Xuân Như Cựu

Chương 40: Hồi 15 – Cùng Chung Ngục Thất (2)




Trường hợp nhất thời nghịch chuyển!

Ai cũng không nghĩ tới sự tình biến chuyển như vậy. Nghiêm Khoan vốn đầy ưu thế, hơn nữa còn là công an chiếm cứ địa vị chủ đạo tuyệt đối. Hắn đại biểu cho chính nghĩa, mà bây giờ thì sao? Hắn bị ném dưới đất, nếu còn dám giãy dụa, sẽ bị đả kích mãnh liệt. Mà lúc này Tô Mộc vẫn bình yên đứng vững.

Có cần khoa trương như vậy hay không?

Nghiêm Khoan chưa từng gặp phải nhục nhã thế này, lửa giận dưới đáy lòng chợt thiêu đốt. Sở dĩ hôm nay hắn đi tới nơi đây, là bởi vì Lý Kiến Tân ám chỉ hắn, rất nhanh có thể lật đổ địa vị của Trương Nam Thu, trở thành đồn trưởng. Điều kiện tiên quyết là hắn phải thuận lợi làm được chuyện hôm nay, mà hắn lại không hề đem chuyện này đặt trong lòng, chỉ nghĩ chuyện này vô cùng đơn giản.

Mà bây giờ thì sao?

Tình thế sao lại nghịch chuyển như vậy?

Người này chẳng những dám hung hăng càn quấy tập kích công an, còn muốn ngang nhiên thẩm vấn hắn trước mặt nhiều người như vậy sao? Hắn không biết thân phận của mình sao? Chẳng lẽ đây là người bệnh tâm thần? Nếu không sao dám cường thế như vậy?

Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh chóng động thủ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn tôi bị đánh sao? Hắn dám đánh lén công an, các anh sợ gì, lên cho tôi, xảy ra bất cứ chuyện gì có tôi gánh vác!

Nghiêm Khoan tức giận hô.

Dạ!

Bốn hiệp cảnh chợt phản ứng, lập tức bổ nhào về hướng Tô Mộc.

Cẩn thận!

Mộ Bạch hét lớn.

Yên tâm, chỉ là đám tiểu nhân, còn chưa rơi vào trong mắt tôi, muốn thu thập bọn hắn chẳng nhọc lòng gì!

Tô Mộc tự tin nói.

Dứt lời hắn xông lên phía trước, lập tức thi triển Hình Ý quyền, trong chớp mắt đánh bay bốn người xuống đất, trong đó có hai người bị đánh nghiêm trọng kêu thét lên đương trường.

Nhìn thấy một màn này, ông chủ khách sạn lẫn người phục vụ đều ngây ngẩn cả người, hơn nữa càng thêm khiếp sợ.

Người này có phải điên rồi hay không?

Đó đều là công an a, đánh lén công an tội danh lớn bao nhiêu a, hắn lại dám làm, chẳng lẽ hắn không muốn đi ra huyện Ân Huyền sao? Nếu thật sự là vậy, hắn sẽ hối hận cả đời. Dù bốn người kia chỉ là hiệp cảnh, nhưng Nghiêm Khoan là phó đồn trưởng, hắn làm như vậy chẳng khác gì khiêu khích trắng trợn.

Thật sự xong đời!

Mộ Bạch thầm nghĩ, hơn nữa hắn lại muốn gọi điện cho Tôn Nghênh Thanh, mời nàng nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, nếu không Tô Mộc sẽ xui xẻo.

Tô Mộc hờ hững đảo mắt nhìn qua nhóm người giãy dụa dưới đất, đi sang bên cạnh dựa nhẹ vào cái bàn sau lưng, ánh mắt nhìn qua ông chủ khách sạn ngoài cửa.

Ông là ông chủ khách sạn này đi?

Phải, tôi là ông chủ nơi này.

Hoàng Phấn Bút nơm nớp lo sợ đáp.

Ông chủ như ông cũng thật thất bại, sao có thể tùy tiện cho người làm như vậy đây? Nên nhớ sẽ ảnh hưởng tới sinh ý của khách sạn ông đó. Sau này còn có ai dám tới nơi này dừng chân!

Tô Mộc nói.

Làm ơn đi, vị đại ca kia, có ai dám giống như anh vậy, sau khi tập kích công an còn nhẹ nhàng như thế. Việc kinh doanh của tôi có đáng gì? Lúc này anh hẳn nên lo lắng vấn đề của mình mới phải, không nhìn thấy Nghiêm Khoan đã lấy di động gọi điện sao? Đây tuyệt đối đang gọi người. Hơn nữa theo tôi được biết đều là người của Nghiêm Khoan, lần này anh thật sự chết chắc rồi.

Dạ, dạ!

Hoàng Phấn Bút chỉ có thể tùy tiện ứng phó.

