Xuân Quang Vô Hạn

Chương 6: Cuộc lột xác hoàn hảo




Đèn pin dừng lại giữa đám người, trong ánh sáng chói mắt, bọn họ nhất thời loạn thành một đoàn. Cùng lúc đó, Mã Văn Thanh bật đèn pha lên chiếu xuống bên dưới. không ngoài sở liệu, đồng nam đồng nữ đông đảo trên mặt đất đều nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng hếu, đang chậm chạp di chuyển.

“Ta kháo, tại sao ta cảm giác bọn chúng thoạt nhìn tựa hồ rất đói?”

Mã Văn Thanh vừa dứt lời, liền nhận thấy không ít người dùng ánh mắt tức giận oán hận nhìn chằm chằm hắn. Mã Văn Thanh lập tức len lén tiến tới bên cạnh Trần Ngọc, sau đó vô tội nhìn chăm chú Trần Ngọc, giống như câu kia là do Trần Ngọc nói ra.

Mọi ngừơi trong lúc hoảng loạn đã không còn để ý đến việc đó nữa, ngơ ngác nhìn những cái bóng quỷ dị mà tà ác ngọ nguậy ở phía dưới, không biết phải làm như thế nào cho phải.

“Nhanh chóng rời khỏi đây.” Phong Hàn chợt nhíu nhíu mày, trong tiếng người ồn ào, giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng rõ ràng.

Không ai dám chất vấn lời nói của Phong hàn, về phần nguyên nhân hắn bảo mọi người rời khỏi đây, cũng không người nào nguyện ý suy xét.

“Chạy, chạy đi đâu?” Trong lúc bối rối có người kêu lên.

“Sợ đến ngu người rồi sao, cửa đá đằng sau căn bản mở không ra, còn có thể chạy đi đâu?!” Người bên cạnh hắn vừa chạy vừa hô.

Nhất thời, mọi người đều nương theo cây cầu, liều mạng chạy về phía đối diện. Phía cuối cây cầu có thứ gì chờ bọn họ, đã không có người bận tâm cùng suy tính. Bởi vì trong thủy động bất chợt vang lên một loạt thanh âm rất kỳ lạ, khanh khách ken két, dị thường chói tai giống như móng tay sắc nhọn cào trên mặt thủy tinh, hơn nữa thanh âm kia đang từ phía dưới di động lên trên.

Trong khi chạy trốn mọi người ý thức được đây là tiếng động gì rồi, ai nấy đều guồng chân tiến về phía trước, cho dù mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo, cho dù sợ đến mức tay chân phát run, cũng không ai dám tụt lại. Ngay cả mấy nữ đội viên cũng không cô nào trượt chân vấp ngã, ai nấy đều hiểu, lúc này mà dừng lại sẽ có thứ gì chờ đợi phía sau bọn họ. Rốt cuộc, mọi người thở hổn hển chạy đến được điểm cuối của cầu.

Trên nham bích bằng phẳng, lại là một cánh cửa đá khép kín, mọi người lập tức tự giác tách ra hai bên, mang theo ánh mắt lo lắng cùng khẩn trương tìm kiếm Trần Ngọc.

Trần Ngọc không nói gì, trực tiếp đeo găng tay đi tới.

thế nhưng, sau một phút, khi mọi người chờ đợi còn sợ hết hồn hết vía, sắc mặt của Trần Ngọc cũng càng ngày càng khó coi.

“Tiểu Trần Ngọc, ngài nhanh lên được không a, những thứ đó sắp bò lên đến đây rồi.” Mã Văn Thanh ở bên cạnh nhỏ giọng thúc giục, như để minh chứng cho câu nói, thanh âm chói tai ở bốn phía tựa hồ có khuynh hướng tăng tốc độ.

“Kháo, không được, cánh cửa này cũng chỉ có thể mở ra từ bên trong.” Trần Ngọc rốt cục bỏ cuộc, xoay người, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên đầu không ngừng chảy xuống, vô cùng chán nản dựa vào trên cửa.

Những lời này khiến cho mọi người vốn đang thất kinh nay càng thêm tuyệt vọng cùng cực, thanh âm quái dị vẫn tiếp tục vang lên, tần số càng lúc càng nhanh, hiển nhiên những thứ đó đang không ngừng đến gần.

