Xuân Yến

Chương 64: Nhà trọ hoa yêu




Trong thể chế hiện hành của Trung Quốc, cái gọi là tứ đại ê-kip rất đơn giản rất rõ ràng, chính là thị ủy, đại hội đại biểu nhân dân thành phố, chính quyền thành phố và chính hiệp thành phố. Ai cũng biết thị ủy chính là đảng uỷ, đảng lãnh đạo tất cả, quản lý phương hướng và đại cục, chủ trì nhân sự, quản lý cán bộ, là trung tâm chân chính. Đại hội đại biểu nhân dân thành phố là cơ quan quyền lực, chức năng là quyền lập pháp, quyền bổ nhiệm và bãi nhiệm, và quyền giám sát các loại..., chính quyền thành phố là cơ quan hành chính, chịu trách nhiệm công tác quản lý hành chính cụ thể.

Còn cái gọi là chính hiệp thành phố là một tổ chức mặt trận thống nhất yêu nước, nhiệm vụ chủ yếu là hiệp thương chính trị, dân chủ giám sát và tham chính thảo luận chính sự. Mặc dù nói xét từ cấp bậc hành chính, chủ tịch chính hiệp thành phố và bí thư thị ủy đều là cán bộ cấp sảnh, nhưng chân chính nói đến thực quyền, chủ tịch vẫn kém xa bí thư.

Nhưng cho dù không có thực quyền, cấp bậc cán bộ hành chính cấp chính sảnh còn ở đó, cũng không phải người nào muốn làm gì thì có thể làm. Huống chi hôm nay là tại chính hiệp thành phố, là trên địa bàn của mình, mình làm chủ tịch, đang chuẩn bị mở cuộc họp, lại đột nhiên bị mấy người trước mắt xông vào. Điều này đối với Quách Gia Minh mà nói, tuyệt đối là một loại khiêu khích, là chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ.

- Các người là ai? Ai cho các người vào đây?

Quách Gia Minh đứng lên lớn tiếng hỏi.

Tất cả ánh mắt của uỷ viên chính hiệp đều phóng tới đây, nhìn mấy người xuất hiện, trên mặt đều lộ ra vẻ nghi ngờ và kinh ngạc, rối rít suy đoán những người này rốt cuộc là người nào, tới đây làm cái gì.

Người cầm đầu dĩ nhiên chính là Đệ Ngũ Bối Xác!

Đệ Ngũ Bối Xác nện bước nhẹ nhàng đi tới trước mặt Quách Gia Minh, trấn định nói:

- Quách chủ tịch. Lần này chúng tôi tới đây là thi hành công vụ, đây là giấy chứng nhận của tôi.

Vừa nói Đệ Ngũ Bối Xác vừa đưa giấy chứng nhận tới, sau khi Quách Gia Minh nhìn thấy tờ giấy chứng nhận này, trên mặt rõ ràng xuất hiện một trận hoảng hốt, ngay sau đó vội vàng trả lại tờ giấy chứng nhận. Buồn cười, hàm lượng của tờ giấy chứng nhận này thật sự quá cao, cao đến mức Quách Gia Minh căn bản không dám hỏi thăm cái gì. Cũng bởi vì tính cách khiếp nhược mà cho dù là chủ tịch, lúc này hắn cũng không dám nhiều lời.

- Các người thi hành công vụ sao!

Quách Gia Minh nói.

Người ở đây có ai mà không tinh, vẻ mặt của Quách Gia Minh đã nói rõ vấn đề, bọn họ làm sao có thể không biết mỹ nữ kiều diễm này có địa vị không đơn giản. Khi Đệ Ngũ Bối Xác xoay người, nhìn về hướng Đậu Long, mí mắt mọi người đều đồng loạt nhảy lên, không thể nào? Chẳng lẽ người này đến đây vì Đậu Long hay sao? Nếu thật sự như vậy, vậy xuất diễn hôm nay sẽ vô cùng náo nhiệt.

Đậu Long cũng không phải người ai muốn bắt là có thể bắt!

Chẳng lẽ cô gái đẹp này tới từ cục công an thành phố sao?

- Đậu Long. Cùng đi một chuyến với chúng tôi, mang đi!

Đệ Ngũ Bối Xác vung tay lên, phía sau nhất thời xuất hiện hai đạo thân ảnh, một tả một hữu rất dễ dàng khống chế Đậu Long.

Đậu Long liếc mắt nhìn Đệ Ngũ Bối Xác từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi:

- Các người là ai?

- Chúng tôi là ai anh rất nhanh sẽ biết! Mang đi!

Đệ Ngũ Bối Xác quả quyết nói.

- Không được, các người không thể đưa tôi đi!

