Xuân Tình Nhộn Nhạo

Chương 40: Chuyến đi dã ngoại 4




An Nguyệt Quân ân cần ngồi vào bên cạnh nàng, cười híp mắt hỏi han: “Nương tử, có mệt lắm không? Có muốn phu quân giúp nàng xoa bóp chân không?”

Diệp Khê Thiến vươn cặp chân ra, vẻ mặt chờ đợi nói: “Được.”

An Nguyệt Quân mắt yêu mị câu hồn hiện lên vẻ tà ác, nhưng trên mặt vẫn cứ hồn nhiên, môi nhỏ đỏ bừng còn lưu lại phiến nước bọt ướt át, phá lệ hấp dẫn người.

Diệp Khê Thiến mới nhìn một chút miệng lưỡi đã khô ran, nho nhỏ nói thầm: “Tên này thật đúng là hấp dẫn. Xem ra để anh ta làm ‘phu quân’ của mình cũng không tệ, lại có được phiếu cơm dài hạn.”

Diệp Khê Thiến nói thầm nhưng An Nguyệt Quân bỏ vào tai không sót chữ nào, trên mặt cười càng rạng rỡ, giọng nói mềm mại cơ hồ có thể tan thành nước, làm nũng nói: “Nương tử… Nương tử… Nương tử…”

“Làm sao?”

“Nương tử, y phục của nàng thật kỳ quái nha. Ta thế nào chưa bao giờ thấy qua?” An Nguyệt Quân đang xoa bắp chân nàng, thuận tay sờ sờ quần bò nàng, nghi ngờ hỏi.

“Bốp!” Diệp Khê Thiến dùng lực đánh tới, mắng: “Đồ háo sắc bại hoại kia! Sờ cái gì đấy?!”

An Nguyệt Quân nhanh lẹ thu hồi tay lại, nửa ngây thơ nửa tà mị, mắt tràn đầy uỷ khuất, nói: “Nương tử, ta giúp nàng bóp chân mà.”

“Bóp cái con khỉ! Bóp rồi tiện thể sờ ‘bên trong’ sao?!” Diệp Khê Thiến châm chọc đáp.

“Nương tử, ta không có sờ nàng nữa.” An Nguyệt Quân nhỏ giọng đáp ứng. “Mặc dù rất muốn.”

Diệp Khê Thiến mắt nheo lại lộ ra hung quang, tàn bạo hỏi: “Anh nói gì?”

An Nguyệt Quân liều mạng lắc đầu, miệng hô: “Nương tử, nương tử, ta không có nói gì hết, nàng nghe nhầm á.”

“Có thật không?” Diệp Khê Thiến hoài nghi nhìn hắn, trên mặt viết hai chữ ‘không tin’ to tướng!

An Nguyệt Quân gật đầu như chày giã tỏi, mắt tà mị mang nét cười, ngẩng cao đầu hết sức, trên mặt cũng là một vẻ hồn nhiên, bảo: “Nương tử, nàng nhất định phải tin ta.”

“Tốt lắm, tốt lắm, tin anh là được chứ gì.” Diệp Khê Thiến nhìn trời một chút, đứng lên, quay đầu về phía hắn, nói: “Trời sắp tối rồi, mau lên đường thôi.”

Mắt An Nguyệt Quân nhìn nàng, rụt rè kêu: “Nương tử.”

“Gì?” Diệp Khê Thiến nhìn hắn, thấy An Nguyệt Quân thấp thỏm như ngồi trên đống lửa đành mở miệng: “Có chuyện muốn nói với tôi à?”

An Nguyệt Quân nghĩ nghĩ một chút, chốc sau bèn thành thật hỏi: “Nương tử, nàng biết đường ra ở đâu sao?”

Diệp Khê Thiến vừa nghe xong sợ ngây người, chốc lát mới kịp phản ứng lại, táng trực tiếp cho An Nguyệt Quân một đấm, miệng chửi ầm lên: “Khốn kiếp! Anh không nhận ra đường mà vẫn dắt tôi đi lâu như vậy làm gì?! Anh cố ý đúng không?!”

An Nguyệt Quân vừa trốn vừa cuống quýt xin tha: “Nương tử tha mạng! Nương tử tha mạng!” Thế nhưng khoé miệng lại mỉm cười rất nhẹ, làm cho người khác thấy rất hạnh phúc.

Đúng lúc đó, An Nguyệt Quân đột nhiên ngừng lại, mắt lộ ra cảnh giới, quét một vòng xung quanh, giọng điệu lạnh như băng nói: “Đi ra.”

Diệp Khê Thiến cảm thấy rất kỳ quái, nhìn An Nguyệt Quân đột nhiên biến lạnh mà rùng mình. Ngữ khí này, nghe thật là đáng sợ, có phải là ảo giác không đây?

Nàng nghi ngờ đến trước mắt hắn hỏi: “An Nguyệt Quân, sao thế?”

An Nguyệt Quân không có trả lời, chẳng qua vẫn che chở nàng ra sau, tiếp tục lạnh giọng nói: “Đi ra, đừng để ta mất kiên nhẫn.”

Vừa dứt lời, trong nháy mắt, rừng cây bốn phía liền xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, trong đó một hắc y nhân nhìn An Nguyệt Quân hung hăng doạ: “Lãnh Diện Ngọc Quân, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

*hắc y nhân: người mặc đồ đen, ý ở đây chỉ sát thủ

Diệp Khê Thiến ở phía sau nghe được liền than thở. Sao lại có người muốn đuổi giết hắn vậy?! Nàng cũng xui xẻo quá đi! Tuy nói phiếu cơm dài hạn rất quan trọng, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn nha. Xem chừng ra khỏi cái nơi quỷ quái này, nàng và hắn phải mỗi người một ngả thôi.