Trong không khí tràn ngập cảm giác bất an, mọi người suy sụp muốn chạy khỏi nơi này, lại phát hiện bọn họ căn bản đã cùng đường.

“Xem ra chúng ta chỉ có thể tìm đường khác thôi.” Phong Hàn vốn đi theo bên cạnh Trần Ngọc nhàn nhạt nói.

Mọi người vì một câu này mà tỉnh táo lại ngạc nhiên nhận ra; cho dù dưới tình huống như vậy, Phong Hàn vẫn trấn định như cũ, rốt cuộc thứ gì mới có thể khiến cho hắn động dung?

Trong ánh mắt sùng kính của bọn họ, Phong Hàn lấy ra súng báo hiệu, bắn một phát về phía đỉnh động.

Theo pháo tín hiệu bay lên cao, sắc mặt mọi người thay đổi, đều giật mình há to miệng. Pháo tin hiệu có thể lên cao hơn 200 thước, cư nhiên còn chưa đụng tới nóc động, thủy động này rốt cuộc cao đến mức nào?

Cuối cùng, pháo tín hiệu đạt tới điểm cao nhất, thiêu đốt rồi rơi xuống.

Trần Ngọc ngây ngẩn cả người, cậu khó có thể tin nhìn đỉnh động, bọn họ mới tiến vào tầng thứ tư của địa cung, cách mặt đất tuyệt đối sẽ không vượt quá 20 thước. hiện tại đỉnh động này ít nhất phải cao hơn 200 thước, bọn họ thật sự đang ở bên dưới tòa cung điện đó sao? Trần Ngọc cố gắng nhớ lại địa hình trên đảo, nghĩ tới vài ngọn núi xa xa ngoài cùng điện, chợt tỉnh ngộ, Tần mộ này rất có thể kéo dài từ bên dưới cung điện thẳng đến phía dưới của sơn thể.

Trần Ngọc sợ hãi than, công trình kì vĩ nhường này, mộ thất to lớn như vậy, mộ chủ rốt cuộc là ai?

Cường quang từ pháo tín hiệu đem bốn phía thủy động chiếu sáng rõ rệt, trải qua thiêu đốt liền rơi xuống bên cạnh bọn họ.

“Trời ạ, bọn chúng bò đến trên đây rồi!” Một thanh âm run rẩy hoảng sợ tới cực điểm cất lên.

Mọi người trong sự sợ hãi nhìn xuống bên dưới, những đồng nam đồng nữ kia quả nhiên đã bò lên đến nơi, do nguyên nhân khoảng cách cùng tia sáng, trông thấy vô cùng rõ ràng, không biết bọn chúng mặc y phục được làm từ vật liệu gì, qua hơn 2000 năm vẫn bảo tồn hoàn hảo, thỉnh thoảng mới có chỗ bị tổn hại đôi chút, nhưng không nghiêm trọng, càng khiến người ta giật mình chính là bên dưới lớp y phục tựa hồ có thứ gì đó đang vặn vẹo ngọ nguậy.

Trần Ngọc cảm giác trái tim mình đang đập kịch liệt, cậu hiểu bản thân mình quá căng thẳng. Cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại, đưa tay về phía ngực,nhưng lại chạm vào một đám lông mượt mà ấp áp.

Cúi đầu, báo con đang mở to đôi mắt trong suốt nhìn cậu, còn vì đột nhiên thân mật mà cái đuôi vung qua vung lại.

Đầu đầy hắc tuyến lơ nó đi, Trần Ngọc lại nhìn xuống phía dưới, âm thầm suy tính, hiện tại những dndn này cách mặt cầu không quá 40 thước. Mặc dù chúng bò không được nhanh, nhưng chỉ một lúc nữa thôi, là có thể đuổi kịp bọn họ. Cậu dường như đã nghe thấy thanh âm ken két phát ra từ những hàm răng sắc bén cắn nát xương kia.

“Làm sao bây giờ?” Có người không chịu nổi áp lực lớn cùng sợ hãi, nức nở hô lên.

“Chẳng lẽ chúng ta đành bỏ mạng tại đây?”

“Ta thao, để lại một viên đạn quan vinh, lão tử muốn liều mạng với chúng nó! Muốn chết thì cùng chết!”

