Xuân Như Cựu

Chương 36: Hồi 13 – Bạn Thù Khó Phân (2)




Đại sư không thích bị vượt xe, cho nên vừa rồi tụi mày vượt qua xe của đại sư, đại sư không cao hứng, tất cả đi qua đây cho tụi tao đập một trận!

Điên rồi!

Quả thật là làm người phát điên!

Tô Mộc gặp qua rất nhiều hung hăng càn quấy, nhưng chưa từng gặp qua kẻ kiêu ngạo như vậy. Cái gì gọi là đại sư mất hứng, đại sư không thích bị vượt xe, phải đánh người trút ác khí. Nếu thật sự là như vậy, chẳng lẽ đại sư kia còn muốn phong tỏa giới nghiêm con đường này.

Mấu chốt nhất chính là vừa rồi Đoạn Bằng chỉ chạy với tốc độ bình thường, sao lại có kiểu nói chuyện vượt qua xe ai kia?

Đoạn Bằng cảm giác lửa giận dâng lên, trước kia hắn tham gia quân ngũ, tham gia quân ngũ là vì điều gì? Đương nhiên là vì bảo vệ quốc gia. Nhưng nếu vì bảo hộ đám người này, hắn sẽ cảm thấy xấu hổ vì tín ngưỡng của chính mình.

Đúng lúc này hành khách trên xe đò đều lục tục đi xuống, đứng ở trước đầu xe. Cảnh tượng suýt nữa va đụng đuôi xe như khi nãy còn làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi. Nghĩ tới mình suýt mất mạng, mà đầu sỏ còn ở trước mắt, chẳng những đầu sỏ không hề có ý tứ nói xin lỗi, ngược lại còn hung hăng càn quấy, lập tức làm cho toàn bộ hành khách đều dâng lên phẫn nộ.

Các người là lưu manh thổ phỉ sao?

Có biết vừa rồi các người suýt gây tai nạn hay không?

Nếu chúng ta mất mạng, người đầu tiên tìm các người tính sổ!



Khi người đàn ông kia nghe được những lời này, trên mặt lộ vẻ khinh thường, lớn tiếng hô:

Hét cái gì mà hét, tiếp tục ồn ào có tin đánh luôn các người không? Thật sự cho rằng ỷ vào nhiều người là muốn làm gì thì làm sao? Biết người ngồi trong xe là ai không? Đó chính là đại sư Thương Thiện thị! Biết người ngồi chung xe là ai không? Đó là lãnh đạo trường đảng huyện ủy! Biết lần này đại sư muốn đi đâu không? Có nói các người cũng không tư cách tiếp xúc với cấp bậc đó. Cho nên ai sống đủ rồi thì cứ đi lên!

Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ.

Mặc cho ai cũng không nghĩ tới người đàn ông này có bối cảnh, họ không biết đại sư là ai, nhưng nghe nói có lãnh đạo trường đảng huyện ủy, lại khiến họ cảm thấy sợ hãi. Dù sao xưa nay dân không đấu với quan, làm một tiểu dân chúng, nếu đấu với quan sẽ xui xẻo, nhà tan cửa nát cũng là nhẹ.

Vậy thì được rồi, còn dám ồn ào. Đại sư nể tình các người không biết chuyện sẽ không tính toán. Nếu không xe của các người cũng tính vượt mặt, cũng sẽ bị đánh một trận!

Người đàn ông kia ngạo nghễ nói.

Bị vượt xe lại đòi đánh người khác, dưới gầm trời này làm gì có đạo lý đó!

Tô Mộc thản nhiên nói.

Tiểu bạch kiểm, mày đang giảng đạo lý với tao sao? Lời của tao nói chính là đạo lý, lời của tao chính là vương pháp. Biết đây là nơi nào không? Nơi này là huyện Ân Huyền, ở trong huyện mày tốt nhất thành thật một chút. Người nhà quê như mày, nếu dám làm bậy tao thu thập mày chỉ trong vài giây phút. Hiện tại mày không muốn bị đánh cũng được, xuất ra một vạn đồng, việc này xem như xong!

Người đàn ông nhíu mày nói.

Một vạn đồng?