Giờ phút này, An Nguyệt Quân trên mặt mặc dù bình tĩnh vô lo, nhưng Diệp Khê Thiến lại cảm giác được sát khí nồng đậm quanh thân hắn. Hắn xem nhẹ cười một tiếng, tiếng cười cuồng ngạo, khinh miệt: “Chỉ bằng các ngươi?”

Những lời này đã thành công chọc giận bọn hắc y nhân trước mặt. Diệp Khê Thiến trong lòng thầm kêu rên. Tên này lại nhổ lông trên đầu lão hổ, muốn chết đến đâu cũng đừng có kéo nàng theo chứ!

Hắc y nhân kia quả nhiên tức giận rống: “Lãnh Diện Ngọc Quân, tiếp chiêu!” Nói xong, kiếm y liền thẳng tắp hướng An Nguyệt Quân đâm tới. An Nguyệt Quân như chớp nhẹ nhàng kéo nàng, dễ dàng né đòn tập kích của hắc y nhân. Hắc y nhân đó còn theo sát đánh tiếp mấy chiêu, nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì.

Y đánh mãi không được, có chút thẹn quá hoá giận, hướng về phía những người còn lại hô: “Cùng lên mau!”

Diệp Khê Thiến nhìn nhiều người lên như vậy, sốt ruột quá, không nghĩ liền nói: “Khoan đã! Nhiều người như vậy lại đi chọi một sao? Anh hùng hảo hán ở đâu hả?” Lời vừa khỏi miệng liền lập tức hối hận. Trời ạ, nàng sao mà cũng đần thế này, cùng tên khùng kia nhổ lông hổ, xem ra hôm nay phải cùng hắn nằm chung nấm mồ rồi!

“Chỉ cần giết được Lãnh Diện Ngọc Quân, không phải hảo hán thì có làm sao?” Hắc y nhân kia mở miệng nói.

Mà An Nguyệt Quân nghe lời nàng nói, sát khí quanh người toàn bộ hoá thành hơi thở ấm áp, đáy mắt lộ vẻ thoả mãn, vui mừng hỏi: “Nương tử, nàng đang lo lắng cho ta ư?”

Diệp Khê Thiến không nhịn được trợn tròn mắt, tên này cũng quá đa tình đi. Nàng tức giận nói: “Đừng có hoang tưởng! Tôi là vì mình mà lo thôi!”

“Nương tử?” Hắc y nhân ngược lại hỏi một câu.

Chẳng qua hỏi còn chưa xong, thi thể y cũng đã riêng lẻ, cái đầu lăn thêm vài vòng trên đất mới ngừng lại khiến đồng bọn y hoảng sợ nhìn An Nguyệt Quân. Quá kinh khủng! Thậm chí còn chưa thấy hắn xuất thủ, một mạng đã mất.

An Nguyệt Quân lạnh lùng nói: “Nương tử là để các ngươi gọi sao?” Sát khí trong mắt đã dần dần dày đặc.

Diệp Khê Thiến len lén liếc nhìn An Nguyệt Quân, mắt chớp liên hồi. Nàng có phải thấy ảo giác không? Vừa rồi sao trông mắt hắn lại thành màu tím? Nhưng chớp một cái đã khôi phục bình thường.

Bỗng nhiên để ý, hắn vừa mới dễ dàng giải quyết một tên, xem ra võ công hắn rất cao. Nghĩ đến đây, nàng liền nở nụ cười thật xinh, nịnh nọt gọi hắn: “Phu quân à?” Thanh âm nũng nịu nghe mà cả nàng cũng muốn ói ra.

An Nguyệt Quân quay đầu nhìn nàng, một đôi mắt cười đến cong cong, khoé miệng cũng giơ lên, hỏi: “Nương tử, chuyện gì thế?”

Diệp Khê Thiến nói tiếp: “Phu quân, nương tử phải nhờ vào phu quân rồi!”

An Nguyệt Quân gật đầu, vui vẻ đáp ứng: “Nương tử, yên tâm đi!”

Diệp Khê Thiến vẫn còn đang suy tư, lại thấy An Nguyệt Quân kéo tay nàng đi về phía trước. Nàng nhất thời tỉnh táo lại, nhìn thi thể dưới đất, trợn tròn hai mắt, trong đầu trống rỗng. Tình huống gì thế này?! Vì sao mới có vài giây đồng hồ mà đã tay một đằng chân một nẻo rồi?! Tốc độ nhanh quá!

An Nguyệt Quân đắc ý mà đem mặt mình đưa tới trước mặt nàng, mắt nháy nháy liên hồi hỏi: “Nương tử, phu quân ta có lợi hại không?” Song tay mình lại nắm tay nàng thật chặt, đáy mắt hiện lên vẻ khẩn trương. Nàng sẽ sợ sao? Sợ hắn giết người như ngoé, sợ hắn thủ đoạn tàn nhẫn, sợ hắn là yêu nghiệt, đôi mắt nàng kinh hãi nhìn hắn, không bao giờ để hắn đến gần nữa… Nghĩ nàng có thể đối với hắn như vậy, tim liền đập vồn vã, nội tâm một trận đau nhói.

Diệp Khê Thiến cũng không trả lời hắn mà lại cau mày trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.