Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 62




Cô đặt cái tách lên bàn và biến mất, trở về thực tại với đống quần áo đang vắt. Cô giũ chúng ra với một tiếng kêu và treo chúng trên một sợi dây bện bên trên lò sưởi với một ám chỉ, nhấn mạnh âm thầm rằng cô đã thực sự giặt đồ cho bọn trẻ.

Môi anh nhăn nhó. Không có nghĩa là cô ấy đã chưa tắm.

Cô đổ một đống đăng ten, lông vũ và ruy băng lên bàn. Sau đó cô lấy một cái nón và tiến hành hủy nó.

"Cô đang làm gì đó?"

"Tân trang lại một chiếc nón. Các phụ nữ trong làng trả tiền cho tôi để làm lại những cái nón cũ của họ: rẻ hơn nhiều so với một cái nón mới, và tôi có một tài năng với việc này." Những ngón tay khéo léo của cô làm việc một cách nhanh chóng, xé những ruy băng đã nhạt màu và những bông hoa từ cái nón xuống.

"Không phải sẽ dễ dàng hơn để làm vào ban ngày sao?"

"Đúng vậy, nhưng tôi bận lắm." Cô cúi xuống chiếc nón.

Ánh lửa nhảy nhót trên tóc cô và ánh nến mạ ánh vàng lên trên da cô khi cô cúi xuống công việc của mình với một cái nhăn nhó nhỏ của sự tập trung. Cô chưa bao giờ ngừng làm việc. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô chỉ ngồi không. Đó là lỗi của anh làm cô bê trễ công việc của mình, và ý nghĩ này làm anh phát cáu.

Cô loại bỏ những đồ trang trí cũ sau cùng từ cái nón xuống, rồi chải mạnh lên nó bằng một cái bàn chải kim loại nhỏ.

"Làm sao cô có thể sống như thế này?" anh hỏi đột ngột.

Những ngón tay đang thoăn thoắt của cô dừng lại một lát, sau đó tiếp tục với công việc bận rộn. "Như cái gì?"

"Sống trong một căn nhà của người lao động nhỏ xíu, đơn độc trong việc chăm sóc năm đứa trẻ. Từ giọng nói của cô, cô không phải là người sinh ra ở nơi này."

"Không." Cô trông có vẻ buồn, đưa cái nón trần trụi lên ấm đun nước và giữ nó trên đám hơi nước của cái vòi.

"Vậy làm thế nào cô đến được đây?"

"Cha tôi qua đời trong nợ nần." Cô ép chiếc mũ lên cái bát lật úp và vuốt phẳng nó với bàn tay của cô.

"Không có họ hàng nào cô có thể quay về sao?"

"Không ai muốn tất cả bọn trẻ. Một người bà con xa, rất giàu muốn nhận nuôi Susan. Chỉ mình Susan. Không phải bọn con trai ồn ào, khó chịu hoặc đứa trẻ lẫm chẫm mới biết đi phiền phức, và chắc chắn không là Jane. Bà ta xấc xược nói với tôi, 'chỉ một đứa xinh đẹp.' "

Cô xỏ chỉ một cây kim và bắt đầu khâu một dải ruy băng lên chiếc mũ, những mũi khâu đầy giận dữ của cô đâm qua làn vải. "Chỉ một đứa xinh đẹp ư! Jane là một đứa trẻ đáng quý, đáng yêu và chỉ bởi vì cô bé không xinh xắn bằng Susan..." Cây kim của cô đâm vào cái nón một cách chính xác, những chuyển động tức giận. "Bà ta nói bà ta sẽ xem xét Lucy khi con bé lớn hơn, rằng cô bé hứa hẹn cũng sẽ xinh đẹp."

"Cô sẽ cho Lucy?" anh hỏi, ngạc nhiên.

Cô quay lại và cho anh một cái nhìn dài, xem xét. "Chắc anh nghĩ Lucy là con gái tôi, không phải em tôi."

"Không, không phải-" anh bắt đầu, mặc dù thực sự anh đã tự hỏi như thế.

