Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 76




Vào buổi chiều thứ ba ở Firmin Court, sự yên bình của Maddy bị tan vỡ bởi sự xuất hiện của thêm ba vị khách. Đầu tiên là bá tước Alverleigh và nam tước Ripton đến, đang chạy thi nhau trên lối vào, sỏi bắn tung tóe khi họ thúc ngựa ầm ấm tiến về phía trước. Maddy nghĩ chắc những con ngựa sẽ nhảy lên các bậc thang mất thôi, nhưng ở giây cuối cùng, chúng dừng lại, Luke thông báo anh đã thắng sít sao.

"Cũng hơi điên máu đấy nhỉ, Marcus," anh nhận xét khi ném dây cương cho người giữ ngựa đang chờ. "Tôi không ngờ bá tước mà cũng biết cưỡi ngựa đấy."

"Còn tôi cũng không ngờ nam tước mà cũng điên điên đấy nhỉ." Marcus vặn lại lạnh lùng. Anh liếc nhìn Harry và Nash, đang đi ra để chào đón những người mới đến. "Anh ta hoàn toàn mất trí."

Cả hai người đều gật đầu. "Đúng vậy, nhưng chỉ khi nói đến đua ngựa thôi," Harry nói. "Anh ấy và Rafe choảng nhau suốt. Em ngạc nhiên khi anh cũng vậy." Anh nheo mắt nhìn người anh khác mẹ.

"Anh ta giỏi ngang ngửa Rafe đấy," Luke thừa nhận một cách miễn cưỡng.

"Tôi giỏi hơn Rafe," Marcus nói lạnh lùng.

Luke khịt mũi. "Tôi sẽ đặt cược 500 teclinh anh thua."

"Các anh có gặp Bloody Abbot không ạ?" Maddy lớn tiếng nói, sợ cánh đàn ông sẽ nói mãi về đề tài mấy con ngựa.

"Hắn đã đến đêm qua," Luke nói, giũ giũ cái áo choàng của mình. "Con lợn đó đã phá hủy phần còn lại khu vườn của cô, tôi e rằng vậy, và sau đó hắn đã bắt đầu đập mạnh vào các cửa sổ và khóc lóc rên rỉ như cô đã kể cho chúng tôi biết - cái kiểu ấy chỉ dọa được đàn bà và trẻ con."

"Vâng, nhưng các anh có bắt được hắn không?"

Luke lắc đầu. "Rất tiếc. Tôi đã túm được hắn - thoi vài cú vào mặt - hắn ta chắc ít nhất cũng bị bầm đen một con mắt, nhưng chúng tôi đã mất dấu hắn trong sương mù chết tiệt." Luke đưa mũ và áo khoác của mình cho Bronson. "Sương mù quá dày đến nỗi chỉ có thể thấy được vài bước chân trước mặt. Thằng khốn đó biến mất trước khi Marcus có thể bắn hắn lần nữa."

"Anh đã bắn hắn?" Nash hỏi anh trai.

"Sượt qua vai, anh nghĩ vậy," Marcus nói. "Hắn để lộ một tiếng kêu và nắm chặt lấy vai."

"Và sáng nay chúng tôi đã tìm thấy máu trên lối vào và cổng vào vườn," Luke thêm.

"Nhưng vì Luke đang loay hoay trong đống sương mù, nên tôi không dám mạo hiểm bắn phát thứ hai." Marcus ném áo choàng và mũ vào một người hầu.

"Anh đã mất dấu hắn hả Luke?" Harry nói vẻ hoài nghi. "Anh sao?"

Luke khịt mũi. "Anh cũng sẽ thế thôi, nếu anh bị nện vào đầu với một thanh gỗ chết tiệt. Nhìn này." Anh khom người và chỉ cho họ thấy một cục u lớn trên đầu. "Cô không nói cho chúng tôi biết hắn có một đồng lõa."

"Hắn chưa bao giờ trước đó," Maddy nói, ngạc nhiên. "Lúc nào cũng chỉ có một người đàn ông."

"Vậy bây giờ thế nào? Anh để ngôi nhà lại cho hắn hả?" Nash hỏi.

"Dĩ nhiên là không rồi, người hầu của anh vẫn ở đó để bảo vệ, và anh ta có súng của anh," Marcus nói. "Nhưng chúng tôi không nghĩ sẽ có thêm phiền phức nữa đâu. Khi tôi vật lộn với hắn, hắn đã gọi với ra cho đồng bọn của mình, 'Bồ câu đã bay khỏi tổ,' Miss Woodford có lẽ là 'bồ câu' trong câu đó."

Maddy và Nash trao đổi cái nhìn. Vậy có nghĩa là về cô, chứ không phải là ngôi nhà sao?

