cô những lúc mệt mỏi hay kiệt sức.

Sau đó, vừa trông em, cô vừa nấu cơm. Xong việc , cô dắt tay em nhỏ mang cơm ra cho mẹ.

Lần này, cô bảo mẹ cô đưa em trai về. Còn cô sẽ ở lại dọn dẹp. Mai cô sẽ dành hẳn một ngày để nghỉ ngơi. Thấy vậy, mẹ cô thở dài đưa Chadie trở về. Mấy chị ở quán thấy cô bị thương mà đuổi cô cũng không về nên đành để cô làm những công việc lặt vặt nhẹ nhàng. Làm xong việc, Cũng đã 10h đêm. Cửa hàng đóng cửa , mọi người vui vẻ chào nhau rồi lại mỗi người một hướng. Lia bước chân trở về ngôi nhà thân yêu của mình.

Đi bộ trên đường về nhà, đi qua ngôi nhà Lavender Queen cô khẽ mỉm cười một nụ cười mãn nguyện. Cứ thế đôi chân cứ nhẹ nhàng bước chậm trở về. May mà hôm nay, đã gặp những con người thực sự tốt bụng. Và cũng thực cảm kích Thượng Đế đã để cho những người tốt bụng đó sỡ hữu ngôi nhà Lavender Queen này. Có lẽ không những cô mà cha cô cũng cảm thấy rất yên lòng nơi nào đó ở một thế giới nào đó bên kia.

Vừa bước vừa nghĩ, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn những vì sao xinh đẹp. Hôm nay, những vì sao đó sáng thật rực rỡ như đang cố gắng chiếu rọi mọi thứ của đêm tối.

Đến một ngõ nhỏ khá tối và vắng người của con đường cuối phố. Mọi người cũng đã đóng kín cửa đi ngủ hết. Bỗng, cô bị ai đó lấy tay bịt miệng và có mấy người lôi cô đi. Trói tay chân cô và lấy băng dính to bịt miệng cô lại.

Nhìn rõ thấy có 3 thằng, chúng vứt thẳng cô vào bức tường trong ngõ cụt, 3 tên đó nhìn cô cười lớn:

- Vậy đây chính là Lana – Người phụ nữ của “thái tử gia” à? Nếu cô em hết trong trắng thì liệu “thái tử” còn “sủng” em nữa không?. “Vừa nói, tên đứng giữa vừa ngồi xuống vuốt nhẹ má cô”

3 thằng cười một cách dã man. Thằng vừa nói giật mạnh cổ áo sơ mi của cô khiến nó bật tung ba cúc áo khẽ lộ hẳn bầu ngực tròn trịa trắng nõn đang được bọc trong chiếc áo ngực xinh xắn của cô.

Cô sợ hãi, mở to đôi mắt, trong giãy giụa, đôi đồng tử đó không thể kiềm nén được những dòng nước mắt mà cứ vội vã trào ra. Cô muốn hét lên. Nhưng miệng đã bị dính chặt không có cách nào bung tỏa tiếng nói của bản thân. Chỉ có tiếng rên nhỏ phát ra từ chiếc họng như chẳng ai có thể nghe thấy.

- Khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể nõn nà đầy đặn thế này thàm nào “thái tử gia” không rời khỏi em được, để bọn anh nếm thử mùi vị em nhé! “3 Thằng vừa cười vừa dính đôi mắt sâu không đáy trên cơ thể cô”

- Chúng mày làm gì thế?.

Chúng đang cố giữ chặt lấy tay chân đang giằng co mạnh mẽ của cô thì nghe thấy tiếng nói đằng sau. Cả 3 thằng đều quay ra, ngước lên nhìn thấy một cậu thanh niên cao to với bộ quần áo thể thao :

- Không liên quan đến mày !!!. Khôn hồn cút đi!. chuyện của mày không phải ở đây!!

3 Thằng nhóc nhìn nhau rồi đứng dậy vừa trợn mắt đi ra nói lớn trước mặt cậu thanh niên.

Nghe vậy, Cậu thanh niên không nói gì. Nhấc bờ môi lên cười nhẹ hé lộ chiếc răng khểnh bất cần. Cú đấm nhanh chóng giữa mặt thằng vừa nói làm nó chảy tóe máu mũi ngã xuống đất.

2 thằng kia đang định tiến lại thì anh nhảy lên giáng cho mỗi thằng 2 cú đá mạnh vào ngực. 2 tên khó thở không thể gượng dậy nằm sạp xuống đất. Quả là con người mang tính chất thể thao đầy mình nha.

