Xuân Như Cựu

Chương 18: Hồi 6 – Hoạn Nạn Lộ Chân Tình (4)




Dưới lầu kí túc xá, Diệp Nham quả nhiên vẫn chưa đi khỏi, thấy cô xuống lầu ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Diệp Vi, em có ý gì?”

Diệp Vi bị ánh mắt hắn nhìn sắc mặt trắng bệch, khẽ cười nói “Bất quá chỉ là kêu Quả Quả cùng nhau chơi game thôi mà, khẩn trương như vậy là gì? Sao hả? Sợ cô ấy thấy mọi người cũng gọi em là Bang chủ phu nhân sao?”

“Diệp Vi!” Thẩm Nham thấp giọng quát lớn.

Nhất thời Diệp Vi kích động “Thẩm Nham! Em chính là bạn gái chính thức của anh, vì sao muốn em che giấu không cho người khác biết, chỉ có thể là trong game mới được quan minh chính đại gọi anh là chồng chứ, ngay chính lần COS y phục trước, anh cũng sợ cô ấy để ý, bây giờ còn muốn em trơ mắt nhìn anh và cô ấy ôm ôm ấp ấp, mập mờ không rõ! Đến cuối cùng ai mới là bạn gái của anh? Các người tự hỏi lòng mình, đối với em như vậy có công bằng không? Anh muốn em cho anh thời gian, em cho, hiện tại chúng ta đã ở bên nhau ba tháng, anh còn muốn em nhịn đến bao giờ hả?”

Sau một lúc im lặng, Thẩm Nham mở miệng “Nếu như em thật sự không chịu được, chúng ta có thể chia tay.”

Diệp Vi không thể tin nhìn hắn “Nói chia tay liền chia tay, rốt cục anh xem em là cái gì đây?”

“Vậy còn em, em có bao giờ vì anh mà suy nghĩ? Ngay từ đầu anh đã nói, anh không muốn làm tổn thương Quả Quả, chính em nói là không sao cả, em sẽ cho anh thời gian từ từ giải quyết, nhưng mà hiện tại, có lúc nào là em không bức anh không?”

Thẩm Nham nắm chặt tay, không muốn tiếp tục tranh cãi với cô ở đây, sau khi nói xong xoay người rời đi, ngay lúc bước đi bị người phía sau vòng tay ôm lấy 

Diệp Vi dính lại phía sau hắn nghẹn ngào “Đừng đi… cục đá… đừng đi. Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, em chỉ vì quá yêu anh thôi! Em biết anh có khổ tâm, nhưng em thật sự rất sợ hãi, sợ anh không chịu nổi áp lực từ phía người nhà, cùng cô ấy đến với nhau, em không có cảm giác an toàn, cục đá, em không có gì cả, chỉ có anh thôi, xin anh đừng bỏ lại em!”

Thẩm Nham cảm thấy có chút áy náy, cuối cùng chậm rãi xoay người lại, lau nước mắt cho cô, “Người nên nói xin lỗi là anh, đã để em chịu uất ức rồi, sinh nhật của Quả Quả sắp đến, anh cam đoan chờ sinh nhật cô ấy qua đi, anh sẽ nói rõ với cô ấy, được không?”

“Ừ!” cô nhu thuận đáp lời,bàn tay nắm chặt, các móng tay như đâm vào da thịt.

Ngày hôm sau, Tiêu Quả Quả chính thức bắt đầu đi làm.

Bầu không khí làm việc của Phương thị tương đối thoải mái, cũng không yêu cầu nhân viên phải thường xuyên mặc đồ nghiêm túc, nhưng cô vẫn mặc một bộ quần áo sẫm màu, tuy rằng vừa nhìn là đã biết “Người mới” nhưng cũng không quá khác biệt so với những người khác..

Sau khi đến, phòng nhân sự đưa cô đi tham quan công ty, giới thiệu người của các phòng bang khác cho cô, sau đó giao cô cho người tiếp quản.

Thấy Tiêu Quả Quả một đường đi thản nhiên đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, người dẫn đường không khỏi đối với cô trông đợi thêm vài phần, vì thế vui vẻ nói thêm với cô vài câu.

“Cô thấy Phương Tổng, như thế nào?” 

Tiêu Quả Quả đương nhiên không thể nói: nhìn thật ngon miệng, suy nghĩ một chút nói “Cảm giác ở chung rất tốt, là người giản dị, dễ gần.”

Người dẫn đường cười nói “Phương tổng của chúng ta tạo ấn tượng đầu tiên cho mọi người luôn là rất tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng vì như vậy mà lơ là, người càng ôn hòa, khi nổi giận càng đáng sợ. Người ngoài mặt lạnh lùng, ngược lại cũng có thể là người ngoài lạnh trong nóng, rất dễ nói chuyện ví dụ như tổng giám đốc tiền nhiệm của chúng ta, là anh của Phương tổng.”

