Xuất Sao

Chương 7-1




-Đã đủ tám cặp đôi rồi. Mọi người, hãy vỗ tay để cổ vũ cho họ nào!!!

Tiếng tên dẫn chương trình vang lên, mọi người xung quanh vỗ tay hò hét om sòm. Tôi bất giác cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết, có cảm giác như cả ngàn người đang nhìn săm soi vào tôi. Tôi nhìn sang Thanh Tú. Ngay giờ phút này gương mặt Thanh Tú lạnh lùng khủng khiếp. Trên nét mặt không còn đỏ au ngượng ngùng xấu hổ như lúc nãy mà giờ một vẻ lạnh tanh bao phủ, đáy mắt như nhạt đi, ngầu kinh khủng. Tôi phát hiện ra Thanh Tú có hai bản thể. Đó là Thanh Tú có trái tim mong manh tựa thiếu nữ, và Thanh Tú lạnh lùng. Và chúng đổi cho nhau vào những lúc rất thích hợp.

-Và bây giờ, các cặp đôi chúng ta sẽ trải qua ba thử thách. Ba cặp thắng thử thách một sẽ tiếng thẳng vào thử thách số 2, và thử thách số 3 sẽ quyết định cặp nào chiến thắng. –Tên dẫn chương trình vác loa đi một vòng xung quanh chúng tôi gào ầm lên –Các bạn đã sẵn sàng chưa??? THỬ THÁCH VÒNG MỘT: THỬ SỨC CHỊU ĐỰNG - CÕNG BẠN GÁI BẰNG MỘT CHÂN!!!

Cái gì???

Đám đông xung quanh “ồ” lên rồi cười phá thích chí.

-Thể lệ như sau: Mỗi cặp đôi, bạn nam sẽ cõng bạn nữ lên, sau đó co một chân lên và chỉ cõng bạn nữ như thế bằng một chân thôi. Và giữ nguyên tư thế đó càng lâu càng tốt. Cặp nào rơi xuống trước, cặp đó sẽ bị loại. Ba cặp đôi trụ lâu nhất sẽ qua thử thách hai.

Tôi tái mặt nhìn sang Thanh Tú. Thanh Tú cõng tôi? Còn đứng bằng một chân nữa chứ! Làm sao mà cậu ấy làm nổi??? Tôi nhìn Thanh Tú, vóc dáng thanh mảnh thư sinh như thế gió thổi phát chắc bay chứ nói gì là làm cái thử thách đó???

Các bạn đã sẵn sàng chưa???

Chúng tôi chưa kịp trả lời thì đám đông xung quanh đã hoác mồm gào lên:

-SẴN SÀNG!!!

-Vậy thì.. 1…2….3… BẮT ĐẦU !!!

Các cặp xung quanh bắt đầu e thẹn cõng nhau lên. Tôi và Thanh Tú ngơ ngác nhìn những cặp đôi trai thanh gái tú đã nhanh chóng leo lên lưng nhau. Cặp số 7 đứng cạnh chúng tôi, chưa co chân lên, cô gái đã nũng nịu:

-Anh à, em có nặng không?

-Nặng chứ, vì anh đang cõng cả thế giới của anh đằng sau mà… -Tiếng chàng trai ngọt ngào đáp lại.

Một màn đêm đen thui ập xuống đầu tôi và Thanh Tú. Tởm quá.

-Ơ kìa cặp số 8!!! Chần chừ gì nữa?? Nhanh lên nào!!! –Một cô gái cầm loa gào tướng vào tai tôi. Tôi nuốt nước bọt nhìn lại. Cô gái quay sang đám đông hò lên –Các bạn!! Cổ vũ cho họ nào!!!

-YEAH!!! –Đám đông ồ lên khoái trá, la hét om sòm.

Tôi không biết nên làm thế nào thì bỗng nhiên Thanh Tú bước lại trước tôi vài bước, rồi thân hình mảnh dẻ đó cúi xuống, một chân cậu khuỵu nhẹ xuống đất. Nhưng Thanh Tú không nói gì cả, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

-Hể? –Tôi nhíu mày nhìn Thanh Tú, bật một tiếng.

-Hể… Hể cái gì mà hể nữa… -Mãi vài phút sau, giọng Thanh Tú mới lúng túng vang lên. Vành tai cậu ấy bỗng chốc đỏ lựng. Má phớt hồng, Thanh Tú hơi quay đầu lại nhìn tôi, mặt càng đỏ hơn –Không mau leo lên còn đực mặt ra đó làm gì nữa.

