Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 66




Ai đó đang di chuyển quanh bên ngoài ngôi nhà. Maddy ngồi thẳng dậy trên giường. Bloody Abbot? Cô lắng nghe, căng thẳng để nghe được từng âm thành, chuẩn bị tinh thần cho tiếng rên rỉ, đập phá, và cào xước ở cửa ra vào và cửa sổ.

Không có gì. Nhưng ai đó, hay thứ gì đó chắc chắn có ở bên ngoài. Một con thú? Một con cáo? Mấy con gà mái đang làm một tiếng ồn, nhưng không phải tiếng quang quác điên cuồng báo hiệu một con cáo đến. Một con bò hay cừu, có lẽ, đột nhập vào vườn của cô, với ý định gặm thảm rau xanh ngọt ngào của cô?

Cô trượt xuống giường và vội đến cửa sổ.

"Có chuyện gì vậy?" Anh ngồi dậy.

"Có thứ gì đó bên ngoài." Cô chăm chú nhìn xuyên qua lớp kính dày bị bóp méo. Thật khó để nhìn thấy nhiều. Trăng đã lên, nhưng có mây phủ và khu vườn bị đốm sáng tối. Khó có thể nói đó là thứ gì đang chuyển động hay đó chỉ chỉ là những đám mây.

Anh đứng bên cạnh cô, khẩu súng lục trong một tay, tay kia trên lưng nhỏ bé của cô. Ấm áp. Rắn chắc. Bảo vệ. "Tên đó nữa à?"

"Tôi không nghĩ thế. Đó có thể là một con thú."

Họ lắng nghe. Chắc chắn có cái gì đó. Họ có thể nghe thấy tiếng động như thể những cành cây bị gẫy.

"Tôi sẽ ra ngoài xem đó là cái gì," anh nói.

"Tôi cũng đi," cô nói với anh và nắm lấy áo choàng của mình.

Nhưng khi họ vừa mở cửa, có một âm thanh chuyển động, sau đó một âm thanh khác, và đột ngột một hàng lửa cháy dữ dội dọc theo bức tường phía sau khu vườn.

Trong một lúc Maddy không thể nghĩ cái gì đã cháy ở đó, nhưng sau đó - "Những tổ ong của tôi!" Cô chạy về hướng chúng, sau đó ngừng lại bị sốc. Các tổ ong của cô tất cả đều bị bốc cháy, những đõ ong bằng rơm bốc một đám lửa lớn, sáp ong bên trong như chất đốt để ngọn lửa lớn hơn. Những tia lửa và những sợi rơm bị đốt nhảy múa và xoắn vòng lên bóng đêm, bay nhanh trên gió.

"Ong của tôi, ong của tôi!" Nhưng không gì cô có thể làm được: những tổ ong đã trở thành những mảng than nóng rực. Những vụn tro trắng bong ra trong gió. Cô rùng mình.

"Có mùi gì?" Nash hít không khí. "Một sự cố ý," anh nói, nâng lên một miếng giẻ. "Cái này bị ngâm trong dầu đèn."

Cô quan tâm nó như thế nào để làm gì nữa? Ong của cô đã chết. Tàn nhẫn phá hoại. Maddy cảm thấy muốn bệnh. Những con ong quý giá của cô...Chúng là một phần của gia đình, những con ong này. Chúng biết những bí mật của cô, là người bạn tâm tình của cô và an ủi cô, là mối liên kết của cô với Grand-mère và quá khứ của cô.

"Ai muốn làm một chuyện khủng khiếp như vậy chứ? Giết ong? Và tại sao chứ?" cô hỏi.

Một phần của câu trả lời đã rõ ràng. Hình bóng mặc áo choàng đứng trên đỉnh đồi, đang xem. Quá xa để truy đuổi.

"Tại sao?" Maddy thì thầm lần nữa. "Tôi không làm gì với hắn ta. Và những con ong vô hại với mọi người - chúng chỉ chích để tự vệ. Chúng chỉ làm việc và cho mật." Những giọt nước mắt lăn xuống má cô.

Mỗi tổ ong bị phá hủy, mỗi người thợ bé nhỏ, mỗi nữ hoàng tử vì đạo. Tất cả mật ong đó, tất cả sáp đó, tất cả việc đan kết cái đõ ong...đã biến mất. Bọn trẻ chạy về nhà trong mùa hè đó, hét lên rằng chúng đã phát hiện ra một đàn ong dại trong rừng, chuyến phiêu lưu của việc đánh bắt và mang về nhà bầy ong, mỗi bầy đàn mới là một nguồn thu nhập khác...Tất cả việc giữ ong sống và cho ăn trong cái giá lạnh nhất của mùa đông...đều bị phá hủy.

Maddy cũng đã bị phá hủy. Mật ong là nguồn thu nhấp chính.Tất cả sự chống cự bây giờ của gia đình cô với cảnh thiếu thốn là những con gà và vườn rau.

