Xuân Nhựt Ngẫu Thành

Chương 35: 35: Người Phụ Nữ Toàn Thân Đều Là Châm




NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 242) | Facebook

Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic

NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 242)

28 THÁNG 2 · CÔNG KHAI

MỤC LỤC

☆ Chương 242: Nhuốm máu

Thấy Du Tử Tức bày ra tư thế liều mạng, Hồng Đậu rối rắm không thôi, không biết có nên ra tay giúp Du Tử Tức đào tẩu hay không. Nàng nghĩ một chút, đôi mắt liền sáng ngời, la lên một tiếng: “Ta tới giúp các ngươi!”

Dứt lời, nàng đã lại nhảy vào chiến đoàn. Hồng Đậu đột nhiên ra tay không khác gì một cây gậy thọc c*t, không chỉ quấy rầy Diệp Thu Bạch và Mạc Phi Ưng vây công, mà còn khiến Du Tử Tức đột nhiên không kịp phòng ngừa. Mục tiêu ra tay của Hồng Đậu rất rõ ràng, đó chính là trực tiếp đặt tay lên trên ngực Du Tử Tức, “Roẹt” một tiếng, mọi người chỉ thấy nàng đã thô bạo xé rách y phục Du Tử Tức, lộ ra mảng lớn ngực trắng nõn.

Du Tử Tức cảm thấy ngực mình lạnh lẽo một mảnh.

Mọi người: “……”

“Bộp” một tiếng, hộp gỗ nhỏ rơi trên đất, cái nắp mở ra một phân.

Hồng Đậu lập tức nhặt hộp lên, nàng lui đến bên cạnh Diệp Thu Bạch, như hiến vật quý mà đưa hộp tới trước mắt Diệp Thu Bạch, “Cho này!”

Diệp Thu Bạch khựng lại một giây, mới bật cười tiếp nhận hộp gỗ từ trong tay Hồng Đậu.

Cũng thừa dịp này, Du Tử Tức xanh mặt lộ ngực trắng bóng, mang theo trọng thương bay đi.

Phượng Khuynh Liên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Đậu lại giống như đến bây giờ mới chú ý Du Tử Tức đã bay xa vậy, nàng sốt ruột, “Làm sao bây giờ? Du Tử Tức chạy trốn! Để ta đuổi theo!”

“Không cần.” Diệp Thu Bạch cầm tay Hồng Đậu, nhẹ giọng nói: “Giặc cùng đường chớ đuổi. Nếu hắn dám một mình xâm nhập Võ Lâm Minh, vậy ở bên ngoài Võ Lâm Minh nhất định còn có người của hắn. Tóm lại, nàng không sao là tốt rồi.”

“Thế…… Vậy được rồi.” Hồng Đậu chột dạ cười cười, nàng đương nhiên chỉ cố ý nói vậy thôi, cho dù nàng thật sự đuổi theo Du Tử Tức, vì không để thế giới này hỏng mất, nàng cũng sẽ thả hắn rời đi.

Diệp Thu Bạch nắm tay Hồng Đậu, khi nhìn về phía Mạc Phi Ưng, thần sắc hắn đã lạnh xuống, ngay cả giọng cũng lạnh đi vài phần, “Mạc công tử, ta hy vọng loại chuyện thay đổi con tin này sẽ không có lần sau.”

“Đây là ngoại lệ.” Mạc Phi Ưng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phượng Khuynh Liên liền xoay người rời đi, bóng lưng còn rất tiêu sái.

Hồng Đậu vuốt cằm nghi hoặc, “Chẳng lẽ Mạc Phi Ưng này thích Phượng di nương?”

Phượng Khuynh Liên lập tức nói: “Phương cô nương xin đừng tùy ý suy đoán, thiếp thân và Mạc công tử không hề quen biết.”

Trên thực tế, Mạc Phi Ưng quyết đoán dùng Hồng Đậu thay đổi Phượng Khuynh Liên như vậy, ngay cả Phượng Khuynh Liên cũng cảm thấy không thể hiểu được, nàng ta và Mạc Phi Ưng cũng chưa từng nói gì với nhau cả, nhiều nhất chỉ biết sơ mà thôi, việc “thích” hay “không thích” gì đó chắc chắn là chưa thể nói tới được.

Hồng Đậu chớp chớp mắt, thầm nghĩ Mạc Phi Ưng thích Phượng Khuynh Liên cũng không phải không có khả năng, rốt cuộc thì Phượng Khuynh Liên là nữ chủ, sau lưng cũng nên có mấy người hâm mộ, nhưng thấy dáng vẻ Phượng Khuynh Liên không giống nói dối, Hồng Đậu thật ra cũng không tiện nói thêm.

Chuyện Du Tử Tức đã tới Võ Lâm Minh cũng chỉ có Diệp Thu Bạch và mấy người Hồng Đậu biết. Bởi vì chuyện Nhạc Mân bị hại mà Hội Đoạt Bảo phải kéo dài thời gian, ngày mai chính là ngày cuối cùng, chờ đến lúc hoàng hôn, việc ai sẽ lấy đi bản đồ cũng liền có kết quả.

Tại một nhà trọ ở Trấn Hoa Mai.

Du Tử Tức uống xong chén thuốc, liền ghét bỏ nói: “Ngươi sắc thuốc vẫn khó uống như vậy.”

“Thuốc đắng dã tật mà.” A Miên trêu đùa một con cổ trùng trên bàn, cười không chút để ý.

Du Tử Tức có ý vị khác hỏi: “Diệp Thu Bạch sẽ rất nhanh chóng thành thân với nha đầu thúi ngươi nhìn trúng kia, ngươi không nóng ruột hả?”

“Không cần sốt ruột.”

“Lời này của ngươi có ý gì?”

A Miên nhẹ nhàng bâng quơ cười nói: “Tuy ngươi đã giao thủ mấy lần với Diệp Thu Bạch, lại chưa từng chiếm được ích lợi gì, chỉ vì ngươi còn chưa hiểu biết đối thủ này của ngươi. Cái gọi là đêm tân hôn ở Võ Lâm Minh …… chắc chắn sẽ nhuốm máu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.