Thanh Tú!!!! Đừng có đỏ mặt như thế!!!! Tôi thầm gào lên.

Nhưng cuối cùng tôi cũng di bước đến, rồi ngập ngừng leo lên lưng Thanh Tú. Thanh Tú đứng thẳng dậy, một chân nhanh chóng co lên. Nhìn xung quanh, các cô gái đều vươn tay ôm lấy cổ chàng trai, tôi nhìn lại không biết đặt tay ở đâu cho vừa, lên tiếng hỏi:

-Tôi đặt tay ở đâu đây?

Vành tai Thanh Tú thoáng đỏ bừng lên, tiếng cậu ấy ngập ngừng.

-Đặt ở vai, thế mà cũng hỏi.

Đám đông xung quanh hò hét ầm ĩ khiến đầu óc tôi quay cuồng. Thân hình mảnh dẻ của Thanh Tú vẫn đứng im, khác so với những gì tôi nghĩ. Và quả thật, lưng Thanh Tú thật rộng, đứng sau tấm lưng này, có một cảm giác an toàn bao trùm. Thật là vậy đấy.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên.

-Cặp số 2 bị loại!!!-Tiếng Micro vang lên.

Cặp đôi kia đứng dậy tỏ vẻ tiếc nuối, hoà vào đám đông xung quanh.

Thời gian vẫn cứ chạy…



“Oạch!”

-Cặp số 7 đã bị loại!!!



“Phịch!”

-Số 1, loại!!!



“Rầm!”

-Số 5, loại!



Mười lăm phút đã trôi qua, trên sân chỉ còn lại bốn cặp còn cố sức trụ vững. Tôi cảm thấy lo lắng cho Thanh Tú. Cậu ấy không biết có chịu nổi không? Hơi thở Thanh Tú bắt đầu nặng nề, mồ hôi ướt đẫm nhưng Thanh Tú vẫn cố trụ đến cùng. Tôi lo lắng lên tiếng:

-Này Thanh Tú, tôi có nặng không?

Thanh Tú thở “hộc” một tiếng, một giọt mồ hôi từ má lăn xuống cổ rồi tan vào cổ áo.

-Nặng, … nặng.. như một con heo nái ấy… Vì thế, im lặng, đừng để tôi mất tập trung…

Tôi cảm thấy có lỗi với Thanh Tú hơn bao giờ hết, cậu ấy có đang cố quá sức mình hay không? Lúc tôi suy nghĩ như thế thì bỗng nhiên tôi có cảm giác như người tôi đang tuột dần. Tôi hốt hoảng cố níu lấy vai Thanh Tú nhưng vô tình lực nặng khiến Thanh Tú suýt mất thăng bằng. Tôi hốt hoảng không biết làm sao, biết thế ngay từ đầu tôi đã ôm lấy cổ cậu ta. Sức Thanh Tú đã yếu lắm rồi nên không thể xốc tôi lên lại được.

-Ngồi yên…

Tiếng Thanh Tú khàn nhẹ vang lên. Rồi nhanh chóng, một tay cậu ta thả ra khiến tôi hụt một nấc, tôi hoảng hốt không hiểu làm sao thì bàn tay đã vòng nhanh lên vai nắm lấy chặt lấy cổ tay tôi đang vịn ở đó kéo mạnh về phía trước khiến tôi theo đà kéo lên lại đập mặt vào lưng cậu ta. Ngay lúc tôi đang định tự mình nhảy xuống để Thanh Tú đừng chịu đựng thêm nữa thì một tiếng rầm bên cạnh vang lên. Tiếng loa phóng lên cao nghe thật rõ:

-Cặp số 3 đã rơi!!! Chúc mừng ba cặp đôi còn lại, các bạn đã chiến thắng!!!

Đám đông hò hét dữ dội vang lên. Tiếng loa vừa dứt, Thanh Tú đã thả người “phịch” xuống đất mang theo cả tôi. Thanh Tú cúi gầm mặt hít lấy hít để. Gương mặt thanh thanh đẫm mồ hôi.

-Thanh Tú, cậu ổn chứ? –Tôi liếm môi nhìn cậu ta hỏi.