"Nó không phải," cô nói trong một giọng sự-thật-là-thế. "Đúng vậy, nó nhỏ hơn nhiều so với mấy đứa kia, và tất cả chúng tôi đều có tóc màu đỏ, nhưng mắt của Lucy màu xanh, như anh chị nó, còn của tôi là màu nâu." Cô vuốt phẳng những dải ruy băng lưới màu, chọn một cái màu đồng thiết, và luồng kim vào.

Mắt cô không phải màu nâu, chúng có màu của rượu brandy hoặc sherry, một màu vàng tối. Làm say lòng người.

"Tôi xin lỗi, nó không phải chuyện của tôi."

Cô lắc đầu. "Tôi từng bị mọi người nói sau lưng mình, vì vậy tôi hiếm khi có cơ hội để giải thích. Sự thật là, mẹ của Lucy đã chết không lâu sau khi sinh con bé. Lucy là lý do Papa gọi tôi đến."

"Gọi cô đến? Tại sao, vậy cô đã ở đâu?" Anh làm một phép tính. Cô ấy khoảng mười tám hay mười chín khi Lucy được sinh ra. "Ở Luân Đôn, cho một sự ra mắt của cô?"

"Không." cô gom miếng lưới lên trên cây kim, tạo thành một diềm xếp nếp. "Đó là lý do tôi nghĩ Papa đã cho gọi tôi, để làm một sự ra mắt cho tôi ít nhất là vậy. Nhưng kế hoạch của ông...ở trong một tình trạng khác."

Cô giơ chiếc mũ lên, xoay nó và kiểm tra ở mọi góc độ. "Anh nghĩ sao? Diềm xếp nếp này có hợp không?"

Anh nhìn lướt qua nó. "Có, rất thanh lịch. Nhưng cô đang kể với tôi về các kế hoạch của cha cô. Thay vì làm một một sự ra mắt cho cô, ông ấy đã muốn - cái gì?"

Cô cắt chỉ bằng răng cô. "Ông ấy muốn tôi phụ trách cái vườn ươm."

"Cô đã ở đâu?"

"Ở...quê với bà tôi. Mẹ của mẹ tôi." Miệng cô xoắn lại một cách châm biếm. "Sống cũng giống như tôi bây giờ - trồng rau và nuôi ong. Đó là nơi tôi đã học cách tân trang những chiếc mũ. Bà tôi đã có một sự tinh tế cho những thứ như vậy."

Anh liếc nhìn lần nữa lên chiếc nón. Nó trông kiểu cách một cách đáng ngạc nhiên. Có phải bà ngoại cô ấy là một người làm nón? Nếu vậy, cô đã là một thợ giỏi. Cái nón trông khá giống với nón Pháp. Không ngạc nhiên phụ nữ trong làng sử dụng các dịch vụ của cô.

Cũng rõ ràng là cha cô đã kết hôn với người thân phận thấp hơn ông và đã muốn không thừa nhận con mình. "Cha cô đã không thể giúp gì sao?"

Chắc chắn là ông ấy thừa khả năng để hỗ trợ một cô gái trẻ.

Cô nhún vai. "Papa không bao giờ thừa nhận bất cứ gì không đúng trước mặt ông ấy. Ông ấy rất giỏi tránh những thực tế không thoải mái. Ngoài ra, Papa chưa bao giờ thích ngoại tôi. Và bà cũng không thích ông."

Cô làm việc trong im lặng trong một lúc, chỉ có âm thanh tanh tách của ngọn lửa trong lò.

Anh tưởng tượng cô như là một cô gái trẻ, làm việc cực nhọc ở quê, chăm sóc cho bà ngoại già cả của cô, trồng rau và học cách làm nón bán. Sau đó phấn khích vì được cho gọi, dự đoán ngày được ra mắt, rồi chỉ để phục vụ một đám trẻ như một cô hầu thay vào đó. Cô hẳn phải thất vọng kinh khủng.

Cô xem xét chiếc mũ với một vẻ bình phẩm. "Nó cần thứ gì đó khác. Có lẽ là một vài bông hoa. Thời trang năm nay là dành cho những chiếc mũ được trang trí công phu hơn và bà Richards cũng thích được à la mode."

Phụ nữ thật đáng kinh ngạc. Sao cô biết những mốt mới nhất, khi mà bị chôn vùi ở đây nhỉ? Và đó là giọng Pháp hay. Ai đó đã dạy cô rất tốt. "Vậy cô đã từng ra mắt bao giờ chưa?"

