Xuân Như Cựu

Chương 45: Hồi 18 – Gậy Ông Đập Lưng Ông (1)




Cái gì gọi là tác phong thô lỗ?

Cái gì gọi là chấp pháp dã man?

Cái gì gọi là công kích nhân thân?

Hiện tại hành động của Miêu Lực Phong chính là như thế. Hắn thẹn quá hóa giận, lại cầm bút ký bổn ném vào đầu Mộ Bạch. Tốt xấu Mộ Bạch cũng là nhân viên công vụ, nhưng ở trong mắt hắn lại giống như tội phạm lưu manh, không chút e dè thẳng tay ném người.

Bởi vì hành động quá đột nhiên, cho nên Tô Mộc không kịp ngăn cản, bút ký bổn va chạm vào đầu Mộ Bạch lưu lại một vết trầy xước trên đầu hắn.

May mắn bút ký bổn còn hơi mềm mại, nếu đổi lại là vật cứng rắn tuyệt đối sẽ đổ máu, nhưng dù là như thế hành vi kia cũng vô cùng độc ác.

Anh…

Mộ Bạch ôm đầu đau đớn ngồi chồm hổm dưới đất.

Tô Mộc bật dậy, xoay người nhìn Miêu Lực Phong, trong mắt lạnh như băng:

Miêu Lực Phong, tôi cam đoan với anh, lớp da trên người anh, tôi tuyệt đối sẽ cởi ra!

Với anh? Tự thân khó bảo toàn, bản thân tôi muốn nhìn xem anh làm sao cởi bộ đồ công an trên người tôi!

Miêu Lực Phong khinh thường nói.

Nói đi, đem tình huống các người làm sao buôn lậu ma túy toàn bộ nói ra cho tôi!

Phanh!

Đúng lúc này cửa phòng bật mở, vẻ mặt Miêu Lực Phong tức giận nhìn ra:

Là ai? Mẹ nó…

Miêu Lực Phong, anh đang mắng ai?

Mạnh Thường Trực sải bước vào phòng, hung hăng nhìn qua Miêu Lực Phong, phẫn nộ quát:

Miêu Lực Phong, anh chờ đó cho tôi, việc này tôi sẽ tính sổ với anh!

Mạnh chủ nhiệm?

Miêu Lực Phong đột nhiên có dự cảm không hay, chẳng lẽ vừa rồi Tô Mộc gọi điện cho Mạnh Thường Trực sao?

Tô bí thư, thật xin lỗi, tôi đã tới chậm!

Mạnh Thường Trực đi nhanh tới thấp giọng nói. Khi hắn chứng kiến Mộ Bạch ngồi chồm hổm dưới đất, nhịp tim lập tức gia tốc, chẳng lẽ mình vẫn tới chậm sao?

Không đúng, người này không phải Tô Mộc, đây không phải là Mộ Bạch sao?

Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Mạnh chủ nhiệm, may mắn anh tới rồi, nếu anh còn tới trễ chỉ sợ tôi không thể rời khỏi cục công an huyện Ân Huyền này!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Thật xin lỗi, thật xin lỗi!

Mạnh Thường Trực vội vàng giải thích.

Mọi người nhìn thấy một màn trước mắt đều ngây ngẩn cả người, không ai hiểu là chuyện gì xảy ra. Vì sao chủ nhiệm văn phòng huyện ủy vừa vào phòng, lại lễ độ cung kính với thanh niên trẻ tuổi này như thế? Khoan đã, Mạnh Thường Trực gọi hắn là gì? Tô bí thư? Chẳng lẽ vị này chính là tân nhậm bí thư huyện ủy của huyện Ân Huyền sao? Đúng hay sai vậy? Có cần biến hóa lớn như thế hay không?

Ánh mắt Tô Mộc lạnh băng nhìn qua Miêu Lực Phong:

Có phải rất kỳ quái hay không? Có phải đang hoài nghi vừa rồi tôi đã lừa anh, tôi nói thật thôi, thật sự tôi không biết Mạnh chủ nhiệm, nhưng Mạnh chủ nhiệm lại nhận thức tôi!

Oanh!

Hai chân Miêu Lực Phong đột nhiên cảm giác mềm nhũn, vẻ mặt kinh hoảng. Hiện tại hắn đã biết vì sao Tô Mộc đồng ý đi vào nơi này, vì sao lại nói muốn cởi lớp da trên người hắn. Nguyên lai không phải phô trương thanh thế, mà người ta đích xác có tư bản. Bí thư huyện ủy, mình lại bắt giữ bí thư huyện ủy tới đây, còn vu oan giá họa cho hắn.

