Xuân Như Cựu

Chương 2: Hồi 1 – Phong Tuyết Phủ Trung Châu (2)




Trên người đã dán lên chiêu bài đoàn hệ, Tô Mộc cũng không nghĩ lấy xuống. Dù sao theo hắn xem ra, có một chỗ dựa lớn như vậy sau lưng, luôn là một chuyện tốt. Bởi vì đoàn hệ khác với gia tộc hệ, Tô Mộc đã có Từ gia làm hậu trường, tin tưởng đoàn hệ sẽ nhìn hắn với ánh mắt khác.

Không cần biết là phái hệ nào, đều hi vọng có một người như Tô Mộc, có thể hòa hoãn liên hệ cùng những phái hệ khác.

Người gọi Tô Mộc về thủ đô chính là cột trụ hạch tâm của đoàn hệ Chu Phụng Tiền.

Người tiếp khách chính là Trịnh Kinh Luân.

Lúc này ba người đang ngồi trong phòng, trên bàn đặt trà ngon, Chu Phụng Tiền mỉm cười nhìn qua Tô Mộc, cũng không hề quanh co, trực tiếp mở miệng nói:

Biết lần này gọi cậu tới đây có chuyện gì không?

Không biết!

Tô Mộc lắc đầu.

Cậu làm việc bên huyện Hoa Hải thật sự không sai, đã đem huyện Hoa Hải từ một nơi nghèo khó biến thành vùng đất giàu có. Tin tưởng đợi thêm một thời gian, huyện Hoa Hải nhất định phát triển. Cậu làm tốt lắm, đây là bổn sự của cậu, không ai có thể gạt bỏ. Hơn nữa còn có căn cứ thí nghiệm ô tô nội địa xây dựng, chiến tích của cậu đủ cho cậu tiến thêm một bước.

Chu Phụng Tiền nói.

Lời đánh giá cao như vậy từ trong miệng Chu Phụng Tiền nói ra, thật sự làm Tô Mộc ngạc nhiên.

Nhưng hiện tại hắn đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Chu Phụng Tiền là ý nghĩa gì? Chẳng lẽ hắn sắp tiếp nhận vị trí của Lý Tuyển trở thành bí thư huyện ủy hay sao? Không đúng, dù vị trí kia lưu cho hắn, cũng tuyệt đối không phải hiện tại.

Chẳng lẽ…

Chu Phụng Tiền nhìn vẻ mặt như đã hiểu của Tô Mộc, không khỏi cười nói:

Cậu hẳn đã nghĩ ra rồi chứ?

Dạ, Chu lão, ngài không phải muốn dời tôi khỏi huyện Hoa Hải đi?

Tô Mộc hỏi.

Đúng là như vậy!

Chu Phụng Tiền gật đầu:

Tôi tin tưởng năng lực của cậu, từ khi cậu bắt đầu tham chính, chủ chính địa phương đều là huyện nghèo khó, nhưng cậu đều có thể phát triển nơi đó. Chiến tích rõ ràng như vậy, không ai có thể nói được gì. Hơn nữa lần này địa phương kia thật sự xuất hiện vấn đề lớn, cho nên tôi muốn điều cậu đi qua. Cậu nghĩ thế nào?

Tôi phục tùng tổ chức an bài!

Tô Mộc quyết đoán nói.

Theo tình cảm mà nói, Tô Mộc hi vọng tiếp tục lưu lại huyện Hoa Hải, dù sao huyện thành chỉ vừa phát triển, các hạng công tác đều đang được tiến hành. Chỉ cần ở lại hai ba năm, huyện Hoa Hải tuyệt đối hoàn toàn xoay người. Nhưng nếu Chu Phụng Tiền đã nói ra lời như vậy, chứng minh hắn đã cân nhắc, không khả năng lưu cho Tô Mộc được lựa chọn, nhất định phải nghe theo.

Cho dù huyện Hoa Hải thật sự tiếp tục phát triển thêm nữa, vậy thì thế nào? Kết quả không phải dựa vào chiến tích như vậy tiến thêm một bước sao? Nếu đều là tiến tới, còn có thể giảm đi hai ba năm hòa hoãn xung đột, vì sao không làm?

Thế nào? Tôi đã nói tiểu tử này sẽ đồng ý!

Chu Phụng Tiền nói.

Đương nhiên, lão nhân gia ra mặt mà hắn còn dám cự tuyệt sao?

Trịnh Kinh Luân cười nói.

Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy. Tô Mộc, cậu không cần lưu lại thủ đô, nhanh chóng quay về chuẩn bị thủ tục giao tiếp công việc. Thời gian không còn nhiều lắm, nhưng đủ cho cậu an bài. Về phần an bài trong huyện sau khi cậu rời khỏi, tôi nghĩ Tây Phẩm thị sẽ tôn trọng ý kiến của cậu.

Chu Phụng Tiền nói.

Dạ!

Tô Mộc gật đầu.

Chu lão, tôi có thể hỏi thăm, tôi cần điều đi đâu không?

Tỉnh Yến Bắc, huyện Ân Huyền!

Khi Tô Mộc rời khỏi chỗ của Chu Phụng Tiền đã sắp giữa trưa. Nghĩ tới việc mình sắp điều động, phía sau còn nhiều việc cần xử lý, hắn cũng không còn tâm tình lưu lại thủ đô.