Đối với sự nhắc nhở của tiền bối, Tiêu Quả Quả thận trọng cúi đầu “Cảm ơn chị đã nhắc nhở.”

“Em cũng đừng quá lo lắng, phần lớn thời gian Phương tổng vẫn trong ngoài như một. Bất quá, bây giờ vẫn là thời gian phần nhỏ kia.”

Người dẫn đường nói xong câu nói không rõ ràng kia liền rời khỏi, để lại Tiêu Quả Quả với vẻ mặt bất an.

Từ mặt chữ có thể giải thích, người dẫn đường đại khái là muốn nói với cô hai điểm, thứ nhất là cảnh cáo cô đừng nghĩ ông chủ là người dễ tính là làm biếng, thứ hai chính là nhắc nhở cô, lúc gần đây tâm trạng ông chủ không tốt? 

Những người làm việc ở đây, nói chuyện thật là cong vẹo nha….

Tiêu Quả Quả âm thầm nhớ rõ, dù sao cẩn thận chút cũng không sao.

Trở lại văn phòng của mình, Tiêu Quả Quả đang vùi đầu sắp xếp lại chút đồ, thì có hai tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.”

Nhìn thấy người tới, Tiêu Quả Quả liền vội vàng đứng lên “Phương tổng!”

Hôm nay ông chủ mặt một bộ tây trang sáng màu, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều, trên mặt lại mang theo chút ý cười thân thiện, thật đúng là phiên phiên công tử, ôn hòa như ngọc, làm cho người ta đắm chìm trong gió xuân. Tiêu Quả Quả thật sự không có cách nào đem cái người trước mặt này liên tưởng thành người “Đang nổi giận đáng sợ.” mà người dẫn đường vừa mới nói.

“Thế nào, đã thích ứng chưa?” Phương Cảnh Xán tùy ý hỏi, giống như là đối mặt với người bạn thân lâu năm của mình, làm cho người ta bất giác buông lỏng xuống.

“Vô cùng tốt.” Tiêu Quả Quả gật đầu không ngừng.

Phương Cảnh Xán đi đến trước mặt cô, đưa cho cô xấp văn kiện “Tìm hiểu một chút.”

Tiêu Quả Quả vừa mở ra nhìn, liền trợn tròn hai mắt, trong đó là tư liệu cá nhân của Phương Cảnh Xán, không có trong tài liệu của bên nhân sự.

Ách, bình thường ông chủ sẽ đưa tư liệu cá nhân của mình cho thư kí sao? Thậm chí còn có một mục ghi số điện thoại di động, QQ cá nhân, blog cá nhân, địa chỉ nhà riêng… quả thật so với bảng thông tin nghệ sĩ nộp cho người quản lí còn đầy đủ hơn.

Bất quả Tiêu Quả Quả sẽ không dám hỏi, ông chủ đưa, cô sẽ lấy. Cô đọc lại những thông tin ấy một lần nữa, trợ lí riêng nha, phỏng chừng cũng giống như người đại diện của ngôi sao, nhưng mức độ quản lí không giống nhau, chỉ có thể từ từ mà nắm bắt.

Phương Cảnh Xán đưa mắt nhìn văn phòng của cô, nhìn thấy trên bàn có hai cái chậu cây nhỏ, có cái lá mập mạp đáng yêu, có chút tò mò hỏi “Đây là cây gì?”

“Nha, là một loại cây nhiều thịt, cái cây màu xanh kia gọi là tinh mỹ nhân. Còn màu trắng có chút hồng kia gọi là đào mỹ nhân.” Tiêu Quả Quả giới thiệu.

“Cây nhiều thịt, thật đáng yêu.” Phương Cảnh Xán bật cười, lại có loại cây dễ thương như vậy.

Tiêu Quả Quả bị nụ cười như trân châu phỉ phí bạch ngọc kia của hắn làm cho choáng váng, bật thốt lên “Ông chủ nếu anh thích, chậu cây này tặng anh.”

“Được không?”

“Được chứ, được chứ! Thật tiện lợi, cũng không tốn bao nhiêu tiền…” 

Thật ra lúc nói xong Tiêu Quả Quả cũng có chút hối hận, lấy cái này đưa cho ông chủ không tốt lắm phải không? Đâu chỉ là tiện lợi, là mua một tặng một từ một cửa tiệm nhỏ.

Ai da, sao vừa nhìn gương mặt hắn liền quên hết vậy, không hổ là ông chủ, thật dễ dàng làm cho người ta buông lỏng cảnh giác…

“Cảm ơn, tôi thật thích.” Phương Cảnh Xán nhếch môi cười. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.