Tay Trần Ngọc vô thức cầm thật chặt khẩu súng, quay đầu tìm Phong Hàn, nếu quả thật có người có thể sóng sót thoát ra ngoài, thì người đó chính là Phong Hàn. Đáng tiếc, đến cuối cùng mới phát hiện đối với nam nhân bá đạo lớn lối cơ hồ tất cả đều là khuyết điểm này…có tình cảm, đủ để cho người ta thấy chán nản. Hết lần này tới lần khác, tình cảm đó còn chưa kịp manh nha thì cậu lại có nguy cơ phải đến một cái thể giới khác để báo cáo.

Điều này khiến Trần Ngọc mới sống được 20 mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua tình cảm tương tự cảm thấy dị thường tiếc nuối.

Híp mắt nhìn sườn mặt tuấn mỹ đến kỳ lạ mà ngày thường tùy thời có thể kết băng, Trần Ngọc liếm liếm môi, trong lòng nguyền rủa thứ tình cảm chết tiệt không chịu để cậu khống chế này. Sau đó, đột nhiên lây tay túm lấy cổ áo của Phong Hàn, đem đầu của hắn kéo đến cạnh mình, Trần Ngọc nhìn chăm chú vào đôi môi duyên dáng khẽ nhếch của Phong Hàn. Nếu như cái gì cũng không kịp làm, vậy thử hôn một chút xem.

Phong Hàn kinh ngạc nhìn Trần Ngọc một cái, như an ủi mà niết niết bờ vai cảu cậu, ngẩng đầu lên cao giọng nói: “Bình tĩnh lại đi, nhìn bên trái, trên nham bích.”

Mọi người đang hốt hoảng rất nhanh chú s tới hướng ngón tay của Phong Hàn, nơi đó trên nham bích lại có sơn động, hết sức tầm thường, hơn nữa trong thủy động đen ngòm, rất khó có người để mắt đến. Mặc dù không biết tình hình bên trong đó thế nào, cái hang này vẫn khiến bọn họ từ tuyệt vọng lại có cơ hội sống sót.

Sau đó, mọi người nhanh chóng nhận ra một vấn đề khó khăn khác, sơn động kia cách lan can cầu phái hơn 10 thước, làm cách nào để sang đó được?

Phong Hàn lúc này quay đầu nhìn về phía Mã Văn Thanh, “Ngươi chắc sẽ có cách? Mau sớm mang những người này qua đó, Vưu và Lăng Vân lưu lại, thời gian không còn nhiều, chúng ta trước ngăn cản những thứ này, vì bọn họ tranh thủ chút thời gian.”

Vưu bộ trưởng cùng Lăng Vân lập tức lôi súng ra, đứng bên cạnh Phong Hàn.

Khi ấy, Phong Hàn mới cúi đầu nhìn Trần Ngọc, nói: “Mới vừa có chuyện gì?”

Trần Ngọc không nhịn được ho khan một tiếng, cố gắng giả bộ nghiêm túc, đáp: “Không có gì, chính là muốn nói cho người biết có sơn động.” Kháo, chuyện như vậy sao có thể nói ra! Mình lúc đó đại khái đầu óc đã hồ đồ rồi.

Mã Văn Thanh dùng nhãn thần 囧囧nhìn Trần Ngọc, ý bảo: người anh em, mới nãy ngươi vẫn một mực nhìn về phía này, dùng cái ót để phát hiện ra sơn động à?

Báo con trong ngực Trần Ngọc mở to hai mắt nhìn: a a, đỏ mặt, mụ mụ đỏ mặt.

Phong Hàn nhìn Trần Ngọc một lúc, lấy tay cầm lên mấy băng đạn trong balô của Trần Ngọc, đẩy Trần Ngọc ra, xoay người đi về phía sau. Tiếp đó, liền nghe thấy tiếng súng cùng tiếng kêu chói tai thê lương, mấy thân ảnh nho nhỏ rơi xuống dưới. Nhưng rồi càng nhiều đồng nam đồng nữ bò phủ lên trên.

Mã Văn Thanh nhìn sơn động kia hai giây, lập tức từ trong balô lấy ra phi trảo bách luyện tác(*), quay đầu lại ra hiệu với Trần Ngọc.