Luke tiếp tục, "Giờ thì hắn biết có ba người đàn ông trong ngôi nhà đó chứ không phải chỉ một cô gái trẻ với bọn trẻ con, nên chúng tôi nghi ngờ tên khố- à, con lợn đó sẽ trở lại. Vì vậy chúng tôi trở về đây."

"Tại sao? Tại sao không ở lại cho chắc chắn?" Nash hỏi, siết tay Maddy. Anh biết cô muốn bắt người đàn ông đó để biết lý do ẩn đằng sau những sự việc này.

"Quý ngài đây," Luke hất đầu về phía Marcus,"chưa từng bị bó buộc ở những điều kiện chật hẹp."

"Anh đã đá tôi, hai lần trong một đêm," Marcus vặn lại. "Thật là ác mộng, với cái người này. Dùng chung giường với một con thú hoang dã còn tốt hơn."

"Tốt hơn một bá tước chưa từng chia sẻ một thứ gì trong cuộc đời anh ta."

Đôi môi Nash co giật. "Hai người ngủ chung giường hả?"

Anh trai anh nhún vai. "Không ai đề cập đến chuyện những cái giường ngắn củn ở tầng trên. Và vì Luke và tôi ai cũng cao hơn 1m8..."

"Tôi chán nói chuyện mấy cái giường lắm rồi. Có ai mời chúng tôi uống gì không đây?" Luke cắt ngang.

"Chút nữa thôi." Harry nhìn chăm chăm qua anh xuyên ra cánh cửa mà Bronson mới vừa đóng lại. "Trừ khi tôi nhầm, hình như xe của Cô Maude đang trên lối vào."

"Tốt, vậy là cô ấy đã nhận được thư của tôi," Nash nói.

Cô của anh? Dạ dày Maddy đang biến thành một cái hố không đáy.

Harry quay người và cho anh một cái nhìn dài. "Tự mình đưa ra những lời mời đến nhà em á, anh trai?"

Nash mỉm cười vẻ ngọt ngào. "Cô ấy cũng là cô của em mà."

"Đây là người cô đã dành vài tuần qua ngang dọc đất nước để lùng sục cho anh một cô dâu phù hợp, đúng không?" Maddy nói với Nash. "Cô ấy có biết em không?"

Một sự im lặng đột ngột khắp phòng.

"Cũng... không hẳn," Nash nói. "Có nhiều việc tốt hơn là nên mặt đối mặt. Để chuyện đó cho anh."

Harry bật cười. "Lịch sử đã lặp lại," anh nói vẻ tối nghĩa. "Cô Maude sẽ thích chuyện này lắm đây."

"Anh có thể xoay sở với cô Maude," Nash nói tự tin.

"Anh ấy là một nhà ngoại giao mà," Harry nói một cách khô khan với Maddy. Có một tia nhìn ẩn ý trong mắt anh. Nó không làm cô thêm an tâm chút nào.

Hình ảnh cô Maude, Lady Gosforth, đang sải bước lên các bậc thang phía trước, áo lông thú nhỏ giọt, cằn nhằn về tình trạng đường xá từ Bath, không làm cô an tâm hơn. Đó là một mệnh phụ người Roman mũi cao, ào vào nhà và hất cái áo lông thú vào bàn tay đang chờ sẵn của người quản gia và người hầu như thể họ không tồn tại.

Tạo ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên của cách ăn mặc sang trọng, bà tiết ra vẻ tự tin của cả đời đã quen sắp đặt và sai bảo mọi người phải làm gì.

Bà dừng lại một chút và chú ý đến cảnh tượng bốn người đàn ông trẻ to cao đang đứng trong sảnh với sự đánh giá công khai. "Tôi không biết tại sao mấy cậu đều đứng ở đại sảnh vào giờ này, nhưng tôi thấy cảnh này không bình thường chút nào. Harry, cậu bé của tôi" – bà chìa ra một bên má được đánh phấn nhẹ để được hôn – "cháu trông đẹp trai đấy nhưng mà có mùi ngựa – khá thú vị nhưng cô tin cháu sẽ tắm và cạo râu trước bữa tối."

"Marcus, Chúa tôi, chuyện gì mang cháu tới đây vậy? Chắc phải có chuyện hệ trọng lắm mới khiến cháu rời khỏi Alverleigh yêu quý của cháu ấy nhỉ?" Bà không cho ngài bá tước một cơ hội để trả lời mà tiếp tục gần như là trong cùng hơi thở, "Còn Luke, cậu bé thân mến của tôi, thật ngạc nhiên làm sao. Vừa mới đến à? Mẹ yêu quý của cháu thế nào rồi? Cũng phải một năm kể từ lần gặp vừa rồi của chúng tôi ấy nhỉ." Bà chìa tay ra để Luke hôn, sau đó vỗ nhẹ lên má anh như thể anh chỉ mới 12.