Những con gà! Cô tách khỏi cái ôm an ủi của anh và chạy đến chuồng gà. Cửa đã mở. Những con gà chạy rải rác khắp khu vườn và một số đã bay ra ngoài tường...

Khu vườn của cô! Những đám mây hé mở, để ánh trăng tràn ngập khu vườn...hoặc những gì còn sót lại của nó. Những cây giống bị giẫm đạp lên mặt đất, những giàn mắt cáo bị lật đổ và đập tan.

Âm thanh của những cành cây bị gẫy.

Những cây trồng không chỉ đơn giản là bật gốc, mà bị phá và bị giẫm đạp tan hoang dưới một gót chân thù địch. Hoàn toàn, cố ý phá hoại.

Cô khảo sát sự tàn phá trong im lặng, run lẩy bẩy. Gió cắt qua lớp quần áo của cô, cơn lạnh khắc nghiệt và cay đắng, lạnh đến xương tủy cô.

Tất cả công việc của cô trong năm qua bị phá hủy trong một đêm ngắn ngủi. Mục đích là gì chứ? Để bọn trẻ sẽ chết đói sao? Cô cảm thấy bệnh.

Cánh tay anh thắt chặt quanh cô. "Hãy vào bên trong, không gì em có thể làm bây giờ."

Cô lắc đầu. "Những con gà, tôi phải bắt chúng trở lại-"

"Hãy để cửa mở và chúng sẽ trở lại sớm thôi. Chúng không thích bị ở bên ngoài trong cái giá lạnh và trong bóng tối đâu."

"Nhưng một con cáo có thể-"

"Hãy cho Dorothy và Mabel và các cô gái một ít thời gian để trở về chuồng của chúng. Tôi sẽ ra ngoài chút nữa và khóa cửa chuồng gà lại. Em đang bị lạnh và bị sốc. Em cần được ấm lại."

Anh có lý. Răng cô đang run lập cập và cô cảm thấy muốn bệnh với cái dạ dày của cô. Đột nhiên cô muốn, muốn hơn bất cứ gì, trở lại nơi ấm áp và an toàn của căn nhà, để đóng chặt cái điều tồi tệ đã xảy ra.

Cô ghét đứng bên ngoài trước mắt tên quái vật đó, dù hắn là ai, đang nhìn từ trên đó, hả hê trước sự tàn phá vô đạo đức của hắn. Tất cả công việc khó nhọc của cô...những con ong của cô...

Ngày mai cô sẽ tức giận, còn giờ cô chỉ muốn bệnh. Bị phá hoại. Bị đánh bại. Cô để Nash đưa cô trở lại dọc theo con đường đi qua những luống rau bị giẫm nát, trở lại ngôi nhà mà cô đã từng một lần nghĩ là một thiên đường.

Không có gì là một nơi ẩn náu hơn nữa. Cô có thể có tiền trả tiền thuê, cô có thể bắt đầu một khu vườn mới, và thiết lập lại các tổ ong mới, nhưng ai có thể nói hắn ta không quay trở lại và phá hoại chúng lần nữa?

Cái người ác độc này là ai vậy, và tại sao hắn khiến cô và gia đình bé nhỏ của cô chịu sự căm ghét như vậy?

Nash đưa Maddy thẳng đến lò sưởi. Cô gần như đông cứng, kết quả của cú sốc cũng như đêm lạnh.

Anh liếc nhìn cái giường. Anh muốn trèo vào nó với cô, ôm cô và xua đi cái giá lạnh từ đôi mắt cô, nhưng anh không thể. Mặc cho các sự việc vừa qua, anh cũng không thể tin tưởng bản thân mình trên một cái giường với cô.

Anh đã hứa với cô rằng cô sẽ an toàn với anh. Anh đã thất bại để bảo vệ khu vườn và các tổ ong của cô. Anh sẽ không làm cho mọi việc tồi tệ hơn bằng cách tước đi sự trong trắng của cô.

Anh ngồi với cô trong cái ghế gần lò sưởi nhất và cho thêm củi vào cho đến khi lửa bùng lên. Anh lèn vài viên gạch vào trong than và treo cái ấm nước trên lò sưởi. Maddy nhìn chằm chằm vào những ngọn lửa, nghiền ngẫm về số phận những con ong của cô.

"Nhanh lắm," anh nói với cô. "Chúng không cảm thấy gì đâu." Côn trùng có biết đau không? Anh không biết.

Anh tìm thấy chai rượu của mình và đặt nó bên môi cô. "Uống đi." Cô ngoan ngoãn nuốt, sau đó rùng mình và thở hổn hển. "Cái gì-" Nhưng cô đã không thể nói hết được một câu. Cô nhìn anh phẫn nộ khi cô hổn hển thở và thổi phì phì.