Cô nhặt những thứ linh tinh lên, đặt chúng cùng với một chùm hoa ruy băng nhỏ và những bông hoa vải. "Chưa, chưa bao giờ. Papa nói không cần thiết. Nó quá đắt, ông nói, và ông đã làm...một sự sắp xếp."

"Một sự sắp xếp?"

"Nó không làm cô hài lòng." Anh có thể nói thế khi thấy hình thái cái cằm nhỏ của cô rằng cô sẽ không giải thích thêm nữa. Cô khâu những bông hoa lên vành mũ.

"Bà ngoại cô không thể giúp gì cho bọn trẻ sao?"

Cô lắc đầu. "Bà đã mất 6 tháng trước khi Papa cho gọi tôi. Tôi đã viết thư cho ông về cái chết của bà, dĩ nhiên, nhưng ông đã không gọi tôi cho đến khi người vợ thứ hai của ông mất và ông có bốn đứa trẻ với một đứa mới sinh trên tay ông."

Cô khâu lên những bông hoa cuối cùng, và nói thêm, như thể nó không phải là chuyện quan trọng, "Cho đến khi đó, tôi thậm chí còn không biết rằng tôi có bất kỳ đứa em trai hay gái nào. Tôi biết, dĩ nhiên, ông sẽ kết hôn lần nữa, nhưng trong khoảng mười năm ông bỏ tôi lại với bà ngoại của tôi, ông chưa một lần đề cập về bọn trẻ."

Mười năm! Và sau đó tìm thấy ông với một gia đình khác, nhận thấy mình là chị cả trong số sáu đứa.

Một sự tổn thương, không được kể...

Đột nhiên, một mảnh ký ức đâm vào anh. Anh có một em trai anh chưa bao giờ được nói về. Hoặc là hai? Anh không chắc.

Đó là những cảm giác nhớ của sự giận dữ. Và...ganh tị? Hoặc hận thù của những kẻ xâm phạm quyền lợi của người khác. Nhưng chi tiết thì né tránh anh.

"Cha cô chết khi nào thế?"

"Cách đây hai năm. Và sau khi để lại những khoản nợ và bọn trẻ, vì vậy..." Cô nhún vai.

"Không ai khác giúp đỡ cô ư?"

Cô giơ chiếc nón lên, xoay nó và xem xét tất cả các góc. "Anh nghĩ sao?" Cô đặt nó lên và xoay về phía anh. Anh đã sửng sốt. Làm thế nào mà trông chiếc mũ thật kiểu cách với những thứ kỳ lạ linh tinh ấy. Nhưng anh sẽ không để bị phân tâm.

"Rất đẹp." Vậy là, cô đã bị để lại toàn bộ trách nhiệm cho những đứa trẻ cô chỉ vừa mới biết, mà không có sự giúp đỡ nào từ bất cứ ai. Làm việc mỗi giờ Chúa ban cho. Anh nhìn cô gói lại các vật liệu của mình.

"Cô hẳn phải rất bực bội nó," anh lặng lẽ nói.

"Bực bội cái gì cơ?"

"Về bọn trẻ bị gán vào cô mà không-"

"Bị gán?" cô nói trong một giọng kinh ngạc. "Tôi không bực bội bọn trẻ dù là ít nhất. Tôi yêu chúng. Chúng là gia đình tôi, là thứ quý giá nhất mà tôi có. Đó là lý do tôi từ chối để người bà con đó bắt Susan đi. Miễn là tôi có thể chăm sóc chúng, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai chia cắt chúng."

"Nhưng-"

"Nếu tôi có chứa chấp bất kỳ sự bực bội nào - và tôi thừa nhận là mình có - đó là về phía Papa cho những dại dột, ích kỷ, hoang phí của ông ấy đã để lại chúng tôi không gì hết - còn tệ hơn là không gì - với một đống nợ! Nhưng một điều tôi học được trong cuộc sống là không lãng phí thời gian trong sự buộc tội vô ích - nó chẳng giúp gì mà chỉ làm mình đau lòng thêm. Giờ thì tôi nghĩ đã đến lúc đi ngủ rồi." Cô mĩm cười tươi sáng và biến mất vào một phòng khác.

