Xuân Thu Bút

Chương 45: Không ai nợ ai




Edit & Beta: Song Ngọc.

Giang Phàm nhận lấy nửa miếng bánh mì kia. Phát ngốc trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi ăn.

Không có nước, ăn bánh mì khô rất khó nuốt xuống, loại cảm giác này làm Giang Phàm cảm thấy có chút xa xôi, lại có chút quen thuộc.

Anh cũng từng giãy giụa ở bên cạnh nghèo khó, cũng từng vì một cái bánh mì mà liều mạng làm việc, những ngày này quá mức xa xôi nhưng cũng là chỗ sâu nhất, đồ vật chân thật nhất trong ký ức của anh.

Kiều Na thấy anh phát ngốc, cười nói: "Sao vậy, đói choáng váng?"

Giang Phàm im lặng không lên tiếng, lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Âm thanh nước sông xôn xao cùng tiếng bước chân của họ là âm thanh duy nhất trong đên yên tĩnh này, ban đêm an tĩnh, mỗi cái âm thanh thật nhỏ chung quanh đều làm người hãi hùng khiếp vía.

Giang Phàm lưu ý chung quanh, rừng cây ban đêm nơi chốn tràn ngập nguy hiểm.

Bỗng nhiên anh nhìn thấy một đoàn bóng dáng màu đen vọt về phía Kiều Na, tuy rằng không thấy rõ là cái gì, anh vẫn lập tức đẩy Kiều Na ra: "Cẩn thận!"

Kiều Na sửng sốt một chút, chỉ nghe một tiếng "thình thịch" Giang Phàm bên cạnh đã không có bóng dáng.

"Này, Phàm ca!" Kiều Na nóng nảy.

"Tôi không có việc gì" Âm thanh của Giang Phàm từ trong sống truyền đến. Lúc anh đẩy Kiều Na ra, không cẩn thận rớt xuống sông.

Kiều Na vội vàng ngồi xổm xuống, vươn tay "Giữ chặt tay của em."

Giang Phàm nắm lấy tay Kiều Na, bò lên trên bờ, quần áo của anh tất cả đều ướt, nước sông lạnh băng làm cả người anh phát run.

"Em... em không có việc gì đi?" Giang Phàm hỏi, "Lúc nãy tôi nhìn thấy có đồ vật gì đó tập kích em."

Kiều Na sờ sờ đầu, "Tập kích, hình như có cái gì đó chạy, có thể là động vật nhỏ tới uống nước đi... Anh kêu một tiếng, đem nó doạ chạy."

Cô thấy bộ dáng Giang Phàm đông lạnh đến phát run liền đến bên cạnh tìm chút cành khô, muốn nhóm lửa như trời vừa mới mưa, những cành khô này đã bị ướt, rất khó bắt lửa.

"Quần áo của anh ướt rồi, cởi ra đi, nếu không sẽ lạnh hơn." Kiều Na nói, "Thế này đi, trước mặc áo của em."

Cô liền duỗi tay cởi nút thắt áo bông, Giang Phàm vội vàng ngăn cản, "Không cần, tôi không lạnh, lại nói, tôi sao có thể mặc quần áo con gái."

"Nhanh cởi ra!" Kiều Na nghiêm túc nói.

Giang Phàm "Em... em muốn làm gì tôi?"

Kiều Na: "..."

Lúc này còn nói giỡn, xem ra gia hoả này là thật sự không lạnh nha.

Cô vẫn cởi áo bông của mình xuống, lúc thay đồ diễn ra cô mặc chính là một cái áo bông mỏng một chút, sau lại đi tìm Tiểu Na Na nên trực tiếp tròng vào một cái áo gió dày, tuy rằng chỉ mặc một cái áo bông mỏng có hơi lạnh nhưng còn có thể miễn cưỡng kiên trì tiếp.

"Nhanh lên chút, cởi quần áo ướt ra." Kiều Na thúc giục.

Giang Phàm lắc đầu: "Bổn tiên nữ một chút cũng không lạnh, người mau mặc vào đi, ta nghe giọng nói của ngươi đã có chút bị cảm."

Kiều Na biết anh là không muốn cô bị đông lạnh, nhưng trời lạnh như vậy, ăn mặc một thần quần áo ướt sao có thể không lạnh, cô rất nóng nảy, xông lên bắt đầu cởi quần áo của Giang Phàm.