Thanh Tú ngước nhìn lên tôi, đôi mắt cậu ta sâu và trong, miệng Thanh Tú bỗng nhiên nở một nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng bốc:

-Rất ổn đấy, Dương. Chúng ta vào đây là để chiến thắng mà…

______



-Thử thách thứ hai: Đập bóng. Trước mặt các bạn rất nhiều quả bóng bay đã được thổi căng, bên trong có một ít bột mì. Trong đám đó chỉ có hai quả duy nhất bên trong có một tấm thẻ nhỏ màu đỏ mà thôi. Nhiệm vụ của các bạn đã đập vỡ những trái bóng đó và tìm cho mình tấm thẻ. Hai tấm thẻ được tìm thấy sẽ là tấm vé đi vào thử thách số ba. Các bạn đã rõ chưa???

Tôi nhìn đám bóng bay lúc nhúc nằm chồng lên nhau la liệt. Cứ nghĩ đến chuyện đập vỡ những quả bóng kia là bột mì trắng bốc lên xối xả là tôi không thể kìm được một tiếng gào trong lòng. Bỗng nhiên, một cô gái nước đến, lấy một dải vải đỏ ra cột chặt tay của tôi và Thanh Tú lại. Tiếng chàng trai kia oang oang vang lên:

-Mấu chốt ở trò chơi này là các bạn phải cột chặt tay nhau!!! Các bạn đã sẵn sàng chưa???? 1…2….3…. BẮT ĐẦU!!!

Thắt tay như thế này là quá sức mệt mỏi!!! Khi tôi di chuyển cố lấy trái bóng bên này thì cả người Thanh Tú bị kéo theo. Và khi Thanh Tú lại đuổi theo trái bóng kia thì tôi lại bị kéo ngược lại. Đã thế bột mì còn tung lên mù mịt khiến mắt tôi lờ đờ, chỉ muốn hắt hơi mấy cái liên tiếp. Những cặp còn lại cũng khổ sở chả kém gì.

-Thế quái nào tìm ra hai trái bóng đó giữa cả đống bóng bột mì này??? –Tôi cau có gắt lên.

Thanh Tú không trả lời, mắt vẫn chăm chú cầm những trái bóng lên đập nhẹ. Tôi tức chí đạp bay quả bóng dưới chân mình, quả bóng nổ “bùm!” một tiếng, xác bóng bay ra. Tôi cúi xuống nhặt mảnh xác lên thì mắt như nổ đom đóm. Tôi quay phắt Thanh Tú lại, dí chiếc thẻ màu đỏ nhỏ bên trong gào lên:

-Tìm ra rồi!!!!



***



-Đây là thử thách cuối cùng thử xem ai là người thắng cuộc! –Tiếng anh chàng dẫn chương trình vang lên. Đám đông hò hét reo lên đầy hào hứng. –Và đây cũng là thử thách khó nhất trong trò chơi, vì yêu cầu cần có chút… mặt dày!

Tên đó tinh quái lên tiếng. Nụ cười của hắn khiến tôi bất giác rợn người. Đám đông hò hét gào toáng lên.

-Đó chính là: NỤ HÔN TÌNH YÊU!!!

-HÚ!!!! –Đám đông hú lên, càng hoác tiếng to tợn.

“Bùm!”

Đầu tôi nổ lên một tiếng, khói bốc ra nghi ngút. Tôi từ từ nhìn sang Thanh Tú, hai đứa ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mặt đỏ lên như vớ phải lửa.

-Ai trong các bạn có nụ hôn ngọt ngào nhất, lâu nhất sẽ là người chiến thắng!!! –Anh chàng kia gào lên. Đám đông không kìm được cũng gào lên cùng, khung cảnh hỗn loạn khủng khiếp.

Như phản xạ, tôi cong chạy bỏ chạy nhưng nhanh chóng bị một tên nằm trong bộ phận trò chơi ngăn lại, túm cổ gửi trả.

-Cấm trốn dưới mọi hình thức vì đến vòng này rồi, ai cũng phải hôn! –Anh chàng nháy mắt nhắc nhở, đám đông lại cười sặc sụa.

Mặt tôi tái mét, nhìn sang Thanh Tú, mặt trầm trọng nói:

-Thanh Tú, cậu có võ Karate phải không? Hay là bây giờ chúng ta đánh tên này bất tỉnh sau đó chôm quà chạy về nhỉ?

-Nguyễn Thùy Dương!!! Đó là tất cả những gì cậu có thể nghĩ à???? –Thanh Tú cáu tiết gào lên.

