Xuân Nhựt Ngẫu Thành

Chương 37: 37: Vì Cô Mà Đau Lòng




Đêm đã khuya, Hồng Đậu đang muốn tắt đèn ngủ thì cửa phòng nàng lại bị gõ vang. Mở cửa liền thấy lại là Đan Tiểu Phiến, còn có Mạc Phi Ưng.

Hồng Đậu nghi vấn, “Chẳng phải các ngươi đã rời khỏi Võ Lâm Minh rồi sao, thế nào lại quay trở lại?”

“Ta suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy sự tình vẫn có chút không thích hợp.” Đan Tiểu Phiến hạ thấp giọng, nói vơi vẻ hết sức thần bí: “Chúng ta muốn dẫn ngươi đi một chỗ.”

“A?” Hồng Đậu mờ mịt.

“Ai nha, vừa đi vừa nói.” Đan Tiểu Phiến bắt lấy tay Hồng Đậu kéo đi, “Trương gia gia đang giúp ta quan sát Diệp Minh chủ, nếu như bị hắn phát hiện, chúng ta sẽ không dễ dàng hành động nữa.”

Hồng Đậu càng thêm mê mang, “Khoan đã……Lời các ngươi nói ta đều nghe không hiểu, còn cả Mạc Phi Ưng…… thù của ta và ngươi còn chưa xong đấy!”

Khi nhìn về phía Mạc Phi Ưng, Hồng Đậu đã không có sắc mặt tốt.

Đối mặt với ác ý rõ ràng của Hồng Đậu, Mạc Phi Ưng ngay cả đôi mắt cũng không thèm động chút nào.

Đan Tiểu Phiến vừa đi vừa nói chuyện: “Lúc trước hắn thuận thế đẩy chuyện giết chết Nhạc Mân sang cho ngươi là có lý do.”

“Ta biết, chẳng phải là vì Phượng Khuynh Liên sao?” Hồng Đậu bĩu môi nói: “Người giết Nhạc Mân chắc hẳn là Phượng Khuynh Liên rồi. Ta đoán, không biết chừng ngay cả Nhạc phu nhân cũng đều tham dự.”

Đan Tiểu Phiến lập tức kinh ngạc trầm trồ nhìn Hồng Đậu, “Oa, ta còn chưa nói tin tức gì cho ngươi đấy, sao ngươi đã biết rồi?”

“Rất đơn giản nha.” Hồng Đậu nói: “Ta và Mạc Phi Ưng không thù không oán, sao hắn lại vô duyên vô cớ đổ oan cho ta, vậy nên mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là để bảo vệ hung phạm giết người. Hơn nữa ta cũng phát hiện, Mạc Phi Ưng đặc biệt quan tâm đến Phượng Khuynh Liên, ở toàn bộ Võ Lâm Minh, cũng chỉ có một Phượng Khuynh Liên có thể khiến Mạc Phi Ưng đổi sắc mặt mà thôi. Ta đoán, chắc chắn là Nhạc phu nhân đã bỏ mê hồn tán vào thuốc của Nhạc Mân, dưới tình huống Nhạc Mân không có sức chống cự đã bị Phượng Khuynh Liên dễ như trở bàn tay đâm trúng huyệt Bách Hội.”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Mạc Phi Ưng cũng không khỏi hơi ghé mắt.

Hồng Đậu còn nhớ rõ, vào lúc trước khi Nhạc Mân chết, nàng đã thấy Đồng Nhu chôn thứ gì đó vào trong đất, khi đó nàng chỉ nghĩ Đồng Nhu đang thương xuân buồn thu mà chôn hoa. Trên thực tế, bà ta đang chôn bã thuốc.

Đan Tiểu Phiến nhướng mày, “Vậy nói thử xem, vì sao Nhạc phu nhân lại muốn cùng Phượng Khuynh Liên giết Nhạc Mân?”

“Điều này lại càng đơn giản.” Hồng Đậu nói: “Nhạc Mân không giống chính nhân quân tử như người ngoài nói, trên thực tế, hắn ta là một tên tiểu nhân có khuynh hướng bạo lực gia đình lại còn háo sắc, ta đoán Nhạc phu nhân đã sớm không chịu nổi hắn ta. Còn lý do Phượng Khuynh Liên muốn giết người…… đó chính là Nhạc Mân có liên quan đến chuyện Phượng gia bị diệt môn năm đó.”

Phái Không Động rõ ràng là môn phái sử dụng công phu quyền cước, nhưng ngày đó khi Nhạc Mân đánh nhau với Mạc Phi Ưng, hắn ta lại sử dụng nhuyễn kiếm. Hồng Đậu còn nhớ rõ, Phượng Khuynh Liên vốn cũng xuất thân từ võ lâm thế gia, mà vũ khí Phượng gia thông thạo chính là nhuyễn kiếm. Người thạo dùng nhuyễn kiếm trên giang hồ vốn không nhiều lắm, huống chi, trên nhuyễn kiếm của Nhạc Mân còn có khắc một con phượng hoàng, vậy Nhạc Mân nhất định chính là kẻ vì kiếm phổ mà giết cả nhà Phượng gia năm đó. Phượng Khuynh Liên muốn giết Nhạc Mân cũng phải.

Đan Tiểu Phiến gật đầu nói: “Nhạc Mân quả thực không phải là người tốt đẹp gì. Hắn ta rõ ràng đã cưới một phu nhân tốt như Đồng Nhu nhưng vẫn hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, mà tên đồ đệ bị Đại Mạc công tử đánh chết đó kỳ thật cũng là con riêng của hắn ta, cho nên khi hắn ta nhìn thấy Đại Mạc công tử mới giận dữ đến vậy. Ngay cả việc nha hoàn của Đồng Nhu giữa đường bị bệnh thật ra cũng chỉ là lấy cớ, vốn dĩ là Nhạc Mân nhìn trúng tiểu nha hoàn kia, Đồng Nhu không đành lòng nên mới mượn cớ thả cho nàng ta chạy trốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.