Anh vội vã chạy đến chỗ Lana. Đang định tháo cho cô cái băng dính trên miệng thì thằng vừa bị anh đấm lấy trong túi ra một con dao đang giơ tay đâm anh thì anh thấy Lana trợn mắt. Chiếc họng nhỏ chèn ép phát ra tiếng rên thất thanh. Biết là có biến, anh ôm cô tránh đi, với tốc độ thật nhanh. Nhưng cũng quá trễ để không bị thương . Con dao của thằng đó đâm sượt qua phần vai bên trái của anh.

Anh cố nén cơn đau đứng bật dậy, đạp mạnh vào tay nó. Bàn tay của thằng đó đau không thốt lên lời nhanh chóng run rẩy rơi con dao xuống đất . Anh đạp mạnh thêm một phát vào bụng của nó khiến nó chỉ biết nằm bất động mà rên rỉ ỉ ôi.

Anh quay lại , ngồi xuống bên cô. Vội vã giật cái băng dính trên miệng cô, cô nhẹ nói:

- Anh Leo….!!

Nước mắt cô theo tự nhiên chảy ướt hết 2 bên má. Thấy cô sợ hãi, anh vội bế cô lên chạy thật nhanh về nhà của mình.

Đôi mắt của cô mở to không kịp nhắm vẫn đang chan với nước mắt. Tiếng nấc, sự run rẩy. Một cơn gió thoảng qua thôi cũng khiến cô giật mình thở ra rất mạnh. Tình hình lúc đó chỉ chậm trễ hay không ai thấy thì quả thật quá đáng sợ, khiến cô gái nhỏ không nguôi những dòng suy nghĩ trong sợ hãi.

Chợt phảng phất nhịp tim đập của anh. Cô tự nhiên cảm thấy trong lòng chấn tĩnh lại như ở nơi này, vào giờ phút này đây, cái giây phút sợ hãi nhất của cuộc đời cô, không chỉ có mình cô nữa rồi. Dần dần , cô nhắm đôi mắt cảm nhận trong tiếng tim đó. Chàng thanh niên dù tim có đập mạnh đến đâu gương mặt vẫn chỉ có một sắc thái. Thứ duy nhất nặng trĩu là đôi lông mày nhíu lại như mọi thứ đè nén đều được nó chế ngự. Sự di chuyển của anh thật nhẹ nhưng nhanh và chắc. Mùi hương tỏa ra từ cơ thể anh quen thuộc đến mức khiến cô gái nhỏ mới vài giây trước đang có tâm hồn biến động trong rối ren trở nên trầm ổn dần dần cô khẽ dựa nhẹ đầu vào ngực của anh. Lạ lắm! Từ ngày cha cô đi mất, chưa khi nào cô thấy không gian bình yên đến như vậy.

Về đến nhà, Mọi người ra mở cửa cho anh. Anh nhanh chóng mang cô thật nhẹ đi vào phòng khách. Thậm chí anh còn không dám đặt cô xuống ghế sofa. Ngồi nhẹ xuống ghế, lúc này anh mới thở thật gấp như mọi thứ dồn nén cuối cùng cũng đã giải tỏa hết ra. Trên tay anh, vẫn đang ôm chặt lấy cô gái nhỏ.

Mọi người trong nhà thấy vậy, chưa kịp hỏi chuyện gì thì quản gia Lyn bảo người giúp việc pha hai cốc nước đường ấm. Mẹ anh từ phòng bước ra, còn Rose từ trên nhà đi xuống. Nhìn thấy Lana đang bị trói, thậm chí quần áo và tóc tai sộc sệch hết. Rose vội chạy lại hét to:

- Trời ơi! Chuyện gì xảy ra thế?

Lana trở về với nhận thức , chợt mở nhẹ đôi mắt, Thấy cô bạn vừa khóc vừa đang cởi dây trói cho mình. Còn bản thân thì đang nằm gọn trong tay Leo. Cô giật mình, bật dậy, một tay đưa lên nắm chặt lấy chỗ cổ áo bị rách, một tay vuốt nhẹ mái tóc. Thở dài đầy sợ hãi, một hồi, cô khẽ mỉm nhẹ khóe miệng nói:

- Mình không sao!

Nói xong, cô nhắm mắt lấy lại bình tĩnh. Sau đó, gượng từng bước chân đi ra ngoài. Không giấu nổi cơ thể vẫn đang run rẩy vì sợ hãi. Vừa đi, cô vừa nói:

- Cảm ơn mọi người! Cháu phải về đây!

- Cháu ở lại uống ngụm nước ấm đã ! “Mẹ Rose gương mặt lo lắng nhẹ khuyên cô”

- Thôi, mẹ cháu đang đợi, cháu về rồi sẽ uống sau ạ!

