Xuân Như Cựu

Chương 1: Hồi 1 – Phong Tuyết Phủ Trung Châu (1)




Tìm được rồi!

Thân hình Tô Mộc không ngừng thay đổi vị trí, ngay lúc hắn sắp mất kiên nhẫn, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, cách đó không xa có hai thân ảnh đang nằm, rõ ràng là hai nhi đồng bị mất tích. Nhưng không biết tình huống cụ thể của họ như thế nào, Tô Mộc cẩn thận đi nhanh qua, xác định vị trí của họ nằm xem nhưng rắn chắc, liền ôm cả hai người lên tay.

Không xong, chân của cả hai đều gãy!

Tô Mộc nhướng mày, vừa rồi khi hắn ôm người lên cả hai đều không nhịn được cất tiếng rên rỉ. Nhưng tiếng rên rỉ này đối với Tô Mộc lại như thanh âm của tự nhiên. Điều này nói rõ cả hai còn chưa chết, chỉ cần không chết mà chỉ gãy chân, Tô Mộc sẽ có biện pháp chữa khỏi cho họ.

Hai cháu không sao chứ? Các cháu phải chịu đựng, hiện tại chú mang hai cháu đi ra ngoài!

Tô Mộc vừa đi ra ngoài vừa thấp giọng nói, hắn biết lúc này tuyệt đối không thể dừng lại, nếu hắn luôn nói chuyện, bảo đảm chắc chắn hai nhi đồng có thể nghe được.

Oanh!

Ngay nháy mắt thân hình Tô Mộc lao ra, sau lưng truyền tới thanh âm đổ sụp, cả tòa lầu đều sụp xuống, nếu hắn còn chậm trễ trong giây lát, thật sự sẽ bị chôn vùi bên trong.

Tô chủ tịch, anh không sao chứ?

Ngũ Vi Đạo gấp giọng hỏi.

Tôi không sao, lão Ngũ, nhanh chóng đưa họ tới bệnh viện cấp cứu, cẩn thận chân của nhi đồng, hẳn là bị gãy!

Tô Mộc căn dặn.

Dạ!

Ngũ Vi Đạo phất tay, đã sớm có nhân viên y tế đi nhanh tới, thật cẩn thận đỡ lấy hai nhi đồng đặt lên cáng, nhanh chóng đi ra ngoài. Bác sĩ vừa rời đi, nhóm người Tô Mộc cũng vội vã thối lui. Nếu đã tìm được người cũng không cần tiếp tục lưu lại nơi đây, miễn phát sinh thêm chuyện gì ngoài ý muốn, thật sự sẽ biến thành chuyện cười.

Ngay nháy mắt Tô Mộc xuất hiện bên ngoài, cả sân bãi đều bộc phát ra thanh âm tiếng vỗ tay ầm ĩ, ánh mắt mọi người nhìn hắn thật sùng bái. Cho dù là Lý Tuyển cũng không còn ý tưởng nào khác. Không biện pháp, ai bảo hành động vừa rồi của Tô Mộc rất soái, nếu nàng còn ôm lòng đố kỵ, thật sự là quá tồi tệ.

Tô Mộc cũng không có ý tứ kể công, mỉm cười nhìn quanh toàn trường, ý bảo mọi người tản ra, đi về hướng Lý Tuyển:

Lý bí thư, tôi nghĩ mình cần mở cuộc họp hội ý, tính chất chuyện này thập phần nghiêm trọng! Không phải thiên tai, là nhân họa, đây là sự kiện giết người tính chất vô cùng tồi tệ!

Được!

Lý Tuyển gật đầu đáp.

Cho tới lúc này trong lòng Lý Tuyển mới có chút thả lỏng, không cần biết thế nào, không có người chết đối với huyện Hoa Hải mà nói là một chuyện rất tốt. Nhưng sau may mắn, Lý Tuyển chợt phẫn nộ. Là ai dám làm ra chuyện như vậy, rõ ràng là muốn xối nước bẩn lên người ban lãnh đạo huyện, nếu có người chết, chuyện oan ức này Lý Tuyển gánh vác là điều khẳng định.

Ngay lúc Tô Mộc bọn họ đang dự họp nghiên cứu chuyện này, tin tức cũng truyền bá thật nhanh, những người đang chờ tin trong Tây Phẩm thị đều thở ra một hơi. Cuối cùng không người chết, nếu có tử vọng, tính chất sẽ nghiêm trọng.

Nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra lần này lại vì người tạo thành, Bàng Chấn Kỳ cùng Lỗ Minh Nghĩa đều phẫn nộ, lập tức truyền lệnh, làm cho cục công an thành phố an bài nhân viên tinh nhuệ điều tra sự kiện này.

Cả Tây Phẩm thị đều vì sự kiện nhà xưởng bị thuốc nổ làm đổ sụp mà oanh động lên!

Ngàn vạn lần đừng để người trong thể chế nhận chân hành sự, nếu thật sự cần làm, không có chuyện gì là không thể giải quyết. Vì thế rất nhiều dấu vết liền bại lộ, mũi tên trực chỉ Âu Dương Nghị Phong.

Khi Tô Mộc biết được việc này quả nhiên có quan hệ với Âu Dương Nghị Phong, thật sự phẫn nộ!

Âu Dương Nghị Phong, tôi vốn không nghĩ gây khó xử cho ông, là do ông năm lần bảy lượt khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi. Có phải ông cho rằng tôi không có tư cách ngồi lên vị trí chủ tịch huyện Hoa Hải, lại nghĩ biện pháp như thế để đối phó tôi?

Được, tôi sẽ làm cho ông biết muốn dựa vào chiêu số như thế gây khó xử cho tôi, ông không có tư cách, tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục!

Hiện tại nên tới lượt tôi phản kích!

Bên trong biệt thự xa hoa tại Tây Phẩm thị.

Lúc này vẻ mặt Âu Dương Nghị Phong suy sút ngồi trên ghế, khuôn mặt hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, làm như vậy vẫn không thể đánh ngã Tô Mộc. Vận khí của Tô Mộc lại tốt như vậy, bên dưới tòa lầu kia lại có hầm trú ẩn, trên thế giới này còn có chuyện gì thái quá hơn vậy sao? Quả thật mới nghe lần đầu!

Nhưng những điều này đã không còn là điểm tựa, điểm tựa là hiện tại, hiện tại bên ngoài biệt thự đã tràn ngập cơ sở ngầm của công an. Chỉ cần hắn có hành động muốn chạy trốn, tuyệt đối sẽ bắt giữ hắn ngay lập tức. Sở dĩ còn chưa ra tay, là vì chờ đợi cuộc họp thảo luận trong thành phố kết thúc. Âu Dương Nghị Phong biết rõ, cuộc họp thường ủy đang thảo luận chuyện này.

Ông nói sẽ xảy ra chuyện sao?

Phương Hồng Ngọc gấp giọng hỏi.

Làm vợ của Âu Dương Nghị Phong, Phương Hồng Ngọc không khả năng rời đi, cũng chưa từng có ý nghĩ rời khỏi. Mặc dù Âu Dương Nghị Phong có đàn bà khác bên ngoài, nhưng Phương Hồng Ngọc không để ý. Hoặc là nói biết rõ làm ầm ĩ chỉ vô dụng, nên cam tâm tình nguyện ở lại trong Âu Dương gia tộc. Nhưng chuyện trước mắt làm cho Phương Hồng Ngọc lúng túng sợ hãi, tại sao lại như thế?

Hiện giờ con trai đang lưu vong bên ngoài, nếu cả chồng cũng xảy ra chuyện, Âu Dương gia tộc sẽ hoàn toàn hủy diệt. Dựa vào Lương Tĩnh còn làm được gì sao?

Tôi đã an bài sẵn rồi, số tiền kia đã chuyển vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ. Nếu tôi có bất cứ chuyện gì, bà trực tiếp di dân, sau đó cầm số tiền kia sinh sống cùng Dung nhi. Nhớ kỹ, nhất định phải đón mẹ tôi ra ngoài!

Âu Dương Nghị Phong trầm giọng nói.

Nghiêm trọng như vậy sao?

Phương Hồng Ngọc lo lắng hỏi.

Nếu có thể lưu lại, Phương Hồng Ngọc không muốn rời đi. Mùi vị rời xa quê hương, thật sự không chịu nổi. Hơn nữa bà cũng không biết làm gì, nếu ra nước ngoài có thể sống sót hay không là điều khó nói.

Rất nhanh sẽ biết!

Âu Dương Nghị Phong vừa dứt lời, di động đột nhiên vang lên chói tai, phát hiện là Lương Tĩnh gọi tới, hắn quyết đoán tiếp máy, còn chưa nghe được tin tức mình chờ đợi, bên kia đã truyền ra thanh âm làm hắn rơi xuống đáy vực.

Ông lập tức chuẩn bị đi, ông sẽ bị bắt! Tôi tận lực giúp ông chu toàn, nhưng chỉ vô dụng, lần này là do trong tỉnh phái xuống tổ chuyên án làm chủ đạo!