"Đó chỉ là rượu brandy thôi, rượu brandy Pháp chất lượng tốt." Anh chà sát lưng cô nhẹ nhàng. "Nó sẽ làm em tốt lên."

Cô cuối cùng cũng ngừng ho. "Nó kinh khủng. Nó đốt cháy tất cả trên đường trôi xuống."

"Và làm ấm máu em. Không phải em cảm thấy tốt hơn rồi sao?"

Cô cho anh một cái nhìn khinh miệt và không thèm trả lời, nhưng cơn run rẩy của cô đã giảm bớt phần nào và cái nhìn lạnh lẽo đã đi khỏi đôi mắt cô. Một chút phẫn nộ là tốt, nó sẽ làm nóng người lên.

"Tôi nên đi ra ngoài để xem liệu có thể cứu được cái cây nào của mình không-"

"Em không được đi. Chúng ta sẽ xem điều có thể làm vào buổi sáng," anh nghiêm nghị nói với cô.

Anh múc một ít mật ong vào một cái cốc, thêm một chút brandy, và đổ một ít nước nóng từ ấm đun nước vào. "Toddy nóng," anh nói, ấn nó vào tay cô, bọc các ngón tay lạnh của cô xung quanh cái cốc ấm. "Rất có lợi cho em."

Cô chấp nhận nó với lòng biết ơn và nhấm nháp ngụm đầu tiên với sự thận trọng, sau đó hài lòng hơn. Nó chủ yếu là mật ong, do đó brandy dễ nuốt hơn lúc này.

Các ngón tay cô như đá khi chạm vào. Anh liếc nhìn chân cô và rủa thầm. Viền áo ngủ và đôi dép lê mỏng của cô bị ướt sũng bùn. Bảo sao cô không đang đóng băng.

Anh lục lọi cái hộp nơi cô cất giữ quần áo của cô và kéo ra một cái áo ngủ sạch và một cái khăn choàng len. Anh giũ cái áo ngủ ra và làm ấm nó trước lò sưởi, nhìn chằm chằm vào những chỗ bị vá. Cô đã uống xong cốc toddy và đang ngồi nửa cuộn tròn trong ghế, mắt nhắm lại.

Anh nhanh chóng mở nút thắt dây áo choàng không tay của cô. Bảo sao cô không lạnh, chết tiệt cái thứ gần như xác xơ này. Anh đẩy cái áo choàng ra khỏi vai cô, sau đó bắt đầu mở mấy cái nút nhỏ phía trước của áo ngủ cô.

Mắt cô vụt mở. "Anh đang làm cái-cái gì vậy?"

"Đồ em ướt hết rồi. Em cần thay đồ."

"Đừng." Cô đẩy tay anh ra.

"Được thôi, em làm đi." Anh đứng đằng sau và đợi, tự nhủ dù sao đi nữa thì cũng sẽ tốt hơn nếu cô tự làm. Núm vú cô se cứng bên dưới lớp vải mềm cũng đã cũ mòn. Hạ nhiệt nào, không thèm muốn, anh tự nhủ cực kỳ nghiêm khắc. Anh đưa cô cái áo ngủ ấm, khô và cái khăn choàng, bước ra xa, và quay lưng lại.

Đằng sau anh, tiếng vải kêu sột soạt. Anh nghiến răng, tưởng tượng cô trượt cái áo ướt qua đầu, để những đường cong của cô trần trụi tắm trong ánh lửa. Từ khóe mắt của mình anh thấy cái áo ngủ chật chội viền áo đầy bùn nằm trên sàn. Phải giữ từng mảnh vụn ý chí để anh không quay lại, không ẵm cô trên tay, mang cô vào giường, và làm ấm cô trong cái hình dáng căn bản nhất.

Cái gì đã ám anh để làm cái lời hứa đáng nguyền rủa đó chứ?

Dường như cả một thời đại trôi qua trước khi cô nói, "Anh có thể quay lại rồi."

Anh từ từ xoay lại, nửa hy vọng cô quyết định thỏa mãn trí tưởng tượng của anh về cô và bày ra trước mắt anh không mặc gì nhưng trước ánh lửa, cô đã gài nút lên tới cằm và được bọc trong cái khăn choàng.

"Em vẫn đang mang đôi dép kìa, chết tiệt."

Cô cau mày. "Tôi quên mất. Tôi khó có thể cảm thấy bàn chân mình, nó quá lạnh."

Lẩm bẩm dưới hơi thở của mình, anh nắm lấy một chiếc khăn, quỳ xuống, kéo đôi dép của cô ra, và lau khô chân cô kỹ lưỡng. Chúng lạnh như đá khi chạm vào. Anh chà xát chúng nhẹ nhàng trong tay mình và cô rên rỉ, với niềm vui hay đau đớn, anh không chắc.