Tô Mộc làm như không nhìn thấy thái độ của hắn, tiếp tục nói:

Mở khách sạn có khách vào ở, các vị nhất định phải phụ trách an toàn cho khách mới phải! Lại như các vị, tùy tiện đem tư liệu của khách nói ra, hành vi này cực kỳ tồi tệ. Xem ra sau này phải cho người của cục công an tới điều tra nơi này, xem có tồn tại lỗ hổng gì trong quản lý hay không!

Đại ca, anh nói gì vậy, còn gọi công an tới kiểm tra, nhóm công an nằm dưới đất không phải công an sao? Bây giờ anh còn nói ra lời này, tôi khuyên anh nên nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này đi.

Đồ vương bát đản, nếu tao không thu thập chết mày, không nhốt mày vào cục công an, tao sẽ theo họ của mày!

Nghiêm Khoan thầm mắng, lập tức gọi điện thoại.

Mẹ nó, là tôi, mang người nhanh chóng tới khách sạn Nghênh Tân, đúng vậy, tôi ở chỗ này, có người tập kích công an, các anh mang theo đồ vật nhanh chóng tới đây cho tôi! Trong năm phút còn chưa tới, toàn bộ đều cuốn gói cút đi!

Đương!

Nghiêm Khoan hung hăng cúp máy, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mộc, trong mắt tràn đầy lửa giận:

Mày chờ đó cho tao, một lát tao cho mày biết tay, hiện tại nếu mày dám chạy trốn, bị tao bắt được sẽ giáo huấn mày tới chết!

Chạy trốn?

Tô Mộc khinh thường nói:

Nếu tôi dám động thủ dĩ nhiên không nghĩ chạy trốn. Cho dù anh tìm thêm nhiều người hơn nữa, tôi cũng không xem vào trong mắt, tới đây, gọi toàn bộ người của anh tới đi!

Mày chờ đó cho tao!

Nghiêm Khoan gầm lên.

Hắn chưa từng bị người nhục nhã tới như vậy.

Ngay lúc Tô Mộc quật ngã hắn, hắn từng nghĩ có phải Tô Mộc có bối cảnh, nếu không sao dám làm như vậy? Nhưng hắn lại gạt ý nghĩ này sang bên, dù Tô Mộc có bối cảnh, nhưng hắn cần sợ hãi sao? Lý Kiến Tân đứng sau lưng hắn, mà Lý Kiến Tân lại là thân thích của chủ tịch huyện, lần này hắn làm việc cho Trương đại sư thôi!

Nghe nói thậm chí lãnh đạo thành phố cũng phải tôn kính Trương đại sư, mình làm việc cho hắn cần sợ Tô Mộc sao? Nếu để Tô Mộc bình yên rời khỏi nơi này, Nghiêm Khoan làm sao tiếp tục hỗn ở đây?

Mộ Bạch đi tới thấp giọng nói:

Có cần gọi điện cho Tôn Nghênh Thanh hay không?

Gọi điện cho nàng? Gọi làm chi?

Tô Mộc hỏi.

Việc này không dễ giải quyết!

Mộ Bạch nói.

Tô Mộc biết Mộ Bạch đang lo lắng chuyện gì, nhưng hắn cũng không để trong lòng, mỉm cười:

Anh yên tâm đi, chỉ là chút chuyện mà thôi, sẽ không có rắc rối gì lớn.

Được rồi!

Mộ Bạch thật sự không lời gì để nói.

Tránh ra, tránh ra!

Ngay lúc này thanh âm Đoạn Bằng vang lên bên ngoài, hắn đã quay trở lại, vài chiến hữu đều đi cùng hắn.

Chẳng qua vì thân phận, họ không đi vào, đều lưu bên ngoài khách sạn.

Nhưng khi Đoạn Bằng đi tới cửa phòng, nhìn thấy có đám người vây xem bên ngoài, lập tức sốt ruột vội vàng đi tới.

Khi Đoạn Bằng vào phòng, nhìn thấy tình cảnh bên trong mới thoáng thở nhẹ một hơi, chỉ cần không phải Tô Mộc xảy ra sự cố, dù người khác bị đánh thế nào cũng không sao cả.

Lại là tên vương bát đản này!

Đoạn Bằng tức giận nói.

Bằng tử, không có việc gì, chờ xem!

Tô Mộc cười nói.

Dạ!

Đoạn Bằng hung hăng trừng Nghiêm Khoan, đi tới thấp giọng nói:

Lãnh đạo, họ đều đang ở bên ngoài, nếu anh có thời gian có thể tùy thời gặp họ. Về chuyện hôm nay có cần tôi xử lý hay không?

Tô Mộc biết thân phận của mình cũng không phải bí mật gì, hắn không tin ban lãnh đạo huyện Ân Huyền không biết. Sau khi đã biết thân phận của hắn, hắn muốn nhìn xem họ chuẩn bị làm sao giải quyết việc này.

Không cần!

Được!

Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, trên mặt Nghiêm Khoan lộ vẻ vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.