Nghe cô nói vậy, mọi người gương mặt buồn rầu lo lắng nhưng cũng không thể cản cô. Cô cúi đầu rồi quay đi, đang bước được hai bước thì. Một giọng nam quen thuộc vội nói to:

- KHÔNG THỂ MỘT LẦN TỎ RA YẾU ĐUỐI?!

Tất cả mọi người ngước nhìn Leo. Nghe thấy vậy, nước mắt cô từ đâu chan hốc má. Người con trai này tại sao hiểu rõ cô đến vậy??. Rose cũng không kiềm chế được che miệng để nước mắt nhẹ rơi xuống. Cô đứng một lúc rồi nhắm đôi mắt vẫn như thế, vẫn nhẹ bước ra ngoài.

Leo đứng bật dậy, bước những bước chân thật mạnh mẽ đi ra nắm lấy tay cô, cương quyết nói:

- Anh sẽ đưa em về!.

- Không cần đâu, em …..

Cô chưa nói hết câu. Một chị giúp việc nhìn thấy vai trái của anh có những giọt máu chảy xuống cánh tay. Mới bất giác kêu to:

- Cậu chủ…. Máu!!!!!!!!.

Mọi người bị dọa đến hốt hoảng. Cuối cùng trong tình trạng lao đao đi lấy đồ sơ cứu cho anh.

Thấy vậy, cô mở to mắt nhìn vai anh. hàng nước mắt vẫn rơi xuống. cô với nhẹ lên tay anh rồi nhìn chúng vô định . Khẽ nói:

- Em xin lỗi!.

- Biết có lỗi thì nghe lời đi!

Anh nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô, dắt cô vào ghế sofa ngồi xuống. Nhíu nhẹ lông mày đưa cánh tay bị đau lên cầm cốc nước ấm đưa cho cô, tay kia vẫn nắm chặt lấy tay cô:

- Cầm lấy và Uống đi!

Đôi mắt cô nhíu nhẹ lại, nhanh chóng cầm cốc nước uống 1 ngụp. Cô ý thức được vết thương trên vai anh và biết anh cương quyết như vậy thì sẽ không buông bỏ đến khi cô cầm lấy cốc nước .

Quản gia Lyn nhanh chóng mang đồ sơ cứu ra băng bó vết thương cho cậu chủ của mình.

- Rose! Muộn rồi ! Em gọi cho mẹ của cô ấy, bảo cô là ngày mai Lana sẽ về. Để cô ấy ngủ ở lại đây. Tìm một lý do nào đó cho cô đỡ lo lắng. “Anh lặng nhìn Lana giây lát rồi ngước lên nói với Rose, Rose gật đầu nghe lời anh trai, trở ra cửa và gọi điện cho mẹ Lana”

- Nhưng ….!. “Lana vội nói”

- Em muốn về trong bộ dạng này hả?

Thấy anh quát lớn, Cô giật mình rồi khẽ nhìn lại trạng thái của bản thân bây giờ rồi nhẹ nhàng cúi đầu không nói gì được hơn. Ừ, nếu trở về bây giờ sẽ lại thêm phần lo lắng cho mẹ cô. Là cô suy nghĩ quá nông cạn hay anh cũng đã quá chu đáo. Chính xác thì là cả hai.

- Không được rồi, cậu chủ ơi! Vết thương sâu quá! “Quản gia Lyn một hồi sơ cứu nhưng không được . Lo Lắng bà vừa nói, vừa băng nhẹ lại với thuốc cầm máu rồi nhanh chóng gọi điện cho bác sỹ đến”

Thấy Rose đi vào, anh bảo cô em gái:

- Em đưa Lana lên nhà. Tìm cho cô ấy bộ nào đó thay vào rồi hai đứa đi ngủ đi! Nếu còn xuống nhà thì đừng trách anh!.

Leo nhẹ buông tay cô ra, cô đưa đôi mắt nhìn anh như muốn ở lại . Nhưng thấy bộ dạng cương quyết của anh , đành thở dài đi lên phòng với Rose. Chẳng lẽ là anh đang sợ cô sẽ lo lắng. Mọi chuyện thực đều là do cô gây nên. Cô muốn ở lại. Nhưng có cô thì cũng để làm gì?. Có thể mọi chuyện sẽ rối ren hơn thì sao? Nhưng thực tâm cô muốn ở lại đó, ừ, chính xác là ở lại đó với anh.

Cô bước lên phòng Rose tắm rửa rồi mặc bộ đồ ngủ của Rose đưa cho. Tắm xong, cô bước ra cửa sổ, để ý thấy xe của bác sỹ đã đậu dưới hiên. Trong lòng có một chút nào đó an tâm hơn.