Lời nói của cô cùng nụ cười rạng rỡ đi kèm đã gây ra một sự rùng mình khuấy động anh.

Anh nằm trở lại và chờ đợi, cơ thể anh căng lên hài lòng, một phần đã được đánh thức.

Cô trở lại vài phút sau đó, mặc một áo ngủ vải flanen dày và một khăn choàng len thắt nút ở phía trước, che giấu hình dáng khuôn ngực cô. Trời lạnh, anh thừa nhận, và flanen là một lựa chọn hợp lý. Nhưng cô không cần nó. Anh sẽ giữ cô ấm.

Cô đặt một bức ngăn trước lò sưởi, sau đó vội vã đi, rồi trở lại với một cuộn giường.

"Cái quái quỷ gì thế?" Anh bật dậy, quay đầu. Anh đã có thể nhìn rõ đó là cái gì.

Cô cong chân mày. "Gì cơ?"

Chết tiệt cái ngôn ngữ của mình, anh nghĩ. "Cô đang làm gì vậy?"

Cô cong lưng để kéo cái giường thẳng ra và chiếc áo ngủ hút chặt vào hông cô. Cơ thể anh phản hồi ngay lập tức. "Tôi đang làm giường tôi. Và sau đó, như đã nói, tôi sẽ nằm trong đó."

"Cô sẽ không làm chuyện như thế!"

"Đây là nhà tôi, Mr.Rider, và tôi sẽ ngủ chỗ nào tôi vui lòng."

"Cô sẽ hóa băng trên cái sàn đá đó."

Cô lật lại một cái chăn. "Trời không lạnh như hai đêm trước. Tôi sẽ ổn thôi."

"Tôi sẽ không cho phép."

"Cho phép?" Cô cho anh một cái nhìn lạnh lùng. "Anh quên mình là ai rồi, thưa ngài."

"Tôi đã quên nhiều thứ, nhưng tôi không quên những nghĩa vụ của tôi như là một quý ông," anh nói một cách dứt khoát. Anh lật cái chăn của anh lên, tất cả những ý nghĩ của sự quyến rũ đã biến mất, và đong đưa đôi chân anh trên thành giường.

"Anh đang làm gì thế?"

"Nếu cô nghĩ tôi sẽ để một phụ nữ ngủ trên cái sàn lạnh, cứng trong khi tôi ngủ trên giường, thì cô nên nghĩ cái khác đi."

Anh chạm cái mắt cá chân bị thương lên sàn nhà và nhăn mặt.

"Dừng lại! Bác sĩ nói nếu anh cố dùng cái chân đó, anh có thể sẽ làm hỏng nó."

"Nó hoàn toàn tùy thuộc vào cô," anh bảo cô. "Nếu cô cứ khăng khăng trong vô nghĩa về việc ngủ trên sàn, vậy thì tôi chẳng có lựa chọn trừ việc ngủ ở đó." Anh làm một động thái như thể để đứng.

"Dừng lại!" Cô nhìn chằm chằm vào anh, thất vọng.

Anh nhìn chằm chằm trả lại.

"Anh cứng đầu quá!" Cuối cùng cô nói.

Anh có thể ngửi thấy mùi đầu hàng. "Suy bụng ta ra bụng người."

Cô nắm chặt tay mình. "Tôi sẽ hoàn toàn ổn trên sàn này."

"Vậy thì tôi cũng vậy. Trong khi chờ đợi, sàn đá này đang đóng băng mấy ngón chân của cô kìa."

Các ngón chân trong câu nói xoắn lại dưới cái nhìn của anh và cô bước lên tấm thảm gần đó. "Nếu chúng lạnh, đó là lỗi của anh giữ tôi khỏi cái giường của tôi."

"Tôi không giữ cô khỏi cái giường của cô," anh nói. Anh vẫy tay. "Ở đây, tất cả đều nóng hổi và ấm áp, đang chờ cô."

"Anh phải biết là tôi không thể chia sẻ một cái giường với anh được."