"Bọn trẻ vẫn ngủ dù chuyện đã xảy ra," cô nói bằng một giọng tự hỏi. "Quá nhiều sự phá hoại và chúng vẫn ngủ. Hắn quá yên lặng lần này."

"Điều này đáng để biết ơn, hử?"

"Sẽ thật đáng sợ nếu chúng nhìn thấy những con ong bị thiêu cháy. Quá đau đớn...Và Jane với Susan sẽ băn khoăn với mấy con gà mái và muốn đi ra ngoài, để chắc chắn rằng chúng an toàn - anh sẽ kiểm tra chúng sau đó chứ?" Không chờ anh trả lời. "Mấy cậu bé sẽ rất đau khổ, chúng đã làm việc rất chăm chỉ trong khu vườn đó. Còn Lucy - trời ơi, Lucy yêu mấy con ong. Cô bé đã từng kể cho chúng nghe những câu-câu chuyên." Cô cắn môi và im lặng. Anh có thể nói cô đang chiến đấu với những giọt nước mắt.

Anh cũng đang chiến đấu thôi thúc ôm cô vào cánh tay anh và hôn những giọt nước mắt đó.

Anh cọ xát và xoa bóp chân cô cho đến khi chúng ấm và hồng hào, và cô đang cong người với đôi tay anh trong hài lòng - và lần này thì anh chắc chắn.

"Giường." Giọng anh thoát ra khàn khàn.

Cô không nhúc nhích. Anh liếc nhìn cái sàn đá giữa cô với cái giường và không khiển trách cô; chân cô sẽ lạnh lại trong lúc cô đi đến đó mất.

Không để ý đến bản thân mình, anh khom người và bế cô ra khỏi cái ghế.

Cô bắt đầu. "Anh đang làm gì thế? Mắt cá chân anh!"

"Có vẻ đã hồi phục lại rồi." Anh đi khập khiễng, đó là bởi vì một chiếc ủng của anh đã hỏng nên đi vậy là phải. Mắt cá chân anh đau nhức, nhưng không phải là không thể chịu đựng được. "Chắc nó chỉ bị bong gân thôi."

Anh bế cô cô vào giường và đẩy nhẹ cô vào các tấm chăn. Cô kéo tấm chăn lên quanh cô và cuộn người như một cô bé. "Anh rất tử tế-" cô bắt đầu và anh không chờ để nghe.

Anh giậm mạnh chân trở lại lò sưởi. Tử tế! Anh không muốn là người tử tế. Anh muốn trườn vào giường với cô và ôm cô, kéo cái áo ngủ vá chằn chết tiệt đó ra khỏi cô, chiếm hữu cô, khám phá từng inch từng inch người cô, dồn mỗi suy nghĩ, mỗi nỗi sợ hãi ra khỏi não cô, dìm cô trong cảm giác mạnh. Anh muốn cô cong người lại bên anh, như cách chân cô bên tay anh, rên rỉ với sự thỏa mãn. Anh muốn nếm cô, để hiểu cô, để vùi sâu anh trong cô và cảm nhận cô rùng mình và kêu lên khi anh đưa cô đến đỉnh. Món quà bị lãng quên.

Cơ thể anh rung lên không kiểm soát khi chỉ mới nghĩ đến điều đó. Anh đã cứng như đá và đã sẵn sàng. Và cô ấy thì ấm áp và mềm mại.

Và dễ bị tổn thương.

Anh chộp lấy cái kẹp và kéo hai viên gạch nóng ra khỏi lò. Anh bọc chúng trong miếng giẻ cho đến khi chúng dễ dàng cầm được, sau đó mang chúng đến giường.

Mắt cô đã nhắm. Cô trông có vẻ kiệt sức. Anh nâng tấm chăn lên và trượt viên các viên gạch nóng vào trong, để nơi chân cô và một viên mỗi chân. Cô thở dài trong thỏa mãn và chân cô cong lại xung quanh chúng.

Cô đã không cần anh, anh tự nhủ cáu kỉnh: một viên gạch nóng cũng đủ tốt.

Còn về phần mình, anh có một cái sàn đá lạnh và đó là tất cả điều anh cần. Anh kéo chiếc ủng tốt của mình ra và đá văng chiếc còn lại, cởi quần ống chẽn, rồi bò vào cuộn giường bên lò sưởi. Anh buông người và quay mặt. Liệu còn cái sàn nào cứng và lạnh hơn nữa không nhỉ? Ít nhất thì lò sưởi cũng tỏa ra một ít nhiệt và anh cũng ấm hơn bên phía đó.

Jane và Susan sẽ lo lắng về các con gà mái...Anh sẽ kiểm tra chúng sau đó chứ?

Chết tiệt, anh hất tung chăn ra, mặc lại quần và mang ủng vào, giậm chân đi ra ngoài để kiểm tra mấy con gà mái trời đánh. Tại sao anh lại hứa nhiều điều ngu ngốc, phiền phức đáng nguyền rủa như thế này chứ?