Ngay trước mặt bí thư huyện ủy lại ngang nhiên ấu đả Mộ Bạch, hành vi này thật sự không thể tha thứ.

Miêu Lực Phong nghĩ tới cảnh tượng trò chuyện vừa rồi giữa mình cùng Lý Kiến Tân, nghĩ tới hành động của mình trong khách sạn, bây giờ hắn hối hận tới xanh cả ruột. Sớm biết sự tình sẽ như vậy, tại sao hắn phải nhúng tay vào việc này!

Mẹ nó, đại sư gì a, Trương đại sư rắm thí!

Nếu hắn hữu hiệu, bảo hắn tới quản Tô Mộc, để Tô Mộc đừng triệt tiêu mình!

Miêu Lực Phong càng nghĩ càng sợ hãi, vội vàng đỡ bàn gấp giọng nói:

Tô bí thư, tôi thật sự không biết là ngài a, Tô bí thư, tôi…

Cạch!

Đúng lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra, Lý Kiến Tân đi vào, vẻ mặt mất kiên nhẫn:

Miêu đội, rốt cục làm xong chưa. Tôi còn đang chờ đi phục mệnh đâu, không phải chỉ là người ngoài sao? Nhanh chóng thu thập là được, di, Mạnh chủ nhiệm, tại sao anh ở chỗ này? Chẳng lẽ anh cũng tới đòi công đạo cho đại sư sao?

Lại quan hệ tới Lý Kiến Tân?

Khoan đã, vừa rồi hắn nhắc tới đại sư là sao?

Ở trong Thương Thiện thị, có thể được xưng đại sư chỉ có một người, chính là Trương Mâu, chẳng lẽ chuyện này vì Trương Mâu mà phát sinh?

Nghĩ tới đây, Mạnh Thường Trực quát:

Lý Kiến Tân, anh đang nói bậy bạ gì đây? Tại sao anh ở chỗ này? Nơi này là phòng thẩm vấn cục công an huyện, anh có tư cách gì khoa chân múa tay ở đây?

Lý Kiến Tân ngây người.

Là tình huống nào? Chẳng lẽ Mạnh Thường Trực không phải tới đây vì Trương Mâu sao? Không cần biết có phải hay không, Mạnh Thường Trực cũng không quản được hắn. Lý Kiến Tân xưng hô hắn là Mạnh chủ nhiệm đó là cho hắn mặt mũi, nhưng trong lòng không hề để ý. Nguyên nhân rất đơn giản, ai bảo Mạnh Thường Trực là người của bí thư huyện ủy đây? Không cần biết là Trương Bắc Hạ hay người kế nhiệm, Mạnh Thường Trực không khả năng đi theo Hầu Bách Lương.

Nếu là như thế, Lý Kiến Tân còn cần đón chào hắn sao?

Mạnh chủ nhiệm, lời này của anh là có ý gì? Tuy tôi không phải người của cục công an, nhưng hình như anh cũng không phải đi? Anh có thể ở đây, tại sao tôi không thể? Hơn nữa tôi còn là người cử báo đâu, chính là người này, người này bị tình nghi buôn lậu ma túy, chính là tôi cử báo. Tôi làm nhân chứng, đương nhiên là muốn biết kết quả thẩm vấn, chẳng lẽ không được sao?

Lý Kiến Tân trả đũa.

Đồ ngu xuẩn khốn kiếp!

Thật sự nghĩ sau lưng có Hầu Bách Lương làm chỗ dựa thì có thể diễu võ giương oai trong huyện Ân Huyền sao? Lý Kiến Tân, nên nhớ anh chỉ là em vợ của Hầu Bách Lương, mà không phải người của Hầu gia. Anh thật sự cho rằng, Hầu Bách Lương sẽ vì anh mà trở mặt với Tô Mộc sao? Càng khỏi nói chuyện này có vấn đề, nếu Tô Mộc không quản hết thảy báo lên Thương Thiện thị, anh cho rằng sẽ có hậu quả ra sao?

Nên nhớ Tô Mộc khác với người khác, hắn là thông qua quan hệ điều tới đây. Nếu biết thân phận của Tô Mộc, sẽ cảm thấy người này thật không đơn giản. Anh có thể khẳng định ở trong tỉnh sẽ không có ai vì Tô Mộc mà nổi trận lôi đình sao? Nếu thật sự bão nổi, anh có thể gánh vác sao? Tới lúc đó không kéo xuống một hai ủy viên huyện ủy mới là lạ!

Lý Kiến Tân, anh…

Mạnh chủ nhiệm, được rồi!