Giang Phàm giãy giụa nói: "Này, em làm gì? Tôi kêu phi lễ!"

"Kêu đi, kêu phá yết hầu cũng không có người tới cứu anh!"

"..."

Cuối cùng không lay chuyển được Kiều Na, Giang Phàm đành phải tự mình động thủ cởi quần áo ra.

Quần áo ướt dán trên người thật sự rất lạnh, đặc biệt là ban đêm gió lạnh thổi, tư vị kia thật không dễ chịu.

Anh chỉ để lại quần áo bó sát, sau đó mặc vào áo gió của Kiều Na. Cái áo gió này vốn chính là loại có thể mặc thêm ở bên ngoài áo bông, rất lớn, kiểu dáng cũng là trung tính, không có cảm giác mặc đồ con gái.

Trước mắt hai người mặc đều không tính ấm áp, Giang Phàm vứt quần áo ướt, cùng Kiều Na bước nhanh hơn. Vận động một chút sẽ ấm áp một ít, hơn nữa tình huống hiện tại cần phải nhanh chóng tìm được địa phương có người.

Đi về phía trước được một lúc vẫn không nhìn thấy dân cư, cũng không biết phải đi đến khi nào, Kiều Na chỉ cảm thấy Giang Phàm đi càng lúc càng chậm, cô không thể không ngừng lại hỏi: "Anh làm sao vây?"

Giang Phàm lắc đầu "Không có việc gì, đi nhanh lên."

Anh đi được hai bước, bỗng nhiên thân hình nhoáng lên, té ngã trên đất.

Kiều Na kinh hãi, vội vàng nâng Giang Phàm dậy, đặt tay lên trán Giang Phàm, ngón tay nóng bỏng dị thường, không khỏi kinh hô: "Anh... Sao trán anh lại nóng như vậy? Phát sốt?"

Giang Phàm vô lực thở dài: "Na Na, đầu anh rất đau, đi không được rồi... Như vậy đi, em đi trước, đến thôn trang lại tìm người đến giúp anh, được không?"

Kiều Na đoán anh là lúc rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, tuy rằng cô đưa anh một cái áo nhưng quần áo bên trong của anh vẫn ướt, hơn nữa quần áo của cô cũng không tính quá ấm, còn có một đường mệt nhọc, thân thể anh liền chịu không nổi.

"Không được, em không thể đi!" Kiều Na nâng Giang Phàm dậy, "Chính anh lưu lại nơi này sẽ chết..."

Tại nơi lạnh như vậy, nếu cô mặc kệ Giang Phàm một người ở đây khẳng định anh sẽ bị đông chết.

Biện pháp duy nhất là nhanh chóng lên đường, tìm được người có thể trợ giúp bọn họ.

Giang Phàm thấp giọng nói: "Anh... anh..."

Thanh âm của anh càng ngày càng nhỏ, Kiều Na cảm thấy thần chí của anh có chút không rõ, cô đỡ Giang Phàm dậy, cố sức đi về phía trước.

Mặc kệ thế nào cô cũng sẽ không ném anh ở chỗ này.

Giang Phàm dựa đầu vào trên vai Kiều Na, bị cô nửa túm nửa kéo, thong thả cất bước đi theo cô theo bản năng.

"Anh cũng không thể ngủ đâu đó." Kiều Na vừa đi vừa nói, "Đừng ngủ, ngủ mất như vậy nói không chừng liền không tỉnh lại!"

Giang Phàm mơ mơ màng màng mà "Ưm" một tiếng.

Miệng Kiều Na thở hổn hển, tận lực nói chuyện với anh, "Suy nghĩ một chút người nhà của anh, họ ở đâu còn nhớ rõ không?"

"Người... nhà..."

"Đúng vậy, ngẫm lại người nhà của anh, ngẫm lại người anh thích, anh nhất định phải nỗ lực, phải tốt lên!"

"Người thích..."

Giang Phàm thành thật hàm hồ, "Na... Na..."

Kiều Na sửng sốt nột chút, "Sao vậy?"

Thanh âm Giang Phàm đề cao một chút: "Rất... thích... Na... Na."

Kiều Na không nghe rõ anh nói cái gì, nhưng là nghe giọng nói của anh hình như dần dần có chút sức lực, vội vàng tiếp tục dẫn anh nói chuyện.