Nó làm Nash mất ngủ lần nữa. Chưa bao giờ anh hôn một người phụ nữ trong một thời gian ngắn như thế, không phải một phụ nữ anh muốn. Và anh muốn Maddy Woodford; cơ thể anh lại căng lên, máu anh lại đang ca hát và còn sống và còn muốn.

Cái khoảnh khắc khi đôi môi cô hé mở nhẹ nhàng, dịu dàng dưới...Sự ngọt ngào, cái vị khó nắm bắt của cô, như mùi hương của cô. Cái gì anh cũng sẽ cho để được nếm cô đúng cách...

Anh rên rỉ và quay lại cái sàn đá đó, ước gì sự lạnh lẽo của nó sẽ kéo cái nhiệt đó ra khỏi anh, nhưng một loại nhiệt khác làm anh tỉnh táo.

Một cách kiên quyết, anh chuyển tâm trí mình đến vấn đề hiện tại. Kẻ khốn kiếp đó là ai? Kẻ nào muốn làm cho Maddy và bọn trẻ trở nên nguy ngập đến mức phá hoại phương kế sinh nhai của họ? Họ sẽ không chết đói - Nash có thể thấy điều đó - nhưng cái con heo này không biết điều đó.

Kẻ nào đó muốn cô ra khỏi căn nhà này và rõ ràng là đã chuẩn bị kế sách để tàn phá nó. Nhưng lại không cố gắng để làm bị thương Maddy và bọn trẻ.

Năm lần "Bloody Abbot" đến "thăm" họ trong vài tuần qua, ngoài việc dọa một phụ nữ và một đám trẻ, thì việc đốt cháy các tổ ong và phá hủy cây trồng là điều tồi tệ nhất hắn đã làm.

Cuối cùng anh cũng ngủ thiếp đi, tâm trí anh đầy các câu hỏi, cơ thể anh căng ra và cáu kỉnh với khao khát.

Nash thức dây ngay sau khi bình minh lên vì tiếng lách cách của cái cửa đang đóng lại lặng lẽ. Anh ném chăn ra, chụp lấy khẩu súng lục, bay ra mở cửa, và gần như vấp phải Maddy đang ngồi trên bật thềm phía trước, đang buộc dây đôi ủng làm việc xấu xí của cô.

"Cái gì? Cái gì vậy?" anh hỏi gặng, quét mắt qua đường chân trời.

"Không có gì." Cô đứng lên, ăn mặc gọn gàng trong bộ váy màu xanh đã bị nhạt màu, tóc cô ánh màu rượu vang trong ánh nắng buổi sáng và được bới gọn gàng thường thấy. Cô trông đáng yêu hơn bất cứ người phụ nữ nào sau một đêm bị xáo trộn và ngủ rất ít.

Mắt cô chuyển từ mặt anh đến tóc anh, rồi sau đó nhìn xuống chân và lưng anh. "Chào buổi sáng. Tôi nghĩ anh có một giấc ngủ tồi tệ." Mắt cô nhảy múa.

Anh cứng người lại, nhận ra rằng trông anh kém bảnh bao hơn là anh muốn mình trông như thế nào trước phụ nữ anh khao khát, đôi chân trần và đang mặc một cái áo ngủ được may cho lão mục sư thấp béo. Anh đưa tay ra cào tóc mình và nhận thấy nó đang dựng như cái bàn chải. Anh cố vuốt nó kín đáo.

"Em đang làm gì vào giờ này thế?" Anh nói, thậm chí đến tai anh nghe cũng thô lỗ và cáu kỉnh.

"Tôi cần thấy mấy con gà mái."

"Tôi đã nhốt chúng lại sau khi em đi ngủ."

"Tôi biết. Tôi có nghe thấy anh đi ra ngoài lần nữa đêm qua. Cám ơn anh." Cô bắt đầu đi xuống con đường mòn.

"Chờ đã," anh nói. "Tôi sẽ mặc đồ và đi với em."

"Được rồi," cô bảo anh. "Không có gì anh có thể làm đâu. Tôi muốn kiểm tra tổn thất trước khi bọn trẻ dậy."

"Tôi sẽ đi," anh nói kiên quyết, rồi bước vào trong và mặc quần chẽn, mang ủng và áo khoác. Anh đã làm chiếc ủng bị cắt ra của anh có thể mang lại được bằng cách giải quyết đơn giản buộc nó lại với miếng giẻ rách. Nó trông cực kỳ xấu xí, nhưng mà anh không có lựa chọn.

Anh thấy cô quỳ trên khu vườn thực vật, đang trồng lại bất kỳ cây nào chưa bị phá hủy hoàn toàn, và ném những cây hư vào hai đống: có thể sử dụng như thực phẩm và chỉ phù hợp với gà mái. Cô trông gần như thanh thản.