Tô Mộc cắt đứt lời của Mạnh Thường Trực, nhìn qua Lý Kiến Tân, mọi chuyện xảy ra đều do người này dựng lên. Như vậy từ trên người hắn tuyên cáo chấm dứt đi.

Mạnh chủ nhiệm, nơi này là cục công an huyện, nếu tôi không nhớ lầm hẳn là do đồng chí Mã Văn Tuyển kiêm nhiệm cục trưởng đúng không?

Tô Mộc hỏi.

Dạ!

Mạnh Thường Trực vội đáp.

Tốt lắm, mặc dù tôi còn chưa chính thức nhậm chức, nhưng tôi nghĩ mình có quyền tự do. Nguyên bản tôi không muốn can thiệp công chính tư pháp, nhưng có một số việc thật sự quá mức, ngay cả người chưa nhậm chức như tôi cũng phải kinh hãi. Một khi đã như vậy, hãy để cho đồng chí Mã Văn Tuyển tới đây xử lý đi!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Dạ, tôi lập tức liên hệ!

Mạnh Thường Trực vội nói.

Lúc này Lý Kiến Tân ngây ngẩn cả người.

Bởi vì chuyện xảy ra trước mắt thật sự khó tưởng tượng vô cùng. Sao lại thế này? Tô Mộc mở miệng gọi Mã Văn Tuyển giống như gọi tiểu đệ của mình, giống như có thể tùy ý là gọi tới.

Càng khoa trương chính là Mạnh Thường Trực lại thật thản nhiên chấp nhận, không hề có chút ý tứ phản bác, lấy di động lập tức gọi điện thoại. Mà Lý Kiến Tân cũng không nghĩ Mạnh Thường Trực làm ra vẻ, bởi vì không cần thiết.

Nhưng hắn làm vậy xét tới cùng là vì thân phận của người trước mắt.

Tô bí thư!

Vừa rồi Mạnh Thường Trực gọi người này là Tô bí thư, chẳng lẽ hắn là?

Nghĩ tới một loại khả năng, sắc mặt Lý Kiến Tân lập tức thay đổi, nhìn qua Miêu Lực Phong thấp giọng hỏi:

Miêu đội, anh nói tôi nghe một chút đi, người này rốt cục là ai? Có phải là…

Ngón tay Lý Kiến Tân chỉ chỉ lên trời.

Miêu Lực Phong gật gật đầu, ngay lập tức sắc mặt Lý Kiến Tân biến thành tái nhợt. Trong vẻ tái nhợt còn mang theo khủng hoảng, nghĩ tới những gì mình đã làm, nghĩ tới mình ngăn cản xe của Tô Mộc còn đòi đánh hắn, vơ vét tiền của hắn, nghĩ tới sở dĩ Tô Mộc xuất hiện ở cục công an hoàn toàn là vì chính mình.

Lý Kiến Tân cảm giác như muốn ngạt thở.

Miêu Lực Phong nhìn Lý Kiến Tân, không hề có ý muốn giúp đỡ. Bản thân hắn bị liên lụy thành như vậy, Lý Kiến Tân, đồ hỗn trướng! Muốn chết có cần kéo luôn mình xuống nước không?

Còn có Nghiêm Khoan, nếu không phải tại tên vương bát đản kia, mình làm sao bị liên lụy như vậy. Sau chuyện này cả ba người đừng mong chạy thoát.

Nghĩ tới mình vất vả mới đi lên vị trí như bây giờ, nếu bị kéo xuống, Miêu Lực Phong cảm giác vô cùng hối hận.

- Không được, mình không thể ngồi chờ chết như vậy!

- Cho dù là Tô Mộc thì thế nào, dù hắn là tân nhậm bí thư huyện ủy thì thế nào? Không phải hắn còn chưa nhậm chức sao? Chưa nhậm chức thì chưa thể hành sử quyền lực bí thư huyện ủy, mình còn có cơ hội thao tác.

Nghĩ tới đây Lý Kiến Tân nhanh chóng cầm di động gọi ra ngoài.

Tô Mộc nhìn thấy động tác của Lý Kiến Tân, nhưng không hề có ý tứ can thiệp.

Nơi này là thiên hạ của đảng!

Chỉ cần có điểm ấy, còn ai dám nháo sự?

Gọi đi, đều gọi đi, hắn cũng không tin những cơ sở ngầm của ủy viên huyện ủy trong cục công an không biết chuyện xảy ra trong này.

Tất cả đều gọi điện thoại đi, nói cho bọn hắn biết, tôi đã tới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.