Mọi người không khỏi hít sâu một hơi, đây rõ ràng là cướp bóc! Ai biết người trong xe là ai, lại dám mượn danh nghĩa áp chế người ta đưa một vạn đồng? Hắn đủ tư cách sao?

Ánh mắt Đoạn Bằng tràn ngập lãnh ý, chỉ cần Tô Mộc gật đầu, hắn lập tức chế phục người kia ngay tại chỗ.

Đây rõ ràng là khi dễ người ta đi?

Phải đó, nếu việc này bị truyền đi ra, huyện Ân Huyền còn mặt mũi sao?

Thật là, đám bại hoại cặn bã kia, khoác lớp da nhà quan lại không làm gì có ích cho xã hội!

Lãnh đạo trường đảng huyện ủy? Tôi chưa từng nghe nói qua về lãnh đạo thế này!



Tô Mộc nghe được những lời xì xào bàn tán, tâm tình phẫn nộ thoáng giảm xuống, không cần biết thế nào, những người này có thể có ý nghĩ bảo hộ thanh danh huyện Ân Huyền, là có thể nhìn ra được dân phong nơi này vẫn thuần phác. Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tô Mộc lại bình tĩnh.

Ngay lúc Tô Mộc định mở miệng nói chuyện, trong nhóm hành khách xe đò có một người đi ra, chính là Mộ Bạch. Chuyện vừa rồi hắn đều nhìn thấy, cũng hiểu là chuyện gì xảy ra.

Nếu là người khác, Mộ Bạch có lẽ sẽ không đi qua. Nhưng trong mơ hồ hắn chợt nhớ lúc nãy Tôn Nguyên Thanh từ trên xe này bước xuống, có lẽ là người quen của nàng.

Nếu vậy quan hệ giữa Tôn Nguyên Thanh cùng chủ xe hẳn không tệ, nghĩ tới sự chiếu cố của nàng đối với mình, Mộ Bạch cảm giác không thể để Tô Mộc có việc gì, nếu không hắn thật khó trả lời với Tôn Nguyên Thanh.

Huynh đệ, việc này thôi đi!

Mộ Bạch nói.

Thôi đi? Anh nói thôi thì thôi sao, anh là ai chứ?

Người đàn ông khinh thường nói.

Tôi công tác trong trường đảng huyện ủy, tôi biết người ngồi trong xe là lãnh đạo trường đảng huyện ủy, cũng biết anh nói đại sư kia là ai. Nhưng tôi khuyên anh một câu, đừng gây chuyện thị phi, có một số việc không phải anh tùy tiện là có thể làm. Nếu gây ra đại sự, anh gánh vác không nổi đâu. Tôi nghĩ cho dù là lãnh đạo trường đảng huyện ủy cũng không để anh làm như vậy.

Mộ Bạch bình tĩnh nói.

Trường đảng huyện ủy?

Tô Mộc nghe Mộ Bạch tự giới thiệu, gật nhẹ đầu. Đoạn Bằng thấp giọng nói:

Khi nãy người này đã nói chuyện với Tôn Nguyên Thanh, nhìn quan hệ giữa họ không đơn giản, nhưng không nghĩ tới lại làm việc trong trường đảng huyện ủy, lại không nghĩ tới hắn ra mặt như vậy.

Cứ chờ xem!

Tô Mộc thản nhiên nói.

Trường đảng huyện ủy? Người đàn ông kia hiển nhiên không nghĩ tới trong nhóm hành khách đi xe đò còn có người của trường đảng huyện ủy, sắc mặt có chút cứng ngắc, còn đang do dự, sau lưng đột nhiên truyền tới thanh âm mất kiên nhẫn.

Mộ Bạch, anh ở đây làm gì?

Là Lý Kiến Tân, là người này dùng lý do có công việc nên lấy xe đi riêng, đi mời vị đại sư nào đó quay về huyện Ân Huyền.

Quả nhiên là Lý Kiến Tân.

Mộ Bạch nhìn thấy Lý Kiến Tân, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng nhất thời liền biến thành kiên định, thời khắc này hắn đột nhiên trở nên trấn định chấp nhất.

Lý chủ nhiệm!

Mộ Bạch đúng mức nói.