Bà liếc nhìn Maddy, nâng cái kính cầm tay của mình lên một chút, sau đó làm lơ cô, không nghi ngờ đã đánh giá cô như một người hầu vì bộ váy đã nhạt màu và lỗi thời của cô, Maddy nghĩ.

Bà quay sang Nash và đưa má ra để nhận nụ hôn. "Nash, con trai, cái quái quỷ gì khiến cháu triệu cô tới đây gấp rút vậy hả? Lá thư của cháu thiếu thông tin trầm trọng, cô nghi ngờ đây là một kỹ năng mơ hồ mà mấy gã ngoại giao như cháu hay lấy làm tự hào, kiểu thể hiện một đằng mà làm một nẻo. Và tại sao lại ở đây hả? Cô nghĩ giờ cháu phải đang ở Whitethorn Manor để tiếp nhận bất động sản của Jasper – ông ấy khá ẩn dật và hơi khác thường vào những ngày cuối đời. Vậy tại sao cô lại ở đây, thay vì phải lo chuyện vũ hội ở Luân Đôn chứ hả? Tất cả đều đã được sắp xếp, tất nhiên, nhưng cô sẽ phải giải thích-" Bà dừng lại với một cái cau mày. "Tại sao, vì chuyện gì, mà tất cả bọn cháu đều ở đây hả?" Bà quay sang Harry trong một sự lo lắng đột ngột. "Nell không sao chứ hả? Hay đứa nhỏ?"

"Không, không, cả Nell lẫn Torie đều khỏe ạ," Harry nói. "Nell chỉ vừa mới dỗ Torie ngủ trưa xong."

Anh kéo Maddy ra phía trước. "Marcus và Luke chỉ vừa mới đến ít phút trước khi cô đến, còn Nell sẽ xuống trong chốc nữa và không nghi ngờ là sẽ sắp đặt các món ăn nhẹ, nhưng trước khi cô lên lầu để nghỉ ngơi, cô Maude yêu quý của cháu, cháu muốn giới thiệu với cô Miss Madeleine Woodford—"

Lady Gosforth nâng kính cầm tay lên trong khi anh nói và xem xét Maddy với vẻ tập trung khó chịu. Quan sát tất cả từ cô, từ những lọn tóc nâu đỏ bị bung ra từ búi tóc đã trông rất thanh lịch sáng nay, đến bộ quần áo tồi tàn và đôi dép cũ rích của cô.

Maddy cảm thấy lạnh cột sống.

"—là vợ chưa cưới của cháu," Nash hoàn thành.

Cái kính khựng lại. Cô của Nash nhìn chằm chằm xuống cái mũi Roman dài cao của bà với tất cả sự không tán thành từ những tổ tiên mấy đời trước.

Nhưng Maddy cũng có tổ tiên của mình và họ là người Pháp, họ chắc cũng đang tỏ ra khinh miệt không chấp thuận quý bà Gosforth người Anh này. "Cháu chào cô ạ, thưa Lady Gosforth." Cô nói một cách bình tĩnh và thực hiện một cái nhún gối cúi chào vẻ tôn trọng một phụ nữ lớn tuổi, nhưng không tỏ ra nhút nhát. Kiểu bà-có-thể-không-phê-duyệt-tôi-nhưng-tôi-cũng-sẽ-lịch-sự mà cúi chào bà.

Cám ơn Grand-mère vì đã dạy cô nghệ thuật của phép lịch sự. Cô nghĩ việc trải qua hàng giờ tập luyện những nghi thức cúi chào đủ thể loại cho những vị trí và hoàn cảnh xã hội khác nhau đã không bị lãng phí. Cử chỉ vừa rồi cũng đáng giá trị của nó.

Lông mày của Lady Gosforth nhướng lên. "Tốt.", nhưng giọng thì không tốt chút nào. "Nash, tôi sẽ nói chuyện riêng với anh trong bốn mươi phút nữa. Còn cậu, quản gia, chuẩn bị phòng cho tôi." Bà oai vệ đi lên cầu thang, Bronson theo hầu.

"Mắt mũi để đâu vậy, chàng trai?" Bà cô Maude vừa sờ cái kính cầm tay vừa nhìn chằm chằm theo cái cách làm Nash nhớ lại sự cố lúc anh mười bốn tuổi, liên quan tới một quả bóng cricket và một cái khung kính gương soi.