Cô muốn khâu lại ba cái khuy ở cổ áo , Rose nhẹ đưa hộp đồ dùng cho cô. Cô đưa ghế ra ngồi gần cửa sổ vừa khâu lại khuy áo vừa như cố ý trông chờ điều gì đó.

Rose thấy vậy, cũng đặt chiếc ghế bên cạnh cô tâm sự hỏi chuyện.

Hai cô từ từ nói chuyện với nhau. Rose kể lại là: Lúc tối Leo đưa mẹ với cô tới nhà cậu mợ ăn tối. Sau khi về nhà, Đi ra đóng cửa rồi không thấy đâu luôn. Khi trở về thì thấy như vậy. Lana nhẹ nhàng kể lại cho Rose nghe mọi thứ. Rose hốt hoảng có ý nói chắc vì vụ sáng nay. Lana có phần không dám chắc nên cũng không nói gì. Cô nghĩ bản thân đã quen biết với Saly cũng khá lâu. Những chuyện như vậy dù là chị ta có gan nhưng cũng chắc chắn sẽ không gây ra.

Khâu xong, Nói chuyện thêm một lúc thì Rose đi ngủ. Lana đứng ở cửa sổ đợi đến khi bác sỹ đi về. Cô thở dài , tâm trạng thôi thúc , cô mở nhẹ cánh cửa phòng và đi ra ngoài. Đứng trên lan can cầu thang, cô đang ngó nghiêng gì đó thì có giọng nói sau lưng làm cô giật bắn mình:

- Sao không ngủ đi? Còn cần gì?

Quay lại thì thấy Leo đang đứng trước cửa phòng anh, cô khẽ cúi đầu nói:

- Chuyện hôm nay cảm ơn anh. Và em xin lỗi!.

- Rồi! “Anh nhắm mắt, tâm trạng thập phần lạnh nhạt”

- Anh cảm thấy đỡ hơn chưa? “cô mở tròn đôi mắt trong lo lắng kiễng như cả 10phần gót chân lên để ngó nghiêng vai anh, khẽ hỏi “

- Ngủ đi! “Anh gật đầu, hất hàm về phía phòng cô em gái của mình, như đang ám chỉ cô trở về phòng”

- Anh đừng nói chuyện hôm nay cho anh Joshep và anh Stephan biết nhé! “Cô ngập ngừng, dù sao ý của cô cũng chỉ là đang muốn tự mình giải quyết”

- Không rảnh! “Đôi lông mày của anh bỗng nhiên có cảm giác nặng nề , Nhíu nhẹ chúng lại anh lên tiếng”

Nói xong, anh quay đi như không cho cô thấy tâm trạng của bản thân. Còn cô thấy vết thương của anh đã được xử lý ổn thỏa, trong lòng đã cảm thấy an tâm hơn . Anh cầm tay nắm định bước vào phòng của anh.

- Chúc anh ngủ ngon! “Một tiếng nói trong thanh thản của cô cất lên khiến anh dừng lại động tác trong giây lát, anh gật đầu rồi đóng cửa phòng mình lại”

Nhìn cửa phòng anh một lúc , cô nhẹ nhàng bước vào phòng Rose thở ra trong sự phấn khởi. Cô đi lên giường ngủ thầm nghĩ :Căn phòng đó, trước đây đã từng là của cô, hồi đó cha cô đã đóng cho cô từ cái ghế gỗ nhỏ đến chiếc giường trong đó nhưng từ khi chuyển đi cô đã phải bán hết chúng . Thậm chí căn phòng đó cô cũng không dám bước vào một lần. Cha cô đã thiết kế trên tầng 2, có 3 căn phòng cho 3 đứa con của mình sau này nhưng mới chỉ có được 2 đứa thì ông đã đi mất….

Nước mắt cô khẽ rơi xuống. Cô cầm chiếc điện thoại nhỏ , nhìn tấm ảnh của cha. Khẽ mỉm cười : Nhưng hôm nay, cô cảm thấy như cha vẫn còn ở đây bên cạnh cô vậy. Rồi cô nhắm đôi mắt , thiếp đi trong giấc ngủ. “Cảm tạ Thượng Đế , cảm tạ cha vì vẫn đã luôn dìu dắt con trên quãng đường đời”.

Hôm nay , thực đáng sợ. cũng thực cảm tạ một người nữa đã xuất hiện giống như một anh hùng trong cuộc đời cô. Khoảng khắc đó, dù thể nào cô cũng sẽ mãi ghi nhớ ở trong tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.