Tôi đang hỏi anh tại sao ở chỗ này? Anh đang làm gì vậy? Chẳng phải anh đang ở nội thành mua sách sao? Tại sao lại chõ mõm vào đây?

Lý Kiến Tân quát.

Lý chủ nhiệm, toàn bộ sách đều ở trong xe, về chuyện này, tôi không cho rằng mình đang chõ mõm vào. Chuyện này là hắn không đúng, dựa vào cái gì nói người ta vượt xe hắn? Cho dù là vượt xe, cũng không tới nỗi đòi đánh người đi? Hiện tại chẳng những đòi đánh người còn muốn vơ vét tài sản, Lý chủ nhiệm, ông cho rằng hành vi như vậy là đúng sao? Hắn còn dám dùng danh nghĩa trường đảng huyện ủy làm việc, đây chẳng phải đang bôi đen thanh danh trường đảng sao?

Mộ Bạch quyết đoán nói.

Anh câm miệng cho tôi!

Lý Kiến Tân gầm lên:

Chuyện này không có quan hệ gì tới anh, hiện tại anh nghe rõ cho tôi, lập tức xoay người lên xe đi, tự làm việc của mình. Nếu anh không nghe theo, tôi sẽ thu thập anh!

Đúng vậy, Lý Kiến Tân không hề xem Mộ Bạch vào trong mắt. Nguyên nhân rất đơn giản, lúc trước hắn từng nếm thiệt thòi trong tay cha của Mộ Bạch. Hiện tại hắn leo lên được vị trí này là nhờ nịnh nọt thành công mà thôi.

Dưới tâm lý như vậy ảnh hưởng, hắn đương nhiên luôn muốn chà đạp Mộ Bạch, chỉ có như vậy mới thỏa mãn được cảm giác tự hào biến thái của hắn.

Ông?

Sắc mặt Mộ Bạch giận dữ.

Như thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn tạo phản hay sao? Dám ngang nhiên va chạm cấp trên sao? Mộ Bạch, anh tốt nhất nghe cho rõ ràng, hiện tại anh còn ở lại trong trường đảng, cũng không phải vì ai giúp anh, mà là bởi vì tôi muốn anh ở lại nơi đó.

Bởi vì chỉ có như vậy tôi mới có thể thu thập anh, tra tấn anh. Nếu anh quả thật không muốn làm, thì cuốn gói cút đi cho tôi. Dù sao tôi cũng chơi đủ rồi, báo được thù năm xưa thôi!

Lý Kiến Tân cười lạnh nói.

Tôi…

Lồng ngực Mộ Bạch phập phồng, tâm tình kích động lẫn bất an.

Tô Mộc nhìn hai người nói chuyện, mặc dù không biết Mộ Bạch đã làm chuyện gì khiến Lý Kiến Tân hận thù như vậy. Nhưng phương pháp xử lý của Lý Kiến Tân làm cho Tô Mộc thật chán ghét.

Nhưng không biết Mộ Bạch sẽ làm thế nào đây?

Là ẩn nhẫn?

Hay ngang nhiên phản kháng?

Làm đàn ông, Tô Mộc đương nhiên muốn điều sau. Bởi vì như vậy ít nhất có thể chứng minh hắn thật là một người đàn ông, một người đàn ông có tinh thần nhiệt huyết. Nhưng nếu Mộ Bạch chọn cách đầu tiên, Tô Mộc cũng sẽ không nghĩ tới quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mà là nghĩ Mộ Bạch chỉ là một kẻ yếu đuối.

Yếu đuối thì cũng thôi, nhưng chuyện này còn đề cập tới công lý cùng chính nghĩa. Hành động hủy bỏ giữa chừng thật sự làm người ta khinh thường.

Lý Kiến Tân giống như biết Mộ Bạch sẽ trở nên yếu đuối, nhìn Tô Mộc hô:

Đại sư không thích bị vượt xe, hai người nếu dám làm thì đừng mong lừa dối qua được. Đại sư nói vì hành vi vượt xe của các người nên đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới pháp lực của ông ấy, cho nên các người nhanh chóng thường tiền, sau khi thường tiền pháp lực của đại sư mới có thể hồi phục lại.

Con mẹ nó thượng hạng!

Tô Mộc giận quá thành cười!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.