Xuất Giá Nam Nhân

Chương 4: Lần đầu chạm trán nhị Kiếm trang - Kẻ quấy rối Võ Lâm Kiếm Hội




- Khốn nạn! Ngươi giết hắn rồi sao? Ngươi có biết làm như thế sẽ gây cho ta bao nhiêu phiền phức không hả? Hả?

Vừa ra khỏi đấu trường, Lâm Hàn đã bị Lâm Chấn Sơn chặn đầu, liên tiếp là những cú đấm, đá, chà đạp, giày vò. Lâm Hàn đáng thương, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác tiêu sái của người chiến thắng đã bị lão già này vùi dập tệ hại như vậy.

Chà đạp chán chê, Lâm Chấn Sơn tạm thời buông tha Lâm Hàn, nhưng vẫn tức khí thở hồng hộc nói:
- Khốn kiếp! Mặc dù Linkle kia giấu mình từ nhỏ, đến hiện tại mới bộc lộ tài năng. Nhưng chỉ như thế thôi đã đủ cho tộc tinh linh coi trọng và đưa hắn vào tầng lớp cao nhất! Khốn nạn, mặc dù chuyện này cũng không quá ảnh hưởng tới quan hệ của học viện và rừng rậm Táng Hồn, nhưng cá nhân Lâm gia chúng ta sẽ phải chịu áp lực từ tộc tinh linh, ngươi có biết chuyện này nghiêm trọng đến thế nào không hả?

Lâm Hàn ngồi dậy, thảnh thơi phủi phủi quần áo, bĩu môi nói:
- Cần gì thì lão cứ nói thẳng, không cần phải rào trước đón sau kiểu đó! Một nhiệm vụ cấp Thiên, được chứ?

Lão già Lâm Chấn Sơn vừa nghe thấy vậy đã quay ngoắt 180 độ, khuôn mặt vui vẻ vuốt vuốt râu, đôi mắt tán thưởng nhìn Lâm Hàn như muốn nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy”.

Lâm Hàn hứ một tiếng, rất là khinh bỉ lão già mất nết thích diễn trò này, dứt khoát xoay người rời đi.

Trong đấu trường.

Long Hạo Nguyệt lúc này càng thêm ngưng trọng nhìn chằm chằm đống đổ nát còn sót lại, cùng với thi thể lạnh lẽo của Linkle Bell đang được đại diện rừng rậm Táng Hồn đưa về, trong lòng nàng lúc này không còn có bao nhiêu tự tin, có chăng chỉ là một mảnh ngưng trọng.

Quá mạnh mẽ!

Bản thân nàng luôn tự nhận mình là một thiên tài tuyệt thế, hai mươi hai tuổi, tu vi của nàng đã là Võ Thánh cấp bốn! Là người xuất sắc nhất, mạnh mẽ nhất trong lớp trẻ của Thần Tướng Chiến Quốc! Trưởng công chúa thì không thích tu luyện, lại xuất giá từ sớm, vì vậy, nàng mới là đại tỷ đầu chân chính trong hoàng tộc! Ngay cả các hoàng tử bừng bừng dã tâm kia cũng phải xưng nàng một tiếng nhị tỷ, liên tục lấy lòng nàng nhằm lôi kéo về phe họ, không có ngoại lệ!

Vậy mà, cho đến hôm nay, nàng mới bắt đầu ý thức được, mình vẫn chỉ là chú ếch con ngồi dưới đáy giếng! Trên đời này thậm chí còn có những kẻ như Lê Ân Tĩnh, như Lâm Hàn, thậm chí cả Lã Thiên Thanh kia, tất cả bọn họ đều quá xuất sắc. Mặc dù chính nàng cũng không cam lòng nhận mình kém hơn, nhưng nàng vẫn phải thán phục về tài năng và thiên phú của họ!

Nhưng... ta sẽ không thua đâu! Quý đạo, kết hợp với Phụng Vũ kiếm, Phụng Vũ thường, ta không tin là ngươi có thể phá được thủ đoạn của ta! Ta là người cao quý nhất, sánh ngang thiên địa này!

....

Một vị trí khác trong đấu trường.

- Là hắn! Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại giống như thế? Có phải hắn không? Lâm Hàn... Lâm Hàn! Có đúng là ngươi không? Không... không phải, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi! Là do ta nghĩ nhiều! Hắn chắc chắn đã chết rồi!
Một người thanh niên tao nhã đứng đó, thân thể run lẩy bẩy, tinh thần hơi hoảng loạn và mất bình tĩnh. Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mà Lâm Hàn biến mất.

...

Phù...

Sáng hôm sau, Lâm Hàn thở nhẹ ra một hơi, thân thể hắn đã hoàn toàn bình phục rồi! Thể chất của tộc Senju quả nhiên rất bá đạo.

