Xuân Thu Bút

Chương 11: Nhiếp hồn đoạt phách




Thẩm Quân suy nghĩ một hồi, sau đó hành động. Cô đi sang phòng tắm kế bên lấy vài cái khăn sạch, sau đó đem về sửa soạn lại giúp Tưởng Niệm Lăng một chút. Rồi mới đi ra ngoài. Xem như cô làm việc thiện tri ân báo đáp cô ta đi.

##

Nhà ăn.

Trạm Quang mày nhăn, Thẩm Quân đi vệ sinh lâu rồi vẫn chưa ra? Có phải xảy ra chuyện gì không? Hắn vừa mới định đi lại nhà vệ sinh nữ tìm cô, đã thấy Thẩm Quân đi về phía hắn, trên mặt còn có ý cười, không biết gặp được chuyện tốt gì.

"Em đào vàng trong đó sao, sao đi lâu vậy?"

Thẩm Quân kéo tay hắn, ra vẻ thần bí nói, "Đúng là bên cạnh có một mỏ vàng. Giúp chúng ta sống lâu một chút."

Mọi người xung quanh cứ tưởng cô nói đùa, chỉ nghe loáng thoáng cũng không hỏi gì thêm. Mọi người không hiểu, nhưng Thẩm Quân rõ nhất, những gì cô nói đều là sự thật.

Những người ở đây ai sống ai chết, phải xem Tưởng Niệm Lăng suy nghĩ thế nào.

Lúc này trong phòng vệ sinh, chỉ nghe thấy tiếng nước mở nhỏ giọt. Nữ sinh kia trong mắt dần có thần thái, chậm rãi chuyển động thân mình. Hạ thể đau đớn không thôi, cả người tê dại, cô có thể cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó chảy ra từ trong âm đ*o, là những tinh dịch dơ bẩn kia. Trong không khí còn vương lại hương vị dâm đãng chưa tan. Tưởng Niệm Lăng trong mắt giờ đầy nước mắt, cô cố nén không cho chính mình khóc thành tiếng.

Cô hận cái học viện này, chế độ nam tôn nữ ti, hận những tên khốn kia cường bạo mình, hận những người ở đây xem thường cô. Bởi vì cô được chia vào E5. Ban thấp nhất trong trường. Bởi vì cô thuộc E5, mà mọi người xem cô ti tiện như một con chó. Cô không phục, tuyệt đối không bỏ qua cho những con người dám nhạo báng, vũ nhục cô ngày hôm nay.

Còn những nữ sinh dựa vào đàn ông để có thượng vị tốt. Còn không phải những con khốn ở dưới thân bọn đàn ông kêu lên dâm ô, dựa vào cái gì phải tự hào, còn khinh miệt cô? Các ả thì cao quý, cô nhất định dẫm đạp toàn bộ những người ở đây dưới lòng bàn chân.

Tưởng Niệm Lăng phẫn nộ cắn cánh môi, dùng sức đến nỗi máu tươi toát ra. Cô chắc chắn không bỏ cuộc, đau một chút như vậy nhất định phải chịu đựng. Ngắn ngủn chỉ có ba ngày, cha mẹ dùng hết các loại quan hệ thủ đoạn, đem cô đưa vào học viện này, kết quả lại đưa chính con gái mình vào địa ngục. Cái gì mà học viện ưu tú bật nhất đất nước. Đều con mẹ nó cái rắm.

Mất đi nhân tính, ghê tởm tới cực điểm.

Tưởng Niệm Lăng cố gắng đứng dậy, sờ đến khăn tắm trên người mình, nghĩ đến nữ sinh khi nãi giúp đỡ mình.

Tưởng Niệm Lăng cảm thấy châm chọc, nắm chặt khăn tắm trên người. Cái này có nghĩa là gì? Thương hại, đồng tình hay là bố thí?

Cô hiện tại căm hận toàn bộ bọn họ. Thẩm Quân có ý giúp đỡ, nhưng nó chỉ làm cho Tưởng Niệm Lăng cảm thấy càng phẫn nộ, hiện thực quá tàn nhẫn. Nếu cấp bậc cô cao hơn một chút, có thể không cần nhìn sắc mặt người khác. Cũng không bị bọn đàn ông dơ bẩn kia chiếm tiện nghi.

Nếu....cô có thể thượng vị....

Khăn tắm trên người bất ngờ rớt xuống, tinh dịch trong âm đ*o ào ào chảy ra, trên người một đống dấu tím bầm. Cô muốn trở thành người nổi bật nhất học viện này. Không. Người nổi bật nhất đất nước này. Những người kia nhất định sống không bằng chết. Cô muốn cái học viện tội ác này phải biến mất vĩnh viễn.

Trong đầu hiện lên hình ảnh Thẩm Quân thân thể, y phục chỉnh tề, từ trên cao nhìn xuống cô một cách thương hại, loại ghen ghét này làm cô thêm phẫn nộ, cô muốn có đẳng cấp này, cô muốn người khác ghen tị với chính mình. Một người chịu đựng quá nhiều thống khổ, từ thiên đường ngã xuống địa ngục, cảm thụ sinh hoạt tuyệt vọng, cô nội tâm sẽ không còn trông sáng, chỉ còn vô tận cừu hận chống đỡ, giúp cô sống sót qua thời điểm này.

Tưởng Niệm Lăng chính là người như vậy.

Thẩm Quân ở trong nhà ăn không hề nghĩ ý tốt của mình lại biến thành khiêu khích nội tâm Tưởng Niệm Lăng càng trở nên căm hận điên cuồng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.