"Phàm ca, anh ngẫm lại thật kỹ, chờ chúng ta sau khi ra khỏi nơi này, việc đầu tiên anh muốn làm là cái gì?"

Cô nói như vậy là muốn cho Giang Phàm một chút hy vọng.

Giang Phàm: "Cùng... Na Na... Ở bên nhau..."

Lúc này Kiều Na nghe rõ, "Ừm, cùng nhau làm cái gì? Chúng ta còn chưa quay phim xong đâu, trở về cùng nhau đóng phim, được không?"

Giang Phàm: "Cùng nhau..."

Kiều Na: "Đúng vậy, cùng nhau đóng phim!"

Giang Phàm mơ mơ màng màng ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Kiều Na, nói câu: "Thật... Đẹp..."

Kiều Na không chú ý anh nói cái gì, bỗng nhiên cô nhìn thấy một cái bóng đen nhỏ đang chuyển động ở phía trước, tuy rằng thấy không rõ lắm nhưng nhìn dáng vẻ, lại là con người."

Cô lập tức kêu lên, "Có người không? Này, xin chào, có người không?"

Bóng đen ngừng lại, chần chờ một chút, không có động.

Kiều Na nói: "Bạn của tôi phát sốt, cần xem bác sĩ, cậu (cô) sống ở chỗ này sao? Có thể cứu cứu chúng tôi không? Xin cậu (cô)!"

Lúc này bóng đen mới xoay người, đi về phía cô.

Chờ bóng đen đến gần Kiều Na mới nhìn ra được, đó là một cậu bé. Nhìn dáng vẻ có tám, chín tuổi.

Đứa nhỏ này mặc chỉnh tề, Kiều Na đoán rằng nhất định là từ trong nhà chạy ra, nhìn dáng vẻ này gần đây nhất định có người sinh sống.

Cô cong lưng, ôn nhu nói: "Bạn nhỏ, người bạn này của chị bị bệnh, em có thể dẫn bọn chị đến nhà em không?"

Cậu bé do dự một chút, lắc đầu nói: "Không được, em... ba của em muốn đánh em!"

Kiều Na lường trước đứa nhỏ này là cùng người trong nhà cãi nhau mới chạy ra, liền hỏi: "Vì sao? Ba của em vì sao lại muốn đánh em?"

Cậu bé thật ủy khuất, "Em... em ăn trứng gà của bà nội, ba liền muốn đánh em..."

"Ăn trứng gà?" Kiều Na nhất thời không thể lý giải, cậu bé ăn một cái trứng gà vì sao phải đánh? Chẳng lẽ nhà này là bị bạo lực cuồng?

Cậu bé tiếp tục nói: "Trong nhà... Chỉ có một cái trứng gà, bà nội để cho em ăn, ba liền đánh em! Em... em lại không có ăn vụng!"

Kiều Na nghe rõ, đoán chừng là gia đình đứa nhỏ này nghèo, một cái trứng gà đối với cái nhà này tới nói là đồ vô cùng xa xỉ. Vốn là ba của cậu bé tính toán để lại cho bà nội cậu ăn, nhưng bà nội thương cháu trai nên cho cậu ăn.

Ba cảm thấy cậu không hiểu chuyện, lại tiếc trứng gà, lúc này mới muốn đánh cậu.

Đời này cô chưa trải qua ngày nào khổ, không thể hiểu được sự cay đắng của một gia đình ăn không nổi một cái trứng gà. Nhưng nguyên chủ xuất thân sơn thôn nghèo khổ, tình huống trong nhà gần giống như đứa nhỏ này.

Trong nhà nghèo, đồ ăn thiếu, lúc này người nhà sẽ để lại những thứ tốt nhất cho thành viên cần dinh dưỡng nhất. Lúc nguyên chủ còn nhỏ, mẹ thường xuyên cầm chén thịt kẹp cho cô ăn, còn nói cho con gái là bà không thích ăn thịt.

Vào thời điểm đó, nhà nguyên chủ một tháng cũng chưa ăn được một miếng thịt, ăn lên rất ngon. Cô thật sự cho rằng mẹ không thích ăn thịt, mỗi lần đều ăn sạch phần thịt của mẹ.

Có điều trước mắt Kiều Na có thể dựa vào cũng chỉ có cậu bé nhỏ này. Cô suy nghĩ, mỉm cười nói: "Bạn nhỏ, thế này đi, em dẫn chị đến nhà em, giúp chị cứu anh trai này một chút, chị... chị cho em một trăm trứng gà để ăn, được không?"