Bà có vẻ không vui. Nhưng anh không còn là một cậu nhóc 14 nữa. "Cũng không hẳn ạ," anh bắt đầu trong một giọng vẻ hối lỗi nhưng vẫn cứng rắn. "Cô yêu quý, cháu xin lỗi vì đã gây ra sự bất tiện-"

"Đừng có mà "cô yêu quý" với tôi! Bất tiện ư? Anh có biết là tôi đã mời các cô con gái của ba vị Công tước, hai hầu tước, một tá bá tước, và một vài cô con gái của các đại sứ-"

"Vâng, và cháu lấy làm xin lỗi vì đã lãng phí thời giờ của cô ạ," anh nói, cắt ngang cái hứa hẹn sẽ là một danh sách rất dài. "Nhưng không có cách nào để thông báo cho cô biết kế hoạch của cháu đã thay đổi. Cháu đã bị thương và bất tỉnh trong vài ngày, và khi cháu tỉnh lại cháu đã không biết mình là ai. Cháu chỉ lấy lại trí nhớ cách đây vài ngày thôi ạ."

"Vậy chắc là khả năng phán đoán bình thường của anh sẽ trở lại trong tuần khác," bà nói vẻ gay gắt. "Hết sherry rồi." Bà chìa cái ly ra.

Anh rót thêm vào. Rượu sherry có lẽ là một sai lầm. Anh đã cho đem nó lên đây trước, nghĩ nó sẽ làm êm dịu lại tâm trạng của bà; nào ngờ nó còn làm cái lưỡi bà sắc sảo hơn.

Anh rủa thầm chuyện tự dưng cả bọn họ đều tụ tập đông đủ ngay ở cửa khi bà đến. Anh biết tốt hơn là đừng gây ngạc nhiên gì cho một quý bà lớn tuổi sau một chuyến hành trình dài không thoải mái, và đã có kế hoạch nói ra cái tin anh đã đính hôn một cách nhẹ nhàng, sau khi bà đã nghỉ ngơi và thư giãn sau chuyến hành trình.

Sau đó, khi bà đã được thông suốt tin tức của anh, anh sẽ kể cho bà nghe chuyện của Maddy và cuối cùng anh sẽ giới thiệu Maddy với bà. Cô Maude sẽ yêu Maddy, anh chắc chắn như vậy.

Vậy mà, thay vào đó anh đã phải giới thiệu hôn thê của mình vào lúc không thích hợp chút nào, và bà đã nâng cái kính quái quỷ của mình lên rồi nhìn chằm chằm vào Maddy như thể cô ấy là một loài sâu bọ nào đó.

Maddy hẳn đã không thích một chút nào và cô cũng đã biểu hiện rõ. Cô sẽ không thừa nhận, nhưng cái cách cô nhún gối gần như trông giống một sự thách thức. Và bây giờ cô Maude của anh cũng y như vậy.

Cũng là một sai lầm khi để cho cô Maude có được 40 phút để kịp trấn tĩnh mình. Chỉ mới qua hai phút nói chuyện thôi anh cũng đã nhận ra người phụ nữ lớn tuổi đầy khôn ngoan này đã sử dụng thời gian như thế nào, cũng như đã kịp gởi cô thợ may của mình xuống phòng của người hầu để thu thập thông tin về Maddy.

Và họ đã có được thông tin từ cô gái vắt sữa -trở thành- người hầu.

Cô Maude đã không hài lòng.

"Tôi đã xem xét mỗi cô gái thích hợp trong vương quốc-"

"Không phải cả ở Wales với Scotland đấy chứ ạ?" anh ngắt lời không thể kìm lại.

"Đừng có mà," bà nói với một cái nhìn sắc lẻm, "khiếm nhã."

"Vâng, thưa cô," anh nói, vẻ xin lỗi. Anh biết cách để dỗ ngọt bà.

"Và đừng có nghĩ tôi không biết anh đang tính làm gì. Tôi biết anh kể từ khi anh còn là một đứa trẻ sơ sinh đấy, cậu bé, và anh không thể dụ dỗ được tôi đâu."

"Vâng, thưa cô."

Bà nhấp một ngụm sherry. "Đừng bao giờnghĩ tôi muốn nhìn thấy anh, một trong số các đứa cháu của tôi, có một cuộc hôn nhân không cân xứng."

"Không phải không cân xứng đâu ạ. Cha của Miss Woodford đã là một nam tước-"

"Một nam tước vô danh của một dòng dõi vô danh. Tôi biết được đó là một người đàn ông hơi vô dụng chết trong đống nợ nần."

"Nguồn gốc không phải là mọi thứ," anh nói một cách kiên quyết. Sao bà ấy biết nhiều thế nhỉ? Bà ấy chắc biết hết mọi người ở Anh quốc này.

"Anh đã muốn có một cô dâu có các kết nối tới lĩnh vực ngoại giao mà. Cô gái này chắc cũng có những yếu tố đó?"

"Không."

"Vậy hẳn cô ta được giáo dục đủ tốt, hoặc cũng có kinh nghiệm trong việc điều hành một ngôi nhà lớn để bù đắp những khiếm khuyết trong lĩnh vực khác? Cô ta cũng là một bà chủ nhà có kỹ năng, có thể tổ chức một dạ tiệc, một bữa điểm tâm cho người gốc Ý, hoặc một bữa tối cho khoảng 50 người chỉ với một thông báo trong chốc lát?"

