Xuân Nhật Trà Thục

Chương 20-2




Biết sáng sớm sẽ có khách không mời tới làm phiền, Vân Tranh cùng Vân Hiểu đứng canh ngoài cửa chính. Bích A Dao vốn muốn bưng thức ăn vào liền bị ngăn ở ngoài canh chừng cùng. Nàng ta biểu hiện không tồi, một mực phối hợp ngồi ngoài. Ly Y Khả Sanh gà gáy vẫn chưa tỉnh, cả ngày hôm qua vận dụng công lực cùng gân cốt khiến thân thể mệt mỏi, tính hôm nay muốn ngủ đến khi trận thi đấu kết thúc

Bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, Ly Y Khả Sanh mở mắt, nghe tiếng bước chân xem ra là có hơn chục người tới.

" Tiểu thư nhà chúng ta vẫn chưa tỉnh, các vị tới đây... "

" Cô nương, Ly cô nương đại diện cho Lạc Phái thi đấu nay lại chưa tỉnh, các đệ tử đều được Dinh chủ căn dặn tới nghênh đón Ly cô nương rời giường "

" Tỷ tỷ ~ "

Ly Y Khả Sanh bật dậy thay y phục, đeo lụa che mặt. Vẫn trong tâm trạng cáu ngủ, mở cửa đảo mắt nhìn cục diện bên ngoài. Vài đệ tử bạch y đai lưng xanh tay cầm kiếm nghênh đón

" Tiểu thư " Vân Tranh cùng Vân Hiểu lên tiếng, chúng đệ tử đều ôm kiếm cúi đầu một tiếng " Ly cô nương "

" Dinh Hà Thi, đây được coi là chính diện uy hiếp " Ly Y Khả Sanh gật đầu bật cười thành tiếng hoàn toàn tỉnh ngủ, khoanh tay dựa vào thành cửa

Bên này tiếng động tuy nhỏ nhưng đối với người có công lực hoàn toàn nghe rõ. Vốn đã quên, một số đệ tử Giới Ly phái cũng thuộc trong tửu lâu này, Nghiên Dư cùng vài đệ tử đi theo hành lang, thấy phía trước phòng Ly Y Khả Sanh đều là đệ tử Lạc Phái dừng chân

" Nghiên Sư huynh... " Hàn Xung thích thú, vẻ mặt xem chừng có người gặp họa, tay vuốt lấy bảo kiếm

" Người đả thương Uy Linh sư muội ra là cùng tửu lâu " Mạc Vân Khinh nói

Đệ tử Lạc Phái cách đó không xa cũng hoàn toàn thấy đám người Nghiên Dư, đương nhiên Ly Y Khả Sanh cũng không phải kẻ mù. Dù sao bên kia cũng đã từng hai, ba lần gặp mặt gần nhất, có muốn quên cũng trừ phi kẻ nào hoàn toàn bại não

Hai bên vốn chẳng phải là thân thiết, kẻ thù không đội trời chung lại cùng một lúc muốn dành phần thắng, khó tránh khỏi càng nhìn càng không thuận mắt

Ly Y Khả Sanh cảm nhận mùi hắc ám xung quang, rời khỏi chỗ đứng, kêu đám Vân Hiểu cùng đi sát theo sau

" Ly cô nương "

" Dinh Hà Thi ngươi vọng tưởng dùng nhân số đông để uy hiếp ta? Ân, bản cô nương là kẻ thích để kẻ khác không toại nguyện, ta chính là trêu đùa Dinh chủ các ngươi, cho dù Lạc Phái có huy động quân số cũng đừng hòng động đến một sợi tóc "

" Ngươi... "

Ly Y Khả Sanh dừng chân lại gần Nghiên Dư, cười nhẹ với hắn, xoay người lại nhìn đám đệ tử Lạc Phái, tiểu nha đầu linh hoạt ôm cửa trực muốn khóc " Bản thân ta đã không muốn, bất cứ kẻ nào cũng đừng vọng tưởng uy hiếp "

Vân Hiểu mỉm cười, tay chắp vào trong ống tay áo dài " Coi thường nữ nhân chính là điều ngu xuẩn nhất mà nam nhân ngu xuẩn làm, huống hồ là nữ nhân tâm độc coi thường một nữ nhân tâm độc khác , thật chí phải "

Vân Tranh vỗ tay phụ họa, Ly Y Khả Sanh gật đầu chỉ ngại không lớn tiếng cười, quả nhiên ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Vân Hiểu theo nàng lâu ngày cũng thực giống như nhân bản đến lời nói. Đi lướt qua Nghiên Dư, hắn thu mắt, khuôn mặt lạnh lùng, tay nắm trường kiếm rời đi cùng hướng nàng.