Cậu bé có chút không tin, "Thật sự?"

"Thật sự!" Kiều Na sợ cậu không tin, vươn tay tới, "Chị cùng em ngoắc tay, nếu không cho em chính là con chó nhỏ được không?"

Cậu bé vươn tay tới, "Được!"

Kiều Na cùng cậu lôi kéo ngón út, lúc này cậu bé mới lau nước mắt, "Chị đi theo em!"

Cô đỡ Giang Phàm đi theo cậu bé, đi đúng là đường cô vừa mới đi qua. Rẽ vào bên trong rừng cây liền nhìn thấy một con đường nhỏ.

Cô âm thầm may mắn. Vừa nãy chính mình bỏ lỡ nơi này, nếu không phải gặp được đứa nhỏ này khẳng định cô sẽ tiếp tục đi về phía trước.

Đi không lâu liền loáng thoáng nhìn thấy hình dáng nhà ở xuất hiện rải rác phía trước, giống như là cái thôn. Nhưng lại không có ánh đèn, một chút cũng không có.

Kiều Na hỏi: "Vì sao chỗ này lại không bật đèn?"

Cậu bé nói: "Đã trễ thế này, tất cả mọi người đều ngủ, luyến tiếc dầu thắp đèn."

Kiều Na ngạc nhiên nói: "Đèn dầu? Nơi này không có điện sao?"

Cậu bé lắc đầu, "Không có."

Lúc đi đến cửa thôn, Kiều Na nhìn thấy vài bóng người đang đi về phía bên này. Mấy người kia nhìn thấy cô, hô một câu, "Ai vậy? Có Nhạc Nhạc ở đó không?"

Cậu bé nhút nhát sợ sệt tránh ở phía sau Kiều Na, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ba!"

Ngay lập tức có một người đi tới, "Ngươi đứa nhỏ này, nói ngươi vài câu liền chạy, ban đêm nguy hiểm lắm biết không."

Ông ta đi tới mới chú ý tới Kiều Na, có chút kỳ lạ, "Cô là..."

Kiều Na nói: "Chúng tôi tới đây... chơi, bị lạc đường, người bạn này của tôi phát sốt, anh có thể giúp chúng tôi không?"

Người nọ nói: "Phát sốt? Được, đi theo tôi!"

Kiều Na nhẹ nhàng thở ra, đỡ Giang Phàm đi theo người kia vào trong thôn.

Trên đường nói chuyện với người nọ vài câu Kiều Na mới biết được, ông ấy chính là ba của cậu bé, tên Đinh Thuận, là người của thôn này. Bởi vì trong thôn nghèo, ban đêm không ai đốt đèn, Kiều Na mới có thể không chú ý đến mà bỏ lỡ.

Đinh Thuận vào nhà đốt đèn lên, để cho Giang Phàm ngồi xuống, từ trong phòng lấy ra quần áo của mình cho anh thay.

"Trong thôn có thầy thuốc, Nhạc Nhạc, con đi kêu ông ấy tới." Đinh Thuận nói.

Cậu bé kêu Nhạc Nhạc kia ngay lập tức chạy đi ra ngoài tìm thầy thuốc. Vợ của Đinh Thuận, cũng chính là mẹ của Nhạc Nhạc vẫn luôn đợi chồng tìm con trai về, còn chưa ngủ, nghe được động tĩnh cũng lại đây hỗ trợ. Đinh Thuận để cho bà nấu chén canh gừng, bà liền đi xuống bếp bận rộn.

Nhà họ Đinh rất nhỏ, cũng chỉ có hai cái giường. Đinh Thuận cùng mẹ Nhạc Nhạc ngủ một cái, Nhạc Nhạc cùng bà nội ngủ một cái, căn bản là không có giường dư. Đinh Thuận thấy Giang Phàm bệnh liền để anh ngủ giường của mình trước, một chút nữa ông mang Nhạc Nhạc đến nhà bạn trong thôn ngủ nhờ, để cho mẹ của Nhạc Nhạc ngủ cùng bà nội.

Kiều Na nói cảm ơn, người nhà này tâm địa tốt, nguyện ý giúp đỡ người xa lạ như cô. Chỉ là cho người ta thêm nhiều phiền toái như vậy cô có chút băn khoăn.