Hiện tại, tất cả các trận đấu của vòng hai cũng đã chấm dứt, Lâm Hàn có phần hơi tiếc nuối, vì vội chữa thương nên hắn đã bỏ lỡ vài trận đấu đặc sắc tiếp theo. Đây đã là vòng hai rồi a, cũng là lúc các đối thủ lộ ra thủ đoạn của mình, rất đáng quan sát và học hỏi. Vậy mà mình lại bỏ lỡ.

Kết thúc vòng hai, các đối thủ sẽ có một ngày nghỉ dưỡng sức và hồi phục! Thời gian này có thể kéo dài nếu các thí sinh bị thương quá nặng trong chiến đấu, thậm chí có thể kéo dài đến hàng tháng. Nhưng rất may, ở vòng hai này, những người chiến thắng đều không có quá nhiều vấn đề, chỉ cần một ngày điều tức, kết hợp với dược liệu chữa thường là có thể hồi phục hoàn toàn rồi.

Nghĩa là, sáng mai, cuộc tranh tài sẽ tiếp tục diễn ra. Lần này không thể bỏ lỡ nữa! Lâm Hàn quyết định đi ngủ một giấc, sáng mai sẽ dậy thật sớm, không bỏ lỡ trận đấu của Lê Ân Tĩnh. Hắn đã bị nàng giận dỗi một lần, không dám đắc tội nàng lần hai a!

...

Sáng hôm sau!

Trải qua một giấc ngủ ly bì dài đằng đẵng, Lâm Hàn thoải mái vươn vai dậy, đủng đỉnh đi kiếm một đống đồ ăn nhét đầy cái bụng rồi mới khoan thai rời khỏi trạch viện, tiến lên Cửu Long Sơn, đi vào đấu trường.

Lúc này cũng mới chỉ khoảng sáu giờ sáng, nhưng đấu trường cũng đã chật ních người! Hiện tại đã là vòng thứ ba, các trận đấu càng ngày càng thêm đặc sắc. Cũng chỉ có trận cuối cùng lúc nào cũng là ảm đạm nhất! Hai lần rồi, cả vòng một lẫn vòng hai, tên khốn Lã Thiên Thanh kia đều chỉ dùng một chiêu duy nhất đã đánh bại đối thủ. Dù cho đối thủ có là Pháp Đế như vòng một, hay là Võ Thánh như vòng hai cũng không ngoại lệ.

Hiện tại, đến vòng ba này, số lượng đối thủ chỉ còn là tám! Cũng có nghĩa, đây chính là vòng tứ kết!

Trận thứ nhất, Lê Ân Tĩnh từ học viện Cửu Long gặp thánh nữ Julia Vassiana đến từ Thiên Thần Giáo Đình!

Trận thứ hai, Lâm Hàn từ học viện Cửu Long gặp công chúa Long Hạo Nguyệt từ Thần Tướng Chiến Quốc!

Trận thứ ba, Hỗn Long đến từ rừng rậm Táng Hồn gặp Jacob đến từ công hội ma pháp!

Trận cuối cùng, Dương Dũng từ Thần Tướng Chiến Quốc gặp Lã Thiên Thanh từ Võ Đạo Môn!

Lâm Hàn đến, rất là tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lê Ân Tĩnh, cười hì hì nói:
- Sắp phải thi đấu rồi, chị có áp lực gì không?

Lê Ân Tĩnh lé mắt nhìn qua, có vẻ hơi khó chịu nói:
- Áp lực gì? Ma Đấu Thánh cấp năm đấu với Thánh Đồ cấp ba mà còn cần áp lực hay sao? Nhưng mà sao hôm nay cậu đến sớm vậy làm gì? Không bận ngủ sao?

Ách!

Lâm Hàn trợn mắt nhìn Lê Ân Tĩnh, cô nàng này là thái độ gì? Lần trước không đến xem nàng thi đấu cũng giận, lần này chịu khó dậy sớm đi xem cũng giận, đây là sao?

Tâm thiếu nữ đúng là biển sâu a! Càng cố chạm tới thì càng thấy xa xôi mù mịt, bây giờ Lâm Hàn mới cảm thấy thấm thía sự thật đau lòng đó.

Những lúc bị giận dỗi với lý do khó hiểu thế này, Lâm Hàn chỉ có một cách giải quyết duy nhất.

Mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, mặt đối mặt, mắt đối mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt nâu mỹ lệ của nàng, Lâm Hàn thâm tình nói:
- Sao vậy? Vợ yêu lại giận rồi hay sao? Là tên khốn kiếp nào làm vợ yêu giận, anh đây sẽ đi thiến hắn!

Ọe!