Sư huynh, lần này tôi không thể tới vấn an lão sư, đợi cuối tuần đi, trước khi tôi rời khỏi cương vị công tác đi nhậm chức, còn phải quay về thủ đô thêm một lần, lĩnh bằng tốt nghiệp thạc sĩ nghiên cứu sinh. Khi đó hãy đi qua!

Tô Mộc nói.

Được!

Trịnh Kinh Luân nói.

Sư huynh, nói tôi nghe một chút, vì sao đột nhiên dời tôi ra ngoài, hơn nữa còn điều nhiệm địa phương có khoảng cách gần với thủ đô như vậy?

Tô Mộc hỏi.

Huyện Ân Huyền thật sự khá gần với thủ đô, nhưng cậu phải biết lần này cậu được điều tới đó, ngoài việc cho cậu tiến thêm một bước, càng quan trọng chính là bí thư huyện ủy Ân Huyền đã từ chức, hắn là cháu trai một vị lão chiến hữu của Chu lão trước kia. Sở dĩ từ chức cũng không phải chủ động, mà là bị động. Nguyên nhân đề cập tới việc đấu tranh chính trị trong huyện Ân Huyền.

Bí thư huyện ủy tiền nhiệm tên Trương Bắc Hạ, thái độ làm người cũng khá, có lòng nhiệt tình. Trước kia tôi có giao tiếp với hắn, nhưng tính cách của hắn có chút thành thật. Lần này là bị hãm hại, cho nên mới ảm đạm rời sân khấu. Cậu nói nếu bởi vì nguyên nhân nào khác mà từ chức, Chu lão có thể ngầm đồng ý. Nhưng bởi vì loại nguyên nhân này, Chu lão không tiện trực tiếp ra tay can thiệp, cho nên nghĩ điều động cậu đi qua.

Trịnh Kinh Luân nói.

Nguyên lai là vì vậy!

Thì ra lần này điều nhiệm huyện Ân Huyền, chẳng những vì tăng lên cấp bậc, càng quan trọng là vì thu thập huyện Ân Huyền, phá giải chủ nghĩa ôm đoàn của nơi đó, lấy lại công đạo cho Trương Bắc Hạ. Nếu nói như vậy, đấu tranh chính trị lại cao hơn đấu tranh kinh tế. Ngẫm lại cũng phải, huyện khu như vậy cho dù nghèo khó, nhất định phải tốt hơn những huyện hắn từng chủ chính trước đó.

Trương Bắc Hạ sao? Tôi đã biết!

Tô Mộc nói.

Đây là phương thức liên lạc với Trương Bắc Hạ, tới lúc đó cậu đi qua, trước tiên có thể đi bái phỏng. Còn nữa, đoạn thời gian này có bảy ngày nghỉ lễ quốc khánh, tôi nghĩ cậu có thể nhân cơ hội này thả lỏng một chút đi. Sau khi qua lễ quốc khánh hãy đi nhậm chức!

Trịnh Kinh Luân nói.

Đa tạ sư huynh nhắc nhở!

Tô Mộc cười nói.

Được rồi, nhanh về đi. Nói thật, tôi có chút hâm mộ cậu, bí thư huyện ủy hai mươi sáu tuổi, chậc chậc, nghĩ cũng không dám nghĩ a. Nhưng không có biện pháp, ai bảo tiểu tử cậu thật giỏi gây sức ép, còn gây sức ép lợi hại như vậy đâu!

Trịnh Kinh Luân cảm khái.

Sư huynh, tôi cũng thật hâm mộ anh đó thôi.

Tô Mộc cười nói.

Tô Mộc hàn huyên thêm vài câu với Trịnh Kinh Luân, sau đó liền rời đi. Bởi vì thời gian khá khẩn cấp, cho nên hắn đi thẳng tới sân bay. Lúc ở phi trường gọi điện cho Từ Trung Nguyên, đem chuyện này báo tin, Từ Trung Nguyên không có ý kiến gì. Bởi vì Từ Trung Nguyên quá hiểu rõ lão hồ ly Chu Phụng Tiền kia, hiểu được ý tứ của hắn.

Chỉ cần là chuyện do Chu Phụng Tiền an bài, sẽ không có sơ suất. Mặc dù Tô Mộc có chút trẻ tuổi, nhưng tham chính nhiều năm như vậy, đã thật sự hoàn toàn thành thục. Nếu không quan sát kỹ cũng khó phát hiện vấn đề này.

Hơn nữa đây là cơ hội tiến bộ, Từ Trung Nguyên chẳng lẽ còn từ chối?

Sau khi cúp máy, Tô Mộc ngẫm nghĩ, lại gọi điện cho Diệp An Bang. Kỳ thật Diệp An Bang cũng đã nhận được tin tức, biết Chu Phụng Tiền muốn điều động Tô Mộc. Sau khi nhận điện thoại của Tô Mộc, hắn cũng không hề do dự, gọi Tô Mộc ngồi phi cơ tới thẳng Thịnh Kinh thị, gặp mặt nói sau. Tô Mộc liền đáp ứng, trên thực tế hắn cũng đã mua vé máy bay đi Thịnh Kinh thị.

Ai nha!

Ngay trong lúc Tô Mộc đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm sao an bài dòng chính của mình trong huyện Hoa Hải, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng kinh hô, ngay sau đó trên chân hắn liền truyền tới cảm giác mát lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.