Trần Ngọc bật đèn pin mắt sói soi lên trên, quả nhiên, cách mặt cầu chừng năm thước, có một tảng đá nhô ra ngoài cạnh cửa động. Mã Văn Thanh đem ưng trảo của phi trảo bách luyện tác cầm trong tay quay quay vài vòng rồi tung lên cao, dây thừng vững vàng mắc vào cửa động.

“Tốt rồi, bây giờ chỉ cần đu qua là được.” Mã Văn Thanh kéo kéo dây thừng, nói với những người xung quanh: “Chớ xem thường bách luyện tác của Má gia ta, lực trùng kích chịu được một, hai tấn không thành vấn đề. Tới, ngươi hãy đi trước, cố định bách luyện tác vào trong sơn động.” Mã Văn Thanh tiện tay kéo qua một người cao gầy bên cạnh, chính là người vẫn đi theo Vưu bộ trưởng.

Tình thế cấp bách, người cao gầy cũng không hề nói nhảm, đem quần áo cùng đồ tùy thân buộc chặt chẽ, cầm lấy bách luyện tác liền đu người qua. Người đang ở giữa không trung, không có điểm mượn lực, hắn hai lần đu qua sơn động cũng không thể đi vào, tới lần thứ ba, rốt cuộc dùng chân móc vào tảng đá ở cửa sơn động, vặn eo chui vào. Một lát sau, người cao gầy ở cửa động hô: “Cố định xong rồi, mau tới đây.”

Mã Văn Thanh lại ở trên lan can bên này cố định dây thừng, bây giờ sợi dây đã kéo dài từ lan can cầu đến sơn động, hơi hơi chếch xuống dưới, chỉ cần bò dọc theo sợi dây là được.

“Mau, đừng lề mề nữa!” Mã Văn Thanh hô, hắn đẩy đẩy Trần Ngọc, thấp giọng nói: “Ngươi hãy đi trước, một hồi tiếp ứng chúng ta, đều là người của họ ta không yên lòng. Ta đi giúp Phong ca, thứ này mà quá nhiều, ta sợ mọi người còn chưa qua hết, chúng đã đuổi tới.”

Còn có mấy người khác khả năng bắn súng khá tốt có cùng ý tưởng với Mã Văn Thanh, đã quay trở lại hỗ trợ. Nếu không đợi những đồng nam đồng nữ kia thật sự lên đây, ai cũng không thể chạy thoát.

Trần Ngọc định đem Tiểu Mập nhét vào trong balô, nhưng đồ đạc trong balô quá nhiều, hình thể của Tiểu Mập lại vượt quá tiêu chuẩn cho phép, không có biện pháp, Trần Ngọc vội đem báo con buộc lại trên lưng mình.

Trần Ngọc tiến lên phía trước, lại có mấy nữ đội viên căng thẳng không vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng, không dám bò lên, để cho người phía sau qua trước, cho nên không được mấy người đã đến phiên cậu. Trần Ngọc liếc mắt nhìn xuống dưới, sâu không thấy đáy, cũng may bóng tối che khuất, không trông được rõ ràng.

Trần Ngọc hít một hơi thật sâu, vào lúc này, càng nhanh nguy hiểm càng ít, tay chân lanh lẹ bám lấy sợi dây, bò về phía đối diện. Bò qua lại trên một sợi dây, Trần Ngọc cảm thấy chỉ cần một khắc lơi lỏng là mình có thể té xuống, nỗi sợ hãi đó, khiến tay chân càng thêm vô lực. Cậu cắn răng, hơn nữa báo con trên lưng cả người rung động, bị dọa sợ đến mức hung hăng cắn cổ cậu, Trần Ngọc bỗng chốc thanh tỉnh, nghe thấy tiếng súng càng lúc càng nhiều, Trần Ngọc nhanh nhẹn bò đến cửa sơn động.

Người ở bên trong đưa tay kéo cậu vào, để cho Trần Ngọc đến bên cạnh nghỉ ngơi, lại kêu người khác tiếp tục.

