Xuất Giá Nam Nhân

Chương 12: Ngũ Hành bảo kiếm bỗng nhiên xuất hiện - Nảy kế mưu an trí lão Vương




- Chủ nhân, đến.

Thiên Đao lướt đến lòng bàn tay Thần Dạ, rồi sau đó bạch sắc quang mang phát ra rực rỡ, Thiên Đao hóa thành lưu tinh, tốc độ trở nên vô cùng nhanh, lóe lên đuổi tới ấn ký ở xa xa.

Nhưng điểm ấn ký không biết có tồn tại chân thật hay không lúc Thiên Đao đến thình lình chợt xuất hiện ở nơi càng thêm xa xôi, phần tốc độ kia ngay cả thuấn di cũng không kịp

Đêm trăng như nước, nhưng mà, ở dưới mái tóc tuyết trắng kia, ánh trăng âm nhu ngược lại khiến người cảm giác được một tia ôn hòa, ít nhất sẽ không khiến người cảm thấy cảm giác mát lạnh.

- Tử Huyên.

Trên đỉnh cao nhất Táng Thiên Cốc, Tử Huyên lẳng lặng đứng thẳng, hướng nàng nhìn chính là chỗ Tang Hồn Sơn Mạch.

Thiết Dịch Thiên nhẹ nhàng lướt lên điểm cao, nhìn xem đạo bóng lưng kia, thân ảnh giống như cột điện cũng với hai mắt cứng cỏi vào thời khắc này cũng không nhịn được khẽ rung động.

- Tử Huyên, thời gian không còn sớm nữa, ngày mai còn có đại sự, ngươi sao lại không đi nghỉ ngơi thế.

Tử Huyên vẫn nhìn về trước, ánh mắt phảng phất vượt qua thiên sơn vạn thủy, rơi vào chỗ Tang Hồn Sơn Mạch, sau đó nhẹ giọng thì thào:

- Kiếp này, ta chắc chắn khiến Tang Hồn Sơn Mạch biến mất khỏi thế gian này!

- Tử Huyên!

Hai mắt Thiết Dịch Thiên lại lần nữa run lên, vội hỏi:

- Ngươi đừng như vậy, Thần Dạ nếu trên trời có linh, hắn tuyệt đối sẽ không muốn thấy ngươi như giờ đâu, ngươi như vậy sẽ khiến hắn ở thế giới khác cảm thấy bất an đấy.

- Nhưng ta thủy chung đã mất đi hắn ah, là vĩnh viễn ah.

Thanh âm Tử Huyên vô cùng thê lương, toàn thân run rẩy, cực kỳ bất lực.

Có người ngoài ở đây thì Tử Huyên còn có thể khắc chế lấy sự mềm yếu của mình, nàng biết rõ, muốn giúp trợ Thần Dạ hoàn thành tâm nguyện thì quyết không thể nhu nhược được.

Nhưng ở trước mặt huynh đệ sinh tử của Thần Dạ, Tử Huyên rốt cuộc không cách nào khắc chế được nữa, nàng muốn có Thần Dạ t ở bên người, che chở lấy sự mềm yếu của nàng, che chở tất cả thuộc về nàng.

Thiết Dịch Thiên im lặng, trước đây, hắn và Diệp Thước đối với Thần Dạ đều rất có lòng tin, dù cho năm đó căn cơ bị phế, Thần Dạ khó mà gượng dậy nổi, hai người bọn họ đều tin tưởng nhất định sẽ có một ngày nào đó, Thần Dạ sẽ tách ra loại huy hoàng sáng chói như trước.

Không ngoài sở liệu, bốn năm sau, Thần Dạ mang theo tự tin lúc trước xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ, từ đó về sau, Thiết Dịch Thiên và Diệp Thước đã biết rõ, Thần Dạ năm đó, rốt cục trở về rồi.

Sau khi nghe Tử Huyên mời nhân thủ đến Táng Thiên Cốc, trong lòng Thiết Dịch Thiên liền rõ ràng, nhất định là Thần Dạ đã xảy ra chuyện, nếu không, Tử Huyên tuyệt đối sẽ không làm ra động tĩnh lớn như vậy, Trung Vực hôm nay, ai không biết, cái tên Thần Dạ này có ý vị thế nào chứ.

Hai người bọn họ ít xuất hiện đã không thể rồi, sao có thể cao điệu như vậy chứ.

Nhưng mặc dù biết rõ Thần Dạ gặp chuyện không may, nhưng nói thật Thiết Dịch Thiên vẫn không để trong lòng, bởi vì hắn tin tưởng Thần Dạ, vô luận gặp trắc trở thế nào cũng không thể làm khó được Thần Dạ, cũng không ngăn được bước chân Thần Dạ tiến lên.

Thế nhưng sau khi đến Tang Hồn Sơn Mạch, Thiết Dịch Thiên mới chính thức hiểu rõ, đến cùng, Thần Dạ gặp phải phiền toái thế nào.