Chỉ chốc lát sau thầy thuốc tới. Thầy thuốc trong thôn này cũng không chuyên nghiệp lắm, chỉ là đọc qua mấy quyển sách y, cũng may Giang Phàm chỉ phát sốt bình thường, ông ấy vẫn đối phó được.

Thầy thuốc là trung y, chỉ biết kê trung dược, sau khi chẩn bệnh cho Giang Phàm liền trở về bốc thuốc. Đinh Thuận để cho Nhạc Nhạc đi theo đến nhà ông ấy lấy thuốc, tuy rằng Nhạc Nhạc buồn ngủ ngáp liên tục nhưng vẫn không nói lời nào mà đi theo.

Sau khi Nhạc Nhạc lấy thuốc về, mẹ cậu lập tức đi sắc thuốc. Thời gian đã đã khuya, Đinh Thuận liền mang theo Nhạc Nhạc đến nhà bạn ngủ trước.

"Cảm ơn!" Kiều Na đứng dậy, tiễn bọn họ ra đến ngoài cửa.

Đinh Thuận nói: "Trước kia trong thôn cũng có người ra tới thám hiểm bị lạc đường, các ngươi những người này cũng thật là, yên ổn đợi ở nhà không được sao? Chỗ này khắp nơi đều là rừng núi hoang dã, không quen thuộc sẽ mất mạng!"

Kiều Na ngượng ngùng nói: "Chúng tôi... Aizzz, một lời khó nói hết, tóm lại, cảm ơn mọi ngươi!"

Đinh Thuận lúc này mới mang theo con trai đi mất.

Kiều Na trở lại trong phòng, mẹ Nhạc Nhạc đã hầm thuốc xong, bà là một người phụ nữ rất ôn nhu, nhìn thấy Kiều Na quay lại, mẹ Nhạc Nhạc mỉm cười nói: "Cô gái nhỏ, cô đến đút thuốc cho chồng đi!"

"Tôi... Anh ấy không phải chồng tôi..." Kiều Na vội vàng giải thích.

Mẹ Nhạc Nhạc cười cười, "Biết rồi, bạn trai..."

"Cũng.... Không phải..." Kiều Na cũng không biết giải thích như thế nào, đi qua nhận lấy thuốc.

Nhạc Nhạc mẹ nói: "Tiểu tử này hẳn là không có gì đáng ngại, có điều cần người tự tay chiếu cố... Hai người cùng nhau tới, cô chiếu cố cậu ấy tương đối tiện một ít, nhưng mà... cô có thể chứ? Nếu không tôi giúp cô chiếu cậu ấy?"

Kiều Na sao lại không biết xấu hổ mà phiền toái bà nữa, vội nói: "Có thể, có thể, chị dâu mau đi nghỉ ngơi đi!"

Lúc này mẹ Nhạc Nhạc mới ra khỏi phòng, đi ngủ cùng bà nội Nhạc Nhạc.

Kiều Na vốn định mượn điện thoại cố định báo bình an với đoàn phim, để cho đoàn phim ngày mai tới đón bọn họ. Nhưng là xem bộ dáng này, ngay cả điện cũng không có, đoán chừng cũng sẽ không có điện thoại. Nên không nói lên yêu cầu này nữa, vẫn là chờ trời đã sáng rồi nói sau.

Kiều Na bày cái ghế, ngồi ở mép giường Giang Phàm đút anh uống thuốc. Thần chí Giang Phàm vẫn chưa rõ ràng lắm, cũng may còn có thể nuốt thuốc vào.

Cô đút thuốc xong, kéo kín chăn cho Giang Phàm. Lúc này đã sau nửa đêm, cô đã sớm buồn ngủ không chịu được, phủ thêm cái áo gió cô cởi cho Giang Phàm kia, ghé vào mép giường ngủ mất.

Cũng không biết ngủ đến khi nào, cô mở to mắt phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trên người đắp cái chăn bông.

Cô lại có thể ngủ sâu như vậy, bị người ôm lên giường cũng không tỉnh lại.

Cô dụi dụi mắt, lúc này mới chú ý tới bên người còn nằm một người.

Giang Phàm đang nằm nghiêng người, dùng cánh tay chống đầu, mỉm cười nhìn cô.

"Anh...." Kiều Na ngồi dậy tới, "Anh ôm em lên giường à?"

Giang Phàm gật đầu, "Là bổn tiên nữ!"