Đậu Long trực giác cảm thấy những người này có địa vị rất lớn, hắn không cam lòng thúc thủ chịu trói như vậy, vội vàng kêu lên:

- Quách chủ tịch, tôi là uỷ viên chính hiệp thành phố. Cho dù bọn họ là cục công an, cũng không thể mang tôi đi như vậy. Bọn họ không có thủ tục, làm như vậy là trái pháp luật. Ngài là chủ tịch, ngài phải đứng ra chủ trì công đạo! Còn các vị nữa, tôi là uỷ viên chính hiệp thành phố, giống như các vị, chẳng lẽ các vị trơ mắt nhìn tôi bị mang đi sao?

Không thể không nói mấy câu nói của Đậu Long rất có tác dụng, ở hiện trường có thêm mấy vị uỷ viên chính hiệp đứng dậy, vọt tới trước mặt Quách Gia Minh, bắt đầu oán giận kêu lên.

- Chủ tịch. Chuyện này là thế nào? Cục công an phá án chẳng lẽ không cần thủ tục sao?

- Đậu Long là người của chính hiệp thành phố chúng ta, làm sao có thể nói bắt là bắt?

- Bọn họ rốt cuộc có thân phận gì, làm sao dám làm như vậy!

- Không được, báo cảnh sát, trực tiếp gọi điện thoại cho Đỗ Dã. Bản thân tôi muốn biết, cục trưởng hắn định làm thế nào.

Tất cả những người này đều có quan hệ không tệ với Đậu Long. Nói xác thực là Đậu Long nuôi sống bọn hắn, để vào thời điểm mấu chốt nhất, bọn họ sẽ đứng ra nói chuyện cho Đậu Long. Mà hiện tại sự thật chứng minh bọn họ cũng vô cùng trung thành, khi những người còn lại chưa có động tĩnh gì, dũng cảm đứng ra. Nhưng cho dù đứng ra, bọn họ đều hết sức cẩn thận, đứng phía trước Quách Gia Minh, chứ không dám đứng phía trước bọn người Đệ Ngũ Bối Xác.

Vạn nhất người ta thật sự đến từ bộ phận đặc biệt nào đó, không phải rước lấy phiền toái không cần thiết sao?

Đệ Ngũ Bối Xác từ đầu đến cuối không hề để ý đến những người này, biểu diễn vụng về của bọn họ, sớm đã bị nàng nhìn thấu. Thật không biết làm sao có thể để cho những người như bọn họ làm uỷ viên chính hiệp. Nếu Đệ Ngũ Bối Xác muốn, tuyệt đối có thể điều tra tư liệu của tất cả bọn họ. Chỉ có điều bây giờ nàng mặc kệ những người này, không muốn tìm phiền toái cho mình.

Sau khi đám người Đệ Ngũ Bối Xác đi ra ngoài, Quách Gia Minh hung hăng nhìn lướt qua mấy người đứng trước mắt, lạnh lùng nói:

- Các vị muốn làm gì? Chuyện của Đậu Long liên quan đến cơ mật quốc gia, làm sao? Các vị gấp gáp nói giúp cho hắn như vậy, chẳng lẽ cũng muốn giải thích với người ta hay sao?

Chính là câu nói này, khiến cho mấy người này nhụt chí, biết điều trở lại chỗ ngồi. Tâm tình cũng không cách nào bình tĩnh, lời nói của Quách Gia Minh thật sự rất có lực trùng kích, liên quan đến đến cơ mật quốc gia, tội danh này lớn thế nào chứ!

Chẳng lẽ Đậu Long thật sự làm những chuyện không thể chấp nhận sao?

Cho đến khi thân ảnh của bọn người Đệ Ngũ Bối Xác biến mất trước mắt, Quách Gia Minh mới thu hồi tâm tình sợ hãi, sau khi quét qua toàn trường, lớn tiếng nói:

- Chuyện vừa rồi các vị cũng thấy rồi, Đậu Long bị mang đi là bởi vì hắn liên quan đến đến vụ án cơ mật quốc gia, còn về hắn rốt cuộc có phần hay không, không phải là chuyện chúng ta có thể biết. Nhưng bất kể hắn có liên quan hay không, đây cũng là một hồi chuông báo động cho chúng ta...

Đậu Long bị mang đi, cũng cung cấp cho Quách Gia Minh một điểm vào rất tốt, lập tức bắt đầu mở cuộc họp.

Ở bên ngoài chính hiệp thành phố, sau khi đám hộ vệ nhìn thấy Đậu Long bị đưa đi, nhất thời đều khẩn trương, như ong vỡ tổ muốn xông lên phía trước.

Đệ Ngũ Bối Xác hờ hững quét nhìn đám hộ vệ, ngón tay vung lên, những người bên cạnh liền đồng loạt giơ súng lên, họng súng đen thui, thả ra một luồng lực lượng uy hiếp tâm hồn, khiến đám hộ vệ kinh sợ.