Cặp một bên tôi thoáng ngại ngùng, cuối cùng lại ôm nhau hôn ngay tắp lự. Đám đông được phen hú hét om sòm cả lên. Ngay lập tức, tôi và Thanh Tú suýt nữa hét lên như phải gió, nhưng may sao phanh lại kịp. Tôi quay sang Thanh Tú, miệng lắp bắp, mặt nóng ran.

-Thanh Tú, giờ phải làm sao… Thanh Tú?

Thanh Tú càng lúng túng hơn, mặt mũi cậu ta đỏ lựng. Vội vàng quay mặt đi tránh mặt tôi.

-Cặp số 8 nào! Mạnh dạn lên! Mọi người, cổ vũ cho hai người họ nào!!!

Đám đông được thể nhất loạt gào lên:

-Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!!!!

“TRỜI ƠI CÁC NGƯỜI CÓ IM ĐI KHÔNG????”

Đầu óc tôi gào thét. Đúng lúc đó, tiếng Thanh Tú vang lên.

-Thùy Dương…

Tôi ngước đầu lên, mắt đã chạm vào đôi mắt đẹp của Thanh Tú. Mặt Thanh Tú phớt đỏ, hai bàn tay Thanh Tú vụng về lúng túng đưa lên chạm lấy má tôi. Khoan… Khoan…Đừng có nói là…

-Tôi…

Nhưng Thanh Tú chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói cao vút vang lên:

-Không được hôn!

Tôi và Thanh Tú giật mình nhìn lại. Từ đám đông, một chàng trai bước ra mang theo những tiếng trầm trồ ngưỡng mộ từ những cô gái xung quanh. Đôi mày thanh tú của chàng trai đó khẽ nhíu lại, làn môi mỏng mím chặt đầy quyến rũ. Tôi ngây người, buột miệng lên tiếng:

-Gia Bảo, sao cậu lại ở đây?

Gia Bảo lạnh lùng nhìn tôi không đáp. Bước chân cậu ta sải dài phăng phăng đến chỗ tôi.

-Cậu… -Làn môi mỏng của Gia Bảo hơi nhấp lên. Cả khuỷu tay tôi bị cậu ấy giữ chặt rồi đẩy ra. Tôi loạng choạng vài bước, nhìn lại.

Gia Bảo ngay lập tức ôm lấy cánh tay Thanh Tú, rộ lên:

-Đồ quỷ sứ, tránh xa người “iu” của tao ra~ Anh “iu” à, tại sao anh lại dám đi với con nhỏ này “dzậy” hử? Anh “iu”~ Anh phản bội em phải hơm? Anh “iu” à~

.

.

.

Tôi bất động.



Thanh Tú bất động.



Đám đông bất động.



Đám người tổ chức trò chơi cũng bất động.



Mọi thứ đều gần như bất động.



Một làn gió lạnh thổi qua mang theo tiếng quạ từ xa văng vẳng vọng lại.



-Gia Bảo…

Không biết bao lâu sau tôi mới bật lên được một tiếng. Nhìn sang Thanh Tú, tôi hốt hoảng đến rụng tim. Mặt Thanh Tú bỗng nhiên tái xanh như tàu lá. Cả thân hình mảnh dẻ của cậu ấy chao đảo. Tôi hốt hoảng đỡ lấy gào lên:

-Thanh Tú! Bình tĩnh!!! Thanh Tú!!!!



***



- Hahahaha! Hai người nên cảm ơn tôi vì đã cứu hai người đi! –Gia Bảo cười tướng lên, bờ vai rung rung đắc ý liên hồi.

Thanh Tú vẫn chưa hết hoàn hồn, gương mặt cậu ta xanh lè đến tội.

-Lúc đó tôi suýt rụng tim vì tưởng cậu là gay thật cơ! Ai ngờ cậu dám lừa người như thế… -Tôi đặt tay lên ngực thở phào một tiếng.

-Hahaha… Tôi không gay đâu, yên tâm đi. –Gia Bảo vỗ mạnh vai tôi một cái.

Rồi không để tôi kịp phòng bị, cậu ta đã đưa tay ôm lấy vai tôi kéo sát lại.

-Đừng có vì quà thưởng mà tớn mắt thế chứ? Suýt nữa đã hi sinh cái nụ hôn cho cái thằng trùm nhát gái này rồi!

-Im đi! –Tôi đẩy mạnh Gia Bảo ra đấm thẳng một phát vào mặt.

-May mà lúc đó tôi đi tìm cậu đấy, nếu không thì.. –Gia Bảo bỗng nhiên trầm giọng, hàng mi hơi rũ xuống trông đẹp đến lạ.