Đệ tử Lạc Phái nhìn nhau, đều một bộ phẫn hận, tay đã nắm lấy trường kiếm muốn động thủ đều bị ngăn lại " Nàng ta có thể tay không thu hồi binh khí, không phải là kẻ dễ coi thường" nam nhân đứng gần tiểu nha đầu nhất ra tay ngăn cản, mắt híp nheo lại nhìn hướng rời đi

" Sư huynh, chủ động không thủ được thì tì ắt sẽ động được "

Tiểu nha đầu tiếc nuối nhìn hành lang, suy nghĩ vốn đã bay lên đâu, nghe xong lời vừa rồi mới sực tỉnh " Các huynh muốn làm gì? "

" Tối qua Lạc Phái đã hy sinh rất nhiều, nữ nhân này lai lịch không rõ, thần thần bí bí, ngoài Lạc Phái còn nhiều người khác đều đã dò qua hành tung của nàng "

" Đêm qua ư? Chuyện này là thế nào? Dinh chủ hạ lệnh các huynh động tay "

" Ngươi quá đơn thuần, nàng ta tối qua đã diệt gọn vài đệ tử Lạc Phái được Dinh chủ đưa đi dò thám, ngoài Lạc Phái, còn nhiều phe khác đều mất mạng "

Tiểu nha đầu khuôn mặt chậm ra vài giây, nhìn các đệ tử khác đều e sợ quay đi. Lạc Phái vì cái gì muốn tranh giành tới cùng lại phục tùng dưới trướng triều đình Diêu Quang.

Lai lịch trắng như giấy của Ly Y Khả Sanh khiến nhiều kẻ muốn điều tra ra lại càng khó khăn, giống như việc hủy thi diệt tích, hoàn toàn là một bàn tay che trời không để lộ. Trái ngược với người trong tối gấp rút hành động ngày đêm lo sợ thì Ly Y Khả Sanh vô tâm vô phế ăn ngon ngủ yên. Thỉnh thoảng mơ mộng xuân, lão bản quán trọ vì ngại phiền phức muốn tống tiễn các nàng nên hiện tại, trên xe ngựa bốn nữ nhân đều thong thả nghỉ ngơi. Rời Đô Thành An được vài ngày, tin về thi đấu ra sao vốn là điều nàng không mấy bận tâm, nay muốn tới nơi khác du ngoạn rồi trở về Lục Đế, nghe Vân Hiểu nói sắp tới là giỗ Nãi Nãi của Ly Y Khả Sanh nên là cháu tuy huyết thống thấp hèn nhưng vẫn nên có mặt tại Minh phủ

Từ khi xuyên không tới nay, Ly Y Khả Sanh vốn không tò mò lắm về việc Minh phủ hay người cha kia hình dạng thế nào. Nghe nói Ly Y Khả Sanh là con của thiếp thất sinh ra, lại là phận nữ nhân nên không được coi trọng, ngày giỗ hằng năm xuất hiện cũng bởi tránh kẻ khác đàm tiếu lời ra tiếng vào khiến mẫu thân dưới mồ chưa yên nên đều sẽ có mặt

Lục Đế là nơi coi trọng kì tài, nam nữ võ công đều tốt, chưa kể đến là hài tử của nhà danh giá chức quan cao đều phải là một thân võ công phân chia cấp bậc, qua lời thuật của Vân Hiểu thì vị Ly tiểu thư mang họ mẹ, từ khi sinh ra không có tư chất luyện võ nên Minh lão gia hắt hủi sống trong một biệt viện nhỏ, tuy nhiên các huynh đệ tỉ muội đều không tới làm phiền, gia quyến thân thích người gặp qua cũng chỉ biết chút ít, còn lại đều không có ấn tượng