"Anh không có việc gì chứ?"

"Thật sự tinh thần!" Giang Phàm cười cực kỳ tà khí.

Kiều Na từ trên giường nhảy xuống tới, "Anh... Sao anh lại tự chủ trương? Em... em..."

Nhất thời cô không biết nên nói cái gì, tuy rằng Giang Phàm là người bệnh nhưng lại là đàn ông. Cô một cô gái ngủ cùng một chàng trai trên một cái giường sẽ xảy ra chuyện gì?

Tuy rằng trong lòng tin tưởng Giang Phàm khẳng định sẽ không có hành vi gây rối gì nhưng luôn cảm thấy không ổn. Mặt cô có chút nóng lên, đứng dậy mặc vào áo gió đặt ở bên cạnh, lúc Giang Phàm bế cô lên giường chỉ giúp cô lấy áo gió khoác trên người.

Giang Phàm cười cười, cũng từ trên giường nhảy xuống. Anh đang mặc quần áo của Đinh Thuận, thoạt nhìn thật cũ nát nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Hai người cùng nhau ra phòng, mẹ Nhạc Nhạc đã thức dậy, bạn rộn làm việc ở trong sân, Nhạc Nhạc và Đinh Thuận vẫn chưa trở về.

Nhìn thấy bọn họ, mẹ Nhạc Nhạc cười nói: "Vợ chồng son hai người tối hôm qua ngủ ngon không? Giường hơi nhỏ, không cần ghét bỏ nha... Tiểu tử này hết sốt đi? Xem khí sắc của cậu khá tốt, chắc là ổn rồi."

Kiều Na vội vàng phủ nhận: "Chúng tôi không phải..."

Giang Phàm cắt ngang lời cô, "Chị dâu, cảm ơn chị chiếu cố, tôi không có việc gì."

Mẹ Nhạc Nhạc chỉ chỉ phòng bếp, "Tôi nấu cơm, hai người ăn chút đi."

Kiều Na sau khi ăn một miếng bánh mì từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn thêm cái gì nữa, lúc cô đến nhà họ Đinh đã quá muộn, lại phiền toái Đinh gia cả đêm, không có mặt mũi theo họ hỏi đồ ăn nữa, lúc này cảm thấy bụng đã sớm đói meo rồi.

"Chờ anh Đinh, Nhạc Nhạc và bà nội cùng nhau ăn đi?" tuy rằng Kiều Na đói nhưng cảm thấy ăn trước hình như không lễ phép lắm.

Mẹ Nhạc Nhạc nói: "Bà nội đã sớm ăn rồi, đi ra ngoài tán gẫu đi với các bà cụ trong thôn. Đến nỗi Nhạc Nhạc và ba Nhạc Nhạc à... Bọn họ đến, người nhà bên đó khẳng định sẽ không để cho bọn họ bụng không trở về, yên tâm đi."

Lúc này Kiều Na mới nói cảm ơn, cùng Giang Phàm mang bữa sáng tới, đặt trên bàn đá trong viện. Mẹ Nhạc Nhạc dừng việc trong tay, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm với bọn họ.

Cơm rất đơn giản, màn thầu với rau xanh xào, thêm vào một chén cháo. Kiều Na đã sớm đói bụng, ăn vô cùng thơm ngọt. Tối hôm qua Giang Phàm ăn một bụng thuốc, lúc này dạ dày còn không thoải mái, chỉ húp một chút cháo.

Kiều Na hỏi chuyện điện thoại, mẹ Nhạc Nhạc nói: "Nơi này không có tín hiệu, cũng không có điện, điện thoại không dùng được. Tuy nhiên phía trước có thị trấn, nơi đó có điện, cũng có tín hiệu, đợi chút ba Nhạc Nhạc trở về, tôi để ông ấy đưa hai ngươi đi."

Đang nói chuyện, Đinh Thuận mang theo Nhạc Nhạc trở lại. Mẹ Nhạc Nhạc liền nói việc Kiều Na cần dùng điện thoại, Đinh Thuận nói: "Tôi đi nhà lão Mã mượn cái xe lừa, đưa hai người đến trong thị trấn."

Nói xong ông liền đi ra cửa.

Nhạc Nhạc lôi kéo góc áo Kiều Na, nhỏ giọng nói: "Chị, chị đã quên chuyện chúng ta ngoắc tay sao?"