Anh nghiến răng. "Cô biết là cô ấy chưa từng mà. Nhưng hầu hết các cô dâu mới cũng đều không có những kỹ năng trong lĩnh vực này, và cũng không-"

"Nhưng có khác biệt đấy – tất cả các ứng viên trong danh sách của tôi – đều là những người lớn lên trong trợ giúp mẹ mình tổ chức những sự kiện như thế. Họ ít ra cũng biết nên làm gì."

Anh siết quai hàm mình. "Không quan trọng. Miss Woodford và cháu sẽ-"

"Cô gái này không hề có ý tưởng gì về nghề nghiệp của anh. Nó sẽ hoàn toàn quá tầm hiểu biết của cô ta. Vì Chúa, Nash, đó sẽ là một thảm họa cho sự nghiệp của anh đấy."

Anh nghiến quai hàm. "Không quan trọng."

Mắt của cô anh gần như tóe lửa vì quá giận. "Không quan trọng? Anh còn ý thức nữa không đấy?"

Anh không tính nói chuyện này quá sớm với cô ấy, anh tính để cô ấy biết từ từ, nhưng giờ thì không còn chọn lựa nào nữa. Anh nói một cách bình thản, "Cháu có thể không làm việc trong ngành ngoại giao nữa."

"Ý anh là sao?"

"Cháu có thể sẽ làm, ờ, nghề chăn nuôi."

"Công việc chăn nuôi á?" bà lặp lại với vẻ ghê tởm.

"Vâng, giờ cháu có một điền sản, không cần thiết để cháu phải đi đây đó luôn nữa. Quả thật là rất mệt mỏi khi cứ phải di chuyển suốt từ chỗ này đến chỗ khác-"

"Mệt mỏi? Anh thích vậy mà."

"- vì vậy cháu đang xem xét chuyện sẽ định cư ở chỗ chú Jasper – đó là điền sản của cháu. Chăn nuôi gia súc và... trồng trọt mọi thứ."

Cái kính rớt xuống. "Anh? Một nông dân? Vậy thì lợn biết bay rồi!" Bà tròn mắt nhìn chằm chằm vào anh. "Vậy là đã đến nước này rồi sao? Nếu vậy thì chỉ còn một cách: quăng tiền cho cô ta."

Nash cứng người. "Xin lỗi gì ạ?"

"Anh phải nghe tôi, mua cô ta đi. Chỉ là vấn đề phải làm gì thôi – trừ khi anh đã phải lòng cô ta rồi. Trong trường hợp này anh phải tìm cho cô ta một người chồng." Bà nâng cái kính lên lần nữa. "Hiểu không?"

"Không ai quỷ quyệt như cô. Và cháu cũng sẽ thế nếu cháu "mua" cô ấy." Nếu giờ anh không đang quá giận, anh có thể thấy mình cười với cái ý nghĩ Maddy sẽ phản ứng lại chuyện này như thế nào. "Nếu cháu mà làm thế, cô ấy sẽ quẳng trả nó lại vào mặt cháu ngay."

Bà khịt mũi. "Bởi vì anh đáng giá hơn với cô ta trong chuyện hôn nhân này."

"Cô ấy không theo đuổi tiền của cháu."

"Chưa chắc, dĩ nhiên là cô ta đã thế – không phải tôi sỉ nhục cô ta đâu. Theo người hầu của cô ta thì cô ta sẽ bị ném ra ngoài đường."

Nash không nói gì. Anh không muốn xác nhận cũng như phủ nhận. Đó không phải chuyện mà cô anh quan tâm.

"Còn chuyện anh ngã ngựa cũng như cổ tích ấy, bị mất trí đến mức không biết ai là ai, và trước khi anh biết được chuyện gì, thì Miss Woodford bé nhỏ đã "bỏ bùa" anh rồi. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta là người gây ra vụ tai nạn này."

Nash nắm chặt nắm tay mình. "Chuyện không phải như thế."

"Sợ quá!" bà kêu lên. "Đàn ông lúc nào cũng mù quáng. Chắc hẳn cô ta khiến anh nghĩ anh là một người hùng, đúng vậy không?"

Nash siết chặt nắm đấm. Nếu bà cô của anh là đàn ông, anh đấm bả nãy giờ rồi. "Ý cháu đã quyết. Cháu sẽ cưới Miss Woodford. Cô có thể nói gì tùy cô, nhưng cháu yêu cầu cô hãy tôn trọng cô ấy. Nếu không..." Anh nhìn bà một cách nghiêm túc.

Cô của anh nhướng cao chân mày đến nỗi nó gần như biến mất vào tóc bà. "Còn thế đấy!"