Thân thể này mơ hồ, tồn tại ở Minh phủ lại càng là một sự mơ hồ, Ly Y Khả Sanh trong lòng vẫn cho là không đúng, tuy nhiên không đúng ở điểm nào càng nghĩ lại càng đau nhức đầu. Nguồn nội lực trong cơ thể này hoàn toàn là không sai, xương cốt 16 giống như đập đi làm lại, với dung nhan này, tuyệt đối không thể chỉ là một kẻ chìm nghỉm ở trong một biệt viện

Vì thế đợi đến khi tới Minh phủ, mọi việc sẽ minh bạch

Du ngoạn khắp thiên hạ chẳng có chuyện gì là không xảy ra, trên đường tới gần ranh giới Phi Yên và Lục Đế là một vài nước nhỏ. Cảnh vật tĩnh lặng, thiên nhiên hoang vắng, nước non ít ỏi ở đây giống đang sắp đến mùa hạn hán . So với Phi Yên ồn ã thì nơi đây quả thật yên tĩnh như vô động. Xe ngựa đi tới một đường nhỏ là vào thôn liền dừng lại, phu xe xin trả phí Vân Hiểu rút từ trong người ra một lượng vàng, người kia cảm tạ rối rít, trước khi đi còn không quên nhắc nhở " Các vị cô nương, thôn này khá lớn nhưng đang có vài việc không tốt ở đây, nhất là các vị tuổi thiếu nữ, lão phu chỉ dám có lời nhắc, sự tình thế nào cũng chỉ là nghe thoáng qua, mong các vị cẩn thận chú ý an nguy, lão phu xin cáo từ "

" Đa tạ đại thúc " Vân Hiểu cùng Vân Tranh chắp tay kính cẩn cúi đầu, Bích A Dao cười dịu, cũng nhún chân tỏ lòng. Ly Y Khả Sanh gật đầu, nhìn thôn xóm phía trước yên tĩnh, lại nhìn khung cảnh thiên nhiên bao lấy xung quanh. Không khí ở đây so với hiện đại trong lành, có điều mạng sống ở đây lại rẻ mạt hơn bất cứ thứ gì, chế độ phong kiến áp đặt nặng nề lên sinh mạng, bất cứ ai làm vua cũng đều ít nhất chưa từng thử xem những nơi sự sống khó khăn đến cây tươi tốt cũng còn khô cằn khó lòng sinh trưởng

" Tiểu thư, thôn xóm này nhìn qua yên bình, A Hiểu thấy có điểm kỳ lạ "

Ly Y Khả Sanh thong thả đi bộ trên con đường đất đá, hai bên ven lối đi là cỏ mọc lùm xùm, nàng nghe Vân Hiểu nói, gật đầu như đã biết

" Dừng chân tại nơi này chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, tiểu thư người đang tính cái gì vậy? " Bích A Dao kéo lại váy tránh vướng bụi, mím môi nói liền bị Vân Hiểu cùng Vân Tranh đưa mắt nhìn

" Ta chỉ là muốn gấp rút để tiểu thư về qua nhà, sợ rằng nơi đây phát sinh bệnh lây lan hay có thứ không tốt, tiểu thư thân thể ngàn vàng cần chú trọng "Bích A Dao lên tiếng giải thích, cúi đầu đi lại gần Ly Y Khả Sanh

Nàng đang suy nghĩ vốn không chú ý tới động tĩnh phía sau, càng tới gần cánh cổng ghỗ càng thấy vẻ tiêu điều, đến nơi gọi lớn tiếng cũng không thấy ai bèn tự tay mở cửa. Bên trong là vài nhà tranh lợp bằng lá thời xưa, gà vịt chạy loạn, có vài người khuôn mặt tiều tụy, thấy người lạ tới họ giật mình

" Xin hỏi... "

" Các ngươi nên tránh đi thì hơn, ở đây quá khó khăn rồi không tiếp đón được các vị đâu "

Ly Y Khả Sanh im lặng, nhìn xung quanh là một thôn xóm, vài người già cũng vài nam nhân khuôn mặt hốc hác tiều tụy, mặc áo vải rách vá từng chỗ. Một vài nữ trung niên đang quét dọn sân vườn, đối với những vị khách lạ ăn mặc sang như thế này đều khiến dân làng chú ý