"Tôi nghĩ em vẫn còn buồn sau đêm qua."

Cô ngồi trên gót giày của mình và chùi một sợi tóc vướng vào khóe mắt cô bằng lưng bàn tay cô, để lại một vệt bẩn. "Buồn ư? Tôi còn hơn cả buồn, tôi tức điên. Nhưng tôi không để cho con quái vật đó đánh bại mình. Sẽ có nhiều việc để làm cho khu vườn này trở lại như cũ, nhưng ít ra thì lúc này cũng chỉ mới vừa bắt đầu mùa sinh trưởng chứ không phải cuối mùa."

"Làm cho khu vườn này trở lại như cũ? Ý em là em sẽ bắt đầu lần nữa?" Anh nhìn đống lộn xộn. Sẽ là một khối lượng lớn của công việc.

Cô khịt mũi. "Chứ tôi nên làm gì đây? Nhượng bộ, nhét đuôi tôi vào giữa hai chân, và chạy trở lại Fyf - chạy trốn sao?" cô sửa lại. "Không, không, và không! Tôi sẽ không bị lùa ra khỏi nhà mình bởi một kẻ hèn nhát dọa nạt trẻ con! Bên cạnh đó, tôi có một giải pháp hoàn hảo để đối phó với anh ta trong tương lai - nuôi ngỗng."

"Ngỗng?" Làm thế nào cái con gia cầm này giải quyết được vấn đề của cô chứ?

"Ngỗng trông nhà rất tuyệt vời. Anh sẽ nghe tiếng ồn ào chúng kêu khi có bất kỳ người lạ nào xung quanh - và chúng ăn cỏ và ngũ cốc, rẻ hơn so với nuôi một con chó," cô kết thúc vẻ hân hoan. "Tôi không thể tưởng tượng được là tại sao tôi không nghĩ đến chúng sớm hơn. Ngỗng sẽ kêu ré lên cảnh báo với bất kỳ kẻ nhu nhược nào bò vào trong bóng đêm để dọa nạt trẻ con và đốt cháy những con ong bé nhỏ vô tội, chăm chỉ làm việc! Điều này nhắc nhở tôi..." Cô liếc qua anh nơi các tổ ong từng ở đó trong các hộc đá. "Tôi tốt hơn nên dọn sạch đống đổ nát của các tổ ong đi. Tôi muốn dọn sạch những thiệt hại này nhiều hết mức tôi có thể trước khi bọn trẻ thấy." Nắm lấy một cái thuỗng, cô hướng về phía các tổ ong.

"Tôi sẽ giúp, chỉ cho tôi biết tôi phải làm gì." Anh chưa bao giờ nhổ một cây cỏ dại hay chăm sóc một khu vườn trong đời mình nhưng cơ bắp anh thì tùy ý cô sử dụng.

"Cám ơn anh." Cô cho anh một nụ cười rực rỡ lái mỗi ý nghĩ ra khỏi đầu anh. "Mang xe cút kít lại đây, làm ơn."

Anh lấy nó, một thứ to lớn cũ kỹ cồng kềnh khó để cân bằng và càng khó hơn để lái nó đúng hướng. Khi nó lắc lư hướng về các tổ ong, cô nhìn lên và ném cho anh một cái cười nhanh toe toét. "Đó là cái tôi dùng để mang anh vào trong nhà, sau tai nạn của anh."

"Cái này á?" Anh bị sốc. "Em đã chở tôi trên cái này? Như thế nào?"

Cô nhún vai. "Tôi đâu có nói nó dễ dàng. Nhưng 'túng thì phải tính' thôi".

Đúng là 'túng thì phải tính'. Nash choáng váng, đối mặt với bằng chứng hữu hình điều cô phải làm để cứu sống anh. Cho đến bây giờ nó đã là một bài học mang tính học thuật; anh không nghĩ ra được làm thế nào cô xoay sở được để đưa cơ thể bất tỉnh của anh từ đống bùn lầy lội vào trong, và vào giường cô.

Anh nhìn chằm chằm vào cái hình dáng mảnh mai nhỏ nhắn hiện đang xúc một đống rơm bị cháy và mật ong vào trong xe cút kít được lót rơm tươi. Làm thế quái nào cô xoay sở để nâng được anh lên?

"Thật không dễ dàng gì," cô thừa nhận khi anh hỏi. Cô giải thích cách cô buột anh vào xe và anh đã chết lặng.

Cô đưa anh một cái thuổng. "Anh có thể vui lòng đào một cái lỗ ở đó? Tôi sẽ chôn những con ong này."

Đào cho cô một cái lỗ ư? Anh đào cho cô một chục cái cũng được.

Lúc bọn trẻ tức dậy và đang tìm kiếm bữa sáng của mình, Maddy và Nash đã dọn sạch gần như xong đám thực vật bị phá hoại. Hốc đá nơi các tổ ong từng ở đã được lau sạch, vẫn còn dính chút tro bụi, nhưng đã trống.