-Thì sao? –Tôi nhíu mày nhìn cậu ta.

Gia Bảo chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, rồi bỗng nhiên cậu ta đưa tay lên miết mạnh môi tôi khiến tôi hoảng hốt bắn người ra sau gào lên:

-Mày làm quái gì thế????

Gia Bảo phì cười, lên tiếng.

-Thế đấy, cái nụ hôn đó, liệu mà giữ cho kĩ, đừng để mất.

-Hể?

Tôi ngây người, nhưng chưa kịp thắc mắc xong thì bỗng nhiên một giọng nói kéo cao vang lên:

-Ô, bạn trẻ Nguyễn-Gia-Bảo.

Tôi ngước mắt lên, cảm thấy lạnh người. Trước mặt tôi là Đoàn Thế Linh, và sau lưng cậu ta là những tên phốp pháp lực lưỡng.

-Tôi tưởng sau trận đánh lúc sáng cậu không nhích dậy nổi nữa chứ, ai ngờ hồi sức nhanh đến thế kia à?

Thế Linh gõ nhẹ thanh gỗ vào tay bước đến. Một tên ở phía sau gầm lên:

-A! Mày là cái thằng thủ thư đó! Hôm nay mày nát xương với tao!!!

Thanh Tú thoáng nhíu mày. Tôi cảm thấy lạnh người, hắn là tên hôm đó truy đuổi chúng tôi. Còn Thế Linh nữa, kí ức ném đá cậu ta xô về. Thế Linh nhìn thấy tôi đang đứng sau cùng, mắt cậu ta như nâng lên nhè nhẹ. Khóe miệng cong lên, cậu ta ném cây gậy gỗ ra phía sau, chân bước đến:

-Chúng mày xử lí bọn phía trước. Để đứa con gái lại cho tao.

Nghe thế tôi hoảng hốt xoay người chạy đi, tim bóp nghẹt dữ dội.

-Chạy à Dương? Chạy à? Đừng chạy thế chứ?

Tiếng tên Thế Linh nhừa nhựa vang lên. Cả thân hình thư sinh cậu ta phóng nhanh đến chóng mặt. Chẳng mấy chốc cậu ta đã nắm lấy được cổ áo tôi mà lôi lại. Một tay cậu ta nhanh chóng vòng ngang sang người tôi kéo sát tôi lại gần cậu ta. Hốt hoảng, tôi gào lên:

-Thế Linh, xin lỗi… Năm đó tôi không cố ý ném đá cậu… Huhu… Tôi cũng hối hận lắm! Tôi đã tự mình ăn năn bằng cách từ đó không ăn khế nữa… Huhu.. Tôi biết tội rồi, cậu tha cho tôi đi, Thế Linh…

Thế Linh dường như hơi đờ đẫn nhìn tôi. Rồi trong thoáng chốc, cậu ta đã nắm chặt được cổ tay tôi quay phắt lại, ép tôi lại gần cậu ta, miệng cậu ta nhếch lên:

-Nhớ lại tôi rồi sao Nguyễn Thùy Dương. Tôi đã nhận ra cậu ngay lần gặp đầu tiên mà cậu đến bây giờ mới nhớ ra tôi là nạn nhân năm ấy của cậu à? Cậu xem thế có chấp nhận được không Dương?

-Đoàn Thế Linh.. Tôi biết tội rồi … Tôi biết tội rồi mà… Lần sau tôi sẽ không ném cậu nữa..

Thế Linh kéo mạnh cổ tay tôi ra sau cậu ta khiến tôi càng áp sát hơn. Hơi lạnh của cậu ta phả vào tôi:

-Cậu xem giờ cậu còn cơ hội mà ném tôi vỡ đầu nữa không mà có lần sau?

-Thế Linh… Cậu muốn tôi đền bù gì thì mới hết ám tôi đây?

-Đền bù gì á? –Thế Linh nâng nhẹ môi lên. Những ngón tay trắng muốt nâng cằm tôi lên –Cậu phải chắc chắn rằng cậu có thể thực hiện những gì tôi nói, Nguyễn Thùy Dương ạ…

Không còn phút chần chừ, tôi gật đầu lia lịa.

-Vậy thì… -Môi Thế Linh ghé sát thì thầm vào tai tôi, hơi ấm phả vào vành tai tôi khiến tôi bủn rủn. –Làm đại ca cùng tôi đi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.