Xuất Sao

Chương 9-1: Nếu mùa đông đi gió xuân ôm đầy cõi lòng (1)




7.00 sáng:

- Nhật Lam, em dậy chưa? Có cậu bạn nào đang đợi ngoài này nè.- Nguyệt Nữ gõ cửa phòng nó một lúc chẳng thấy ai chả lời, thở dài quay ra nhìn Vũ Phong.

-Em đợi ngoài này một chút nhé, chị sẽ gọi nó ngay.- nói đoạn cô mở cửa phòng đi vào, rồi đóng sập cửa trước khi Vũ Phong kịp ngó vào. Một lúc sau, căn phòng bỗng phát ra những tiếng động kì lạ, đúng 10' sau, nó quần áo chỉnh tề đứng trước cửa phòng cùng chị nó.

-Giỏi thật.- Vũ Phong cảm thán nhìn Nguyệt Nữ. Chơi với nó bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên cậu thấy nó dậy và chuẩn bị trong 10'. Nó vốn không phải loại ham ngủ gì nhưng, gọi dậy lúc 6h từ 6h45 mới thấy người.

-Em nghĩ vậy sao?- Nguyệt Nữ đưa một tay lên ôm má, cười tươi. Nhật Lam thấy thế lườm chị nó một hồi, chẳng nói chẳng rằng kéo Vũ Phong xuống lầu. Chị nó đã quen rồi nên chỉ đứng đó vẫy tay chào.

Vừa ra đến cổng, Vũ Phong liền quay ra nhìn Nhật Lam, hỏi nhỏ:

-Bây giờ em định đi đâu?

-À có lẽ sẽ đến trường, hôm nay là thứ hai nên phải chào cờ. Sau đó em sẽ lôi tụi 9D-1 đi luôn.- Nhật Lam vừa dắt xe (xe đạp điện nhé) vừa trả lời.

-Ừ, vậy anh sẽ đợi trong lớp học.- Vũ Phong gật đầu leo liên xe chuẩn bị đi.

-Hả? Anh không phải học sinh trường này có thể vào sao? - nó ngạc nhiên nhìn cậu.

-Ai bảo em thế?- Vũ Phong vừa nói vừa chỉ vào bảng tên đeo trước ngực. Đúng là cậu học chung trường của nó nhưng lại là lớp 9A-1, lớp chọn nha.

-Vậy mà không nói sớm. Mà khoan 9A-1?-nó đang bĩu môi bỗng chợt nghĩ ra, đó Không phải cái lớp của con nhỏ Trương gì gì đó sao? Nói mới nhớ cái vụ của tên dở hơi Âu Dương Thiên Phong, mấy ngày nay mải lo chuyện này quá nên quên. Hôm nay hình như là ngày tổng kết kì thi giữa kì nha. Coi bộ lại có một vấn đề cần giải quyết rồi nha.

Mải suy nhĩ linh tinh Vũ Phong đã phóng đi lúc nào không biết. Nghe thấy tiếng xe nó vội leo lên xe đuổi theo.

-Ê đợi em với.

Đến nơi đã là 7h15', cổng trường đã đóng từ lúc nào rồi, tầm này là truy bài rồi Không hiểu tên Vũ Phomg làm gì mà hiên ngang vào được còn nó vừa bước chân vào cổng trường là liền có sao đỏ hỏi thăm. Nó trừng mắt nhìn tên sao đỏ lắm chuyện này, chặn nó lại hỏi đủ thứ kiểu khiến Phong của nó đi mất rồi a. Mà tên chết dẫm này ở đâu ra vậy? Mọi khi có thấy đâu (T/g: tại mẹ toàn leo tường đấy ạ, có vào cổng chính đâu mà đòi gặp)

5' sau, sau khi bị lôi kéo này nọ, cuối cùng nó cũng lết được lên lớp. Lúc này 9D-1 đã có mặt đầy đủ, nói chuyện ầm ĩ. Nó về chỗ gục đầu xuống bàn, lẩm bẩm:

-8 năm làm học sinh gương mẫu của tôi... đang bị hủy hoại dần trong tay cái lớp này.

-Ê lớp trưởng nói gì vậy?- Ngọc Hân tò mò lại gần nhìn nó.

Nhật Lam được rồi.- Nó ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn nhỏ Hân. Trong lòng thầm thề buông thả nốt học kì này thôi.

-Nhưng mà...Ok- nhỏ định kháng nghị nhưng nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của nó đành thỏa hiệp. Cái động vật nguy hiểm nay tốt nhất không nên dây vào. Còn chưa kịp nói với nhau câu gì tiếng chuông vang lên.

-Ê lớp...Nhật Lam, xuống chào cờ kìa- Ngọc Hân vỗ vỗ vai nó.

-Không đi đâu.-Nó gục đầu xuống bàn xua tay với tụi nó. Chắn nó sẽ thua trong vụ cá cược cho nên tốt nhất không nên xuống nhìn mặt con nhỏ kia cho đau đầu.

Lúc này Lucia đi qua liền quay vào hỏi thăm nó vài câu liền bị nó xua đi đành miễn cưỡng đi xuống.

Hết tiết chào cờ, cả lũ lại kéo lên đã thấy Vũ Phong đứng đợi. Thế là tất cả lại ngang nhiên cúp tiết về chỗ Mishou Kenta đang đợi.

Vùa đến nơi tất cả lại gặp một vị khách. Không lạ mà lại rất quen thuộc. Một người mà không ai ngờ tới lại có mặt ở nơi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.