Những cái tổ ong bị cháy đen được ném vào một cái lỗ, nhưng Maddy dừng Nash lại từ việc lấp đất lên nó. "Chúng ta sẽ có một buổi tưởng niệm," cô nói với anh. "Bọn trẻ sẽ muốn nói lời tạm biệt."

Bọn trẻ lang thang vào vườn, kêu lên đau đớn trước sự phá hoại, nhưng chúng nhận lời gợi ý từ chị gái và bắt đầu sửa lại giàn mắt cáo và trồng lại các cây con gần như ngay lập tức. Các cô bé đếm số con gà mái - tất cả đều có mặt và còn đủ - và thu lượm trứng như thường lệ, khuôn mặt trắng bệch và bị sốc.

Maddy cho chúng thời gian để hấp thu sự phá hoại này, sau đó cho chúng ăn một bữa sáng lớn với cháo đặc, kem và mật ong, tiếp theo là bánh mì nướng với mật ong cho những ai vẫn còn bụng.

Sau đó họ tổ chức một buổi tưởng niệm đơn giản cho các con ong. Nash chưa bao giờ tham dự một đám tang cho bất kỳ động vật nào, nói chi đến những con ong.

Mỗi đứa trẻ mang theo một đóa hoa loại mà các con ong thích. Chúng xếp hàng bên ngôi mộ. Maddy phát biểu vài lời. "Ong thân mến, chúng tôi xin lỗi vì những điều ác độc đã làm với các bạn. Cám ơn vì mật và sáp mà các bạn đã cho chúng tôi, và vì như là một phần của gia đình chúng tôi, như đã luôn luôn thế. Chúng tôi sẽ mang các chị em của các bạn từ các khu rừng về đây để làm một bầy đàn mới. Hãy yên nghỉ nhé."

Mỗi đứa trẻ sẽ nói vài lời và ném hoa của chúng vào, ngay cả John, cũng đã nói với mấy con ong rằng cậu đã tha thứ cho con ong nào đó đã chích cậu và dù vậy, chúng đã làm ra mật ong rất ngon.

Nash không biết phải nói gì. Anh không hoàn toàn tin vào cảm xúc của họ với những con côn trùng này - những con côn trùng có ngòi châm chích. Anh thích mật ong, nhưng còn...

Anh lấp lỗ. Một cách long trọng.

Khi bọn họ bước vào nhà trở lại, anh hỏi Maddy, "Tại sao cô chỉ mang về các chị em ong từ rừng? Mà không là các anh em ong?"

Đằng sau anh các cô bé cười khúc khích. "Bởi vì chỉ các con ong cái mới làm tất cả các công việc," Jane nói với anh. "Còn những kẻ lười biếng - đó là cái tên anh có thể gọi cho các con ong đực - chúng không thích làm việc chút nào."

"Trừ việc bảo vệ tổ ong," Nash nói.

Jane làm một âm thanh tỏ ra khinh bỉ. "Các con ong đực không chiến đấu, chúng thậm chí còn không thể chích! Các ong cái sẽ bảo vệ tổ, làm mật, lau dọn tổ, mọi thứ. Tất cả việc làm của các con ong đực là ăn."

Nash và hai cậu bé trao đổi những cái nhìn. "Chúng phải làm tốt cái gì đó chứ," anh nói, cảm thấy cần thiết để tìm và ủng hộ một số đức tính nam tính cho các sinh vật bé nhỏ.

Maddy vẫy tay cho các em đi trước, sau đó xoay lại và cho anh một cái nhìn tinh nghịch. "Sinh sản. Đó là mục đích duy nhất của trong trong cuộc sống."

Nash giữ khuôn mặt thẳng. "Đấy, tôi đã bảo mà. Những chàng trai cao quý, tất cả không trừ một ai. Làm nhiệm vụ của mình cho vua và đất nước."

Cô lắc đầu. "Cho ong chúa," cô nói. "Không có vua, tất cả vì nữ hoàng."

Vào bữa trưa, vẫn là súp với với pho mát trên bánh mì nướng, cô nói với Nash, "Có phải anh nghĩ thật kỳ dị khi chúng tôi tổ chức lễ tưởng niệm cho các con ong phải không?"

"Không, không hoàn toàn," anh nói dối.

"Đó là vì Grand-mère, anh biết không, những con ong đã cứu mạng bà ấy."

Mày anh nhướng lên. "Như thế nào?"

Tâm trạng Maddy đã được nhấc lên. "Bởi một thủ thuật rất thông minh." Bọn trẻ trao đổi những cái nhìn hiểu biết và ngồi xuống để lắng nghe cái điều rõ ràng là một câu chuyện được yêu thích.