"Phải."

Bà uống nốt ngụm sherry cuối và đặt cái ly xuống với một tiếng sụt sịt. "Ngay cả Harry, với nguồn gốc xuất thân của mình mà cũng đã xoay sở để bắt mình cưới được con gái một bá tước."

"Harry đã không 'bắt mình cưới con gái bá tước'. Anh ấy đã yêu cô ấy. Hai chuyện khác nhau."

Bà nhìn anh vẻ sắc sảo. "Thế à? Vậy anh cũng đã yêu cô nàng đó rồi sao?"

"Không," anh nói ngắn gọn. "Nhưng đó là vấn đề về danh dự." Và bên cạnh đó, anh cũng thích cô. Và ham muốn cô. Nhưng anh sẽ không phân trần cảm xúc của mình với bà. Bà có thể chấp nhận quyết định của anh – và Maddy – còn không thì tùy.

"Danh dự!" Bà khịt mũi. "Khái niệm đàn ông ngốc nghếch. Anh đã để một đôi mắt nai âm mưu-"

"Cô," anh bằng một giọng cảnh báo.

Bà cho anh một cái nhìn dài, sau đó nhún vai. "Được thôi, nếu đó là cách anh muốn..."

"Cháu muốn thế."

"Vậy còn chuyện vũ hội thì sao đây? Mọi người đều đã được mời hết cả rồi – toàn giới thượng lưu – và cũng đều đã chấp nhận, ngay cả bà đại công tước Nga của anh cũng vậy."

Nash mỉm cười cố ra vẻ tự tin. "Sẽ tiếp tục, tất nhiên. Chỉ khác là nó sẽ là một vũ hội hôn lễ."

"Vậy thì anh tốt hơn là nên cho cô ta một cái váy. Đúng hơn là một cái tủ đồ mới. Bộ đồ cô ta đang mặc tôi thậm chí còn không cho người hầu của mình làm giẻ lau bụi."

"Cháu cũng đã tính."

Bà nhìn anh vẻ hoài nghi. "Anh tính là tính làm sao? Mùa vũ hội sẽ bắt đầu chỉ trong vài tuần nữa và thợ may đồ nào cũng đang bận ngập đầu hết rồi. Khó mà nâng tầm của cô ta lên nếu cô ta mặc đồ của một thợ may nhà quê nào đó."

"Cháu có thể mời các nhà may danh tiếng nhất ở Luân Đôn."

"Nhà may danh tiếng nhất Luân Đôn là một phụ nữ người Pháp và rất độc quyền – chính là thợ may của riêng cô, Giselle."

Nash cúi mình. "Chính xác."

Bà cô Maude há hốc mồm. "Anh đã được Giselle đồng ý rời Luân Đuân vào thời điểm này rồi sao? Tôi không tin!"

"Cũng không hẳn ạ. Giselle đã có số đo của Miss Woodford cũng như màu sắc trang phục, và đang tiến hành may vài bộ váy, bao gồm cả cả váy cưới. Hiện cháu đang chờ trợ lý của cô ta đến đây cho việc thử đồ trước đám cưới và hoàn thành nốt các chi tiết. Sau đó cô ta sẽ trở lại Luân Đôn, và khi chúng cháu tới, Gissel cũng đã sẵn sàng những bộ còn lại."

Bà cô anh nhìn anh vẻ ngưỡng mộ. "Anh xoay sở cách nào mà hay thế? Giselle nổi tiếng là khó chịu."

Nash chỉ mỉm cười nói, "Cháu luôn có cách của mình mà." Cách của anh là một đống tiền và những đồng nghiệp lanh lẹ và quyến rũ nhất của anh trong ngành ngoại giao. Giờ anh đang mắc nợ nhiều ân huệ, nhưng cũng xứng đáng khi nhìn vẻ mặt của bà cô yêu dấu.

Bà nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, sau đó lắc đầu. "Sẽ là một lãng phí tội lỗi nếu anh ôm lấy điền sản của Jasper thay vì dùng những kỹ năng này để phục vụ đất nước, nhưng thôi, nếu như anh đã muốn vậy..." Bà phẩy tay thô bạo. "Giờ đi ra đi và nói Nell cô sẽ xuống dùng trà trong 10 phút nữa."

"Vâng, thưa cô."

"Và cô cũng sẽ lịch sự với cô gái trẻ đó, nhưng cô không hứa là sẽ thích cô ta đâu nhé." Bà chìa tay ra.

Nash hôn lên nó. "Cô sẽ thích một khi cô hiểu cô ấy, cháu chắc chắn thế. Cám ơn cô vì tất cả những giúp đỡ, cô Maude yêu quý của cháu, và vì đã đồng ý chuẩn bị vũ hội. Cháu biết cô không thích chuyện đám cưới này, nhưng cháu đảm bảo với cô mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Khi anh đóng cửa lại, giọng cô anh với theo sau. "Tôi chỉ hy vọng con bé đó có thể khiêu vũ."