"Sao không? Cô đã có hai đêm qua, và thức dậy không hề hấn gì. Sự thật là, tôi nghĩ cô sẽ ngủ ngon hơn vì có tôi trên cái giường này. Cô chắc chắn sẽ được ấm áp hơn."

"Sao anh biết?"

Anh gật đầu về phía chân cô. "Bàn chân của cô đã một nửa bị đông lại trong đêm đầu tiên khi cô vào giường. Cô đã ấm hơn trên bắp chân của tôi."

Cô đỏ mặt. "Tôi không có."

Anh nhe răng. "Đó là một phần của quá khứ mà tôi đã nhớ, rất rõ. Chúng giống như những tản băng nhỏ. Đã đánh thức tôi dậy.

Có một sự im lặng dài. Cô do dự, chưa quyết định.

Anh cố gắng để cho giọng vô tư nhất có thể. "Cô biết đó là giải pháp hợp lý nhất. Điều tốt đẹp gì sẽ đến với cô hay với lũ trẻ nếu cô bị cảm lạnh?"

Cô cắn môi.

"Thôi nào," anh nói bằng một giọng dỗ dành. "Tôi hứa sẽ là một quý ông. Và cô có thể mang theo Bức tường Hadrian với cô." Anh thêm vào buồn bã, "Ngay cả nếu tôi muốn cám dỗ cô, thì với tình trạng của tôi cô có thể dễ dàng tránh được mà. Một thoi trên đầu tôi và tôi sẽ như một ngọn nến tắt phụt." Và điều đó, thật không may, lại là sự thật.

"Rất tốt," cô nói, và anh lùi lại để nhường chỗ cho cô. "Nhưng không ai được biết chuyện này. Nếu họ biết..."

"Làm thế nào mọi người biết được chứ? Tôi sẽ không kể với bất cứ ai, và nếu ông mục sư có hỏi, cô sẽ tiếp tục nói dối với ổng, như cô đã làm hôm nay."

"Tôi không nói dối ông ấy," Cô nói vẻ phẫn nộ. "Tôi đã nói với ông ấy tôi đã làm một cái giường ngủ trên sàn nhà, và tôi đã làm thế."

"Vâng, cô chỉ bỏ cái phần không ngủ trong nó. Hoàn toàn bình thường một cách hoàn hảo. Và cô cũng đã dựng giường tối nay trên sàn, như cô đã nói cô sẽ làm, rồi dừng lại vì cái sàn lạnh giá và lên giường."

Cô nắm lấy một cái chăn từ cái giường trên sàn, cuộn nó lại thành Bức tường Hadrian, để nó bên cạnh anh, và trèo vào sau đó. Cô kéo chăn lên người, run lẩy bẩy.

"Xem nào, cô đang đóng băng rồi kìa," anh nói, và đặt cánh tay anh lên cả cô và bức tường Hadrian kia.

"Dừng lại," cô nói, nhưng anh có thể nói đó là một sự phản đối không nhiệt tình lắm.

"Cô có thể làm ấm chân cô bên chân của tôi nếu cô thích," anh mời mọc. Mùi hương tươi mới, đặc biệt của cô và mùi xà phòng trêu chọc vào lỗ mũi của anh.

Cô hừ mũi một tiếng nhỏ và không cử động. "Anh hài lòng về chuyện này phải không?" cô nói vẻ cáu kỉnh.

"Đó là sự lựa chọn hợp lý duy nhất."Anh không thể giữ được sự hài lòng ra giọng nói của mình. Lời hứa quân tử của anh chắc chắn đã làm chậm lại các kế hoạch của anh cho sự quyến rũ. Nhưng vì cơn đau đầu của anh, và có nhiều hơn một cách để quyến rũ một người phụ nữ...

Sau một lúc cô đã ngừng run.

"Tôi đã nói với cô rồi mà," anh thì thầm. "Tất cả đều nóng hổi và ấm áp."

"Các xương sườn của anh có đau không?" cô hỏi bằng một giọng mềm mại.

"Không, không một chút nào - Úi! Vậy là sao?" Cô đã lèn cánh tay bên dưới bức tường Hadrian và huých cùi chõ vào sườn anh.

"Cho sự cứng đầu, hấp dẫn, và không thể," cô kêu nhỏ. "Và cho sự hả hê. Ngủ ngon, Mr.Rider. Mơ những giấc mơ ngọt ngào nhé."