Nash biết bổn phận của mình. "Kể tôi nghe đi."

"Anh biết đấy tôi đã kể cho anh nghe việc Papa giúp Mama thoát khỏi cuộc Khủng bố, trong khi Grand-mère vẫn còn ở lại? Ừm, vài ngày sau đó Grand-mère nghe rằng người ta đang đến chỗ bà, chỉ một số ít, nhưng giận dữ. Họ biết bà là một bầy tôi trung thành của nữ hoàng. Vì vậy-"

"Bà đã giấu mình trong số-" Lucy bắt đầu.

"Suỵt, Lucy, để chị Maddy kể nó," Jane nói.

Maddy mĩm cười và tiếp tục. "Grand-mère ở trang trại nhỏ của nữ hoàng, le Hameau de la Reine, ở Versailles. Nữ hoàng và các quý bà của bà ấy thích được làm như những nông dân, và họ sẽ ăn mặc như những cô gái chăn cừu và những cô gái vắt sữa và đại loại thế. Và Grand-mère đã nuôi ong để làm mật ong cho nữ hoàng."

Cô hạ thấp giọng đến một giọng ly kỳ. "Bọn người đó đang đến chỗ bà, la hét đòi máu! Bà không có ngựa hay xe ngựa để chạy trốn, và bà biết họ sẽ tìm thấy bà nếu bà cố trốn vào bên trong. Vậy bà ấy đã làm gì?"

Bịn trẻ nhìn một cách trông chờ vào Nash, mắt chúng sáng lên với sự phấn khích.

"Làm cái gì?" Không cần phải giả vờ cho cái giọng bị mê hoặc của mình.

"Bà đã kéo tất cả các tổ ong thành một vòng tròn và ngồi vào giữa chúng, mang mạng che mặt và găng tay."

"Họ có tìm thấy bà ấy không?"

Maddy gật đầu. "Một vài người đã tìm ra nhưng họ là người thành thị và họ sợ ong. Khi có bất kỳ ai đến gần, Grand-mère sẽ đập vào tổ ong với một cây gậy và tất cả các con ong giận sôi lên bay ra ngoài, chích vào bất kỳ ai đi ngang qua."

Cô cho một tiếng cười ngắn. "Nếu họ biết bất cứ điều gì về ong họ sẽ chờ cho đến khi đêm xuống khi những con ong nghỉ vào ban đêm, nhưng Grand-mère đã may mắn. Đám người đó đã đi tìm con mồi dễ dàng hơn và bà đã trốn thoát và đã lên đường đến một nơi bà biết trong đất nước."

Bọn trẻ đồng thanh, "Và ở đó bà sống hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại."

"Và đó, Mr. Rider, đó là tại sao chúng tôi trong gia đình này yêu mến và kính trọng những con ong," Maddy kết thúc.

"Và chúng em cũng thích những con ong," Henry thêm vào.

Họ dành phần còn lại của ngày làm việc trong vườn. Nash cảm thấy mệt, nhưng khi Maddy nhìn thấy khuôn mặt anh và đề nghị anh ở bên trong và nghỉ ngơi sau bữa ăn trưa, anh đã từ chối.

"Giúp em việc này là điều ít nhất tôi có thể làm," anh nói với cô.

"Nhưng đây là ngày đầu tiên anh ra khỏi giường. Anh cần nghỉ ngơi. Anh chưa hoàn toàn bình phục đâu."

Nhưng Nash vẫn kiên trì làm việc.

Khoảng bốn giờ, Maddy ra lệnh dừng lại. Họ đã làm nhiều việc họ có thể suốt ngày nay, cô nói. Nash kín đáo vui mừng. Anh đã kiệt sức.

"Trứng bác trên bánh mì nướng cho bữa xế, và bánh kếp cho bữa tối," cô tuyên bố. "Và sau đó chúng ta sẽ có một câu chuyện."

Họ vừa hoàn thành xong bữa xế thì Maddy, người đang đối mặt với cửa sổ, nói, "Mr. Harris! Nhanh lên, các em ra ngoài ngay, làm ơn!"

Khuôn mặt bọn chúng sống động với sự tò mò. "Ồ, nhưng mà chị Maddy..." John bắt đầu.

Maddy giơ một bàn tay lên. "Chị không muốn các em ở trong nhà trong khi ông ta ở đây. Các cô bé, hãy khóa cửa chuồng gà cho ban đêm, sau đó đem nửa chục trứng đến cho dì của chị Lizzie và yêu cầu bà ấy một ít phó mát đã gạn kem. Chờ ở đó với chị Lizzie. Còn John và Henry, không phải các em kiểm tra ngựa của Mr. Rider vào tối nay sao? Không phải á? Vậy thì giờ đi đi. Sau đó ghé qua chỗ chị Lizzie và đưa các cô gái về nhà. Giờ đi đi." Bọn trẻ giải tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.