Dĩ nhiên cô ấy có thể khiêu vũ được, Nash nghĩ. Không phải tất cả các cô gái đều đã học khiêu vũ cả sao? Tất cả các cô gái anh biết đều thế. Ai cũng biết chơi dương cầm và vẽ tranh màu nước vô vị. Nhưng có thể cô cũng cần được đánh bóng lại các kỹ năng của mình. Tốt hơn là phải kiểm tra trước đã. Anh vội vã đi tìm Maddy.

Anh tìm thấy cô đang đứng giám sát việc thử đồ của các cô bé. Cả ba cô bé và Lizzie đều đang đứng trên ghế, đang xoay chầm chậm như những bức tượng trong khi người thợ may trong làng và các trợ lý của bà đang ghim những ghim kẹp lên các bộ váy mới của họ.

Lucy cựa quậy, cố nhìn mình trong gương.

"Yên nào, Lucy, trừ khi em muốn bị kim chích vào." Maddy nói với cô bé.

Cô nhỏ đã nhìn thấy Nash đang đứng ở ngưỡng cửa. "Em đang mặc một chiếc váy mới này. Anh thấy em có đẹp không, Mr. Rider?"

"Em rất đẹp, Lucy," anh đảm bảo với cô bé. "Ai cũng trông rất đẹp. Susan, anh thích cái áo màu hồng ấy đấy, còn Jane, có vẻ màu xanh rất hợp với màu mắt em nhỉ." Anh nháy mắt với Lizzie đang thử đồ. "Trông được đấy, Lizzie."

"Nhưng chị Maddy không có bộ đồ mới nào," Susan nói với anh vẻ lo lắng. "Chỉ có chúng em có. Mà chị ấy thì cũng phải nên mặc đẹp nữa."

"Chị ấy sẽ đẹp mà, chị ấy sẽ có đồ mới sớm thôi," Nash đảm bảo với cô bé. "Đồ của chị Maddy sẽ được may ở Luân Đôn."

"Luân Đôn ạ? Nhưng làm sao người ta biết số đo đúng ạ?" Jane kêu lên.

Nash mỉm cười. "Anh đã gởi một cái áo cũ của chị Maddy đến Luân Đôn vì vậy họ sẽ có các số đo. Cả giày cũ của chị ấy nữa, những người thợ làm giày cũng đang đóng giày cho chị ấy."

Maddy đang ngậm khoảng nửa tá ghim kẹp giữa miệng mình, gần như là nhổ chúng ra. "Anh đã gởi một trong các bộ đồ của em? Mà không nói gì với em sao? Bộ nào vậy?" Cô có vẻ rất không vui vì tài khéo léo của anh.

"Từ một đống quần áo cũ em đã để trên cánh cửa. Nhớ chưa, những thứ mà em phân loại ra để đóng gói đó."

Mắt cô mở to. "Anh đã gởi cho một nhà may nổi tiếng ở Luân Đôn bộ đồ cũ rích để làm giẻ của em hả?"

Anh cau mày. "Em không thích nó à?"

Cô nhắm mắt lại một lúc. "Không, tất nhiên là không vì nó là một cái giẻ mà!" Cô rên rỉ. "Sao anh làm thế hả Nash?"

Sao anh làm thế? Anh giải thích, "Đó thật sự là một kỳ công để cô ấy nhận lời may đồ cho em đó, đặc biệt là vào thời điểm này trong năm, trước mùa lễ hội. Cô ấy là một thợ may nổi tiếng nhất ở Luân Đôn." Cô Maude sẽ giết anh nếu bà ấy biết Nash đã dùng tên bà trong kho vũ khí của mình để thuyết phục Giselle.

Maddy rên rỉ. "Vậy là anh đã gởi cho nhà may danh tiếng nhất ở Luân Đôn bộ đồ xấu xí nhất của em, cái mà em từng mặc và nói nó là của em."

Thái độ của cô làm anh bối rối. Có lẽ cô vẫn chưa hiểu hết kế hoạch chỉnh chu của anh. "Nhưng đó là một giải pháp hoàn hảo. Giselle có thể sao chép các số đo từ bộ đồ cũ và may nhanh một bộ mới. Để kịp lúc cho đám cưới. Chỉ có một tuần để làm."

"Vâng, nhưng giờ cô ấy sẽ biết em đã mặc một bộ đồ giẻ rách."

"Có vấn đề gì sao?"

"Cô ấy sẽ nghĩ em là một kẻ túng thiếu nhất, một kẻ săn "đại gia" cho mà xem."