Ở một chỗ gần đó, có một con rồng dâm đãng chết tiệt đột nhiên phát cơn say nắng, nôn mửa bừa bãi ra nền đất, khiến cho nữ thần quyến rũ đứng bên cạnh rất là tức giận đá cho hắn hai cái.

- Nôn cái gì mà nôn? Làm ta khó chịu có tin ta lột da rút gân ngươi không?

Ách.

Lâm Hàn liếc mắt nhìn qua, nhưng còn chưa nhìn kỹ đã bị hai bàn tay nhỏ bé thơm ngát bịt chặt mắt lại, phụng phịu nói:
- Không được nhìn! Cậu mà nhìn là tôi móc mắt cậu ra!

Ặc.

Lâm Hàn bất đắc dĩ nhún vai, mặc dù hắn đã kịp nhìn thấy ánh mắt đáng thương cầu cứu của Kim Huyền, nhưng lại rất nhanh bị chị hai Lê Ân Tĩnh bịt mắt, vì vậy hắn “đành phải” tỏ ra là chưa nhìn thấy vậy.

Nhưng mà... ánh mắt cầu cứu của tên kia, sao lại có chút gì đó đắc ý cùng thỏa mãn vậy ta?

Nghiện mỹ nữ phát cuồng, bị chà đạp như vậy cũng thấy thích sao? Hay là Kim Huyền có tâm lý biến thái kiểu SM?

Còn mỹ nữ bên cạnh hắn, Lâm Hàn chỉ kịp nhìn thấy đôi chân dài miên man, trắng bóc như mỡ đông lộ trong không khí, ngoài ra thì chẳng còn gì cả, hắn còn chưa kịp chiêm ngưỡng! Đúng là đáng tiếc a!

Lâm Hàn rất là bất đắc dĩ, bị chị hai Lê Ân Tĩnh kéo ngồi xuống ghế, sau đó một chiếc khăn lụa thơm thơm trùm lên mắt. A a a... đây là khăn thiếp thân của Lê Ân Tĩnh, nàng lôi từ trong ngực áo ra a... Khà khà, ca thích!

Khăn lụa thít lại, hoàn toàn bịt kín mắt Lâm Hàn. Lê Ân Tĩnh đắc ý phủi tay, chống nạnh cười hì hì ra lệnh:
- Cấm cậu bỏ cái khăn này ra, khi nào đấu xong thì tôi quay lại cởi cho cậu! Ây, con rồng kia, lại đây giám sát tiểu tử này cho ta! Nếu hắn mà dám ti hí nhìn trộm thì cứ ghi nhớ lại, tý về báo cáo, nghe chưa?

Kim Huyền phía đối diện trợn to mắt nhìn lại Lê Ân Tĩnh, rất là bất khuất định phản kháng. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, cái mông của hắn đã bị mỹ nữ đằng sau đạp mạnh một cái:
- Còn chần chừ cái gì? Chị Ân Tĩnh bảo gì thì nghe đó! Ngươi là sủng vật ta nuôi, bây giờ còn định làm phản hả?

Kim Huyền đáng thương, đường đường là một thánh thú, bây giờ lại bị đạp đến mức mặt cắm xuống đất, táp phải mấy lạng cỏ, hơn nữa còn “không dám” phản kháng, đành phải bất đắc dĩ ngồi cạnh Lâm Hàn, ra vẻ rất là chăm chú giám sát hắn.

Hai mỹ nữ nhìn nhau cười hì hì, sau đó rất là vui vẻ cùng tung tăng tiến vào đấu trường.

- Huynh đệ à, anh trở thành sủng vật từ bao giờ vậy?
Hai người đi rồi, Lâm Hàn nhanh chóng vén chiếc khăn lụa lên, lé mắt soi mói nhìn Kim Huyền hỏi.

- Aiz...
Kim Huyền bất đắc dĩ thở dài:
- Cũng là do ta a! Không ngờ lại bị cô nàng kia lừa, lại cá cược với nàng, để rồi cuối cùng không những thua mà còn phải làm sủng vật cho nàng một trăm năm! Aiz aiz... tuổi trẻ của ta có mấy đâu, mất một trăm năm a! Ôi thần linh ơi, người cứu con với!

Lâm Hàn bĩu môi, lời của con rồng này, hắn chỉ tin một nửa. Làm sủng vật? Rõ ràng trên người hắn không hề có cấm chế, cũng chẳng có thương tích, hắn cũng không có bất lực đến mức vô lực phản kháng như thế, hắn đây là thuần túy đang làm trò, dùng khổ nhục kế để tiếp cận mỹ nữ!

- Cao! Thật là cao a! Huynh đệ bái phục! Vô cùng bái phục!
Lâm Hàn rất là khâm phục giơ ngón tay cái tán dương Kim Huyền, hai sinh vật giống đực, một rồng một người, đều bắt đầu dâm đãng cười hô hố rất là khả ố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.