Vân Hiểu đi tới vài nhà muốn xin nghỉ trọ đều bị từ chối thẳng thừng, hết cách tiểu cô nương cầm khăn lau đi mồ hôi trên trán, Vân Tranh cầm tiểu đao ngồi xuống quệt quệt trên đất " Thật quá đáng, mấy người này đều sao vậy, đến miếng nước cũng không cho "

Ly Y Khả Sanh đi lại gần một gốc cây lớn, thấy gần đấy vài tiểu hài tử mặt lấm lem bùn đất chơi đùa, cười khanh khánh, sờ sờ trong người ,rút ra được một bánh điểm tâm hoa mai lúc ở tửu lâu nàng thuận tay nhét vào áo, lại gần đám trẻ nhỏ cười dụ hoặc " Có muốn ăn bánh không? "

" A... muốn "

" Có bánh kìa.. mau "

" Các ngươi tranh của ta, đi ra "

Đám hài tử mắt sáng quắc, thòm thẻm như chưa từng được thấy món đồ ngon bắt mắt, mùi hương ngào ngạt, tranh nhau chạy lại gần nàng. Chúng xô đẩy lớn tiếng, Ly Y Khả Sanh nhức đầu đứng dậy, giơ miếng bánh lên cao nói " Ai cũng đều có phần, tỷ tỷ hỏi, các đệ trả lời, nếu đúng tỷ đều cho mỗi người một phần, thế nào? "

" Được được "

" Tỷ hỏi đi hỏi đi "

" Những nữ nhân trong thôn đều đâu cả rồi? "

Đám trẻ vừa còn lao nhao ngay tức khắc im bặt, miệng ngậm chặt, hai mắt đều trực khóc. Ly Y Khả Sanh ngồi xuống, vươn tay lau mặt cho đám hài tử, chúng đều tránh né, vốn là muốn rời đi không nói lại nhìn miếng bánh Hoa Mai trên tay Ly Y Khả Sanh mới đứng im chần chừ.

" Phụ thân đệ nói, các tỷ tỷ đều bị bắt mất... đều đã đi cả rồi " một bé trai vừa khóc vừa nói, tay nhá nhem cát lau lau mắt, thấy vậy nàng rút từ trong thắt lưng ra một chiếc khăn thơm lau đi bụi cát trên mặt y

" Ừm... thần tiên tỷ tỷ, tỷ sẽ bị bắt đi mất ... hức "...

Ly Y Khả Sanh nói với Vân Hiểu đem hết số lương thực chia cho đám hài tử, tự mình đi thăm hỏi sự tình. Một lão nhân cầm vạt áo lau đi mồ hôi, khuôn mặt già nua nhìn Ly Y Khả Sanh " Các vị nên đi thì hơn, ở lại đây sớm cũng bị bọn họ tới bắt đi "

" Lão nhân gia, chúng cháu tới giúp mọi người " nàng không ngại y phục bẩn, ngồi xuống cạnh lão nhân

Ánh mắt một hồi tiếu ngạo giống như tiểu hài tử biết nói chuyện phiếm, lại cười lên tiếng ho khan, nhìn qua Ly Y Khả Sanh bất quá cũng chỉ là tiểu cô nương 16 chưa hiểu sự đời, tiểu thư lá ngọc cành vàng, nói thế nào cũng khiến người nghe vài phần không tin cũng là điều bình thường

" Ta già rồi, khuyên các ngươi cũng không phải tiếu hài "

" Rầm! " Lão nhân vừa dứt lời, cây cổ thụ lớn còn đang ngồi đã bị đánh bật gốc, đổ nghiêng về phía sau, bà lão ho khụ khụ, khó tin nhìn Ly Y Khả Sanh phủi phủi hai tay, đôi mắt cong lên, sau lớp màn lụa là nụ cười tươi rói, y phục không vương chút bụi

Đám Vân Hiểu từ xa thấy vậy cũng chỉ biết nhìn trời, phương thức nói chuyện của tiểu thư cũng thực khác người, tránh lôi thôi dài dòng, tai nghe không bằng mắt thấy, đúc kết lại thì thật ngắn gọn.