Không mất lớn thời gian, đa số mọi người đều đã đến được sơn động, trong sơn động này tương đối rộng rãi, bốn phía rõ ràng có dâu vết con người đào bới, vươn dài thẳng tắp, chẳng qua không hiểu tại sao lại có một sơn động để mở như vậy trên nham bích.

Đúng lúc này, lại nghe thấy Đỗ Cương mới vừa ở cửa động la lớn về phía trên cầu: “Cảnh Giai, Bồ Thanh, mau qua đây!”

Trên cầu một giọng nữ lo lắng đáp lại: “Tổ trưởng, Bồ Thanh không dám qua, làm sao bây giờ?” Loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng khóc.

Đỗ Cương sắc mặt xanh mét, đang định mở miệng, liền thấy Phong Hàn nói: “Để cô ta lại, ngươi đi trước đi.”

Nữ đội viên ở chung một chỗ với Bồ Thanh tựa hồ vẫn đang do dự, Lăng Vân nóng nảy: “Đến lúc nào rồi mà các ngươi còn có tâm tư ở chỗ này kì kèo?! Bảo ngươi đi thì đi mau! Không đi thì cả hai người các ngươi ở lại đây.”

Lát sau, cửa sơn động xuất hiện thêm một nữ đội viên, cô chần chừ nhìn về cây cầu bên kia, rồi bị mọi người chen lấn đẩy hẳn vào bên trong. Sau đó, Mã Văn Thanh, Vưu bộ trưởng, Lăng Vân cũng bò sang. Trong động không đủ chỗ, không ít người phải lùi sâu vào trong.

Đúng lúc ấy, trên cầu vang lên tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân. Khi mọi người ở đây còn đang kinh nghi bất định, tiếng kêu thảm thiết đã thay đổi, nhanh chóng di chuyển về phía sơn động. Ngay sau đó, Phong Hàn trong tay nắm một người nhảy vào, Bồ Thanh trong tay hắn tay chân mềm nhũn, không ngừng thét lên.

Phong Hàn mặt không đổi sắc đá văng một bóng dáng thấp bé đang sống chết bám lấy ống quần của Bồ Thanh, lại thò người ra bắn một phát súng, sau đó đem Bồ Thanh ném vào bên trong, nói: “Đi vào trong, mau!”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm lập tức ý thức được, nơi này cũng chưa hẳn an toàn, nếu những đồng nam đồng nữ kia bò lên, miệng động này tự nhiên cũng có thể tìm tới.

Đỗ Cương cùng một nữ đội viên khác nhấc Bồ Thanh bị dọa đến không thể nhúc nhích lên, vội vã đi vào trong.

Mã Văn Thanh lúc này đã tiến tới trước gót chân Trần Ngọc, thúc giục cậu mau đi vào, trên mặt còn mang theo mồ hôi: “Mau, con mẹ nó quá buồn nôn rồi, cũng chỉ có Phong ca biến thái kia mới có thể chịu được.”

Lăng Vân ở bên cạnh sắc mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Mã Văn Thanh: “Ngươi nói ai?”

Mã Văn Thanh trên mặt cứng đờ, mất tự nhiên cười gượng hai tiếng, kéo theo Trần Ngọc lấy tốc độ nhanh nhất chui lên phía trước.

Trần Ngọc quay đầu lại khẽ liếc Phong Hàn, vỗ vỗ Mã Văn Thanh vạn phần cảm khái: “Ngươi nói không sai, quả thật rất biến thái.”

Theo sơn động khúc chiết, mọi người cao thấp tiến về phía trước, trong lúc vô tình Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh đã dẫn đầu.

“Phía trước có ánh đèn, hắn là trường minh đăng trong mộ đạo.” Mã Văn Thanh có chút hưng phấn nhảy lên chạy ra ngoài, sau đó liền đứng lại bất đông.

Trần Ngọc kinh ngạc, rốt cuộc là cái gì khiến cho Mã Văn Thanh sợ ngây người, y theo tính cách của hắn, chẳng lẽ là bảo tàng. Trần Ngọc đi sau Mã Văn Thanh cũng bước ra khỏi sơn động, tiếp đó một họng súng đen ngòm đặt trên đầu Trần Ngọc, ở một bên mộ đạo, một người đang mỉm cười nhìn bọn họ.

-END 64-

Chú thích:

(*)Phi trảo bách luyện tác:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.