Maddy mĩm cười khi cô nhắm mắt lại. Anh ta xứng đáng với nó, cô tự nói với mình. Anh ta đã hăm dọa cô vào giường của anh ta. Giường của cô. Và khi cô leo lên giường cô bắt gặp một tia nhìn, trong ánh lửa, một nụ cười đắc thắng.

Và khi anh choàng tay quanh cô, kéo cô vào cơ thể dài của anh ta, ừm, Bức tường Hadrian cũng đã có một bảo vệ nào đó, nhưng không nhiều. Cô đã cố đẩy anh ra, nhưng cô quá lạnh và vì anh quá ấm áp không dễ để mà chống lại.

Nó không chỉ là lạnh, cô thừa nhận với chính mình. Việc tay anh choàng xung quanh cô, chia sẻ một cái giường, cô cảm thấy...dễ chịu. Cô cảm thấy ấm áp, được bảo vệ, và ít cô đơn hơn cô đã cảm thấy trong một thời gian rất dài.

Bàn chân cô vẫn đang lạnh, nhưng cô vẫn để mặc khi cô cảm thấy một cử động vụn trộm trên giường. Cô vờ ngủ, tò mò để xem anh làm gì, sẵn sàng để cự tuyệt một hành động không đứng đắn nào.

Một bàn chân lớn, ấm thò bên dưới cái chăn cuộn tròn ngăn cách họ. Anh móc nó quanh bàn chân cô và từ từ kéo về phía anh. Bị hút bởi sự ấm áp bên cơ thể anh, cô để cho chân mình được rút vào ấm áp giữa bắp chân anh.

Cô không biết là nên cười hay khóc nữa. Một ác quỷ tinh quái, ngang tàng, chắc chắn là vậy, đang làm ấm chân cô trong bí mật.

Cô rơi vào giấc ngủ với một nụ cười trên mặt.

Thùm! Thùm!

Mắt Maddy vụt mở. Một cảm giác phát ốm quặn lên trong dạ dày cô. Không phải lần nữa chứ.

Thùm! Thùm! Cánh cửa rung chuyển trên bản lề của nó nhưng cái then cửa mới đã giữ nó lại. Một tiếng rên rỉ nhỏ đến từ bên ngoài. Khủng khiếp. Đáng sợ.

Một cái bóng xuất hiện tại cửa sổ. Cái gì đó cào bới lên kính, như với móng vuốt. Tóc gáy cô dựng đứng lên.

Tiếng rên rỉ tăng lên trong sân, càng lúc càng to hơn, cho đến khi nó kết thúc trên một tiếng thét như chết. Âm thanh dễ sợ đó rùng rùng xuyên qua cô.

Sự cào bới tiếp tục điên cuồng. Lớp kính không thể chịu đựng nhiều hơn nữa, cô nghĩ. Thêm nữa nó sẽ vỡ mất.

Người đàn ông trên giường cô ngồi dậy. "Tiếng ồn quái quỷ gì thế?"

"Không có gì," cô lẩm bẩm. "Quay trở lại giấc ngủ đi." Anh là người bệnh. Anh không thể giúp. Cô run rẩy. Với cơn thịnh nộ, cô tự nói với mình. Và bệnh, tuyệt vọng vì sợ hãi.

Cô với lấy cái chảo cô vẫn giữ bên dưới nệm và thò nó ra bên dưới tấm chăn. Những ngón tay như sắt cầm chặt cánh tay cô. "Không có gì, chân của tôi. Cô sẽ làm gì với cái đó vậy? Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu," cô khăng khăng. "Chỉ là ai đó đang cố dọa tôi với bọn trẻ." Anh có thể là một kẻ bệnh tật, nhưng, phải có ai đó an ủi cô ấy.

"Làm thế nào cô biết?"

"Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra," cô nói ngắn gọn, xem nơi những âm thanh này đến từ đâu.

Một tiếng tru kinh khiếp khác xé tan màn đêm, và cào bới vào cửa sổ lần nữa. Tấm kính kêu răng rắc dưới sự tấn công này.

"Nó trở lại phải không chị Maddy?" một giọng thì thầm nhỏ run rẩy từ cầu thang.