Đây là tuyên án vận mệnh của Âu Dương Nghị Phong!

Không cần biết ông giàu có bao nhiêu, ở trong quốc nội chỉ cần đối lập với chính trị, chỉ cần phạm pháp đều phải bị pháp luật ngăn cấm. Cơ hồ vừa cúp máy, công an đã bắt đầu xông vào biệt thự.

Âu Dương Nghị Phong nghe được tiếng bước chân bên ngoài, trên mặt lộ vẻ cười khổ:

Xong rồi, thật sự đều xong rồi!

Đúng vậy, Âu Dương Nghị Phong xong đời, ai bảo chuyện hắn làm lần này không ai có thể cứu được hắn. Theo Âu Dương Nghị Phong rơi đài, một phần người của Âu Dương gia tộc đều chuyển hướng đi nhờ vả đội ngũ khác. Không còn ai nghĩ tới tiếp tục đối địch với Tô Mộc, bởi vì họ không còn tư bản.

Văn phòng ủy ban thành phố.

Âu Dương Nghị Tranh đã sớm đoán được kết quả của Âu Dương Nghị Phong, Âu Dương gia tộc dựa vào thế giới màu xám lập nghiệp, vĩnh viễn đừng mong tắm trắng. Mà bản thân nàng, hiện tại mới đặt điện thoại xuống bàn. Là Lý Dật Phong của ban tổ chức tỉnh ủy gọi tới, cũng không nói nhiều lời, chỉ dặn Âu Dương Nghị Tranh chuẩn bị sẵn sàng, sắp tới sẽ điều nàng rời khỏi vũng bùn Tây Phẩm thị.

Lý Dật Phong cũng không thể trơ mắt nhìn Âu Dương Nghị Tranh mắc nạn mà không giúp đỡ. Có Lý Dật Phong, dù người khác muốn xối nước bẩn lên người nàng cũng không khả năng.

Kết quả xử lý như vậy là tốt nhất.

Cùng lúc này lại có một việc khác xảy ra, chính là dưới sự đồng ý của Trần Mai Sử, những công nhân của kiến trúc cao ốc chuẩn bị tụ họp trước ủy ban trấn Đại Lôi, sau đó sẽ đi trấn Bát Lý Hà yêu sách.

Lời nói ra thật êm tai, nhưng ai cũng biết nếu tiếp tục làm ầm ĩ như vậy, tính chất sự tình tuyệt đối sẽ phát sinh biến hóa.

Nhưng ngay lúc Trần Mai Sử bắt đầu hành động, phó chủ tịch thường vụ huyện Thu Thủy Từ Lập Công đã giành ra tay trước, đem chứng cớ trực tiếp giao cho bí thư chính pháp ủy Tây Phẩm thị Hô Diên Khánh Chi. Sau khi Hô Diên Khánh Chi xác định đây là sự thật, quyết đoán truyền đạt mệnh lệnh, phá giải sự kiện rất có thể sẽ gây thành đại họa kia.

Mặc dù chuyện này được giải quyết, nhưng Trần Mai Sử cũng xui xẻo.

Có bằng chứng xác thực, thiếu chút nữa còn làm ra sự kiện phản đối ầm ĩ như vậy, các ủy viên thành ủy hoàn toàn thất vọng đối với Trần Mai Sử. Cho dù sau lưng hắn có Mai Cố Sơn, nhưng họ cũng không có ý tứ buông tha. Trải qua hội nghị thường ủy thảo luận, nhất trí bắt giữ Trần Mai Sử.

Việc bắt giữ Trần Mai Sử chỉ là một sự bắt đầu, mặc cho ai cũng không nghĩ tới ngay sau đó Tần Phong bị điều động, bị ném tới bên trong ban kỷ luật thanh tra tỉnh, tùy tiện đảm nhiệm một chức vị để đó không dùng. Từ khoảnh khắc này, Tần Phong cũng biết mình không còn khả năng quật khởi.

Một loạt thủ đoạn làm người ta hoa cả mắt, mà Tô Mộc lại yên lặng xử lý công tác trong huyện Hoa Hải. Khi tổ điều tra trung ương đi tới, trải qua việc nghiên cứu hiện trường, rất nhanh liền cùng chính phủ huyện Hoa Hải ký kết hiệp thương xây dựng căn cứ thí nghiệm ô tô trong nước tại huyện Hoa Hải.

Ngay ngày ký hiệp thương, Tô Mộc nhận được một cuộc điện thoại gọi hắn tới thủ đô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.