Đám Ly Y Khả Sanh cuối cùng cũng được ở lại đến khuya, trong làng đốt lửa nấu ăn, đồ ăn đơn sơ, chỉ nồi cháo và ít rau rừng,nhà nào khấm khá hơn thì ít thịt năm ba người một miếng vừa đủ, lão nhân sáng nay vẫn chưa hoàn hồn, hàm răng đã vàng không đều màu cười, đưa cho các nàng mỗi người một bát cháo. Ly Y Khả Sanh đặt xuống chỉ uống vài miếng nước liền thôi.

" Cách đây không lâu thôn này đông vui, những nữ nhân ở đây trên 12 đều đã bị một nhóm người lạ mặt bắt đi, về sau cũng không còn rõ tung tích, dân làng có đi tìm cũng hy vọng mơ hồ " Lão nhân vừa kể chuyện xưa vừa cho thêm củi, khuôn mặt nửa sáng nửa tối sau ánh lửa bập bùng, tóc mai trên đầu lởm chởm đen bạc đan xen nhìn như già nua thêm đi vài tuổi

" Một vài nam nhân trẻ khỏe cũng đều bị bắt đi sau đó, cháu của ta cũng mất tích theo, những người phản kháng đều bị chúng giết không tha "

Vân Tranh xì xụp húp cháo, tiểu nha đầu dễ nuôi, món mới lạ húp húp một lúc lâu hết bát lại xin thêm bát nữa, duy chỉ có ba người Khả Sanh, Vân Hiểu và A Dao là ăn được rất ít

" Đám người đó còn đến không? "

" Cũng sắp đến rồi, nhà nào có nữ hài tử đều dấu đi không dám lộ diện, Bảo Bảo, lại đây " Lão nhân ngừng thêm củi, quay lại cười hiền hậu, tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương vươn ra

Ly Y Khả Sanh dõi mắt theo, ra là một bé gái, đi theo sau là vài người nữ trung niên cùng nam, họ ái ngại nhìn đám Ly Y Khả Sanh, Lão nhân gia đi tới giải thích một lúc lâu họ mới nửa tin nửa ngờ lại gần chào hỏi

" Bảo bảo là đứa duy nhất sắp tròn 12.... cũng không tránh khỏi số mệnh... " Lão nhân vuốt mái tóc nữ hài tử, Bảo Bảo là bé gái có khuôn mặt bầu bĩnh hai má phúng phính, mắt tròn rõ lòng đen lòng trắng, khuôn mặt nơm nớp, ôm lấy cổ lão nhân.

Ly Y Khả Sanh nhìn nồi cháo đang sôi, người xung quanh thôn đều im lặng, ai nấy không lên tiếng, họ sống nghèo khó, nay lại gặp nạn, mới đầu chỉ là bắt người, dần dà về sau chỉ sợ sẽ mât mạng, muốn có kinh phí rời thôn là điều không thể. Những nơi khó khăn nàng đi qua đều chung mỗi nỗi lo, đã nghèo nay bị đàn áp bóc lột càng nghèo hơn. Đến thân xác cũng không gía trị một đồng, nơi thừa của nơi nghèo đói đến từng miếng ăn. Ngày qua ngày mang theo nỗi nơm nớp lo sợ

" Bảo Bảo, số mệnh vốn là điều không thể tránh khỏi ... " Ly Y Khả Sanh đáy mắt vụt sáng, ánh lửa đỏ in trong mắt nàng, tay vuốt ve lấy hai má Bảo Bảo đang hoang mang " Tuy nhiên, gặp được tỷ thì số mệnh của em vốn đã được định sẵn sẽ sống yên vui tại đây "

Bảo Bảo nửa hiểu nửa không, tay nhỏ gầy guộc từ từ giơ lên chạm vào tay nàng đôi mắt long lanh như biết cười, khuôn miệng nhỏ nhắn nâng lên

Người trong làng giống như có hy vọng, trên người vị cô nương này mạnh mẽ toát lên khí chất khác người, ánh sáng nhạt cùng lời nói chắc chắn. Dung mạo sau tấm màn kia là một hồi kinh phong tuyệt thế. Mẫu thân cùng cha của Bảo Bảo ôm lấy con, dập đầu cảm tạ, có thể, từ đây về sau, cuộc sống của họ sẽ hoàn toàn thay đổi, trên thế gian này, ở đâu đó vẫn luôn tồn tại sự công bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.