Ôi, Chúa ơi, bọn trẻ...

John và Jane đang ở lưng chừng cầu thang, nhợt nhạt như những bóng ma, khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng tái đi vẻ kinh sợ. Nhưng là một sự sợ hãi kiên định. Đối mặt với những con rồng - lần này là thực sự. Với đôi tay rung rung, John nắm chặt con dao đi săn của cha cậu đã cho cậu. Còn Jane cũng lẩy bẩy như một chiếc lá, nhưng cô bé cũng đã chụp lấy một ống trục trong hình dáng tháo vát.

Đằng sau chúng trên cầu thang, Susan đang quỳ, cánh tay cô bé ôm Lucy đang khóc thổn thức. Henry đứng với các cánh tay đầy vẻ bảo vệ các em gái. Một cậu nhóc tám tuổi, đang cố trở thành một người đàn ông.

Sự thịnh nộ đã đuổi cổ nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của Maddy. Trẻ con không nên bị làm cho như thế này. "Đừng sợ," cô nói với một giọng vững trãi mà cô có thể xoay sở. "Hắn không thể vào trong được. Nó chỉ là một kẻ đáng tởm đáng cố dọa chúng ta mà thôi."

"Nếu nó phá bể kính thì sao chị?" Jane thì thầm.

"Vậy thì chị sẽ đánh lên đầu nó với cái chảo này," Maddy nói quyết liệt.

Những lần đầu tiên kẻ phá bĩnh đến trong đêm, cô đã quá sợ để cử động. Cô đã túm tụm vào với đám trẻ, chờ đợi sinh vật đó phá cửa bước vào, chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến.

Lần này là lần thứ tư nhưng nó chưa bao giờ phá cửa. Cô đã bớt sợ.

Cửa sổ tối lại và một khuôn mặt chăm chú nhìn vào. Bọn trẻ hét lên. Thật kinh hoàng. Hắn ta - hay nó - không có mặt. Hình dáng đó mặc một cái áo có mũ trùm đầu, như một tu sĩ, nhưng nơi khuôn mặt của hắn ta thì...không có gì. Trống không, trắng toát. Nó rên rỉ, giống như thứ gì đó thoát ra từ ngôi mộ, những ngón tay quấn vải trắng vồ lấy tấm kính ở bên này hay bên kia khuôn mặt vô hình.

"Đó là một trò bịp bợm," Maddy nói giận dữ. "Hắn đang cố dọa chúng ta, quấn thứ gì đó giống như băng gạc hay vải thưa lên mặt và dùng một cái đèn lồng giấu đi. John, em đã từng một lần làm thế ở Halloween, nhớ không? Hắn ta không phải một con ma, chỉ là một kẻ dã thú nghĩ rằng có thể dọa chúng ta. Được rồi, NGƯƠI KHÔNG DỌA ĐƯỢC TÔI ĐÂU!" cô hét lên với cái cửa sổ. Đó là nói dối. Cô đang lắc như một chiếc lá.

"Có một khẩu súng trong túi của tôi," Mr. Rider nói cáu kỉnh. "Hãy lấy nó!"

Cô cho anh một cái nhìn giật mình. "Một khẩu súng?"

"Nếu hắn nghĩ cô đơn độc và không được bảo vệ, với chỉ cái trục cán và cái chảo rán để bảo vệ mình, hắn sẽ không dừng lại đâu. Nhưng nếu hắn nghĩ cô có một khẩu súng..."

Cô chạy đến lấy khẩu súng lục.

"Dẫn bọn trẻ chờ trên gác," anh bảo cô.

"Không, đây là vấn đề của tôi." Cô sẽ không chạy trốn và để một người đàn ông bị ốm - một người xa lạ - bảo vệ cô. Đây là nhà cô.

"Nó có thể bắn đấy."

"Ồ, tôi biết." Cô ngập ngừng khi đột nhiên khả năng giết chết một người đàn ông lờ mờ hiện ra. "Tôi không quan tâm nếu anh làm bị thương hắn, nhưng tôi không muốn giết hắn."

"Tại sao không?"

"Bởi vì tôi muốn biết tại sao hắn làm thế. Và nếu anh làm vỡ cửa sổ, chúng ta sẽ đóng băng mất."