Cho dù bọn họ có đần cũng biết những người trước mắt không đơn giản, người có thể tùy tiện móc súng ra như vậy, làm sao có thể là hạng người đơn giản? Đổi lại là bọn họ, bọn họ dám làm không? Phải biết rằng đây là ban ngày, nếu làm như vậy, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị bắt sao?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sững sờ đứng tại chỗ!

- Nếu ai dám lộn xộn, bắn gục tại chỗ!

Giọng nói trong trẻo của Đệ Ngũ Bối Xác, càng làm cho đám hộ vệ bắt đầu rút lui về phía sau. Bọn hắn đúng là hộ vệ, nhưng nếu vì vậy mà vứt bỏ tính mạng, lại là chuyện không ai muốn làm.

- Các người rốt cuộc là ai? Làm sao dám mang theo súng giới? Có biết đây là phạm tội hay không? Chẳng lẽ các người không sợ bị cảnh sát bắt lại sao?

Cho đến lúc này Đậu Long vẫn không biết mình bị ai bắt.

- Thành thật một chút!

Đệ Ngũ Bối Xác lạnh lùng nói.

- Các người là ai? Tôi và cục trưởng Giang Thành Hạc của cục thành phố các người có quen biết, các người cho tôi gọi điện thoại trước!

Đậu Long lớn tiếng nói.

- Sợ rằng không được, bây giờ việc anh có thể làm chính là thành thật phối hợp với chúng tôi!

Đệ Ngũ Bối Xác lạnh lùng nói.

- Phối hợp với các ngươi? Phối hợp với các người làm cái gì? Chẳng lẽ các người thật sự là đám vô pháp vô thiên sao? Các người thật sự cho rằng Giang Thành Hạc mới vừa xuống, là không có người nào có thể trị được các người sao? Các người...

Quan hệ giữa Đậu Long và Giang Thành Hạc đúng là không tệ, nếu như không có Giang Thành Hạc một tay bao phủ, Đậu Long chắc chắn không thể làm mưa làm gió ở thành phố Cổ Lan.

Mặc dù nói Đậu Long cũng không biết Giang Thành Hạc bởi vì nguyên nhân gì, mà hai ngày trước lại xin về hưu, còn chức vị cục trưởng cục công an thành phố, trải qua nghiên cứu và đề danh của chính quyền thị ủy thành phố Cổ Lan, sau khi báo lên trên tỉnh và phòng công an tỉnh, lại do Đỗ Dã tiếp nhận. Nhưng Đậu Long tin tưởng, ở thành phố Cổ Lan, chỉ cần Giang Thành Hạc lên tiếng, bên trong hệ thống công an không có ai dám không nể mặt.

Ảnh hưởng nhiều năm xây dựng, há có thể vừa về hưu là có thể bình định được sao?

- Thật đúng là chết đến nơi còn không biết hối cải, kêu hắn câm miệng, dẫn hắn đi.

Đệ Ngũ Bối Xác lạnh lùng nói.

Bốp!

Cằm của Đậu Long rất nhanh chóng bị một nam tử bên cạnh tháo bỏ, sau đó trực tiếp nhét vào bên trong xe, hai chiếc xe nhanh như tia chớp rời đi. Từ khi xuất hiện đến lúc rời đi, cũng chỉ trong mấy phút, mà trong mấy phút này, Đậu Long, tổng tài một xí nghiệp lớn ở thành phố Cổ Lan, còn treo trên người thân phận uỷ viên chính hiệp, đã bị Đệ Ngũ Bối Xác mạnh mẽ mang đi.

- Chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Long ca bị bắt đi sao?

- Không được, nếu như vậy trở về, sẽ bị Thanh Mai tỷ mắng chết.

- Theo sau, xem bọn họ rốt cuộc có địa vị gì.

Vừa nói người trên ba chiếc xe liền muốn động thủ lái theo, đột nhiên khi bọn họ mới vừa chuẩn bị lên xe, từ bốn phương tám hướng toát ra mười mấy chiếc xe cảnh sát, trong tiếng vang rầm trời, cảnh sát lớn tiếng quát kêu tất cả ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngay sau đó không chút do dự, đưa tất cả bọn họ rời đi.

Chuyện như vậy, phát sinh ở trước cổng chính hiệp thành phố, trong phòng hội nghị ở tầng bốn, rất nhiều uỷ viên chính hiệp đều tận mắt nhìn thấy màn này, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, tim chợt gia tốc.

Chẳng lẽ Đậu Long lần này thật sự xong đời rồi?

Khi ở bên này Đậu Long vừa bị bắt đi, tại quản ủy hội khu Cao Khai, Tô Mộc lại đang đón ánh mặt trời từ từ đi đến.

Giờ khắc này, đối diện với mặt trời ấm áp, trên mặt Tô Mộc lộ ra nụ cười, giống như khối băng mùa đông đang tan rã, thả ra hơi thở ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.