Nash nhìn chằm chằm vào cô. "Em quan tâm chuyện cô ta nghĩ gì sao? Cô ta chỉ là một thợ may. Và em sẽ mua thêm nhiều đồ mới nữa, chúng sẽ không rẻ, vì vậy cô ta tốt hơn là nên giữ mồm mình nếu muốn có thêm em là khách hàng của mình."

"Lọ lem mặc đồ cũ rách mà," Lucy nói trong sự im lặng theo sau đó.

Maddy bật cười và ôm cô bé vào lòng. "Phải, cô ấy đã thế, em yêu, và bà tiên đỡ đầu đã cho cô một bộ váy mới. Nhân thể chị cũng xin lỗi Mr Renfrew vì đã bực mình với anh ấy, dù cách làm thế nào thì anh ấy cũng chỉ có ý định tốt nhất mà thôi."

Lucy nhướng mày. "Anh ấy không phải là bà tiên đỡ đầu, anh ấy là hoàng tử."

Nói chuyện Lọ Lem đã nhắc Nash lý do tại sao anh đi tìm Maddy. "Em có thể khiêu vũ không?" anh hỏi cô.

"Gì cơ?"

"Em có thể khiêu vũ không?" Nash lặp lại. "Những điệu nhảy hai hàng sóng đôi, các điệu cotillion, điệu waltze, điệu cađri bốn cặp, em biết chứ? Em có thể nhảy được, đúng không?"

Cô cắn môi. "Em biết một vài điệu nhảy hai hàng, và em cũng đã học được vài bước điệu cotillion, còn điệu cađri là một biến thể của nó, phải không?"

Anh gật đầu.

"Vậy thì em có thể xoay sở được, nhưng em chưa bao giờ học điệu waltz, thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy nó nhảy thế nào."

"Chưa bao giờ nhìn thấy?" anh lặp lại. "Em hẳn cũng đã tham dự vài vũ hội nào đó rồi chứ."

"Em chưa bao giờ tham dự bất kỳ vũ hội nào."

Nash sốc. Anh biết cô chưa được ra mắt, nhưng... "Không cả với một lễ hội địa phương sao?"

"Không cái nào."

"Vậy còn một điệu nhảy ngẫu hứng ở một bữa tiệc thì sao?"

Cô lắc đầu. "Em chưa bao giờ đến một bữa tiệc, và thật sự cũng chưa bao giờ nhảy với bất kỳ ai, trừ một vài điệu nhảy hai hàng ở hội mùa của làng năm ngoái. Hình như là những điệu nhảy truyền thống Willow và Reel của người Scot. À, chúng em cũng đã nhảy quanh một cây nêu nữa, đúng không các em?"

Nash cố hết sức để giấu cái vẻ bị sốc của mình, nhưng tim anh chùng xuống. Cô chưa bao giờ đến một buổi tiệc? Kinh nghiệm duy nhất của việc nhảy múa nơi công cộng của cô là ở một hội mùa của làng với một số nông dân say xỉn? Và còn nhảy quanh một cây nêu nữa chứ, thật đáng thương! Có vẻ tệ hơn là anh tưởng.

Anh nghĩ đến hàng trăm vũ hội sang trọng mà anh đã tham dự ở các cung điện và khán phòng khiêu vũ khắp Châu Âu, nơi mà đàn ông và đàn bà vừa nhảy vừa tán tỉnh, chuyện trò sắc sảo với nhau, mỗi bước nhảy đều thành thạo như là đang đi bộ. Cô ấy còn thậm chí chưa đến một bữa tiệc.

Cái hố ngăn cách giữa cuộc đời ngoại giao của anh với kiến thức và kinh nghiệm của cô dường như đang ngày càng mở rộng ra theo từng phút. Tương lai của anh như là một điền chủ dường như không thể tránh khỏi.

Cô Maude chắc chưa kịp tìm hiểu kinh nghiệm xã hội của Maddy như thế nào.

"Được rồi," anh nói. "Chúng ta sẽ bắt đầu các bài học khiêu vũ từ chiều nay. 3 giờ chiều trong phòng khiêu vũ xanh." Với lời của anh, các cô bé ré lên phấn khích, nhắc nhở anh nhớ tới bọn trẻ. "À, nhưng-" anh bắt đầu, nhưng sau đó chợt nghĩ sẽ sử dụng chúng như một cái cớ. Nếu cô Maude có thắc mắc, chắc sẽ nghĩ anh và Maddy đang dạy bọn trẻ cách khiêu vũ.

Mắt Maddy lấp lánh. "Em sẽ tới," cô lặng lẽ nói. "Em nghe nói waltz là một điệu nhảy rất lãng mạn."

Nash gật đầu khô khốc. Đúng là một điệu nhảy lãng mạn, nhưng không chút nào khi toàn bộ tương lai anh đang trôi lênh đênh trên nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.