Kiều Na cười cười, đương nhiên cô không có quên. Cô biết trong thôn nghèo, nhà Nhạc Nhạc tự nhiên cũng không giàu có, liền mở ví ra, bên trong có mấy ngàn tệ tiền mặt, cô để một trăm tệ, còn lại tất cả đều nhét vào trong tay mẹ Nhạc Nhạc, "Số tiền này mong chị dâu nhất định phải nhận lấy, người một nhà chị xem như ân nhân cứu mạng của bọn em, cho mọi ngươi thêm nhiều phiền toái như vậy, coi như là phí dừng chân của bọn em đi."

Mẹ Nhạc Nhạc vội vàng từ chối, "Cô gái này, chuyện này sao được? Tôi cũng không thể lấy!"

Nhạc Nhạc ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm, "Chị nói phải cho em một trăm cái trứng gà!"

Mẹ Nhạc Nhạc trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, "Con có thể đếm đến một trăm không? Muốn một trăm cái trứng gà đếm được à?"

Nhạc Nhạc không phục, "Con đếm được, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám... Mười, mười ba... Mười..."

Đếm một chút liền đếm không nổi nữa, đành phải ảo não mà cúi thấp đầu xuống.

Kiều Na cảm thấy rất kỳ lạ, dưới tình huống bình thường Nhạc Nhạc tuổi này nên học tiểu học, làm sao có thể số cũng không đếm được đâu?

Cô ngượng ngùng hỏi ra miệng, mẹ Nhạc Nhạc lại nhìn ra tâm tư của cô, giải thích nói: "Trong thôn nghèo, không có trường học, đứa nhỏ này không được đi học, không biết chữ, cũng không biết đếm. Trẻ con trong thôn đều như vậy, không có gì kỳ lạ cả."

Trong lòng Kiều Na có chút khổ sở, cô còn tưởng đem tiền cho mẹ Nhạc Nhạc giữ lại, nhưng bà kiên quyết không thu, đành phải thôi.

Không cùng một hoàn cảnh, Đinh Thuận mượn xe lừa trở về, ông để cho Kiều Na cùng Giang Phàm lên xe, muốn dẫn bọn họ đến thị trấn đi.

Kiều Na nói: "Tôi lại nói vài câu với Nhạc Nhạc."

Cô gọi Nhạc Nhạc đến bên cạnh, trộm đưa tiền cho cậu, nhỏ giọng nói: "Số tiền này đủ mua nhiều trứng gà, chờ bọn chị đi rồi em lại đưa cho mẹ em, bà ấy không thể không thu. Có tiền, mỗi ngày em đều có thể ăn trứng gà được!"

Ánh mắt Nhạc Nhạc toả sáng, "Vậy... bà nội có thể ăn được không?"

Kiều Na cười nói: "Có thể, ba mẹ cũng có thể ăn được!"

Nhạc Nhạc vui vẻ gật đầu, cẩn thận nhét  tiền vào bên trong quần áo của mình. Cậu đang mặc áo bông thủ công thật dày, tiền đặt ở bên trong một chút cũng không nhìn ra.

Trong tay Kiều Na không có nhiều tiền mặt lắm, chỉ có thể cho cậu được như vậy. Cô cùng Giang Phàm ngồi trên xe lừa, Đinh Thuận ngồi ở trước xe, quất roi, xe lừa liền chạy.

Giang Phàm lén lút nói: "Em đưa tiền cho cậu bé kia?"

Kiều Na nhìn thoáng qua Đinh Thuận đánh xe phía trước, thấy ông ấy không có chú ý tới phía sau mới nhỏ giọng nói: "Ừm."

Giang Phàm nói: "Anh thấy mấy ngàn tệ này cũng không giải quyết được vấn đề gì, chờ trở lại thành phố B anh nhìn xem có thể giúp đỡ bọn họ từ phương diện khác hay không."

Kiều Na ánh mắt sáng lên: "Phương diện khác?"

Giang Phàm nói: "Một người lực lượng có hạn, nếu chúng ta có thể kêu gọi mọi người cùng nhau đến giúp đỡ bọn họ, anh nghĩ hẳn là có thể cho bọn họ trợ giúp rất lớn đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Na: Vì sao tự mình ôm em lên giường?

Giang Phàm: Bởi vì em phi lễ anh, cho nên anh cũng muốn phi lễ trở lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.