Anh nhún vai. "Được thôi. Giờ dẫn bọn trẻ tránh khỏi đây."

Cô tóm lấy một tấm chăn và tập hợp bọn trẻ lại với nhau. Chúng cúi người trên sàn, chen chúc nhau dưới tấm chăn, nhìn đến quên thở.

Một lần nữa, cái bóng đó lại ép khuôn mặt biến dạng của hắn ta lên trên tấm kính. Kẻ đê tiện! Cánh tay của Maddy siết chặt quanh các thân thể nhỏ nhoi đang run rẩy.

Mr. Rider đã bắn vào đống gỗ xếp chồng lên nhau bên cạnh lò sưởi. Tiếng nổ lớn! Tiếng nổ quá lớn làm Maddy gần như giật nảy mình. Một sự im lặng đột ngột, sau đó là âm thanh của đôi chân đang chạy.

"Hắn đi rồi hả chị Maddy?" Lucy khóc nức nở. Maddy chạy bay xuống cầu thang và mở tung cửa, nhìn chăm chú vào bóng tối để xem nếu cô có thể nhận ra người đàn ông đang bỏ chạy. Nhưng hắn chỉ là một cái bóng mặc áo choàng đen, đang đua lên đồi trong ánh trăng.

Bọn trẻ bò xuống cầu thang, cần phải chắc chắn rằng sự khủng bố đã kết thúc. John và Henry tìm kiếm vỏ đạn từ đống gỗ. Jane, Susan và Lucy rúc ở phía trước lò sưởi trong chăn ấm, trong khi Maddy hâm nóng một ít sữa. Người đàn ông trên giường lặng lẽ lau sạch súng của anh. Quan sát.

Bọn trẻ uống sữa của chúng, ném cho Maddy các câu hỏi, nhưng những câu trả lời - những câu trả lời thật sự - lại lảng tránh. Bọn trẻ đã đủ hài lòng với "một người xấu" - ông ba bị của mọi thời thơ ấu.

Maddy không tin vào ông ba bị. Phải có một lý do.

"Tôi không thể tưởng tượng được tại sao," cô nói với Mr. Rider khi leo lên giường trở lại. "Hắn dường như không muốn phá cửa. Lần đầu hắn đến thậm chí còn không có một cái khóa thích hợp trên cửa, chỉ là một cái chốt. Một cái đẩy mạnh sẽ làm nó bung ra ngay. Nhưng hắn thậm chí còn không buồn thử."

Anh kéo chăn lên vai cô. "Hắn hẳn muốn thứ gì đó."

"Hẳn vậy, nhưng cái gì? Chúng tôi không có tiền và tài sản rất ít. Chúng tôi thậm chí còn không sở hữu ngôi nhà này. Sẽ được gì nếu làm cho một phụ nữ đơn độc với năm đứa trẻ sợ hãi?"

"Sự hài lòng?" anh đề nghị. "Trên thế giới này có những kẻ hay ức hiếp kẻ khác thích thú làm những chuyện như vậy."

Cô xem xét vấn đề. "Tôi không xúc phạm bất kỳ ai mà tôi có thể nghĩ đến." Ngoại trừ Mr.Harris, người quản lý ngôi nhà này, cô đột ngột nghĩ ra, mặc dù tất cả điều cô đã làm là tranh luận về hợp đồng thuê nhà với Sir Jasper.

"Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?"

"Đây là lần thứ tư trong vòng hai tuần qua." Và trong hai tuần qua, Mr. Harris đã đến với yêu cầu tăng tiền thuê.

"Giờ không gì có thể làm được, vậy hãy nhắm mắt lại và cố ngủ," anh nói, kéo lưng cô về phía anh. "Chúng ta sẽ nghĩ ra cái gì đó để làm về chuyện này vào buổi sáng."

Từ "chúng ta" nghe rất an ủi, cô nghĩ khi từ từ thư giãn. Như là hơi ấm của anh úp vào cô. Nó chỉ như là cô đang từ từ nhận ra rằng Bức tường Hadrian đã trôi đi đâu mất, nhưng cô quá mệt và quá buồn ngủ để lo lắng về nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.