Sơn mạch cổ quái kia, hắn và Huyền Lăng công chúa liên thủ đánh một kích toàn lực rõ ràng cũng không cách nào khiến cho sơn mạch có bất kỳ biến hóa, chỉ cần điểm này, cũng đủ để để người biết rõ, thân hãm trong Tang Hồn Sơn Mạch, mặc dù đến giờ Thần Dạ vẫn chưa gặp chuyện không may, nhưng tình trạng của hắn cũng không hề lạc quan.

Thiết Dịch Thiên không khỏi cười khổ thở dài:

- Hai gia hỏa này, sao lại khiến người lo lắng như thế chứ!

- Hai gia hỏa này?

Tử Huyên khẽ chau màu, ở trong Tang Hồn Sơn Mạch không chỉ có riêng hai nguời, tăng thêm vợ chồng Phong Ma thì tổng cộng là ba người, nhưng tên này lại nói là hai gia hỏa...

- Dịch Thiên, chẳng lẽ, Diệp Thước cũng đã xảy ra chuyện.

Tử Huyên kinh hỏi.

Thiết Dịch Thiên đắng chát nhẹ gật đầu, nói:

- Ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả ta cũng nghe nói đuổi đến, nhưng Diệp Thước lại không qua, vậy nhất định đã gặp phải phiền toái lớn rồi.

Tam huynh đệ cảm tình sâu đậm dù là Tử Huyên cũng khó có thể hiểu rõ toàn bộ, cho nên, đối với lời này của Thiết Dịch Thiên nàng cũng không hoài nghi.

Sau khi im lặng một lát, Tử Huyên nói khẽ:

- Có lẽ, đây là khảo nghiệm Thượng Thiên đưa ra cho hai bọn họ, ngươi không cần quá lo lắng.

Luận trình độ thương tâm, ai có thể vượt qua Tử Huyên trong một đêm, tóc xanh hóa bạc trắng chứ.

Nhưng trong lòng Tử Huyên rõ ràng, những người khác, Huyền Lăng công chúa, Trường Tôn Nhiên, U Nhi, v... v... đau lòng của bọn họ cũng sẽ không dưới mình, nhất là Thiết Dịch Thiên, hai hảo huynh đệ gặp chuyện không may, hắn chỉ sợ càng thêm không dễ chịu gì.

Thiết Dịch Thiên lập tức bật cười một tiếng:

- Ta qua đây vốn là muốn lấy an ủi ngươi, không nghĩ đến, lại để cho ngươi đến an ủi ta, ha ha, Tử Huyên, dẹp bỏ tất cả thương tâm đi, kế tiếp chúng ta còn một đoạn đường rất dài phải đi nữa.

- Ta biết rõ.

Tử Huyên nhìn Tang Hồn Sơn Mạch ở xa xa, chính thanh nói:

- Ngươi yên tâm, cũng xin mọi người yên tâm, trước khi không hoàn thành tâm nguyện của Thần Dạ, ta tuyệt đối sẽ không để mình gặp chuyện không may đâu.

Nghe vậy, thần sắc Thiết Dịch Thiên lại lần nữa đại chấn, ngụ ý trong đó là sau khi hoàn thành tâm nguyện của Thần Dạ, sau đó chẳng phải sẽ là...

- Tử Huyên.

Thiết Dịch Thiên vội vàng khẽ gọi.

- Dịch thiên, ngươi cũng biết, Tà Tâm Chủng trong thân thể ta đã chú định, kiếp nầy, ta không cách nào đi đến cuối cùng, cho nên, kỳ thật hoàn thành tâm nguyện của Thần Dạ ta cũng chỉ là nói vậy thôi, chuyện phía sau, phần lớn đều cần nhờ các ngươi đi hoàn thành, có thể khiến ta nhìn thấy chút hy vọng ta cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Tử Huyên nhẹ nói nói, lần thứ nhất, khi đối mặt Tà Tâm Chủng, trong sắc mặt của nàng có lạnh nhát không nói nên lời cùng với khát vọng nhàn nhạt, nàng thật sự muốn mau chóng được nhìn thấy Thần Dạ ah.

- Tốt rồi, đừng nói gì nữa, ngươi sớm đi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai, chúng ta còn đại sự phải làm nữa.

Thiết Dịch Thiên lắc đầu, nói:

- Ta ngay ở chỗ này cùng ngươi, ta cũng muốn, nhìn nhiều một chút...

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc luồng sáng mặt trời đầu tiên xuất hiện nơi đường chân trời xa xôi, tấm màn đen bắt đầu chậm rãi biến mất, trên đại địa có sinh khí bừng bừng lặng yên bắt đầu khởi động lấy, cho đến khi bao phủ toàn bộ phía chân trời.

Táng Thiên Cốc hiện giờ không thể nghi ngờ là cực kỳ náo nhiệt, cũng rực rỡ hẳn lên.

Trên quảng trường cực lớn có vô số người, không quản bọn hắn trước đó có thân phận, địa vị như thế nào, ở chỗ này, tất cả đều im lặng, chỉnh tề chờ đợi.

Trong khi chờ đợi, không có một người nào lộ vẻ không kiên nhẫn, bởi vì, đám người ở ngay phía trước chính là đám cao thủ Long Hoàng, Thiên Nhàn Yên sơn lão nhân, cùng với mấy nhân vật cầm đầu các thế lực Đông Vực Bắc Vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.